Tống Minh Viễn thừa biết những việc Châu Mộc Vân làm trong sáng nay vì khi nãy Dục Khang đã báo cáo hết nhưng vẫn không nỡ trách mắng, chỉ nhẹ nhàng bế nàng vào bên trong tư phòng.
“Khi nãy Tử Lam có tới đưa thuốc cho nàng không?”
“Có.”
Thấy nữ nhân đối diện gật đầu y liền giơ tay nhận lấy nó, đưa nàng một viên để uống sau đó lại lấy một lọ khác ra để bôi lên vết thương.
Châu Mộc Vân bị thương không nhiều, chỉ có một vết chém ở tay nhưng nếu không chăm sóc kĩ thì sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo.
“Bệ hạ, người đã xử lý xong việc trên triều rồi sao?”
“Ừm, trẫm mới vừa xong tức thì thôi.”
Tống Minh Viễn gật đầu, nói xong lại ngồi xuống hỏi han nàng mấy câu, Châu Mộc Vân biết rõ thời gian để hai người ở riêng như thế này không nhiều nên tranh thủ cơ hội nhõng nhẽo một tí, bảo chân tay đang nhức rồi để y đấm bóp cho mình.
Khuôn mặt nàng trong phút chốc hiện lên nét thỏa mãn, ngửa mặt lên trời để tận hưởng cảm giác này thì ngay lúc đó bụng lại kêu lên hai tiếng “rột rột”.
“…”
Không gian trong nháy mắt yên tĩnh hẳn đi, Tống Minh Viễn sững người, tới khi phản ứng lại liền bật cười thành tiếng, mặc cho nữ nhân đối diện đã ngại đến mức đỏ bừng mặt: “Nàng đói rồi à?”
Châu Mộc Vân ngượng ngùng gật đầu, “dạ” một tiếng đã thấy Tống Minh Viễn sai người đến dọn đồ ăn lên, chỉ trong vòng chưa đầy một khắc các cung nữ đã đi ra đi vào liên tục, trên bàn cũng xuất hiện vô vàn sơn hào mỹ vị khác nhau.
Nàng cắn đũa, hết nhìn mấy món ăn trên bàn lại ngước nhìn lên nam nhân phía đối diện, cất giọng nói nhỏ nhẹ tựa như một chú mèo: “Bệ hạ, tay thần thiếp đau quá, không cầm nổi đũa…”
Tống Minh Viễn im lặng trong chốc lát nhưng cũng không khó chịu gì, thản nhiên hỏi lại: “Nàng muốn ăn món gì?”
Đôi mắt Châu Mộc Vân lập tức sáng rực như mèo thấy mỡ, hết chỉ món này lại chỉ sang món khác: “Cái này, cái này, cả cái này nữa!”
Cứ như thế một nữ nhân hết sức bình thường như nàng lại được đích thân hoàng đế đút cơm cho ăn, mà không chỉ một món mà tới hai, ba món.
Châu Mộc Vân cười đến híp cả mắt, nhưng nhớ tới chuyện mình muốn nói lại có vẻ hơi ngập ngừng: “Bệ hạ, thật ra thì…”
“Hửm? Nàng muốn nói gì?”
“Thật ra… hôm qua có tới năm người ở trong phủ kia lận… chứ không phải bốn người…”
Nghe đến đây động tác y khẽ dừng lại, chỉ gật đầu một cái chứ không có biểu hiện gì kinh ngạc, giống như đã biết từ trước rồi vậy.
“Thật ra sáng nay trẫm lên triều cũng là vì chuyện này, không chỉ chuyện hôm qua đâu mà thường ngày Lam thừa tướng cũng có rất nhiều điểm kì lạ.”
“Dạ?”
“Lão ta đang vướng vào một vụ tham ô trong triều, ngày kho lương thực phía tây được mở để tiếp tế cho quân đội Lam Thái Tuấn cũng có ở đó mà vừa hay, lương thực đã bị thất thoát một lượng lớn.
