Trên màn hình xuất hiện vô số bình luận giống nhau.
Kể cả bình luận của người hâm mộ cũng đã bị đẩy xuống.
Đoạn Tranh Vanh mải xem chương trình trực tiếp đang phát sóng trên điện thoại. Khi thấy tình hình bình luận như vậy, anh ấy đột ngột đứng lên.
Dường như cùng một lúc, anh ấy nhận được tin nhắn WeChat của Giả Tử Tây từ bộ phận truyền thông.
[Anh Tranh Vanh, số người bình luận trong này quá nhiều, số lượng trợ lý lại ít ỏi, thực sự không thể đảm nhiệm hết được!]
Khi phát sóng sẽ luôn có một số nhân viên kiêm trợ lý chịu trách nhiệm tắt tiếng, có thể tắt đi tiếng của một vài người đã qua kiểm duyệt.
Nhưng bây giờ cả màn hình đều tràn hết các ID khác nhau cùng lập từ một ID. Cứ chặn tài khoản này thì sẽ có tài khoản khác nhảy lên thế chỗ, dài đến vô tận.
“Xuống đi, Xử An, đi xuống mau lên.”
Đoạn Tranh Vanh quyết định rất nhanh, ngay lập tức bảo Nhâm Xử An rời khỏi chương trình.
Nhưng Nhâm Xử An lại nhíu mày, kiên quyết cầm máy quay mà tiếp tục: “Nếu giỏi thì lấy búa mà đánh, nếu không thì im lặng chứ đừng chỉ biết võ mồm.”
[Đệch, quá giỏi.]
[Đúng là “trâu bò” mà.]
[Tôi cũng chẳng còn gì nói ngoài quá giỏi quá tuyệt vời.]
[Hahaha, đúng là cứng mà.]
Những bình luận như vậy ngày càng nổi lên nhiều hơn.
Đoạn Tranh Vanh khẽ quát nhỏ “Bà nội”, rồi như sợ Nhâm Xử An có thể tiếp tục nói thêm điều gì không hay, anh ấy vội chạy đến giật luôn điện thoại trên tay cô: “Thích tức giận thì cứ việc, nhưng ta hạ màn.”
Chương trình vừa ngừng phát, điện thoại của Giả Tử Tây ngay lập tức bị đày đọa.
“Lưu một vài ID có thể tra ra được rồi đưa nhờ luật sư bào chữa, tố cáo mấy ID đó tội phỉ báng. Fans bên kia cũng có cảm giác đang cùng chống lại cái xấu, thủy quân xuất hiện ngày càng nhiều, chúng ta cứ tìm trên hot search từng điểm nhỏ, chỉ cần có manh mối thì lập tức đón đầu triệt để.”
Vừa cúp máy, Đoạn Tranh Vanh không nhịn được chửi một tiếng.
Lúc trước có thể đại khái đúng là Nhâm Xử An là kẻ thứ ba nhưng thật ra là do cô quá yêu Sở Dĩ Lam mà cứ ngốc nghếch ôm hy vọng về lời hồi đáp. Thế nhưng, người nhà Sở Dĩ Lam chẳng ai ưa Nhâm Xử An. Vậy nên, hai người mới chia tay.
Một câu nói thoảng tựa không thực ấy mà đau đớn lòng.
Ước tính cư dân mạng được ăn dưa chạy nên theo bình luận này khá nhiều.
Cũng có nhiều nghệ sĩ ghen tị, ghét bỏ Xử An bởi vì mới tiến một bước, bước sau đã nổi như cồn.
Muốn đập tan cơn sóng này thì chỉ có thể tìm cách dìm nó xuống.
Đoạn Tranh Vanh trong lòng đã dự tính đến kịch bản tồi tệ nhất.
Kết quả là sau ngay khi mở danh sách hot search Weibo, anh ấy thấy bốn chữ #Xử An – cứng đầu# ngồi chễm chệ trên đầu.
Bốn người trong phòng vừa vặn lên hot search xem thử khiến cả nhà trong thời gian ngắn đã nghe một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần: “Nếu giỏi thì lấy búa mà đánh, nếu không thì im lặng chứ đừng chỉ biết võ mồm.”
Đoạn Tranh Vanh cảm thấy đầu đau cục bộ.
