Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Minh Viễn ngại đến mức đỏ bừng mặt, tranh thủ lúc Châu Mộc Vân không để ý mà kéo quần lên sau đó xích người sang một góc.

Mà nàng cũng sợ động tĩnh lớn sẽ khiến mấy người ngoài kia hiểu lầm nên không tiếp tục làm khó y nữa, chậm rãi đứng dậy rồi cầm chén cháo gà khi nãy lên.
"Thôi được rồi, huynh mau ăn cháo đi, từ nãy tới giờ chắc nó cũng bớt nóng rồi đấy."
"Muội ăn chưa?"
"Ta ăn rồi."
"Vậy đút cho ta đi."
Tống Minh Viễn mỉm cười, biết chắc Châu Mộc Vân sẽ không đồng ý nên giơ cánh tay phải của mình ra để làm nũng, quả nhiên chiêu này có hiệu quả, sau một hồi phân vân nàng vẫn phải miễn cưỡng đi lại, cẩn thận múc từng thìa cháo đưa đến trước mặt y.
"Nói a đi."
"A a a."
Tống Minh Viễn vui vẻ há miệng nhưng không nuốt mà còn làm bộ kéo kéo tay nàng: "Nóng, nóng quá! Mau thổi giúp ta đi!"
Châu Mộc Vân bất lực ôm trán, ghé sát vào miệng y để thổi cho cháo nguội bớt nào ngờ Tống Minh Viễn cũng là lần đầu thấy dáng vẻ này của nàng, buồn cười đến mức phun hết cháo ra, đáp thẳng lên mặt và tóc của Châu Mộc Vân.
"Phụt! Khụ khụ!"
“…”
"Ôi trời, xin lỗi nhiều nhé."
Khoé môi Châu Mộc Vân giật giật, bàn tay cầm muỗng đã sớm siết chặt lại thành hình nắm đấm nhưng trước mặt đang là ân nhân nên chỉ đành nhịn lại, đặt chén cháo vào tay đối phương rồi đùng đùng bỏ đi.
"Nương tử, xin lỗi nàng!"

Tống Minh Viễn phấn khích nói vọng ra sau đó vui vẻ dùng tiếp bữa tối, lúc ăn xong Châu Mộc Vân cũng vừa quay trở lại.

Nàng đã gội sạch đầu, thay y phục mới chỉ có điều khuôn mặt không còn vui vẻ như ban đầu nữa.
"Muội giận ta à?"
"Giận thì làm gì được huynh, chẳng lẽ đánh huynh à?"
Châu Mộc Vân tức giận liếc một cái, nói xong liền đi lại giường để lấy gối lên: "Huynh bị thương nặng hơn nên tối nay cứ ngủ ở đây đi, ta sẽ ra ngoài."
“Khoan, khoan đã.”
“Chuyện gì?”
Tống Minh Viễn đứng dậy, vốn định bảo mình sẽ ra ngoài nhưng suy nghĩ một hồi liền đổi ý: “Hay là chúng ta nằm chung đi, ban đêm lỡ a di có tới thì cũng không bị bại lộ, vả lại người ta đang mệt, nếu có sốt hay đau ở đâu thì ta sẽ gọi muội dậy.”
Sợ nàng không đồng ý, y lại nói tiếp: “Muội yên tâm, ta sẽ để cái gối ở giữa để chắn, tuyệt đối không làm gì đến muội đâu.”
Bước chân Châu Mộc Vân thoáng khựng lại, nhìn ra cánh cửa lỏng lẻo ở bên ngoài lại phát hiện nó không thể đóng được, nằm ở chiếc ghế gỗ ngay đó cũng vừa lạnh vừa cứng nhưng nếu nằm chung thì…
Nàng mím môi, phân vân một hồi lâu vẫn quyết định cầm gối đi lại giường nhưng chưa kịp lên tiếng thì nam nhân bên cạnh đã nói trước: “Tiểu hồ ly, ta còn là trai tân cả đời chưa đụng vào người phụ nữ nhưng cũng không dễ dãi đâu, muội đừng nhân cơ hội mà giở trò b.iến th.ái đấy nhé?”
“…”
Châu Mộc Vân sững người, tới khi phản ứng bèn lấy cái gối kia đập thẳng vào đầu đối phương: “Ta mới không thèm đụng vào người huynh, mau đi ngủ đi!”
Nàng lấy một cái gối chặn ngay ở giữa hai người, thổi đèn dầu đi rồi bắt đầu nằm xuống.

Tống Minh Viễn thấy mục đích đã đạt được liền nở một nụ cười thỏa mãn nhưng thân là chính nhân quân tử nên cũng không làm điều gì quá phận, chỉ nằm yên ở đó rồi đặt tay lên bụng.
“Tiểu hồ ly, muội tên gì vậy?”
“Hả?”
“Hình như từ lúc quen nhau tới giờ muội vẫn chưa cho ta biết tên đúng không? Lỡ ngày mai có người hỏi nương tử ta tên gì thì phải trả lời sao đây?”
Châu Mộc Vân nghiêng người sang nhìn, im lặng một hồi mới lên tiếng: “Mộc Vân, ta tên là Châu Mộc Vân.”
Tống Minh Viễn dường như cũng không ngờ được nàng sẽ nói ra tên thật của mình nên nhất thời có hơi ngạc nhiên.