Bây giờ trẫm đang điều tra lại, tuy đã có một vài chứng cứ nhưng vẫn chưa đủ, tới khi đủ chắc chắn sẽ giải quyết luôn chuyện của nàng.
Khoảng thời gian này phải khiến nàng chịu ủy khuất rồi…”
Tống Minh Viễn vừa nói vừa xoa đầu nàng, thực ra chuyện này Tống Tử Lam đã nói nên y cũng biết nhưng vì thế lực của Lam Thái Tuấn hiện giờ nên chưa thể xử lý lão ta được, vả lại các quan trong triều cũng có hơn phân nửa là người bên phe lão già đó, vậy nên cách duy nhất có thể làm đó là khiến ông ta từng bước, từng bước rơi xuống vực thẳm sau đó thân bại danh liệt.
Mà Châu Mộc Vân nghe xong lại sững người, tới khi phản ứng lại liền lao chầm đến ôm chặt lấy người y, dụi dụi vài cái vào ngực đối phương: “Hì hì, bệ hạ muốn đứng ra làm chủ cho thần thiếp là được rồi, dù sao đêm qua lão ta về chắc cũng đã mất nửa cái mạng chứ chẳng bình thường được nữa đâu…”
“Hửm? Ý nàng là sao?”
Tống Minh Viễn nhướng mày, vừa hỏi xong thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Cao Tuấn liền vội vã đi vào, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt lại khựng người, lập tức quay phắt người đi.
“Thuộc hạ chưa thấy gì hết!”
Châu Mộc Vân bĩu môi, nhẹ nhàng buông y rồi nói với người đang đứng ngoài cửa: “Có chuyện gì thì mau vào đi.”
Cao Lãng đứng ở ngoài hít một hơi thật sâu, lúc này mới dám mở cửa bước vào.
Hắn thở phào, nhưng lần nữa ngẩng đầu lên lại thấy Tống Minh Viễn đang đút thức ăn cho Châu Mộc Vân, đã thế nữ nhân kia còn gác chân lên đùi chủ nhân của hắn.
“…”
Cao Lãng quả thực muốn quay đầu đi luôn nhưng có chuyện cần bẩm báo nên chỉ cố nhịn lại: “Bệ hạ, có người báo lại đêm qua ở phủ Lam Sơn có một chuyện rất kinh khủng xảy ra.”
“Chuyện gì?”
“Thật ra, Lam thừa tướng bị…”
“Thật ra, ông ấy bị…”
Hắn đang nói bỗng dừng lại, cứ cố tình ngập ngừng rồi đảo mắt qua phía Châu Mộc Vân, mà nàng tất nhiên cũng phát hiện ra, ngay lập tức ngẩng cao đầu rồi nói: “Nè, ánh mắt đó là có ý gì đây? Đuổi khéo bổn cung à?”
Cao Lãng “e hèm” một tiếng, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ chột dạ nhưng cũng quyết định nói thật: “Nương nương, người có thể tránh mặt một chút được không? Dù sao chuyện này cũng có hơi tế nhị…”
Châu Mộc Vân xị mặt, không những không nghe theo mà thẳng thừng khoác lấy tay người bên cạnh mình: “Không đi, lỡ ta đi rồi ngươi nói xấu ta thì phải làm thế nào?”
Hết cách, Cao Lãng chỉ đành nhìn qua Tống Minh Viễn nhưng phát hiện y cũng thản nhiên dung túng cho hành động của nàng: “Cứ nói đi.”
Hắn ôm mặt một cách bất lực, biết rõ mình không thể chia cách đôi uyên ương này nên chỉ đành đầu hàng, nhanh chóng bẩm báo lại chuyện mới vừa nghe ngóng được: “Bệ hạ, cung nhân ở phủ Lam Sơn nói tối qua về người Lam thừa tướng dính đầy máu, còn chỗ đó không hiểu sao lại bị thương rất nặng.”