[Idol nhà mình phải cứng rắn như thế! Chứ bị hack chẳng thể phản hồi làm nhiều người chẳng biết đâu là thật đâu là ảo!]
[Ồ… nói lý nên có vần chứ (icon đầu chó) nói nghe oai thế]
[Phụt, ha ha ha đúng là cứng thật, tôi bắt đầu thích rồi đấy!]
[Tôi cảm thấy đoạn phát ngôn này muốn trở thành truy tinh thì phải chuẩn bị trước, MD trước không hề phản công khiến tôi tức muốn chết]
[Cả cái làn sóng toàn mấy người trâu bò mà, làm tôi và mọi người thấy thoải mái thật ha ha ha]
[Ha ha ha đám fans của An An vốn lo lắng khi xem chương trình, có ai ngờ cô ta dám bật lại!]
[Hãy nói cùng ta hỡi các anti-fans: “Nếu giỏi thì lấy búa mà đánh, nếu không thì im lặng chứ đừng chỉ biết võ mồm.” (icon đầu một con chó) (icon đầu một con chó giống y chang đầu con chó đầu tiên)]
[Chúng ta chèn ép đến nỗi cũng phải bật lại. (icon đầu chó như mấy cái đầu chó ở trên)]
[Như này là ghê rồi, lần này may mà tôi không muốn có một cái búa đấy.]
Đoạn Tranh Vanh đọc từng bình luận một rồi lại ngước nhìn Nhâm Xử An.
Anh ấy còn lo sợ cư dân mạng sẽ làm ầm lên vì thái độ của cô, nhưng chẳng ngờ lại toàn là lời khen?
Không lẽ bây giờ cư dân mạng thích nghệ sĩ giận dỗi ngúng nguẩy rồi đi về à?
Ngoài #Xử An – cứng đầu# chễm chệ top 1 thì còn có hot search #Nhâm Xử An phát sóng trực tiếp#
Nhưng nhận xét hai bên hoàn toàn khác nhau.
[Không ngờ lại là kẻ chen chân, mà là kẻ chen chân thì phải chết!]
[Cô vì thiếu tình mẫu tử nên mới đi phá hoại gia đình nhà người ta phải không?]
[Luật bất thành văn, chuyện tình cảm không cần bàn cãi nhưng lại muốn làm cái bóng vật vờ trong hạnh phúc của người ta…?]
[Người nhà Sở Dĩ Lam sao có thể chọn loại này rước về làm dâu được cơ chứ?!]
[Quá ghê tởm, đã thế còn cứ quấn lấy anh Lam!]
[Có tai tiếng với Sở Dĩ Lam, lại có được vai khách mời nhờ Quý Lan giúp, mời mọi người nhìn sơ qua về tiểu sử của con người này.]
Một bên gần như hoàn toàn chẳng thấy bóng, bên còn lại thì đầy ắp những bình luận tiêu cực.
Phân biệt rõ rệt như vậy đúng thật là ly kỳ.
Cư dân mạng nhiều người đã phát hiện ra sự khác biệt giữa tình huống hai bên bèn chụp lại màn hình để so sánh.
[Nhâm Xử An lại bị hack nữa à? (hai icon đầu chó được edit gộp thành một)]
[Tôi biết Nhâm Xử An từ lần Phương Vũ bị vứt bỏ, ba ngày đã bị hack đến hai nick, rõ là một cô gái đáng thương.]
[Tôi thấy cô ấy thảm quá nên mới cổ vũ một chút, đúng là chả có gì là dễ dàng cả (icon đầu chó)]
[Thù oán gì mà hack đến vậy luôn…? Không hiểu!]
[Này, khi tôi đi làm, rõ là chưa làm gì thất lễ đã bị người ta gây thù rồi (che mặt) kiểu không quen ấy.]
[Bình thường khi đụng tới hacker, công ty sẽ ngay lập tức trực tiếp mời người xuống, ai ngờ Nhâm Xử An đã tức giận và quay lại phản bác ngay tức khắc ha ha ha]
[Đám hacker chắc chắn chưa bao giờ dám nghĩ đến… Bằng không hai hot search đã không có nhiều bình luận tồi tệ như thế, đúng là vượt quá giới hạn.]