Y cười khổ, nghe nàng tự thừa nhận như vậy tâm trạng cũng có chút rối bời.
“Cái tên đẹp thật…”
“Mộc là gỗ, Vân là mây, cha mẹ ta khi xưa đặt là muốn ta sống hồn nhiên như cây cỏ, tự do như mây trời nhưng xem ra ta đã phụ lòng hai người rồi, bây giờ cuộc đời của ta… chẳng khác gì một chú chim trong lồng kính…”
Đôi mắt nàng ảm đạm, nói xong cũng không nhịn được mà thở dài.
“Vậy nên nàng mới trốn đi sao?”
“Hả?”
“À không, không có gì, nhưng sao muội lại vào khu rừng kia vậy?”

Tống Minh Viễn ngay lúc phát hiện mình lỡ lời liền vội vàng lắc đầu rồi thay bằng câu hỏi khác.

Y nghiêng người sang nhìn một cách chăm chú, ánh mắt vô thức hiện lên tia mong mỏi.
“Ta trốn đi đó.”
“…”
“Quên nói cho huynh biết, ta bị một tên ác ma giam giữ trong hoàng cung nên mới phải trốn ra đấy.”
Châu Mộc Vân bày ra vẻ mặt ảo não, còn không để ý sắc mặt của người bên cạnh đã đen kịt lại mà nói tiếp: “Haiz, lần này đi dẫu biết là cửu tử nhất sinh nhưng ta thật sự chịu hết nổi rồi, ngày nào cũng bị đánh đập rồi ức hiếp, cực khổ lắm…”
Ác ma?
Đánh đập?
Ức hiếp?
Khuôn mặt Tống Minh Viễn bắt đầu trở nên xám xịt, nghe thấy những lời này liền tức giận siết chặt tay: “Thế muội có định quay về không?”
“Có chứ, nếu một tuần sau ta không quay về thì hắn sẽ lục tung đất Tống Tịnh lên cho mà xem.”
Biết thế là tốt.
Y hậm hực, không tiếp tục nói chuyện nữa mà quay phắt lưng về phía nàng, giọng nói không khỏi nghe ra một chút bất mãn: “Ta ngủ trước đây.”
Châu Mộc Vân gật đầu, hoàn toàn không phát giác ra giọng điệu người này đã thay đổi mà tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu tên ác ma đó biết ta ăn nằm với một nam nhân khác thì có tức không nhỉ? Hưng Kiệt sư huynh, huynh có chắc trốn ở chỗ này sẽ không bị phát hiện không? Ta mà chết là sẽ lôi đầu huynh đi cùng đấy.”
Tống Minh Viễn nhíu mày, lúc này mới chợt nhận ra y đang là Hưng Kiệt, nghĩa là Châu Mộc Vân đang ngủ chung với một nam nhân xa lạ khác.

Mí mắt y giật giật, cố gắng gạt đống suy nghĩ ấu trĩ sang một bên nhưng những câu nói khi nãy vẫn cứ văng vẳng bên tai.
"Khỉ thật, tự dưng hỏi làm gì thế không biết."
Tống Minh Viễn bực dọc trở mình nào ngờ đâu ngay lúc này một cái chân lại đột ngột vắt ngang qua hông.


Cơ thể y trong phút chốc đứng hình, còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay bỗng ôm chặt lấy người mình.
"Ưm...!Bệ hạ, đừng giận mà..."
"Mới đó đã ngủ rồi à?"
Giọng nói ngọt ngào bỗng phả vào tai khiến người Tống Minh Viễn run lên một cái.

Châu Mộc Vân chép miệng, vòng tay ôm chặt lấy người y rồi liên tục cọ đầu vào.

Tống Minh Viễn hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không ngờ tới được lại xảy ra chuyện này nên dùng sức đẩy nàng ra nhưng Châu Mộc Vân cứ như một miếng băng dính, mãi mà vẫn không chịu buông.
"Nữ nhân này sao lại không chút đề phòng gì vậy?"
Y tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, tự nhủ khi nào về chắc chắn sẽ cho nàng một trận.

Thân là con gái mà chẳng biết giữ mình, ngủ một cái là chẳng biết ai với ai.
Tống Minh Viễn cứ nghĩ tới chuyện nếu hôm nay người năm đây không phải y mà là một nam nhân khác thì lại trở nên bực bội, thấy nữ nhân bên cạnh hết ôm rồi gác tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Cuối cùng sau hơn một khắc bị giày vò liền thẳng thừng đứng dậy, đắp lại chăn cho nàng rồi đùng đùng bỏ ra ngoài.
"Nha đầu ngốc, nếu hôm nay trẫm không bị thương là nàng tiêu đời rồi đấy.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK