Khi nàng bấm mã số cho nàng vào văn phòng công tố viên, cô nhân viên tổng đài ngẩng đầu lên và nói:
- Kerry, chị hãy vào ngay văn phòng ông Green. Ông ấy đang chờ chị.
Ôi, lạy Chúa, Kerry nghĩ. Ngay sau khi nàng bước vào văn phòng của Green, nàng có thể trông thấy ông không có vẻ tức giận. Nàng biết ông khá rõ để có thể phát hiện tính khí của ông. Như thường lệ, ông đi thẳng vào vấn đề:
- Kerry, Robin vẫn khỏe. Cháu đang ở nhà người láng giềng của chị, bà Weiser. Cháu rất khỏe.
Kerry cảm thấy cổ họng thắt chặt.
- Có chuyện gì không ổn hay sao?
- Chúng tôi không biết chắc và có lẽ không có gì. Theo lời Robin, chị đã rời khỏi nhà lúc sáu giờ rưỡi.
Có một vẻ gì kỳ lạ trong mắt của Green.
- Đúng vậy.
-Khi Robin ra khỏi nhà sau đó, cháu nói cháu đã nhìn thấy một chiếc xe lạ đậu bên kia đường. Đúng lúc cháu vừa tới vỉa hè, cửa sổ phía tài xế hé mở, và cháu có thể trông thấy một bàn tay nắm lấy một vật gì đó. Cháu không thể nói đó là gì, và cũng không thể nhìn rõ mặt tài xế. Rồi chiếc xe nổ máy và đổi hướng băng qua đường một cách đột ngột đến nỗi cháu đã nghĩ nó sẽ leo lên lề và đụng vào cháu, nhưng nó đã rẽ theo hình chữ U và chạy đi. Robin liền chạy tới nhà người láng giềng của chị.
Kerry buông mình lên một chiếc ghế.
-Lúc này nó vẫn còn ở đó?
- Phải. Chị có thể gọi điện thoại cho cháu, hoặc về nhà nếu như thế chị sẽ an tâm hơn. Điều khiến tôi lo lắng là: phải chăng Robin đã tưởng tượng quá đáng, hay là có khả năng một kẻ nào đó đang cố gắng làm cho cháu hoảng sợ và cơ bản là làm cho chính chị phải hoảng sợ?
- Tại sao một kẻ nào đó muốn làm cho Robin hoặc tôi hoảng sợ?
- Chuyện đó đã từng xảy ra tại văn phòng này sau một vụ án sáng giá. Chị vừa hoàn tất một vụ án đã khiến cho giới truyền thông đại chúng rất chú ý. Tên đã bị chị kết án sát nhân rõ ràng là một kẻ rác rưởi, nhưng hắn ta vẫn còn thân nhân và bạn bè.
- Phải, nhưng tất cả những người tôi đã gặp dường như đều khá đứng đắn, - Kerry nói. - Và, để trả lời câu hỏi đầu tiên của ông, Robin là một đứa bé biết xét đoán. Nó không bao giờ bịa đặt ra những chuyện như thế. - Nàng chợt do dự. - Đây là lần đầu tiên tôi để cho nó ra khỏi nhà một mình vào buổi sáng, và tôi đã dặn dò nó phải cảnh giác những việc gì cần làm và không được làm.
- Chị hãy điện thoại cho cháu từ đây.
Robin trả lời điện thoại của bà Weiser ngay sau tiếng chuông đầu tiên.
- Con đã biết mẹ sẽ gọi. Lúc này con ổn rồi. Con muốn đi đến trường. bà Weiser nói sẽ lái xe đưa con đi. Mẹ này, con còn phải ra ngoài chiều hôm nay. Đó là Halloween.
Kerry suy nghĩ nhanh. Robin đến trường tốt hơn ngồi ở nhà suốt ngày, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra.
- Cũng được,nhưng mẹ sẽ đến đón con tại trường lúc ba giờ kém mười lăm. Mẹ không muốn con đi bộ về nhà. - Và mẹ sẽ luôn luôn ở bên con mỗi khi con cần, nàng thầm hứa. - Bây giờ, để mẹ nói chuyện với bà Weiser, Rob.
Sau khi gác máy, nàng nói với Green:
- Hôm nay tôi có thể về sớm được chứ?
Nụ cười của ông có vẻ chân thật.
- Tất nhiên được. Kerry, tôi không cần nói với chị hãy hỏi Robin một cách cặn kẽ. Chúng ta cần biết phải chăng có khả năng một kẻ nào đó quả thực đang dò xét cháu.
Trong lúc Kerry ra về, ông nói thêm:
-Nhưng Robin không phải còn hơi nhỏ để một mình đi đến trường hay sao?
Kerry biết ông đang tìm cách khám phá chuyện gì quan trọng đến mức nàng đã để Robin ra khỏi nhà một mình lúc sáu giờ rưỡi.
- Vâng, đúng vậy, - nàng đồng ý. - Việc đó sẽ không xảy ra một lần nữa.
Sau đó trong buổi sáng, Joe Palumbo ghé qua văn phòng của Kerry và kể cho nàng nghe về cú điện thoại của anh gọi tới Dolly Bowles.
- Bà ta không muốn nói chuyện với tôi, Kerry, nhưng tôi vẫn thích đi với chị khi chị gặp bà ta.
- Để tôi gọi điện thoại ngay cho bà ta.
Tám từ tự giới thiệu của nàng: "Xin chào bà Bowles, tôi là Kerry McGrath" đã khiến nàng phải nghe mười phút độc thoại.
Palumbo gác chéo hai chân và ngửa người trong chiếc ghế bành trong lúc anh thích thú ngắm nhìn Kerry cố gắng xen vào một từ hoặc một câu hỏi. Rồi anh bực tức khi, cuối cùng Kerry có một cơ hội nói rằng nàng sẽ cùng đến với điều tra viên của nàng là ông Palumbo, rõ ràng câu trả lời là không. Cuối cùng nàng gác máy.
-Dolly Bowles vẫn còn giữ một kỷ niệm không tốt đẹp về cách văn phòng này đã cư xử với bà ta cách đây mười năm. Đó là điểm chính của một cuộc đàm thoại.
Phần còn lại là con gái và con rể của bà ta không còn muốn nhắc tới vụ án mạng và những gì bà ta đã trông thấy, và ngày mai họ se trở về nhà sau một chuyến du lịch. Nếu tôi muốn gặp bà ta, thì phải khoảng năm giờ chiều hôm nay. Đó là điều cần phải cân nhắc. Tôi đã nói với bà ta lát nữa tôi sẽ trả lời.
- Chị có thể ra khỏi đây kịp giờ chứ? - Joe hỏi.
- Tôi có vài cuộc hẹn nhưng tôi sẽ hủy bỏ.
Rồi nàng kể cho Palumbo nghe về Robin và chuyện vừa xảy ra sáng nay. Joe từ từ đứng lên và cố gắng khép chiếc áo vét một cách vất vả vì cái bụng khá lớn của anh.
-Tôi sẽ gặp chị tại nhà chị lúc năm giờ. - Anh đề nghị. - Trong lúc chị nói chuyện với bà Bowles, để tôi đưa Robin đi ăm hamburger. Tôi muốn nói chuyện với cháu về buổi sáng hôm nay.
Anh chợt trông thấy vẻ không tán thành trên mặt Kerry và vội vàng nói tiếp trước khi nàng có thể phản đối.
- Kerry, chị rất thông minh, nhưng chị không nên vô tư về vấn đề này. Chị đừng làm công việc thay tôi.
Nàng nhìn anh với vẻ trầm tư. Bề ngoài của anh luôn luôn hơi nhếch nhác, và công việc văn phòng của anh thường khá lủng củng, nhưng anh vẫn là người giỏi nhất trong phạm vi của anh. Kerry đã từng trông thấy anh chất vấn bọn trẻ con một cách khôn khéo đến mức chúng không nhận thức được từng từ chúng nói ra đang được phân tích. Sẽ rất hữu ích nếu có ý kiến của Joe trong vụ này,
- Đồng ý.