Châu Mộc Vân hôn mê bất tỉnh suốt hơn nửa ngày trời, tới lúc tỉnh dậy mặt trời đã chuẩn bị lặn đi.
Nàng dụi mắt, vừa ngẩng đầu lên thì cơn đau từ lưng bỗng truyền tới khiến cả người như mất hết sức lực.
"Ai ui..."
Châu Mộc Vân xuýt xoa, khó nhọc mở mắt thì phát hiện mình đang nằm đè lên người nam nhân có khuôn mặt y đúc Tống Minh Viễn kia, xung quanh là rừng cây rậm rạp, phía trước là vách núi cheo leo mà khi nãy hai người đã té xuống.
Nàng đau đớn nhăn mặt, dùng sức ngồi dậy thì phát hiện lưng mình bị một cành cây nhọn ghim vào, từng giọt máu đỏ liên tục úa ra thấm ướt cả mảng áo, tới khi rút được thì cả người cũng mệt lả.
"Sao mà xui thế không biết?"
Châu Mộc Vân chửi thầm, cúi xuống xem xét tình hình của Tống Minh Viễn thì thấy vết chém khi nãy của y đã rách ra, sau lưng cũng chi chít các vết thương nhỏ nhìn có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả nàng.
"Ôi trời, Hưng Kiệt sư huynh! Huynh mau tỉnh dậy đi!"
Nàng giật mình, vỗ liên tục vào mặt y nhưng đối phương lại chẳng có bất kì phản ứng nào.
Thấy khuôn mặt Tống Minh Viễn càng ngày càng trắng bệch Châu Mộc Vân mới biết tình hình nghiêm trọng hơn nàng tưởng, nhanh chóng xé một mảnh vải trên y phục của mình ra để cầm máu sau đó chạy xung quanh tìm người nhưng chạy dọc một đường vẫn không có ai.
Bốn bể đều là cây cối rậm rạp và các loại côn trùng lạ, đã thế mặt trời còn đang lặn nên chẳng mấy chốc trời sẽ tối hẳn, nàng sợ đến lúc đó ở trong rừng sẽ gặp nguy hiểm nên chỉ đành sơ cứu qua cho Tống Minh Viễn sau đó cõng y lên vai mình.
"Hưng Kiệt sư huynh, huynh cố chịu một chút nhé..."
Châu Mộc Vân nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giữ chặt nam nhân trên lưng rồi bước từng bước một cách khó nhọc nhưng chẳng hiểu sao lúc này khung cảnh trước mắt lại tối sầm đi, cơ thể nàng lảo đảo, còn chưa kịp phản ứng thì bỗng té hẳn xuống đất.
"Không được...!Chuyện gì...!Chuyện gì đang xảy ra thế này..."
Châu Mộc Vân mấp máy môi, muốn đứng dậy để tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng chẳng còn chút sức lực nào, cuối cùng lại ngất đi trong vô thức, chìm vào màn đêm tăm tối tưởng chừng như bất tận.
Nàng mơ thấy cảnh mình bị Tống Minh Viễn tìm được rồi bắt về, không những bị y hắt hủi mà còn bị đày vào lãnh cung với muôn vàn nguy hiểm.
"Không được...!bệ hạ...!đừng...!đừng mà..."
"Cô nương, cô nương à, mau tỉnh dậy đi.”
Bỗng lúc này một giọng nói xa lạ lại văng vẳng bên tai khiến cơ thể Châu Mộc Vân khựng lại, nàng động đậy ngón tay, vừa mở mắt ra thì khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên liền đập ngay vào mắt.
Bà ấy thấy nàng đã tỉnh thì mừng rỡ nở nụ cười, ngay lập tức lấy khăn ấm lau đi lớp mồ hôi trên trán cho nàng.
“Tỉnh rồi đấy à, cô nương, có thấy người không khỏe ở đâu không?”
Châu Mộc Vân nhíu mày, khó nhọc ngồi dậy rồi đưa mắt nhìn xung quanh: “Nơi này là nơi nào đây? A di là ai vậy?”
Nếu nàng nhớ không lầm thì mình mới vừa bị té từ trên núi xuống cơ mà? Sao đùng một cái lại ở đây rồi? Mà lúc này mới để ý thấy y phục trên người đã được thay bằng một bộ mới, đến cả vết thương cũng được băng bó và bôi thuốc vô cùng cẩn thận.
Người phụ nữ kia thấy vậy thì phì cười, nhanh chóng giải thích lại mọi chuyện bằng ánh mắt trìu mến: “Ta là Cẩm Túc, hồi chiều đi vào rừng hái quả thì phát hiện cô và phu quân của mình bị ngất ở trong đấy nên cùng với một số người đưa về đây, may mà kịp mời đại phu về chữa trị chứ nếu không muộn một chút nữa thôi là sẽ bị thú dữ ăn thịt hết rồi đấy.”
“Dạ? Phu quân?”
Châu Mộc Vân ngơ ngác hỏi lại, nào ngờ đâu ngay khi dứt lời thì cánh cửa trước mặt bỗng được mở ra, một nam tử tuấn tú bước vào, khuôn mặt rạng rỡ hệt như ánh mặt trời còn trên tay là chén thuốc đang tỏa khói nghi ngút.
“Nương tử, nàng đã tỉnh rồi à?”
“…”
Tống Minh Viễn nở một nụ cười tươi rói, chậm rãi tiến tới rồi thân mật khoác vai nàng nhưng cảnh này lại khiến Châu Mộc Vân sợ đến mức sởn gai ốc, nhanh chóng đẩy y ra rồi cảnh giác lùi về sau: “Huynh… huynh đang làm gì vậy?”
Cẩm Túc che miệng cười tủm tỉm, cứ nghĩ nàng ngại vì ở đây còn người nên nhanh chóng đứng dậy rồi gật đầu một cái: “Ta còn vài thứ phải dọn dẹp nên ra ngoài trước đây, hai người cứ tự nhiên nhé.”
Ngay khi cánh cửa đóng lại Tống Minh Viễn mới chậm rãi đứng dậy, đưa chén thuốc đến trước mặt nàng rồi vặn người, làm bộ xoay cổ vài cái cho đỡ mỏi: “Uống đi này.”
Châu Mộc Vân lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cảnh giác rời khỏi giường, đưa mắt tìm cặp roi gai của mình rồi rút cây trâm cài trên đầu ra, đưa lên trước mặt để tự vệ: “Tại sao khi nãy huynh lại gọi ta là nương tử?”
Y nhướng mày, thuận thế nằm luôn xuống chiếc giường gỗ bên cạnh sau đó không nhanh không chậm mà thuật lại mọi chuyện: “Dân làng phát hiện ta và muội hôn mê bất tỉnh ở trong rừng nên đưa về cứu khổ nỗi thay lúc bọn họ thấy, chúng ta lại đang ôm chặt nhau nên hiểu lầm là phu thê, vậy nên lúc tỉnh ta chỉ đành thuận theo vì dù sao muội cũng là phận nữ nhi, bây giờ nói là hai người xa lạ thì khó coi lắm.”
Ngừng một chút, Tống Minh Viễn lại nói tiếp: “Nên là muội cứ diễn kịch chung với ta đi kẻo bị đuổi khỏi nơi này đấy, dù sao bây giờ chúng ta cũng đều bị thương nặng, ở đây dưỡng thương cho khỏi hẳn rồi quay về cũng chưa muộn đâu.”
Châu Mộc Vân nhíu mày, biết rất rõ những lời này không phải là giả nhưng vẫn luôn có cảm giác gì đó rất bất an.
Nàng nhìn chằm chằm nam nhân kỳ lạ trước mắt, trong phút chốc lại cảm thấy vừa có chút xa lạ vừa có chút quen thuộc.
Nhưng Châu Mộc Vân thật sự không có thời gian ở lại nơi này, gặp gỡ nam nhân tên Hưng Kiệt rồi cả việc bị thương đều nằm ngoài dự tính của nàng, nếu còn không nhanh rời khỏi đây thì khó mà có thể gặp được Lưu Bỉnh Hiên nhưng nhớ tới vết máu ở trong rừng khuôn mặt nàng lại hiện lên vẻ lo lắng.
“À đúng rồi, huynh bị thương có nặng lắm không?”
Tống Minh Viễn lắc đầu, bình thản đáp lại sau đó đưa chén thuốc đắng nghét kia tới trước mặt nàng: "Ta không sao nhưng muội thì có đấy, mau uống đi rồi ra ngoài ăn chút cháo cho ấm bụng."
Ngửi thấy thứ mùi khó chịu kia bước chân Châu Mộc Vân có hơi ngập ngừng, thật lòng không muốn uống nhưng vẫn phải cố cắn chặt răng mà nhận lấy.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt rồi đưa lên miệng, tu một hơi cạn sạch nào ngờ thứ thuốc kia vừa vào tới miệng đã khiến Châu Mộc Vân ho sặc sụa.
"Khụ, khụ, đắng quá đi mất!"
Nàng nhăn mặt, vừa dứt lời thì Tống Minh Viễn đã tiến tới, nhét vào tay nàng một viên kẹo nhỏ màu hồng: "Ăn lẹ đi này."
Châu Mộc Vân khựng người, cảm động đưa lên miệng nhưng vẫn cảm thấy không đủ nên hỏi tiếp: "Huynh còn viên nào không?"
Y lắc đầu, tiến sát tới chỗ nàng rồi nở một nụ cười gian xảo: "Hết rồi, nhưng môi ta cũng ngọt lắm đấy, muội có muốn nếm thử không?"
Nào ngờ đâu vừa dứt lời thì đã bị ăn ngay một cú đấm vào bụng: "Cút đi, đồ vô liêm sỉ!"
"Ai ui, chỉ đùa một chút thôi mà...".
Danh Sách Chương: