Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nàng hít một hơi thật sâu, ngoài mặt thì tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong thâm tâm đã sớm gào thét không ngừng, cũng may hắn ta cũng không có ác ý, mỉm cười một cái rồi ngừng lại việc trêu chọc nàng.
Tống Tử Long gật gù, miệng thì nói “bổn vương cũng nghĩ vậy” nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người Châu Mộc Vân, mãi tới khi vị công chúa bên cạnh lên tiếng hắn mới nhìn sang.
“Vương gia để ý cô nương đó sao? Ở Tư Quốc của ta có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, nếu ngài thích ta sẽ tặng cho một người.”
“Đa tạ công chúa có ý tốt, có dịp ta chắc chắn sẽ ghé qua.”
Bọn họ ngồi nói chuyện một hồi thì tất cả cao lương mỹ vị cũng dần được mang lên, từng nhóm người mặc y phục đỏ rực, đầu đeo mạng che mặt tiến tới, hát lên các khúc ca thường được biểu diễn trong các yến tiệc của cung đình rồi nhảy múa không ngừng.
Nhưng có vẻ như nhân vật chính là công chúa Tư Quốc lại chẳng có chút hứng thú nào đối với những ca kỹ trước mắt.

Tư Tuệ Nhi chống cằm, sau khi xem xong lại ngáp dài mà vừa hay hành động này lại lọt hết vào tầm mắt của Tống Tử Long.
Hắn nhướng mày, nghiêng người qua rồi hỏi bằng giọng tò mò: “Công chúa điện hạ không thích những thứ này sao?”
Cô ấy nở một nụ cười gượng gạo, tuy rất muốn nói là “ta thích lắm” nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận: “Ừm, mấy thứ này có lẽ ca ca ta sẽ thích hơn.”
“Thế cô thích gì để ta sai người chuẩn bị?”
Tư Tuệ Nhi nhíu mày, suy nghĩ một hồi liền đáp lời: “Hmm, dù sao bây giờ ngồi không vậy cũng chán, ngoài Vương gia đây và bệ hạ thì có ai giỏi võ không? Đấu với ta một trận đi.”

Ngay khi cô ấy dứt lời không khí bỗng chốc im ắng hẳn lại bởi vì giọng nói của Tư Tuệ Nhi không nhỏ, hầu như tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy, mà công chúa đã mở lời thì không ai có thể từ chối.
Thế là Tống Minh Viễn chỉ đành đứng ra rồi kêu từng người lên đấu với công chúa một trận, bọn họ được phép sử dụng cung tên không mũi có dính một loại mực để tấn công, chỉ cần trên y phục đối phương xuất hiện ba vết mực là sẽ chiến thắng.
Nhưng Tư Tuệ Nhi thân là nữ nhân mà được cử lên chiến trường thì chắc chắn thân thủ cũng không tệ, quả nhiên từng người từng người một đều bị bại dưới tay cô ấy, đến cả quan võ đứng đầu triều đình cũng không thể thắng nổi vị công chúa này.
“Lại nữa sao, người tiếp theo lên đi, đừng làm bổn công chúa mất hứng thế chứ.”
Từng mũi tên do cô ấy bắn ra đều vô cùng chuẩn xác, chẳng trách sao lại được Tống Minh Viễn coi trọng như vậy.
Mà từ cuộc nói chuyện ban nãy của bọn họ Châu Mộc Vân cũng tờ mờ đoán được, Tư Tuệ Nhi bại dưới tay Tống Minh Viễn nhưng sức lực lại ngang ngửa với Tống Tử Long, từ lần trước tiếp xúc nàng cũng biết Tống Tử Long mạnh đến thế nào, vậy cũng có thể đoán được vị công chúa này không hề tầm thường.
Nàng cầm bánh lên rồi cắn một miếng, chống tay rồi vui vẻ quan sát khung cảnh trước mắt, Châu Mộc Vân vốn tưởng rằng bản thân mình chỉ là một người ngoài cuộc nhưng ngay lúc này công chúa Tư Quốc bỗng xoay người một cái, im lặng hồi lâu rồi chỉ thẳng về phía nàng.
“Ngươi là người tiếp theo, mau lên đi!”
“!!!”
Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, vẻ kinh ngạc hoàn toàn không thể giấu nổi.

Nàng ho khan hai tiếng, quay người lại nhìn xem liệu sau lưng mình có ai không nhưng ngoài các cung nữ thì không còn một ai cả.

Ngay lúc Châu Mộc Vân còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì Tư Tuệ Nhi đã tiếp lời: “Là ngươi đấy, Mộc quý phi nương nương.”
“…”
Nàng cười gượng, một cảm giác bất an bỗng chốc ập tới: “Công chúa điện hạ đã đề cao bổn cung quá rồi, ta chỉ là một phi tần không hơn không kém, làm sao có thể xứng mà đấu với người.”
Nhưng đối phương lại bật cười, không những không tức giận mà khuôn mặt cũng lộ ra chút hứng thú: "Nghe nói Mộc quý phi đây đầu đội trời chân đạp đất, không những là cao thủ bắn cung mà võ công cũng rất giỏi, ta thật sự rất muốn thỉnh giáo.”
Một lời này nói ra đều khiến tất cả các phi tần xung quanh đó che miệng cười, chuyện nàng đạt số điểm thấp nhất trong đợt tuyển tú khi trước có ai mà không biết cơ chứ? Châu Mộc Vân sợ thật rồi, nơm nớp nhìn qua Tống Minh Viễn nhưng phát hiện y chẳng có biểu hiện gì đặc biệt mà thong dong uống trà, ngay lúc này thì Trương Mộng Như lại lên tiếng.
“Bổn cung cũng rất mong chờ trận đấu này, Mộc quý phi ắt sẽ không làm mọi người thất vọng chứ?”
Nàng khựng người, đến nước này cuối cùng cũng không thể từ chối được nữa, chỉ đành run rẩy đứng dậy, thôi thì cứ cố tình trúng cung tên rồi nhận thua vậy, sức của nàng sao có thể sánh được với Tư Tuệ Nhi mà thi với chẳng đấu.
Ngay khi Châu Mộc Vân bước lên tất cả những người ở dưới đều lộ ra một nụ cười khinh miệt, Lam Khả Yên còn vui mừng hơn cả vì chưa đầy một khắc nữa thứ thuốc kia sẽ phát huy công dụng, tới lúc đó nàng sẽ bị bẽ mặt một phen.
Tư Tuệ Nhi mỉm cười, thấy nữ nhân mình mong chờ từ nãy đến giờ đã lên liền nói tiếp: “Đổi luật một chút nhé, ta sẽ chấp cô dùng cung tên còn ta dùng tay không, có thể dùng ngựa hoặc bất kỳ thứ gì khác, miễn là cô bắn trúng ta ba nhát thì cô thắng.”
“Nếu công chúa điện hạ đã rộng lượng như vậy thì bổn cung cũng không từ chối nữa.”
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, bắt đầu giương cung lên, chờ khi chữ “bắt đầu” được nói ra liền ngắm bắn nhưng thoắt một cái đã không còn thấy Tư Tuệ Nhi đâu nữa, nàng sững người, còn chưa kịp nhìn rõ thì một bóng hình đã lao thẳng tới, đánh ngã nàng về phía sau.
“Á á á!”

Châu Mộc Vân ôm ngực, chiếc cung tên trong tay không biết đã bị đánh bay sang chỗ khác từ bao giờ.

Nàng thở dốc, chỉ thấy vị công chúa trước mắt chầm chậm tiến tới, nở một nụ cười ma mị: “Bài kiểm tra… chính thức bắt đầu!”
Ngay khi nói xong cô ta loại xoay người, đá thẳng một cú vào bụng Châu Mộc Vân.

Nàng khó nhọc đứng dậy, nhìn người trước mắt mình bằng ánh mắt kinh ngạc: “Bài kiểm tra gì cơ?”
Tư Tuệ Nhi nhếch mép, ghé sát vào tai nàng rồi nói nhỏ: “Bệ hạ không nói gì với cô sao? Ta… chính là bài kiểm tra cô cần vượt qua…”
Châu Mộc Vân sững người, những câu nói tối hôm qua lại lần nữa ùa về.

Chẳng lẽ ý Tống Minh Viễn là nàng phải đánh bại người này sao?
Nhưng còn chưa kịp nhìn lên thì lại lần nữa bị giáng cho một cú, nàng bị đánh bật hẳn về phía sau nhưng ngay sau đó tay của công chúa Tư Quốc lại như những lưỡi kiếm sắc bén, liên tục đánh về phía nàng.

Truyện Cổ Đại
“Á!”

“Cô không có sức đáp trả sao? Nữ nhân mà bệ hạ coi trọng hóa ra chỉ có như thế này thôi à?”
“Đúng là vô dụng, uổng công bổn công chúa đã nghĩ tốt về cô như vậy.”
Mà ở phía trên cũng bắt đầu vang lên tiếng thì thầm, Triệu Tư Ảnh lo đến run cả người, nhìn tỷ tỷ mình đang bị hành hạ ở phía trên mà chẳng thể làm gì được: “Công chúa điện hạ đang làm gì vậy? Không phải là thi bắn cung thôi sao?”
“Nương nương… nương nương sắp không trụ được nữa rồi…” Ý Yên sợ đến mức bật khóc, che miệng lại rồi rưng rưng nước mắt.
Tống Tử Long thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng đi lên nói nhỏ với Tống Minh Viễn: “Hoàng huynh, chuyện này là sao vậy? Không phải bảo Tư Tuệ Nhi nương tay rồi sao?”
“Trẫm cũng không rõ.”
Y nhíu chặt mày, phất tay một cái rồi gọi Cao Lãng đến: “Mau đi ra dừng trận đấu này lại.”
Tống Minh Viễn chính là người nhờ Tư Tuệ Nhi giả vờ thi đấu rồi gọi Châu Mộc Vân lên kiểm tra tất cả những thứ nàng học được trong khoảng thời gian qua nhưng đã dặn dò cô ta rất kỹ là phải nương tay, chủ yếu kiểm tra kỹ năng bắn cung lẫn phòng thủ của nàng chứ không phải liên tục tấn công như vậy.
Mà Tư Tuệ Nhi ở bên dưới càng đánh lại càng hưng phấn, liên tục thốt ra những lời nói khiêu khích mà chỉ hai người nghe được: “Cô biết không? Ta rất thích bệ hạ, nhưng lúc tới đây lại nghe cung nữ nói ngài không sủng ái ai mà chỉ sủng ái cô thôi đấy!”
Dứt lời, cô ta liền dồn hết sức lực vào chân sau đó đá nàng một cú thật mạnh, thành công khiến nàng bắn ra xa một khoảng dài, chỉ có thể đau đớn nằm trên đất.
“Á á á!”
Châu Mộc Vân thở gấp, còn chưa kịp ngồi dậy thì vị công chúa kia đã từ từ đi tới, nhìn nàng bằng một ánh mắt lạnh lẽo: “Chi bằng cứ kết thúc ở đây luôn nhỉ? Có vậy thì… bệ hạ mới không sủng ái cô được nữa.”
“Khốn kiếp…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK