Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chẳng mấy chốc đã tới ngày Tống Minh Viễn lên đường sang Tư Quốc một chuyến, do đây là lần đầu tiên y đi xa từ lúc Châu Mộc Vân nhập cung nên tâm trạng nàng có chút sốt ruột, chuẩn bị hết thứ này đến thứ khác để đưa cho y.
“Bệ hạ, nghe nói bây giờ ở Tư Quốc đang là mùa đông nên rất lạnh, người đi nhớ phải mặc áo ấm đầy đủ, còn đây là kẹo được chiết xuất từ lá bạc hạ có tác dụng làm ấm người, cứ cách một canh giờ là uống một viên nhé.”
“Trẫm biết rồi.”
Tống Minh Viễn thấy dáng vẻ hí hoáy này của nàng liền nở một nụ cười hạnh phúc, thật sự không nỡ rời xa nơi này nhưng vì đại cục nên chỉ đành chịu: “Nàng cũng nhớ ăn uống và luyện tập đầy đủ đấy, một tuần sau về trẫm sẽ kiểm tra.”
“Thần thiếp biết rồi, bệ hạ không cần lo đâu.”
Châu Mộc Vân phất tay, nhưng ngay lúc này lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, lục lọi xiêm y của mình rồi lấy ra một bịch nhỏ đựng cỡ mười chiếc bánh quy vị dâu: “À quên mất, người tới đó đưa cho Tuệ Nhi công chúa cái này giúp thần thiếp nhé.”
Tống Minh Viễn nhướng mày, nhìn chằm chằm bịch bách nhỏ trên tay nàng bằng ánh mắt sâu xa, y hào phóng gật đầu, để nó vào tay áo nhưng lại âm thầm giấu đi, tự nhủ khi lên kiệu sẽ ăn cho bằng sạch.
Mà Châu Mộc Vân lúc này vẫn không hay biết gì, nhiệt tình vẫy tay để nói lời tạm biệt.

Chờ khi chiếc kiệu màu đen kia khuất xa nàng mới thở hắt ra một hơi, nhanh chóng quay trở lại Họa Nguyệt cung.
Từ ngày tiếp quản hậu cung cùng với Trương Mộng Như công việc của Châu Mộc Vân cũng tăng lên không ít, cứ đến mỗi sáng là nàng lại sai thái giám mang sổ sách tới thư phòng, cẩn thận đọc từng trang một, tất cả những thứ làm sai luật đều được nàng chỉnh đốn hết toàn bộ.
“Ba ngày sau cho thái giám tổ chức lại tuyển tú, chỉ những cung nữ đạt yêu cầu mới được phép ở lại cung, còn lại thì trục xuất hết cho ta.”
Hằng năm đều có một lượng cung nữ và tiểu cung nữ được đưa vào cung, đủ với số lượng quy định nhưng từ ngày Trương Mộng Như lên ngôi hoàng hậu và dung túng cho những phi tần khác thì số lượng cung nhân bỗng tăng vọt, đa số là người quen do bọn họ đưa vào nên luôn bắt nạt những người có địa vị thấp hơn.

“Còn nữa, tại sao chi tiêu trong hậu cung lại có sự chênh lệch lớn giữa các tháng như vậy hả?”
Vị thái giám đối diện nghe thấy nàng hỏi câu này liền run rẩy đưa tay lên lau mồ hôi, ấp a ấp úng một hồi lâu vẫn không nói nên lời: “Nương nương… thực ra…”
Châu Mộc Vân nhướng mày, đóng sổ sách chi tiêu lại rồi gõ vài cái lên bàn: “Mang sổ sách chi tiêu cá nhân tới đây cho bổn cung.”
“Thuộc hạ tuân lệnh…”
Hết cách, lão thái giám chỉ đành đứng dậy, đi tới từng cung để lấy sổ sách về cho Châu Mộc Vân kiểm tra nhưng ngay khi nàng mở ra lại thấy ngay những con số lớn ngoài sức tưởng tượng.
“Bọn họ chỉ là phi tần thôi mà tại sao lại dùng nhiều như vậy?”
“Nương nương, chuyện này nô tài cũng không biết nhưng trước giờ đều đã như vậy rồi.”
“To gan, từ khi nào ngân lượng trong hoàng cung lại có thể để bọn họ tùy tiện chuyển đi như vậy?”
Những phi tần này không những ăn sung mặc sướng mà còn dám đưa vàng bạc của cải ra khỏi hoàng cung, đưa về nhà của mình nhưng không phải số lượng ít mà là rất lớn, nếu xem sơ qua số liệu trong vòng một năm gần đây thì ngân lượng bọn họ lấy đi đủ để nuôi cả đội quân một trăm người.
“Lập tức quán triệt hết cho bổn cung.”
“Nhưng nương nương…”
“Ông có ý kiến gì sao?”
Nàng nhướng mày, vừa nhìn một cái đã khiến lão thái giám sợ đến mức rụt cổ lại, chẳng dám ho he thêm tiếng nào nữa.
“Nô tài đã rõ…”

Châu Mộc Vân cười nhạt, tiếp tục lật sổ sách ra xem, hơn một khắc sau lại cho gọi người vào: “Cho người kiếm tra các gian phòng mà cung nữ ở ngay cho bổn cung, chỗ nào bị hư hại ngay lập tức cử người đến sửa chữa.”
“Dạ rõ.”
Ban ngày nàng ngồi trong thư phòng cả buổi để giải quyết công việc, đến chiều lại cùng với Ý Yên và những người khác ra ngoài để tự mình quan sát.

Những thứ nhỏ nhặt chẳng đáng với người khác, tất cả đều được Châu Mộc Vân quan tâm mà cho người sửa chữa.
Chuyện này tuy làm mất lòng một số phi tần nhưng cũng có một số rất cảm kích nàng, mối quan hệ với mọi người cũng vì vậy mà tốt lên không ít.

Nhưng Châu Mộc Vân cũng không phải xử lý chuyện trong hậu cung thôi, đến tối nàng lại giả làm nam nhân, một mình đi tới kỹ viện.
Tú bà là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, ngay khi thấy nàng bước vào đôi mắt liền sáng rực, lập tức bỏ dở công việc trong tay mà đi ra tiếp đón: “Công tử, thật vinh hạnh vì được đón tiếp công tử.”
Châu Mộc Vân biết rõ thời gian mình không có nhiều nên cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra một cái tên: “Ta muốn Lưu Ngạn Tuyền.”
Tú bà nghe đến đây liền sững người, khuôn mặt trong nháy mắt hiện lên vẻ gượng gạo: “Công tử, Ngạn Tuyền hiện đang đón tiếp người khác… Hay là để ta giới thiệu cho công tử ba bốn người nữa xinh đẹp hơn nhé?”
Nàng nhướng mày, trực tiếp lấy từ trong tay áo một thỏi vàng đưa đến trước mặt tú bà, quả nhiên ngay khi thấy đôi mắt bà ta liền sáng rực, nhanh chóng thay đổi thái độ: “Được, được, công tử cứ đi theo ta.”
Châu Mộc Vân nhếch mép, men theo sự chỉ dẫn của đối phương đi đến trước một căn phòng, nghe thấy bên trong vang lên tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ lẫn tiếng chửi bới của một người đàn ông liền trực triếp đạp cửa đi vào.

“Rầm!”
“Ai vậy?”
Nàng nhẹ nhàng rút cặp roi gai ra, một phát đánh bay tên đàn ông kia sau đó đi lại ôm chặt lấy eo người phụ nữ, quấn cho cô ấy một tấm vải lụa đủ để che thân thể lại sau đó đập bể cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
“Á á á!”
“Choang!”
“Ôi trời, công tử, công tử mang người của ta đi đâu vậy!”.

||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||
Châu Mộc Vân mặc kệ tiếng chửi bới ở sau lưng mà thản nhiên ôm Lưu Ngạn Tuyền nhảy lên mái nhà, chỉ một chốc lát đã về được đến Họa Nguyệt cung.
“Ngạn Tuyền, còn nhớ ta không?”
Nữ nhân không một mảnh vải che thân lúc này vẫn đang run rẩy không ngừng, nghe thấy giọng nói quen thuộc vang bên tai liền sững người, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Ngươi… ngươi là…”
Châu Mộc Vân mỉm cười, nhẹ nhàng tháo dải lụa ra, để lộ mái tóc dài tới tận chấm lưng.
“Nhận ra chưa?”
“Châu tiểu thư… tiểu thư… là tiểu thư sao?”
“Suỵt!”
Châu Mộc Vân ngay lập tức ra hiệu cho cô ấy giữ im lặng sau đó từ tốn giải thích lại mọi chuyện.


Đây chính là nô tì hầu hạ nàng từ nhỏ ở phủ Châu gia nhưng ngày gia đình nàng bị xử chém, Ngạn Tuyền cũng bị đem bán vào kỹ viện.
Để có thể dễ dàng hành động và tìm hiểu nguyên nhân cái chết của tiên đế thì nàng cần một nhóm người ở trong tối để hỗ trợ mà người nàng có thể tin tưởng tuyệt đối chỉ có mỗi nữ nhân này.
***
Cùng lúc đó ở Ngọc Minh cung.
Trương Mộng Như với thân hình nặng nề ngồi im trên ghế, mặc một thân hoàng bào màu đỏ còn phía dưới là hơn hai mươi phi tần đang đứng cúi đầu, có cả Lam Khả Yên, Liễu Thư, Tạ Yến Linh và những người gây sự với Châu Mộc Vân hôm trước.
Ả xoay nhẹ chén trà trong tay mình, giọng nói cất lên đáng sợ đến nỗi những người phía dưới phải rét run cả người: “Chẳng phải bổn cung đã nói rất rõ rồi hay sao? Tuyệt đối không được cho Chu Thanh Vân nhúng tay vào chuyện của hậu cung, vậy mà các ngươi đã làm gì hả?”
“Tỷ tỷ, thực ra bọn muội…”
Tạ Yến Linh biết chuyện mình chọc giận Châu Mộc Vân đã gây nên cớ sự này nên vô cùng hối hận, nhanh chóng ngẩng đầu lên giải thích nhưng còn chưa nói hết câu thì tách trà trên tay Trương Mộng Như bỗng được ném tới, đập thẳng vào mặt ả ta.
“Á á á!”
“Câm miệng!”
Ả ta như mất khống chế mà hét lên, đôi mắt đục ngầu, mặc kệ chuyện mình có thai mà trực tiếp đứng bật dậy, cầm thêm mấy tách trà ném thẳng xuống đám người phía dưới: “Các ngươi đi chết hết đi!”
Đám phi tần bên dưới vì sợ mà chạy ngay sang chỗ khác nhưng cũng có người do xui xẻo mà bị chọi đến chảy cả máu đầu, chỉ có thể ôm mặt mà khóc nức nở.
Trương Mộng Như ở phía trên tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lao xuống g.iết c.hết bọn họ.
"Đúng là một lũ vô dụng!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK