“Hình như em làm sai bài này rồi.” Trong không khí đột nhiên truyền tới âm thanh máy móc khiến Quý Hưng sợ hết hồn.
Cậu mạnh mẽ gấp quyển sách giáo khoa đang mở trên bàn lại, phát ra một tiếng “phách” cực kỳ to.
Bị thần tiên tỷ tỷ phát hiện ra mình làm sai bài tập khiến cậu cảm thấy có chút xấu hổ, hai gò má cũng không kìm được mà bắt đầu ửng đỏ.
Xong đời rồi, ngay cả câu hỏi ôn tập trong sách giáo khoa cũng làm không đúng, còn bị thần tiên tỷ tỷ nhìn thấy được.
Có khi nào thần tiên tỷ tỷ sẽ chê cậu ngốc quá không?
Nhâm Xử An muốn mở quyển sách giáo khoa đang bị gập vào nhưng lại phát hiện một tay nhóc con Quý Hưng đang dùng sức đè lên quyển sách, dù có như thế nào cũng không muốn cô mở ra.
Cô dừng lại, ánh mắt xẹt qua nét mặt hiện rõ sự xấu hổ của Quý Hưng, không nhịn được cười trộm.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cậu nhóc kiêu ngạo này đúng thật là… quá đáng yêu luôn.
Nhưng Quý Hưng mãi vẫn không trả lời câu hỏi của cô.
Nhâm Xử An đoán rằng cậu nhóc này có thể là vì làm sai bài tập rồi, hoặc là không biết làm mới cảm thấy ngượng ngùng.
Cho nên cô lại hỏi thêm một câu: “Em không biết làm bài này à?”
Sau khi cô chạm nhẹ vào màn hình trò chơi thì khung hình được kéo gần vào.
Cô có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng rằng Quý Hưng đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại với nhau, trong ánh mắt còn lóe lên một tia sợ hãi.
Xong rồi, cái khuôn mặt này…
Trước kia cô không chú ý quá nhiều tới Quý Lan, cũng chưa từng nhìn mặt anh ở khoảng cách gần nên cũng không quá nhạy cảm.
Nhưng từ sau khi cô làm việc chung và tiếp xúc gần với Quý Lan, cô càng nhìn nhóc con này càng cảm thấy cậu giống Quý Lan, là sao vậy chứ?
Nếu cô không nhầm thì người sáng tạo trò chơi này chắc chắn là fan của Quý Lan rồi, mặt của nhân vật chính mà còn dựa theo mặt của Quý Lan để nặn ra được.
Nhưng từ một khuôn mặt ít nhất cũng có đến năm phần giống với Quý Lan mà nhìn ra được ánh mắt “rụt rè” này cũng hơi quá đáng rồi đó.
Người sáng tạo trò chơi này là tên biến thái sao?
Lén lút trong bóng tối muốn xem Quý Lan lộ ra loại biểu cảm này?
Trong đầu vừa đem biểu cảm ngượng ngùng, do dự xen lẫn sự sợ hãi của Quý Hưng ghép vào mặt của Quý Lan, Nhâm Xử An bị một cảm giác buồn nôn làm cho run lên, đừng có nghĩ tiếp nữa, vỡ mộng quá đi mất.
Quý Lan tuyệt đối không thể lộ ra cái biểu cảm này được.
Nếu mà để fan Quý Lan biết được cô dám phủ lên mặt Quý Lan cái loại biểu cảm như vậy… cô còn không bị đám fan đó xé xác sao?
Suy nghĩ của Nhâm Xử An một bên đang đi vào giấc mơ, một bên đợi Quý Hưng trả lời.
Đại khái trôi qua được ba phút.
Cuối cùng, Quý Hưng cũng mấp máy đôi môi đang mím lại, giống như đã quyết tâm dùng gáo vỡ làm muôi, ủ rũ thở dài một tiếng.
Cái đầu bé nhỏ rũ xuống, che giấu đi nét mặt vừa không cam chịu vừa chán ghét bản thân, cả viền mắt đã hơi đỏ lên.
“Tôi không theo được tốc độ trên lớp học, nghe giảng mà không hiểu gì cả, thầy giáo và các bạn học cũng đều…”
Không sẵn lòng giúp cậu.
Cậu thật sự là không biết gì cả, hơn nữa mỗi lần muốn tự học thì đầu óc lúc nào cũng rất lộn xộn.
Cậu không khống chế được suy nghĩ của mình, lúc nào cũng nghĩ về những chuyện lung tung vớ vẩn, nghĩ đến sự chán ghét và vứt bỏ của thầy giáo, nghĩ đến sự xa lánh của các bạn học, nghĩ đến những châm chọc khiêu khích của đám côn đồ đó.
Nghĩ đến… thần tiên tỷ tỷ liệu có một ngày nào đó cũng sẽ đối xử với cậu như vậy.
Thời gian mấy tháng trời qua, cậu dường như đã quen với việc có thần tiên tỷ tỷ luôn ở bên cạnh cậu.
Tuy chưa thấy bao giờ, nhưng mỗi ngày cậu sẽ được ăn bữa cơm nóng hổi đúng giờ, ngày nào đi học cũng có bữa cơm trưa vào đúng sáng sớm để cậu mang tới trường. Thường xuyên được hỗ trợ, giúp cậu tống cổ đám côn đồ kia về nhà chúng, để cậu biết được rằng luôn có một người như vậy đứng đằng sau lưng cậu.
Cậu nghĩ, các bạn học có bố mẹ bên cạnh đại khái cũng sẽ giống như vậy.
Cho nên cậu không muốn khiến thần tiên tỷ tỷ ghét bỏ mình.
Quý Hưng thẳng thắn với sự ngốc nghếch của mình, ngồi ngay ngắn trên ghế, đợi người khác tuyên án tử hình.
Thân thể căng thẳng, ngón tay gầy nhỏ cũng không kiềm chế được nắm chặt lại.
Quý Hưng không những là một tảng băng nhỏ, cậu còn là một cái hũ nút nhỏ nữa.
Không theo kịp tốc độ học trên lớp thì sớm nói cho cô biết được không.
Nhâm Xử An nhớ trong trung tâm thương mại của trò chơi có thể lựa chọn “chương trình học”. Nếu thành tích của Quý Hưng không tốt, cô có thể giúp cậu đăng ký lớp học phụ đạo, cái này thì có gì khó chứ?
“Cậu không theo kịp tốc độ học trên lớp thì có thể nói thẳng với tôi mà.”
Sau khi cô gõ một hàng chữ như vậy trong trò chơi xong thì ôm theo tâm tình ung dung vui vẻ mở trang trung tâm thương mại trong trò chơi.
Mở cột chương trình học kia ra, cô thờ ơ vô tâm đưa mắt nhìn xuống, đột nhiên dừng lại.
Cô sững sờ.
Một môn học phụ đạo của khóa học cần một trăm kim tệ?
Nhìn thấy giá tiền, cả người cô lập tức hoảng sợ, còn đưa tay lên dụi dụi mắt.
Dù cho nạp tiền vào có thể được tặng một phần kim tệ, nhưng một môn của khóa học này đổi thành nhân dân tệ ngoài đời thật cũng cần hơn tám trăm tệ.
Mấy môn học cộng vào với nhau ít nhất cũng cần vài nghìn tệ. Bây giờ cậu nhóc mới là năm đầu của trung học cơ sở, đợi tới trước khi ôn thi vào năm ba, kim tệ cần thiết cộng vào không phải lên đến mấy vạn tệ.
Cái này… Cái này cũng hố quá rồi đấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy giá tiền khóa học, Nhâm Xử An thậm chí đã xúc động đến mức muốn đập vỡ điện thoại.
Lần đầu tiên động vào một trò chơi gài bẫy người chơi như vậy.
Coi người chơi là đồ ngốc sao?
Nếu mà tiêu tiền để có được sự vui vẻ thì không nói làm gì.
Cái kiểu “Đăng ký lớp học phụ đạo cho cậu nhóc trong trò chơi” này thì làm sao người chơi có thể tìm thấy sự vui vẻ ở đó chứ?
Người thiết kế ra trò chơi này e rằng đầu óc không được bình thường rồi.
Trong lòng Nhâm Xử An rất khó chịu, tức giận thoát ra khỏi trang trung tâm thương mại.
Cô thật sự rất muốn đăng xuất khỏi tài khoản trò chơi này, sau đó là xóa trò chơi, nhưng khi thoát ra khỏi trang trung tâm thương mại thì lại phát hiện…
Trên người Quý Hưng lóe lên một dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +5].
Sau khi nghe xong lời nói của cô, đôi lông mày đang rũ xuống của cậu thiếu niên chậm rãi nhếch cao trở lại.
Rõ ràng dưới đáy mắt là sự sợ hãi và do dự khó nhận ra, nhưng sau khi ngẩng đầu lên thì lại rất cố gắng che giấu đi nội tâm bất ổn của mình, thể hiện ra một dáng vẻ ngang bướng lại mạnh mẽ.
“Thần tiên tỷ tỷ không ghét bỏ tôi học gì cũng không hiểu sao?”
Động tác đăng xuất trò chơi của cô dừng lại tại chỗ.
Đây tuyệt đối là plot twist mà trò chơi cố ý sắp đặt vào?
Cố ý khiến cô không thể nhẫn tâm xóa trò chơi như vậy?
Chính là để giữ tiền của cô lại.
Hai mắt Nhâm Xử An nhìn chằm chằm vào điện thoại, xuyên qua màn hình mắt đối mắt với Quý Hưng.
Đệch.
Cô thật sự là có chút không nỡ.
Nhưng đồng thời cô… cũng không có nhiều tiền như vậy.
“Trước kia đã có một khoảng thời gian rất lâu cậu không đi học nên bây giờ không theo kịp tốc độ học là rất bình thường, không cần gấp gáp.”
Trước tiên cô trả lời lại một câu như vậy trong trò chơi, sau đó ngón tay trượt trên màn hình một chút, cầm quyển sách giáo khoa trên bàn mở ra, ánh mắt quét một vòng qua bài tập trong quyển sách.
Ừ… đại số của cấp trung học cơ sở thực ra cũng rất đơn giản, vậy mà cô vẫn nhớ được cách giải đề.
Như vậy xem ra, ba môn ngôn ngữ, số học, ngoại ngữ thì cô có thể tự hướng dẫn cho cậu nhóc được.
Chỉ có hai môn vật lý và hóa học là cô thật sự không còn ấn tượng gì nữa rồi.
Kiểm tra một chút về quy chế của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông ở khu vực của Quý Hưng trong trò chơi, ngôn ngữ, số học và ngoại ngữ mỗi môn cao nhất là một trăm năm mươi điểm, vật lý hóa học năm mươi điểm, chính trị một trăm điểm, thể dục năm mươi điểm. Điểm của vật lý hóa học thì lại chiếm tỉ lệ không quá cao, có thể gom góp kim tệ trong trò chơi, sau đó thì nạp thêm một chút tiền giúp nhóc con đăng ký vào lớp phụ đạo hai môn vật lý và hóa học. Những môn học khác thì cô sẽ tự tay dạy cho cậu.
Tuy rằng sẽ tốn không ít thời gian…
Nhưng kỳ thật, Nhâm Xử An cảm thấy thời gian ở cùng với Quý Hưng giống như được điều trị vậy, cũng giảm bớt áp lực.
Diễn viên là một ngành nghề có áp lực cao, tuy cô chỉ là một diễn viên nhỏ nhưng cũng thường xuyên cảm nhận được áp lực.
Mỗi khi cô ở cùng Quý Hưng để chơi trò chơi này, cô luôn vô tình quên đi những phiền não trong cuộc sống hiện thực, nếu không thì sao đến tận bây giờ cô vẫn chưa xóa trò chơi này đi?
“Như vậy đi, về sau cậu có câu hỏi gì thì có thể hỏi tôi, tôi sẽ giúp cậu giải đáp, nhưng mà hóa học và vật lý của tôi rất kém, tôi sẽ đăng ký cho cậu học phụ đạo.”
Sau khi Nhâm Xử An ấn gửi đi, cảm thấy tương lai giảng đề cho Quý Hưng… nói chuyện kiểu gõ chữ này quả thật là có chút quá khó khăn.
Nếu như giảng bài bằng cách gõ chữ như này, có khi một đề bài cần nói hơn mười phút, còn không chắc cậu nhóc có thể hiểu được.
Nếu như có thể mở chức năng giọng nói thì tốt rồi.
Cô ấn vào biểu tượng micro bên trái của trang bìa trò chơi.
“Trò chơi đạt tới cấp mười mới có thể mở khóa chức năng giọng nói.”
Dòng nhắc nhở của trò chơi xuất hiện trên trang bìa.
Nhâm Xử An nhìn lướt qua cấp bậc của mình, mỗi ngày đăng nhập rồi thỉnh thoảng nói vài câu với cậu nhóc, bây giờ cô đã đạt cấp tám rồi, không lâu nữa là có thể đạt tới cấp mười.
Trong trò chơi này, rót tiền vào rồi tiêu tiền cho Quý Hưng là cách nhanh nhất để nâng cao kinh nghiệm.
Nhâm Xử An quay qua nhìn giá tiền của “Khóa học Hóa học” và “Khóa học Vật lý” trong trung tâm thương mại. Có thể vì điểm số của vật lý và hóa học chiếm tỉ lệ tương đối nhỏ cho nên khóa học phụ đạo hai bộ môn này chỉ cần năm trăm kim tệ, so với những khóa học hơn một nghìn kim tệ kia là đã rẻ hơn một nửa rồi.
Nhưng mà vẫn đắt quá.
Rẻ hơn một nửa, cũng không thể che giấu đi sự thật là nó rất đắt.
Vào thời điểm cô lại trở nên phân vân thì màn hình xuất hiện hai chữ: “Cảm ơn.”
Nhâm Xử An sững sờ, kinh ngạc nhìn Quý Hưng.
Hai mắt của thiếu niên hạ xuống, ánh mắt nhìn hướng sang trái, hiếm khi mà lộ ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy.
Trên khuôn mặt trắng bóc đó còn hiện lên chút ửng đỏ.
Là cố ý đúng không nhỉ?
Cái trò chơi này quả thật là quá mưu mô rồi.
Trò chơi mà cũng để cậu nhóc dùng bộ dạng này để nói một câu “Cảm ơn”?
Trong lòng cô tự nói với bản thân phải bình tĩnh, kìm nén lại xúc động muốn nạp tiền.
Sau đó trả lời Quý Hưng: “Đừng khách sáo, nếu tôi đã chọn giúp cậu thì sẽ giúp đến cùng.”
Lông mi dài cong vút của Quý Hưng khẽ run, ngước mắt nhìn lên.
Dường như cậu muốn nhìn về hướng Nhâm Xử An, muốn nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ này, nhưng rồi lại kết thúc bằng sự thất bại, cuối cùng ánh mắt của cậu lại rơi xuống quyển sách giáo khoa đang mở trên bàn.
“Lớp phụ đạo rất đắt đúng không?”
Nhâm Xử An sửng sốt.
Chương 26
“Lớp phụ đạo rất đắt đúng không?” Nhâm Xử An nhìn thấy những chữ này, mí mắt giật giật.
Hóa ra, trò chơi này vẫn… dùng cách này để thu tiền sao?
Xác lập Quý Hưng thành một đứa bé đáng thương lạnh lùng lại hiểu chuyện, sau đó tuần tự tiến hành dẫn dắt cô điên cuồng nạp tiền?
Cô cau mày khá bối rối, để an ủi Quý Hưng, trước hết gõ chữ gửi đi đã.
“Không đắt đâu.”
Không đắt… có quỷ mới tin á!
Bây giờ Quý Hưng đi học còn phải nạp nhiều tiền như vậy, đợi cậu tốt nghiệp rồi thi tới thành phố khác, còn cần chi phí đi lại, học phí, phí ăn uống, chương trình dạy học ở cấp ba cũng cần đi học các lớp thêm bên ngoài, đợi thi lên đại học, lại càng phải tiêu nhiều tiền hơn không phải sao. Lúc ở đại học còn có sau khi tốt nghiệp, nhóc con nhất định phải yêu đương, sau đó còn phải kết hôn…
Những chỗ cần nạp tiền chắc chắn không hề thiếu, tới lúc đó khuynh gia bại sản cũng kham không nổi, chẳng nhẽ bản thân cô lỗ vốn đổ cho Quý Hưng sao.
Bản thân cô không tự giác nghĩ tới những điều xa xôi, trong lòng thầm mắng chửi muốn bóc phốt trò chơi này.
Bóc phốt được mấy câu, lại đột nhiên ngừng lại… lúc Quý Hưng đi học cô nạp tiền cho Quý Hưng, đợi Quý Hưng tốt nghiệp đi làm rồi… trò chơi này sẽ để Quý Hưng kiếm tiền trả cho cô chứ?
Nếu như đưa cho cô, vậy trò chơi này giống như một kiểu đầu tư rồi.
Dưới suy nghĩ trẻ con như vậy, Nhâm Xử An liền vỗ vỗ mặt của mình.
Chỉ là một trò chơi thu tiền mà thôi, làm sao có khả năng liên quan tới đầu tư.
Sau khi được Nhâm Xử An hồi đáp “không đắt”, Quý Hưng vẫn một mực im lặng, không tiếp tục nói nữa.
Vốn dĩ cậu không phải là người nói nhiều, cũng không phải là người biết nói lời hay, chỉ có thể nói với cô hai từ “cảm ơn”, cũng tính là đã khiến người ta vui vẻ rồi.
…
Lúc nhận được thông báo của công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam gửi tới, Nhâm Xử An đang định ở nhà nấu chút gì đó để ăn.
Một bên cô lựa lựa chọn chọn trong tủ lạnh, một bên nhận điện thoại.
Rồi sau đó để tủ lạnh mở toang như vậy, tới khi tủ lạnh bắt đầu vang lên tiếng “ting ting tang tang”, cô mới đột ngột phản ứng lại, lại có thể quên mất chuyện đóng cửa tủ lạnh.
Nụ cười vui vẻ trên gương mặt kìm nén không nổi, cô “ầm” một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại.
Khoảnh khắc đó điện thoại ở trên tay gọi cho Giang Đồng cũng không ngắt: “Mình lấy được vai đại tiểu thư nhà họ Hạ rồi này! Buổi trưa cậu có thời gian không, mình mời cậu ra ngoài ăn trưa!”
Giang Đồng ở đầu dây bên kia cũng phấn khích kêu lên một tiếng.
Cô ấy vui vẻ nói: “Ha ha ha chúc mừng chúc mừng, vốn định gọi điện cho cậu thông báo một tiếng mình lấy được vai diễn nữ ca sĩ rồi. Nhưng mà sợ cậu bởi vì chuyện của Quý Lan ảnh hưởng nên không dám nhắc tới chuyện này trước với cậu.”
Cô ấy liền chuyển chủ đề, nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc: “Nếu cậu đã chủ động muốn mời khách, vậy thì mình càng không thể khách sáo rồi!”
Nhâm Xử An cố ý tức giận cười lạnh vài tiếng, hung hăng nói: “Muốn lừa mình sao, không có cửa!”
Sau khi cô nói xong, trong điện thoại đột nhiên yên lặng hai giây, sau đó cả hai đột ngột cùng lúc phá cười lên…
Cả hai người họ đều lấy được vai diễn trong bộ phim “Ám Dũng” này, thật là một chuyện tốt!
Còn để ý ai mời ai chứ?
“Nào nào nào, mình biết một cửa hàng gia đình lâu đời, bình quân mỗi người năm trăm, lần này có thể nói là mình mời khách.”
Giang Đồng ở đầu dây bên kia ngừng cười. Dùng trong app của điện thoại tìm cửa hàng mình muốn đi rồi gửi địa chỉ qua cho Nhâm Xử An.
“An An, mình vừa gửi địa chỉ cửa hàng cho cậu rồi đấy, bây giờ chúng ta tới đó đi, thấy thế nào?”
“Được được được, bây giờ mình thay đồ rồi qua.”
Nhâm Xử An cười ngắt điện thoại, thay một bộ quần áo thoải mái ấm áp hơn, lại choàng thêm chiếc áo lông vũ màu đen vừa dày vừa nặng lên người, đi ra ngoài.
Lên tàu điện ngầm rồi, lúc này cô mới cảm giác được ấm áp một chút.
Kéo chiếc khăn quàng cổ xuống dưới một chút. Để lộ ra gương mặt khiến nhiều cô gái nhỏ đều ngưỡng mộ.
Một bên xem phim ở trên điện thoại, một bên cùng với đoàn người xếp hàng lên tàu điện ngầm.
Cô thích xem phim, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời kia là điều mà cô cần cù không mệt mỏi mong muốn học hỏi.
Vì vậy trong quá trình xem phim, cô luôn luôn tập trung tinh thần cao độ, hết sức chăm chú quan sát từng biểu cảm, từng lời nói cử chỉ, phân tích diễn biến cảm xúc và sự biến hóa của từng nhân vật.
Trên thế giới thật sự có rất nhiều diễn viên giỏi với diễn xuất vượt trội, mỗi một màn trình diễn đều có thể là kinh nghiệm để cô học hỏi.
Tới một trạm, Nhâm Xử An thuận theo dòng người đi sang bên cạnh vài bước, dựa vào cánh cửa sẽ không mở ra kia.
Sau khi dời sự chú ý ra khỏi phim, cô đột nhiên cảm thấy dường như có người đang nhìn mình.
Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn sang, lại thấy hai cô gái trẻ có vẻ còn đang học cấp ba ở đứng cạnh nhau, một trong số đó đang giơ điện thoại, ống camera trực tiếp chĩa vào cô.
Nếu như không phải cô tự mình đa tình, hai cô gái nhỏ này chắc hẳn đang chụp lén cô.
Không, đây cũng không phải chụp lén, mà là chụp công khai.
Nhâm Xử An là người biết tự nhân thức về bản thân, cô hiểu rõ bản thân chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ không có ai chú ý tới, vì vậy trước giờ chưa từng kiêu ngạo, càng chưa từng có gánh nặng thần tượng gì, ra ngoài đi xe, ngồi tàu điện ngầm, trước giờ cũng chưa từng mang thứ gì đó như khẩu trang kính râm, bởi vì cô biết vai diễn nhỏ này của bản thân tuyệt đối sẽ không được người ta chú ý tới.
Thật không ngờ tới, trải qua hai lần lên hot search, lại cộng thêm bộ phim cô tham gia đóng là bộ phim truyền hình ăn khách với lượng phát sóng rất tốt, vai diễn của cô cũng đang chiếu trên mạng, ngồi ở tàu điện ngầm đương nhiên sẽ bị người ta chụp ảnh.
Lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như thế này, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Có điều không thể hiện rõ ràng trên mặt, chỉ là hướng về phía máy ảnh hơi mỉm cười, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục xem phim của bản thân.
“Á! Cười với chúng ta kìa!”
“Đã chụp lại chưa đấy?”
“Chụp lại rồi, cậu xem…”
Các cô gái nhỏ đè nén âm thanh nói chuyện trong cổ họng nhưng vẫn truyền tới tai của Nhâm Xử An, cô không chút động tĩnh tăng âm lượng tai nghe lên một chút.
Hóa ra bị người ta chú ý tới là loại cảm giác thế này, cô thật sự còn có một chút… không quen.
Âm lượng tăng cao, bỏ lại lời nói của các cô gái nhỏ ở sau.
“Có thể tag Weibo của anh Lam, nói không chừng còn có thể được phản hồi lại nữa!”
…
Ở trong phòng ăn ngồi không được bao lâu, “người hâm mộ”của Nhâm Xử An, Giang Đồng theo thói quen ở trên tìm kiếm của Weibo tìm một vòng thấy cái tên “Nhâm Xử An”.
Ở trên Weibo nhìn thấy thông tin Nhâm Xử An ngồi trên tàu điện ngầm bị chụp lén, cô ấy xốc lại tinh thần.
“Mẹ ơi, An An, cậu ở trên tàu điện ngầm bị người ta chụp lén rồi kìa?”
“Nào có phải là chụp lén, ở trên tàu điện ngầm cách tôi không quá hai mét, người ta là chụp công khai luôn đó.”
Áo choàng lông màu đen của Nhâm Xử An vắt ở trên lưng ghế, cô đang dựa lên đó, cảm giác mềm mại ở sau lưng đúng là thoải mái bội phần.
Trong miệng Giang Đồng cường điệu một tiếng “oa”.
Cô ấy vươn đầu về phía trước: “Cảm giác tỏa sáng như thế nào?”
Nói xong, lại tìm kiếm ở trên Weibo hai từ khóa “Nhâm Xử An” và “tàu điện ngầm”, lập tức nhìn thấy vài Weibo có liên quan.
Ngu Đoàn Tử V: Mấy ngày trước diễn viên Nhâm Xử An được #Sở Dĩ Lam thừa nhận nhan sắc nổi bật#, hôm nay bị cư dân mạng gặp được ở tàu điện ngầm số mười, dường như vẫn đang cúi đầu xem phim, phát hiện bản thân bị người ta âm thầm chụp ảnh, cũng không tức giận, mà còn hướng về phía camera mỉm cười, Đoàn Tử tôi đã bị sốc [cổ vũ] [cổ vũ], không biết @Sở Dĩ Lam thấy thế nào nhỉ?
Không có gì ngạc nhiên khi trên Weibo bắt đầu có doanh tiêu hào lưu truyền bức ảnh Nhâm Xử An ở trên tàu điện ngầm bị chụp lén, hơn nữa còn đưa tên của Sở Dĩ Lam lên cọ hot search, cũng cố ý muốn đưa chủ đề tiến gần tới mối quan hệ giữa Nhâm Xử An và Sở Dĩ Lam.
Đáng tiếc bình thường Sở Dĩ Lam ở trên Weibo thực sự là quá sôi nổi, thỉnh thoảng trả lời một diễn viên nhỏ cũng hoàn toàn không ngoài dự liệu của những người hâm mộ, ở trong bình luận không có ai nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa hai người, đại đa số đều là bình luận tương đối tích cực.
[Con mẹ nó tình huống gì thế! Lúc đó tôi ở trên tàu điện ngầm cũng nhìn thấy rồi, nhưng cũng không nghĩ tới thật sự là Nhâm Xử An! Tôi còn bị đánh gục bởi nhan sắc của tiểu tỉ tỉ này, diễn xuất ở trong phim càng bùng nổ! Tại sao minh tinh lại ngồi tàu điện ngầm? Tôi thật sự trước giờ chưa từng nghĩ có thể gặp được minh tinh ở trên tàu điện ngầm, sớm biết vậy đi qua phải chụp một tấm ảnh chung, tôi khóc rồi…]
[Khóc, lúc chị An An có hai nghìn người hâm mộ tôi đã chú ý tới chị ấy rồi, không ngờ rằng rằng chị ấy lại đột nhiên trở nên nổi tiếng nhờ lùm xùm với Phương Vũ, đã bắt đầu bị người ta nhận ra ở trên tàu điện ngầm rồi, vì sao tôi không ở thủ đô! Tôi hận!]
[Rất có khí chất! Cảm giác rất hiền lành đó! Cho người ta cảm giác ấm áp…]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha lầu trên cảm thấy ấm áp, thật sự không phải vì tiểu tỉ tỉ bọc cả người trong cái áo lông vũ như vậy sao ha ha ha ha ha ha không được rồi, dáng vẻ này chọc tôi cười rồi, cười chết tôi rồi!]
[Chỉ là tôi cảm thấy, mấy người này gần đây marketing quá nhiều rồi phải không? Có phải là đổi công ty rồi, marketing đều tăng lên rồi, không quan tâm tới cô ta, cô ta đã xuất hiện ở trên trang chủ của tôi mấy lần rồi.]
[Đúng đúng đúng, chỉ là bạn cảm thấy, bạn là ánh sáng bạn là điện bạn là có một không hai trên thế giới này!]
Ban đầu lúc Phương Vũ kéo Nhâm Xử An lên hot search, trong bình luận câu hỏi nhiều nhất là “Nhâm Xử An là ai”?
Thời gian một tháng ngắn ngủi, thẳng thắn dứt khoát làm mất mặt Phương Vũ, kết hợp với Sở Dĩ Lam, vai diễn mới trong bộ phim truyền hình mới lên sóng lại khiến không ít cư dân mạng đều nóng mắt với gương mặt này của Nhâm Xử An, thậm chí còn gọi người ta là “marketing quá nhiều”.
Giang Đồng tiện tay click vào một tấm ảnh, bên trên tấm ảnh là gương mặt mỉm cười kia của Nhâm Xử An.
“Thật không hổ là An An nhà chúng ta, bị người đi đường tiện tay chụp đại mà cũng đẹp như vậy, hô hô hô.”
Giống như thật sự bị mê hoặc, hai tay Giang Đồng ôm mặt, cười hắc hắc với Nhâm Xử An.
“Cẩu phú quý, vật tương vong nha An An.”
“Tôi biết cậu sẽ nói câu như vậy mà, làm bộ.”
Nhâm Xử An khinh thường liếc cô ấy một cái, bản thân cũng định mở Weibo tìm kiếm tên của mình một chút, tìm được bài đăng gốc của hai cô gái đăng kia.
Bánh Kem Dâu Tây: #Sở Dĩ Lam thừa nhận nhan sắc nổi bật# Ở trên tàu điện ngầm gặp được tiểu tỉ tỉ Nhâm Xử An có quan hệ rất tốt với anh Lam! Thật sự là siêu cấp vô địch xinh đẹp đó! Tiểu tỉ tỉ vẫn đang xem phim, sau đó phát hiện ra chúng tôi chụp lén cùng không tức giận hô hô hô thật sự là một người dịu dàng ~ Anh Lam @Sở Dĩ Lam nhìn em đi, em muốn được phản hồi!
Đăng bức ảnh của cô rồi, cũng khen ngợi cô một màn trong blog, nhưng mục địch cuối cùng lại là để Sở Dĩ Lam phản hồi lại.
Nhâm Xử An mỉm cười, dường như có chút bất lực cũng như có chút tự giễu.
Cho dù cô được người ta quan tâm, cũng chẳng qua là vì Sở Dĩ Lam mà thôi, cũng không phải là quan tâm bản thân “diễn viên Nhâm Xử An”.
Trong lòng cô rõ ràng biết, thứ bản thân mong muốn không phải là thế này.
Tin nhắn “ting ting” vang lên một tiếng, tin nhắn từ phía trên màn hình nhảy ra.
Người gửi tin nhắn khiến Nhâm Xử An kinh ngạc một chút.
“Con mẹ nó, Trương Lan gửi tin nhắn cho tôi rồi.”
Lời nói của cô còn chưa hạ xuống, liền “ting ting” hai tiếng, lại hai tin nhắn nhảy ra, còn có một chia sẻ địa chỉ.
“Cái gì? Nhanh xem coi bà già này lại muốn làm trò ngu ngốc gì đây.”
Giang Đồng từ trên ghế ngồi đứng dậy, bước hai bước tới bên cạnh Nhâm Xử An, tiến lại gần đọc tin nhắn gửi cho Nhâm Xử An.
Cô ấy vẫn luôn không thích Trương Lan, sau lưng nhắc tới cái tên Trương Lan, giọng điệu rõ ràng cũng không tốt.
Theo ý kiến của cô ấy, nếu như người đại diện có thể coi trọng chị em tốt của nhà mình một chút, Nhâm Xử An tuyệt đối sẽ không đứng ở vị trí diễn viên tuyến hai tám như thế này.
Trương Lan không thích Nhâm Xử An, cô ấy cũng không thích Trương Lan.
Cuộc đối thoại giữa Nhâm Xử An và Trương Lan còn dừng lại ở một tháng trước.
Kể từ sau cuộc điện thoại vạch mặt nhau đó, bọn họ cũng chưa từng liên lạc lại.
Mà bây giờ…
Trong cuộc hội thoại, rõ ràng gửi đến một địa điểm quay thử.
Click vào tin nhắn âm thanh Trương Lan gửi tới, trong giọng nói ít nhiều có chút không tự nhiên.
“Đây là một bộ phim truyền hình mới mà Tinh Diệu Culture đang chuẩn bị, vai nữ thứ ba trong phim rất phù hợp với cô, tôi có thể đưa cô với Khưu Dung cùng tới quay thử, buổi thử vai sẽ diễn ra vào buổi chiều ngày kia, đoạn ngắn quay thử và tiểu truyện của nhân vật mấy thứ đó đều gửi cô rồi, cô xem kỹ nhé.”
“Bộ phim này đầu tư không ít, cô chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, nắm bắt cơ hội.”
Nghe xong tin nhắn thoại của Trương Lan, trong miệng Giang Đồng “Hả?” một tiếng.
“Trời ơi, đây không phải là chuyện cười sao, bà già này làm sao còn có mặt mũi quay lại tìm cậu thế? Đây không phải là nhìn thấy bản thân cậu làm mất mặt Phương Vũ, sau đó lại lên hot search, còn có quan hệ không tồi với Sở Dĩ Lam, cảm thấy cậu có thể kiếm tiền cho cô ta nên mới muốn lôi kéo cậu sao? Thật là không cần mặt mũi, khôi hài quá rồi đấy.”
Nhâm Xử An thật sự cũng không ngờ Trương Lan gần một tháng lại quay lại tìm bản thân.
Nói không chừng hôm nay biết được cô có vai diễn không tệ ở trong “Ám Dũng”, mới khiến Trương Lan hạ quyết tâm quay lại tìm cô.
Hoặc là cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Sở Dĩ Lam không tệ, muốn mượn mối quan hệ này để nghệ sĩ ở dưới tay cô ta có được vai diễn ở trong bộ phim.
Trong lòng cô cũng cảm thấy buồn cười, trả lời lại Giang Đồng: “Có người để tìm là được rồi, còn cần mặt mũi gì nữa sao.”
Lời chế giễu nhẹ nhàng này khiến Giang Đồng hận không thể vỗ tay khen ngợi: “Chị An của tôi thốt ra lời vàng ý ngọc, tuyệt vời tuyệt vời, ha ha ha.”
Hai người cùng nhìn file PDF Trương Lan gửi tới ngay sau đó.
Sau khi xem xong, Giang Đồng trở về chỗ ngồi của mình: “Vậy cậu tính thế nào đây?”
Nhâm Xử An nhún nhún vai, đẩy màn hình điện thoại tới trước mặt Giang Đồng.
Gấu túi không ngủ: Trương Lan, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.