Đoạn Tranh Vanh chăm chú đọc từng bình luận một, giống như ông già đứng trong tàu điện ngầm lần xem di động vậy. Một anh chàng làm đại diện đã nổi danh nhiều năm như thế lại là lần đầu tiên thấy vì lượt hack quá nhiều mà khiến cư dân mạng xót xa rồi bấm tăng theo dõi.
Với tình huống như hiện tại, thật sự chỉ có thể tăng mức độ chân thật.
Trong bình luận luôn có mặt trái và mặt phải. Đúng là xét về tổng thể thì chẳng có gì to tát, lại dưới áp lực của thủy quân thì càng không có gì lạ thường.
May mắn mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát nên không quá đáng lo lắng. Công ty bên kia nếu muốn thanh minh thì thanh minh, kiện tụng thì nên kiện tụng.
Nhâm Xử An cũng từng dùng chiêu trò để dìm người khác một lần, lần này giống như bản nháp chân thật cực kì.
Sự việc lắng xuống rất nhanh, được chút nào vớt vát chút ấy. Nhưng nói về việc phát ngôn, đương nhiên vẫn còn sức ảnh hưởng.
Hợp tác với nghệ sĩ chỉ cần có tai tiếng một chút cũng sẽ dễ gây ảnh hưởng lớn đến nhãn hàng, vì vậy nên khi làm việc, bất kỳ công ty lớn nhỏ nào cũng sẽ xem xét, cân nhắc cực kỳ cẩn thận, nghiêm ngặt.
Dù chỉ cần có những lời đồn đại xì xào qua tai thì khả năng được hợp tác cũng sẽ giảm mạnh.
Nếu muốn ký kết hợp đồng thì phải tìm gặp trực tiếp, nhưng hầu hết đều sẽ thất bại hoặc bị lấy cớ trì hoãn vô thời hạn.
Nhân dịp nghỉ ngơi tranh thủ tham gia một vài hoạt động.
Lúc này, Nhâm Xử An đang nghỉ phép gần một tháng. Thừa dịp rảnh rỗi, mỗi ngày cô đều dành thời gian chăm sóc nhóc con. Hôm nay, khi mở gói trò chơi, cô liền thấy trong phòng trống trải lạ thường. Hai gói hàng lớn và một cái ba lô được đặt ngay trước cửa.
Ngọn đèn leo lắt soi sáng cả căn phòng. Quý Hưng ngồi trên chiếc giường lớn, hai tay chống phía sau lưng, lặng lẽ ngắm nhìn nơi nuôi dưỡng cậu suốt mười lăm năm qua.
Mười hai năm đầu chìm vào đen tối.
Nhưng càng về sau thì càng xán lạn hơn.
“Nhóc con, cậu phải đi sao?”
Nhìn phòng ốc trống không, Nhậm Xử An bước vào, hỏi đầy đau lòng.
Quý Hưng nhảy từ trên giường xuống, men theo tiếng nói mà đi.
Người thiếu niên mười lăm tuổi cao tầm 1m76 nhưng không hề quá khổ mà lại rất mảnh khảnh.
Gương mặt đã bớt đi vài phần con trẻ, ngày càng thon gầy chững chạc.
“Mai tôi sẽ đến trung tâm thành phố X, sáng sớm có chuyến xe lửa, thần tiên tỷ tỷ tiễn tôi đi được không?”
Giọng nói cũng chẳng còn non nớt mà khàn khàn mang dáng dấp nam tính.
Nhậm Xử An xoa xoa đầu nhóc con.
Cô nhìn một chút, vé xe sáng chỉ thời gian xuất phát lúc chín giờ mà trong trò chơi hiện tại mới điểm năm giờ.
“Chúng ta nên xuất phát ngay cho kịp chuyến.”
Quý Hưng gật đầu: “Tôi đã đưa cho chú Vương chút tiền rồi, chú đồng ý chở tới nhà ga. Giờ chú đang chờ ở ngoài.”
Mùa hạ năm giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ chưa tỏ. Có chiếc xe công nông đang đỗ ngoài cửa. Một ông già đầu tóc bạc phơ ngồi trong xe hút thuốc. Nhâm Xử An chất đồ của Quý Hưng lên xe tạo ra tiếng lỉnh kỉnh ồn ào.
Ông lão vẫn ngồi yên chẳng nhúc nhích.
“Chú Vương!”
Quý Hưng đột nhiên hô to khiến Nhâm Xử An giật mình. Ông già quay đầu lại, cất giọng đi qua sương gió nửa đời: “Giờ ta đi à? Tôi chưa thấy người cậu đợi.”
“Tôi thấy rồi, ta đi thôi.” Quý Hưng rướn cổ nói.
Nhâm Xử An nhìn theo bóng lưng Quý Hưng trèo lên xe. Xe ngựa công nông chẳng có lều, tuy đang là mùa hè nhưng sáng sớm vẫn chẳng có mấy hơi ấm, ngồi trên xe đương nhiên sẽ cảm thấy lạnh.
Nhâm Xử An thấy mình còn chút tiền nên mua thêm áo cho Quý Hưng.
“Trong xe còn lạnh, khoác thêm áo vào.”
“Cám ơn chị, thần tiên tỷ tỷ”. Quý Hưng lên tiếng.
Quý Hưng ngoan ngoãn mặc thêm áo, chỉ về phía ông già đang lái xe.
“Tôi cố tình chọn chú Vương bởi lẽ tai chú cũng không còn nhanh nhạy, sẽ dễ nghĩ tôi tự lẩm bẩm một mình.”
Khi nói, trên mặt cậu có chút đắc ý không dễ thấy.
“Quý Hưng, dựa người vào.”
Trên màn hình hiện lên dòng chữ nhắc nhở. Chiếc xe công nông đi thẳng một đường. Năm giờ sáng xuất phát, không ít nhà đã rục rịch lên đèn. Những người dân đi làm vào buổi sớm chủ yếu là gánh vác những công việc đồng áng. Đôi khi cũng xuất hiện nhiều chiếc công nông khác đi vượt qua. Chẳng ai biết rằng, cậu thiếu niên Quý Hưng đã rời làng từ sáng sớm tinh mơ.
Và chẳng bao giờ trở về nữa.
“Thần tiên tỷ tỷ, dù có ở X, tôi vẫn sẽ dõi theo chị.”
Quý Hưng siết chặt nắm tay, lòng ngổn ngang rời khỏi thị trấn. Bởi cậu biết rõ, khoảnh khắc cậu rời khỏi nơi đây cũng chính là khoảnh khắc rời khỏi Nhâm Xử An.
Cậu biết mình đã hỏi đi hỏi lại vấn đề này nhiều lần rồi. Nhưng cậu vẫn luôn sợ hãi, sợ rằng thị trấn này là nơi duy nhất tồn tại mối liên kết giữa hai người họ.
“Sẽ gặp chứ, tôi cũng không thể chỉ ở mãi trong thị trấn này được, chẳng lẽ cậu nghĩ nơi đây có khả năng trói buộc hay sao, yên tâm nhé, dù cậu đi đâu tôi cũng sẽ đi theo cậu.”
Nhâm Xử An chọc chọc khuôn mặt đang tràn đầy chờ mong của nhóc con, cảm thán gương mặt bây giờ và lúc trưởng thành thực ra cũng không khác biệt lắm.
Lúc trước, mỗi lần Quý Hưng bị chọc nhất định sẽ trốn đi, vậy mà lần này lại không trốn.
Câu trả lời của Nhâm Xử An khiến cậu cảm thấy phấn chấn hơn, từ trong ánh mắt tràn ra ý cười.
“Thật tốt quá, thần tiên tỷ tỷ là tốt nhất.”
Dứt lời, cậu lại nói: “Vậy khi nào tôi có thể thật sự nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ ngoài đời thế? Tôi đã học tốt như vậy nhưng lại không nhận được khen thưởng gì hết.”
Nhóc con đối với chuyện này đúng thật là cố chấp không buông mà.
Nhâm Xử An thở dài một tiếng: “Chuyện sớm muộn thôi, trong tương lai, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau.”
Quý Hưng phồng má lên, sau đó lại bị ngón tay Nhâm Xử An chọc đến nản lòng.
Giọng nói vốn lạnh lùng trong trẻo lúc này tựa hồ hơi mềm mại đi, cậu nói: “Tương lai là khi nào vậy…”
Nhưng Nhâm Xử An làm sao dám nói, đó là lúc cậu hơn ba mươi tuổi cơ chứ.
Nhóc con còn rất kiên trì nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt nhỏ có khả năng giết người kia. Cô cong môi: “Thần tiên không thể tiết lộ thiên cơ cho cậu được đâu, cậu đừng làm khó tôi như thế chứ.”
Như thể đã bị lý do của Nhâm Xử An thuyết phục, Quý Hưng cắn môi dưới, không nói gì nữa.
Yên lặng thật lâu, cũng không thấy nhóc con lên tiếng.
Nhâm Xử An nhẹ giọng gọi một tiếng: “Nhóc con?” Nhóc con không trả lời cô, mà đã lặng lẽ ngủ thiếp đi mất rồi. Đây đừng nói là… do suốt một đêm qua không nghỉ ngơi, cố ý ở nhà chờ cô đến đấy chứ?
Quý Hưng nhẹ nhàng xoay người một chút, lưng tựa vào bao hàng của bản thân, bờ môi mỏng khẽ mím lại, hàng mi dài hơi run.
Phong cảnh bên ngoài dần lùi xa, đi ngang qua một cánh đồng rộng lớn.
Bầu trời từ tối đen dần chuyển sang tươi sáng.
Không hề có cuộc đối thoại nào, nhưng Nhâm Xử An lại khó có thể giải thích luồng cảm xúc xót xa cứ len lỏi trong lòng.
Rời xa quê hương là cảnh tượng giống như thế này.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã tới phía ngoài ga tàu hoả. Ba chiếc xe ngựa đột nhiên phanh gấp, Quý Hưng bị đánh thức ngay lập tức. Cậu nhìn thấy bầu trời sáng sủa và cả ga tàu hỏa cách đó không xa, đột nhiên trừng lớn hai mắt.
“Tôi thế mà lại ngủ quên mất rồi…” Lẩm bẩm một câu, giọng nói cậu bỗng nhiên mang chút tủi thân: “Vậy mà thần tiên tỷ tỷ không gọi tôi dậy.”
“Đã mệt mỏi như thế thì phải ngủ chứ, cậu còn nhỏ như vậy, không nên thức khuya đâu.” Nhâm Xử An nhẹ nhàng trách móc.
Những bao hành lý trên ba chiếc xe ngựa đã được mang xuống, bác Vương cầm số tiền còn lại từ tay Quý Hưng rồi lái xe rời đi.
Quý Hưng lên đường vào ga tàu hỏa. Cậu dùng nhiều sức hơn để kéo bao hành lý, từ trong biển người tấp nập quay đầu lại nhìn. Ở nhà ga có rất nhiều tiếng ồn hỗn loạn, nhưng thanh âm trong trẻo lạnh lùng của cậu lại xuyên qua tất cả.
“Thần tiên tỷ tỷ, tôi sẽ ở trung học X đợi chị nhé.”
Trên mặt cậu tràn ngập chờ mong, là kỳ vọng về tương lai phía trước.
Đối với cậu, tiếp theo đây sẽ là một đoạn đường hoàn toàn mới.
“Biết rồi, cậu chỉ cần lo học tập cho tốt thôi.” Nhâm Xử An đáp lại một câu.
Cô nhìn nhóc con lên xe lửa, nhìn nhóc con cách một lớp cửa sổ xe vẫn đang nhìn ra bên ngoài.
Nhìn đoàn tàu trước mắt nhanh chóng lướt qua.
Nhóc con đi tới trung học X, chắc khung cảnh trong trò chơi cũng sẽ có một ít thay đổi nhỉ?
Nhâm Xử An cười lắc đầu, cô tò mò muốn nhìn khung cảnh trong trò chơi sẽ chuyển đổi như thế nào.
Lại chỉ thấy hình ảnh trên màn hình dần trở nên mơ hồ.
“Chúc mừng bạn đã hoàn thành trò chơi.”
Một dòng nhắc nhở lóe lên vài lần trên màn hình.
Cô có hơi bối rối, dùng ngón tay chạm nhẹ một cái vào màn hình.
Sau đó…
Trò chơi đã vụt tắt, biến thành một màn hình tối đen.
Nhâm Xử An: ?
Gạt người sao?
Cô tròn mắt há mồm bộc lộ rõ sự ngạc nhiên.
Thoát khỏi trò chơi, rồi lại đăng nhập vào, tiếp tục là một màn hình đen kịt.
Lặp đi lặp lại mấy lần, kết quả vẫn như vậy.
Cô vừa mới hứa với nhóc con sẽ gặp lại cậu ở trung học X, vậy mà ngay sau đó đã lập tức hoàn thành trò chơi.
Đây thật sự không phải cô cố ý thất hứa với nhóc con rồi bỏ rơi cậu đâu mà.
Là bởi vì trò chơi này không chịu nói rõ ràng từ đầu rằng tới trung học X thì trò chơi sẽ kết thúc!
Nhớ lại mỗi khi cô đến gặp nhóc con, khuôn mặt cậu thoắt cái đã trở nên vui vẻ, trong lòng cô bỗng nhiên thấy hơi uất nghẹn.
Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhóc con khi đến trung học X rồi ngày ngày tràn ngập mong đợi mà chờ cô, sau đó mỗi ngày đều sẽ chờ rồi lại thất vọng!
Như vậy trong lòng cậu sẽ… khó chịu đến mức nào chứ.
Tuy hiểu rõ tất cả những việc này đều đã xảy ra trong quá khứ rất xa rồi. Nhưng… phiền muộn vẫn lấp kín đáy lòng. Dường như có một luồng cảm xúc cứ ngưng đọng ở đấy, không lên không xuống.
Kẹt lại ở đáy lòng khiến cô rất không thoải mái.
Bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nhóc con, bắt gặp ánh mắt áp bức và tàn nhẫn khi đó làm cô vô thức run lên một cách khó giải thích.
Quý Lan không hề trở nên hư hỏng, không hận hay chán ghét cô, ngược lại cho tới tận bây giờ vẫn luôn cảm kích và báo đáp cô, còn nghe lời cô như vậy, đây quả thật là kỳ tích đó!
Cô bất đắc dĩ bị bắt phải trở thành một kẻ cặn bã thất hứa một lần.
Cũng may Quý Lan không hận cô, bằng không rất có khả năng hiện giờ cô đã phải cuốn gói về quê rồi.
Hoàn toàn bỏ cuộc với việc đấu tranh cùng trò chơi, cô chắp hai tay trước ngực, trong lòng bắt đầu thầm cảm ơn Quý Lan không so đo hiềm khích trong quá khứ.
Biết ơn trái tim thiện lành của nhóc con.
…
Mấy ngày sau đó, Nhâm Xử An nhận được thư mời của “Lễ trao giải phim truyền hình” của năm.
“Lễ trao giải phim truyền hình” thực tế là một lễ trao giải lớn, nơi tiến hành đánh giá tất cả phim truyền hình và phim chiếu mạng trong vòng một năm qua, để cuối cùng bình chọn ra “Phim truyền hình xuất sắc nhất”, “Phim chiếu mạng xuất sắc nhất”, “Nam nữ chính xuất sắc nhất”, tổng cộng tầm mười giải thưởng.
Đây cũng là một trong những buổi lễ có chất lượng và uy tín nhất của ngành phim truyền hình Trung Quốc.
Đoạn Tranh Vanh đến trước đón Nhâm Xử An. Cô ngồi hàng cuối cùng trên chiếc xe MPV, nhìn xe chạy vào một khu biệt thự cao cấp.
Biết ngay lập tức sẽ được gặp Quý Lan, cô bất chợt cảm thấy có hơi chột dạ. Cô nhắm mắt, xoay người, dựa vào cửa xe quyết tâm giả làm một con đà điểu.
Cửa xe mở ra, Quý Lan lên xe.
Đoạn Tranh Vanh định mở miệng nói gì đó, Quý Lan “suỵt” một tiếng, chỉ vào Nhâm Xử An.
Đoạn Tranh Vanh: …?
Mới hai phút trước, lúc anh ấy xem xét tình hình băng ghế sau bằng kính chiếu hậu vẫn còn thấy Nhâm Xử An đang cau mày bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà nhỉ. Nhưng anh ấy cũng không phá vỡ sự lặng im này, chỉ gật đầu, ngồi yên vị trên ghế phụ.
Nhâm Xử An cảm nhận được có người đang leo lên xe, đi qua hàng ghế giữa kia, ngồi xuống bên cạnh cô. Sau đó, một luồng khí mang hương gỗ thoang thoảng bao trùm lấy cô.
Trên người cô được đắp lên một chiếc áo khoác.