Châu Mộc Vân nghe đến đây liền nhíu mày, cầm một miếng bánh trên bàn lên ăn rồi tò mò hỏi lại: “Chỗ đó là chỗ gì? Tay hay chân vậy?”
“…”
Ngay khi nàng dứt lời hai ánh mắt đằng kia đều đồng loạt hướng về phía nàng, mà lúc nói ra Châu Mộc Vân cũng mơ hồ nhận ra, ngại ngùng cúi mặt: “À không, không có gì, ngươi cứ nói tiếp đi.”
Mặt Cao Lãng sớm đã đen kịt lại, chỉ hận không thể một phát chạy lại quăng nàng sang chỗ khác.
Hắn “e hèm”, ngừng lại một lúc mới nói tiếp: “Đại phu chữa trị cho thừa tướng bảo ông ấy bị xuất huyết, sưng phù, đã thế còn bị biến dạng, bây giờ đến cả ngồi cũng không ngồi được, nằm cũng không nằm được, chỉ có thể đứng rồi vịn vào cột để trụ lại, e là một tháng tới không thể yết kiến bệ hạ, mà hiện vẫn chưa biết do ai gây ra, có hỏi thế nào ông ấy cũng không trả lời, chỉ bảo rằng bị té vào một bụi cây.”
Tống Minh Viễn nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Nặng vậy sao? Té như thế nào mà để bị biến dạng vậy?”
Y nói xong bỗng chốc im lặng, vầng trán nhăn lại như nhớ ra một chuyện gì đó, nghiêng người sang nhìn nữ nhân đang cúi gằm mặt bên cạnh mình: “Nàng làm đúng không?”
Châu Mộc Vân mím môi, ngước đầu lên rồi nở nụ cười ngây thơ vô số tội: “Thần thiếp chỉ tự vệ tí thôi, hì hì, không hiểu sao lại nặng tới mức đó nhỉ…”
Cũng không phải là do kiếp trước có ai đó bảo mỗi khi gặp b.iến t.hái thì cứ việc phá hỏng công cụ gây án sao? Bây giờ nàng đã làm y như vậy rồi.
Mà ngay khi Châu Mộc Vân dứt lời Cao Lãng đứng trước mặt lại vô thức lùi về sau một bước, nhìn nàng như thể nhìn thấy quỷ.
Hắn nổi hết cả da gà, không dám ở đây thêm một khắc nào nữa mà ngay lập tức rời đi: “Thuộc hạ cáo lui.”
Tống Minh Viễn nghe thấy lời nàng nói cũng ngạc nhiên không kém, nhưng thấy đôi mắt to tròn chớp chớp liên tục lại phì cười: “Tốt lắm, đáng khen thưởng.”
Nàng cười tủm tỉm, khoác lấy tay y rồi chọc chọc vài cái lên ngực đối phương: “Thế người định khen thưởng gì vậy?”
“Nàng có ước muốn gì không?”
Châu Mộc Vân vân vê cằm, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không tìm được thứ nào vừa ý, bây giờ nàng sống trong cung cũng không thiếu thốn gì cả: “Hmm, ngoại trừ việc trở thành nam nhân thì thần thiếp cũng không có điều ước nào hết.”
Tống Minh Viễn sững người, nhất thời không hiểu được lời nói này có ý nghĩa thế nào nên ngơ ngác hỏi lại: “Hả? Sao nàng lại muốn thành nam nhân?”
Châu Mộc Vân nghe đến đây liền thở hắt ra một hơi, ngửa đầu lên trời rồi bắt đầu mơ mộng: “Hậu cung ba ngàn giai nhân mà chỉ có một mình người hưởng không phải phí quá sao?”
“…”
Nàng cắn môi, nào ngờ còn chưa kịp thoát khỏi giấc mơ hão huyền kia thì một thân hình to lớn ngay lập tức ập tới: “Tại sao, một mình trẫm không thỏa mãn nàng à? Hay muốn trẫm mỗi ngày ngủ với một người hả?”
“Á á á!”.
Danh Sách Chương: