• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49


Quý Lan biết Nhâm Xử An rất mong chờ vào bộ phim của Do Nghệ. Vì vậy anh đưa mắt liếc nhanh qua Đoạn Tranh Vanh rồi khẽ híp hai mắt lại: “Anh…”


Nhưng vừa nói được một tiếng thì lại không biết nói gì nữa. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra mở màn hình đối thoại với Đoạn Tranh Vanh lên rồi nhanh chóng gõ chữ.


Quý Lan: Hạng mục [Tháng Ba] nhờ anh để ý kĩ hơn chút nhé.


Quý Lan: Tôi thấy diễn xuất của Nhâm Xử An không phải là vấn đề, nhưng có điều về địa vị thì quả thật vẫn còn thiếu một chút.


Quý Lan: Anh xem bên Do Nghệ có những yêu cầu gì rồi chúng ta sẽ cố gắng làm họ hài lòng.


Đa số phim của Do Nghệ đều thuộc loại phim văn nghệ. Mà vốn phim văn nghệ lại rất kén người xem nên doanh thu phòng vé cũng khó mà tăng lên được.


Nếu nhân vật chính là diễn viên không được công chúng biết tới và không có fan vì mình mà cống hiến cho doanh thu phòng vé thì sẽ càng khó để đạt doanh thu cao hơn.


Cho nên dù diễn xuất của Nhâm Xử An có tốt đến đâu thì Do Nghệ cũng không thể mạo hiểm chọn một diễn viên mới như vậy.


Hơn nữa những diễn viên có diễn xuất không tốt nhưng vì tên tuổi mà cứu được cả bộ phim thì lại không hề ít, nên hà cớ gì mà họ phải dùng một người mới không có fan làm nền tảng chứ?


Nếu phải chọn trong tình huống như vậy thì e rằng sẽ không có ai lấy doanh thu phòng vé ra để mạo hiểm đâu.


Vì muốn có bộ phim văn nghệ này mà Ám Lam đã xác định là sẽ tốn rất nhiều sức lực. Thậm chí có thể bọn họ sẽ phải sử dụng biện pháp thay thế tài nguyên để đổi lấy vai diễn này.


Trong suy nghĩ của Quý Lan, chỉ cần thần tiên tỷ tỷ muốn có vai diễn này thì thực lực của cô cũng đã đủ để diễn nó rồi…


Vậy nên anh nhất định sẽ nghĩ cách để đạt được. Chỉ cần thần tiên tỷ tỷ không biết là được, vì anh không muốn thần tiên tỷ tỷ sẽ mang gánh nặng trong lòng.


Đoạn Tranh Vanh cảm thấy điện thoại trong tay mình như có một cơn chấn động, sau đó anh ấy lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống. Ánh mắt liếc thấy tin nhắn của Quý Lan thì trong lòng anh ấy bỗng “bịch” một tiếng.


Lúc này cũng coi như anh ấy đã hiểu được rõ ràng vị trí của Nhâm Xử An ở trong lòng Quý Lan rồi.


Quý Lan mà anh ấy biết đã bao giờ như thế đâu?


Nhâm Xử An là một hạt giống tốt, cô cũng rất xứng đáng để được đào tạo. Nhưng người có thể khiến Quý Lan chủ động mà không ngại cái gì như vậy thì trên thế giới này e rằng chỉ có một mình Nhâm Xử An thôi.





Từ khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương và yếu ớt của Quý Hưng, dù mỗi ngày có làm việc mệt mỏi thế nào thì Nhâm Xử An cũng sẽ vào điểm danh trong trò chơi một lần để nói vài câu với cậu.


Khi đã điểm danh xong thì cô mới phát hiện chăn của Quý Hưng đã được đổi thành một bộ mới rồi, từ loại mỏng thành loại dày hơn.


Sau đó cô nhìn vào trạng thái trong trò chơi, vậy mà đã là đầu tháng 9 rồi.