Dường như còn có thể cảm nhận được người nào đó đang nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén. Có thể do cô nghĩ nhiều nên mới có cảm giác bầu không khí đang dần trở nên ái muội thì phải.
Có thể để yên cho cô giả bộ ngủ không vậy chứ?!
Trong xe mở điều hoà, nhưng khuôn mặt cô không nhịn được mà nóng lên.
Quý Lan phát hiện sắc mặt Nhâm Xử An đang dần thay đổi.
Anh cho rằng Nhâm Xử An đang sợ mình sẽ lại đề cập tới vấn đề chuyển nhà, anh có hơi phiền muộn mà nhíu mày. Tất cả là do lúc đó anh đã nói những lời không đúng mực mới khiến Nhâm Xử An bây giờ bắt đầu trốn tránh anh như vậy.
Trộm duỗi tay qua, dùng ngón trỏ kéo ngón tay Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An thoáng giật mình, ngón tay theo bản năng co rụt lại.
“…”
Lần giả bộ ngủ này hình như không được chân thật cho lắm. Quý Lan không vạch trần, Nhâm Xử An cũng tiếp tục giả vờ chết. Chỉ là, cô cảm nhận được người ngồi cạnh mình đang thu hẹp khoảng cách giữa hai người, liên tục nhích lại gần.
Tay cũng bị người ta dứt khoát nắm chặt.
Mặt cô nóng đến mức đỏ bừng.
Tới nơi rồi, chỉ trong một giây cô đã ngay lập tức tỉnh giấc sau cơn “ngủ mơ” như thể muốn chạy trốn nên nhanh chóng thoát khỏi không gian nhỏ hẹp kia.
Rốt cuộc cũng được hít thở bầu không khí trong lành, cô dùng tay quạt gió mấy lần trên mặt.
Ngay sau đó, quay đầu lại hung dữ ném cho Quý Lan cái liếc mắt giận dỗi.
Tuy nhiên trong mắt Quý Lan lại đong đầy ý cười.
… Còn đẹp mắt đến lạ kỳ.
…
Thật ra tại lễ trao giải cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chỉ là, khi người chủ trì nói đến “CP màn ảnh xuất sắc nhất”, mí mắt Nhâm Xử An bắt đầu giật giật.
“Chúc mừng Sở Dĩ Lam, Nhâm Xử An, đạt giải thưởng CP màn ảnh xuất sắc nhất của năm!”
Tiếng vỗ tay nhiệt lên ầm ầm vang lên, chứng tỏ việc bọn họ nhận được giải thưởng CP này đều là mong muốn chung mà mọi người kỳ vọng.
Nhâm Xử An nháy mắt có cảm giác, không khí bên cạnh mình ngưng đọng.
Sở Dĩ Lam lập tức đứng lên, hướng về phía Nhâm Xử An đưa cả hai tay lên vẫy vài cái.
Ý cười trên mặt anh ta hết sức rõ ràng.
Anh ta cố ý đi tới bên cạnh Nhâm Xử An, vươn tay.
Đạo diễn hướng máy quay về phía hai người bọn họ, lễ trao giải lần này là phát sóng trực tiếp, Nhâm Xử An sao có thể để Sở Dĩ Lam mất mặt được.
Nắm tay Sở Dĩ Lam, họ cùng nhau đi lên sân khấu.
Sở Dĩ Lam một tay cầm cúp, một tay đặt nhẹ lên bả vai Nhâm Xử An.
Tiến đến trước microphone, anh ta nói: “Lúc trước tôi đã từng diễn vài bộ phim thần tượng nhưng chưa từng nhận được giải thưởng này, không ngờ lần này diễn chính kịch mà lại được giải, thật sự vô cùng cảm kích sự yêu mến và ghi nhận của tất cả mọi người với hai nhân vật chúng tôi.”
Nhâm Xử An căn bản không hề chuẩn bị cảm nghĩ phát biểu đoạt giải gì cả, cho nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Thật vui vì có thể diễn cùng một diễn viên giỏi như Sở Dĩ Lam, đồng thời cũng cảm ơn tất cả những đồng nghiệp trong đoàn phim “Ám Dũng”, cảm ơn…”
Nói được một nửa, cô đột nhiên xoay người một cái.
“Hắt xì!”