Lúc này bên tai bỗng truyền tới âm thanh tiếng nước chảy, Nhâm Xử An lần theo tiếng nước mà mở cánh cửa bên cạnh ra.


Trong ánh sáng mờ ảo, Quý Hưng đang quay lưng lại với cô, cậu ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ và trước người cậu là một cái chậu bằng sắt rất to.


Quý Hưng đang giặt quần áo, ga giường và chăn của mình. Thân hình cậu gầy yếu nên nhìn từ đằng sau yếu ớt đến mức làm người ta thương xót. Nhâm Xử An nhìn cậu mà trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.


Cô khẽ điều chỉnh lại giọng mình rồi dùng chất giọng nhẹ nhàng nói: “Nhóc con, tôi tới rồi, cậu nhớ tôi không?”


Bóng dáng của Quý Hưng đột nhiên dừng lại, cậu nhanh chóng quay người tìm kiếm tiếng nói vừa nãy. Sau đó cậu đưa tay lau đi một ít bọt xà phòng bị bắn lên mặt rồi nhếch khóe môi.


Lúc này giọng nói vui vẻ tràn đầy sức sống của cậu phát ra từ loa điện thoại: “Thần tiên tỷ tỷ, tôi thi chia lớp được vào lớp một đó!”


Ban đêm vào mùa thu thời tiết sẽ có chút lạnh lẽo, trong căn phòng nhỏ đơn sơ này, tia sáng màu vàng ấm áp lờ mờ rọi lên gò má của Quý Hưng, hàng lông mi dài dưới mắt cậu cũng xuất hiện một cái bóng nhỏ.


Cậu vẫn luôn có dáng vẻ im lặng đến lạnh lẽo nhưng giờ phút này lại trở nên dịu dàng và có chút ngây thơ.


Cuối cùng thì cậu cũng đã có chút dáng vẻ của một đứa trẻ rồi. Vốn dĩ một đứa bé hơn 10 tuổi thì ngày nào cũng phải nên như vậy, mỗi ngày đều tự do thoải mái mà vui vẻ lớn lên mới đúng.


Ánh mắt của Nhâm Xử An đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, cô rất thích ngắm nhìn bộ dạng này của nhóc con.


Hai tay cô chống cằm rồi nằm xuống chiếc giường lớn ở khách sạn. Lúc này hai mắt cô nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên màn hình giống như đang làm nũng vì muốn được khen thưởng với phụ huynh, khóe miệng cô cũng vì thế mà nâng lên.


“Nhóc con lợi hại quá nha!” Cô khen ngợi.


Muốn cố tình chọc ghẹo Quý Hưng đáng yêu nên cô lại nói thêm một câu: “Nhưng mà… tôi cũng không thấy kinh ngạc lắm đâu.”


Vốn dĩ biểu cảm của Quý Hưng còn đang rất mong chờ nhưng sau khi nghe thấy câu nói đó của Nhâm Xử An thì quả thật nó cũng từ từ giảm đi.


Cậu cúi đầu xuống rồi nắm chặt cái tay vẫn còn dính bọt xà phòng bên cạnh người mình.


“Thần tiên tỷ tỷ, tôi sẽ thi được hạng nhất của lớp.”


Nên cô đừng thất vọng về cậu mà.


Dừng lại nửa giây rồi cậu lại lặp lại một lần nữa, ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn: “Tôi sẽ thi được hạng nhất.”


Nhâm Xử An thích ánh mắt này của Quý Hưng.


Không phải sự bi quan chán đời và ánh mắt lạnh lẽo như lúc đầu, cũng không phải là bộ dạng sợ sệt thờ ơ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên gương mặt. Giờ đây nó đã có sự kiên định, tự tin và biểu cảm “bản thân có thể” được xuất phát từ sâu trong lòng cậu.


Nhóc con đã trưởng thành rồi, không phải là sự trưởng thành ở bên ngoài mà là trưởng thành ở sâu bên trong nội tâm.


Trong lòng cô không nhịn được mà sinh ra một cảm giác tự hào, đây là thiếu niên mà cô đã nuôi dưỡng đó.


Vì vậy cô đã dùng giọng nói dịu dàng để nói với cậu: “Chắc chắn cậu sẽ thi được hạng nhất. Tôi đoán chắc lần này nhất định cậu sẽ thi đậu vào lớp một, nên… mới không có gì phải kinh ngạc hết, bình thường nhìn vào tỷ lệ trả lời đúng trong sách bài tập của cậu là tôi đã biết cậu sẽ làm được rồi.”


Quý Hưng hơi ngẩn người, sau đó cậu trừng mắt nhìn cô.


Lúc này cậu mới vô thức phát hiện ra bản thân đã bị thần tiên tỷ tỷ cố tình trêu chọc, vì vậy trên mặt cậu lộ ra một chút vẻ không hài lòng. Giống như là không vừa ý, cậu tức giận phồng má rồi không muốn nhìn về phía giọng nói kia phát ra nữa.


Cậu đột nhiên quay ngoắt người lại rồi tiếp tục giặt quần áo bẩn trong chậu.


Ôi, thật muốn nhéo mặt Quý Hưng quá đi!


Nhâm Xử An lăn lộn một vòng trên giường bởi vì cái phồng má đáng yêu này của Quý Hưng.


Nhóc con thật sự là quá quá quá quá quá đáng yêu!


Trên thế giới này sao lại có đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ!


Nếu bản thân cô thật sự có một đứa em đáng yêu như vậy thì cô đã thấy rất hài lòng rồi!


Phải xoay hai vòng trên đệm nữa thì cô mới có thể bình tĩnh trở lại. Ngón tay cô bỗng chọc chọc vào bóng lưng trên màn hình của Quý Hưng mấy cái, dĩ nhiên là cậu không hề phát hiện ra gì rồi.


“Được rồi, tôi không nên cố ý chọc ghẹo cậu, mùa đông lạnh như vậy mà tay cậu còn ngâm trong nước lạnh mãi thế thì sau này sẽ đau lắm đấy.” Nhâm Xử An bắt đầu dịu giọng lấy lòng Quý Hưng, nếu không nhóc con thông minh này sẽ giận cô nữa.


“Bỏ quần áo xuống đi, tôi giúp cậu giải quyết chúng cho.”


Kim tệ trong trò chơi sẽ có thể giúp Quý Hưng giặt quần áo.


Vì đều đặn đăng nhập điểm danh nhiều ngày liền nên hiện tại cô có được không ít kim tệ, số này cũng đủ cho Quý Hưng sử dụng trong sinh hoạt thường ngày rồi.


Nhưng Quý Hưng lại làm như không nghe thấy mà vẫn không chịu động đậy ngồi trên cái ghế dài nhỏ. Hai tay cậu chà xát từng bộ từng bộ quần áo trong nước lạnh, kể cả một tiếng cậu cũng không muốn nói với Nhâm Xử An.


Nhâm Xử An đã nhìn ra được, thì ra là nhóc con đang giận cô.


Cô nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, âm thanh bực bội vang lên từ trong hơi thở. Cô cong môi, híp hai mắt lại rồi cố ý hung tợn nói: “Nhóc con, nếu cậu cứ không ngoan và cố ý giận hờn như vậy thì cẩn thận sau này tôi sẽ không tới thăm cậu nữa đâu.”


Lúc này bóng lưng Quý Hưng đột nhiên khựng lại, nhìn thế nào cũng thấy được nó có chút cứng đờ ra.


Mặc dù cậu nghe ra được ngữ điệu trong lời nói của thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ cũng không phải sẽ không tới thăm cậu nữa. Tuy nhiên trong lòng Quý Hưng vẫn theo bản năng trở nên căng thẳng.


Cậu không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn, tâm tư cũng rối loạn cả lên.


Nhỡ là thật thì sao?


Nhỡ thần tiên tỷ tỷ thật sự không tới thăm cậu nữa thì sao?


Cậu không thể cho phép vì sự tùy hứng của mình mà dẫn tới chuyện như vậy được, dù có là tỉ lệ một phần vạn thì cũng không được.


Vì thế cậu lập tức bỏ quần áo trên tay xuống rồi xoay người nhìn về hướng giọng nói phát ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện rõ sự buồn bã, dường như cậu đang có chút tủi thân.


Lúc nói ra câu này, giọng cậu cũng có vẻ mềm mại hơn so với sự lạnh nhạt thường ngày, giống như đôi tay được ngâm nước của cậu vậy.


“Những bạn học khác thi được thành tích tốt thì đều được khen thưởng đó.”


“…”


Nhâm Xử An hơi ngẩn ra.


Cô cũng thật là, chỉ muốn trêu chọc nhóc con mà lại không nghĩ tới vấn đề đơn giản này.


Vừa rồi rõ ràng Quý Hưng đã vui vẻ mà dùng giọng điệu như dâng vật quý để nói mình được phân vào lớp một. Có lẽ là vì cậu muốn được cô tuyên dương và nhận một vài phần thưởng nho nhỏ.


“Là tôi đã sơ sót rồi.” Cô nhìn thời gian trong trò chơi cũng không còn sớm nữa, đã sắp tới giờ đi ngủ mất rồi.


Vì thế cô mở cửa phòng ra rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, cậu mau lên giường ngủ đi, nói không chừng… sáng mai tỉnh dậy cậu sẽ thấy phần thưởng đó.”


Quý Hưng gật đầu đứng dậy rồi lại lắc đầu.


Cậu vừa đến bên giường vừa nói: “Tôi không cần thần tiên tỷ tỷ dùng tiền để mua cái gì cho tôi đâu, tôi chỉ muốn…”


Dừng lại một chút rồi cậu dùng cặp mắt đen láy như màn đêm nhìn ra ngoài màn hình tựa như mang theo một chút mong đợi.


“Thần tiên tỷ tỷ, chị có thể kể chuyện chị làm diễn viên cho tôi nghe được không?”


Không ngờ Quý Hưng lại muốn nghe cô kể về chuyện này, vì vậy Nhâm Xử An thấy hơi bất ngờ. Chẳng lẽ Quý Hưng cảm thấy hứng thú với nghề diễn viên sao? Hay là cậu muốn hiểu rõ hơn về cô?


Tuy chỉ là một diễn viên nhỏ bé nhưng dù sao cô cũng lăn lộn trong giới hai năm rồi. Kể vài câu chuyện cho một thiếu niên hơn 10 tuổi chắc cũng không có vấn đề gì đâu.


Vì vậy cô lên tiếng: “Được thôi, cậu muốn nghe gì tôi cũng đều có thể kể cho cậu nghe.”


Trong cặp mắt đen láy của Quý Hưng hiện rõ sự vui vẻ, sau đó cậu gật đầu: “Cảm ơn thần tiên tỷ tỷ.”


“Ôi, cái này thì có gì phải cảm ơn chứ.” Bản thân Nhâm Xử An cũng rất vui khi chia sẻ với Quý Hưng về chuyện của mình mà. Như vậy cũng có thể rút ngắn khoảng cách giữa cô và Quý Hưng hơn.


Ánh mắt cô nhìn Quý Hưng trở về giường rồi tiện tay dùng kim tệ để hệ thống trò chơi bắt đầu tự động giặt quần áo.


Nhâm Xử An định để Quý Hưng lên giường rồi mới bắt đầu kể chuyện nhưng không ngờ Quý Hưng lại bất động ngồi bên mép giường, môi cậu mím nhẹ còn đôi mắt đen láy thì nhìn ra ngoài màn hình.


Hai người mắt to trừng mắt bé, bỗng chốc xung quanh lại rơi vào im lặng. Một lúc sau Quý Hưng vẫn ngồi yên ở một góc giường, cậu cũng không có ý định sẽ cử động.


Cuối cùng Nhâm Xử An không nhịn được mà nói: “Tới lúc phải đi ngủ rồi, cậu ngoan ngoãn nằm xuống rồi tôi sẽ kể cho cậu nghe.”


Cô nói xong thì trên mặt Quý Hưng mới từ từ hiện lên một màu hồng nhạt.


Sau đó lỗ tai cậu cũng lặng lẽ đỏ lên. Cậu mở miệng như có chút khó khăn mà khẽ “A” một tiếng từ bên trong cổ họng.


Lại đợi thêm chốc nữa, cậu mới nói: “Thần tiên tỷ tỷ, tôi muốn thay quần áo ngủ.”


Giọng của cậu rất nhỏ như là có hơi ngại ngùng khi nói ra điều này nên giọng nói mới rầu rĩ mềm mại như vậy.


Thật là đáng yêu quá đi!


Nhâm Xử An đột nhiên không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.


“Đúng rồi, là do tôi không tâm lý. Nhóc con đã không còn là hạt đậu nhỏ nữa rồi, tôi phải tránh đi mới được.”


Nói xong cô cũng tự giác mà nhắm hai mắt lại rồi không nói gì nữa.


Bầu không khí chợt yên tĩnh trở lại.


Cô đã đợi một lúc nhưng vẫn không nghe thấy tiếng ma sát của quần áo phát ra từ loa, hơn nữa Quý Hưng lại nói.


Cậu giống như thăm dò mà hỏi cô một câu: “Thần tiên tỷ tỷ?”


“Tôi ở đây, sao thế?” Nhâm Xử An trả lời.


Trong chốc lát không khí trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.


Nhâm Xử An hơi nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy trong màn ảnh đôi môi mỏng của Quý Hưng nhẹ nhàng cong lên, gương mặt đỏ ứng không giống như ngày thường, vẻ mặt cũng có gì đó kỳ lạ khó nói nên lời.


Lần này cậu nói từng chữ không rõ ràng lắm, giọng nói cũng không hề lạnh lùng giống như mọi khi: “Thần tiên tỷ tỷ rõ ràng không có né tránh.”


Nói xong, cậu còn giống như là đang tức giận vậy, khẽ bĩu môi dưới.


“Ơ hay, tảng băng nhỏ nhà cậu, tôi đang nhắm mắt mà, sao không phải là tránh né được?”


Tảng băng nhỏ này, đúng là một tiểu quỷ mà, không hay thể hiện cảm xúc nhiều nhưng mưu trí thì không thiếu.


Đây rõ ràng là cố ý muốn gạt cô mà.


Chẳng qua nghĩ vậy cô mới thấy, Quý Hưng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, muốn nói không có mưu trí cũng không được. Việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, có lẽ cậu đã nắm hết trong lòng bàn tay rồi.


Có chút mưu trí cũng rất tốt, có thể tránh việc chịu thiệt thòi.


Nhâm Xử An nhìn vào màn hình trên điện thoại di động, hung dữ làm mặt quỷ với cậu. Sau đó cô nói với giọng rất bất mãn: “Thật sự đau lòng quá đi mất, nhóc con không tin tưởng tôi, tôi là loại người đó sao hả?”


Quý Hưng nghĩ cái giọng này của thần tiên tỷ tỷ có lẽ chỉ là đang trêu chọc cậu, cô còn thấy cậu bị trêu chọc nên cười phá lên, cậu buồn bực không lên tiếng… nói đau lòng nhưng giọng và dáng vẻ thì chẳng có chút đau lòng gì cả.


Nếu không…


Cậu đúng là rất dễ xấu hổ nha.


Trên gương mặt cậu xuất hiện biểu cảm ngượng ngùng hiếm thấy, Quý Hưng cũng không lên tiếng. Cậu đứng lên, giống như muốn anh dũng hy sinh vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đầy căng thẳng, cậu đưa tay cởi áo của mình ra.


Nhâm Xử An lập tức nhắm chặt hai mắt.


Tất nhiên cô cảm thấy tránh một chút càng tốt. Cô cũng không phải là biến thái, không thể nhìn chằm chằm người của một thiếu niên mười mấy tuổi như vậy được.


Tiếng sột soạt dừng lại, Nhâm Xử An mở hai mắt ra.


Quý Hưng đã nằm trên giường ngay ngắn, cả người cũng chui vào trong chăn nệm mềm mại. Chỉ có cái đầu nhỏ của cậu, còn có cái mũ hình con gấu phía sau quần áo ngủ lộ ra bên ngoài chăn.


Gương mặt cậu thiếu niên trắng nõn nà và hơi non nớt lộ ra, đỏ ửng lên dưới ánh đèn. Đôi tai bị che nửa dưới lớp chăn bông đỏ ứng như sắp rỉ máu vậy.


Cũng không phải không tin thần tiên tỷ tỷ rời đi rồi, nhưng…


Cậu không thấy được thần tiên tỷ tỷ, không biết cô đến lúc nào, cũng chẳng biết cô rời đi ra sao. Cậu nghĩ đến việc lúc trước lơ đãng nên thần tiên tỷ tỷ bắt gặp trong lúc cậu đang thay quần áo, mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.


Nhâm Xử An nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Hưng vùi trong chăn, cảm giác như cậu đang muốn trốn mình trong đó để cô không thấy dáng vẻ của mình, cái mũ hình con gấu phía sau quần áo ngủ lộ ra bên ngoài, lông nhung kề sát vào gương mặt của Quý Hưng.


Lần đầu tiên cô thấy Quý Hưng có dáng vẻ như vậy, trái lại còn… Càng ngày càng đáng yêu chết mất.


Cô không nhịn được cong mi mắt lên.


“Được rồi, tôi thật sự không có nhìn lén cậu, tôi sẽ kể cho cậu nghe một vài thứ mà tôi đã gặp khi diễn xuất.”


Lúc này Nhâm Xử An đã thấm mệt rồi.


Cô trò chuyện với Quý Hưng một hồi, cả người cũng buông lòng xuống, cảm thấy hơi mệt mỏi.


Cô ngáp dài ngáp ngắn, lắc đầu qua lại để tỉnh táo tinh thần một chút.


Phải bắt đầu từ đâu lúc nào để nói cho nhóc con đây…


Cô suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu nói về lần đầu tiên cô vào đoàn phim, khi đó cô diễn một nhân vật nhỏ nói vài câu thoại mà thôi.


Khi đó thật ra lòng cô thấy rất chua xót, cũng từng âm thầm rơi nước mắt nhiều lần nhưng hôm nay cô có thể bình thản kể lại, giống như đó không phải câu chuyện của cô vậy.


Thời gian mà, quả nhiên có thể làm phai nhòa rất nhiều thứ.


Nhâm Xử An bùi ngùi nói một câu: “Đều là những thứ làm người ta chua xót muốn rơi nước mắt, chậc chậc.”


Quý Hưng nằm trên giường ngay ngắn.


Sắp tới thời gian đi ngủ, đôi mắt đen của cậu đã có chút mỏi mệt.


Cậu nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đáp lại với giọng mũi của mình: “Sau này khi tôi trưởng thành, nhất định sẽ không để thần tiên tỷ tỷ khổ cực như vậy nữa.”


Cho nên thần tiên tỷ tỷ, nhất định phải chờ cậu lớn lên. Cậu phải trưởng thành phải cao lớn hơn, sẽ không gầy yếu giống như bây giờ, sẽ có thể bảo vệ thần tiên tỷ tỷ. Thật sự cậu rất muốn lớn nhanh một chút.


“Thần tiên tỷ tỷ, hôm nay chờ tôi ngủ rồi chị hẳn đi.”


Cậu nói với âm thanh cực kỳ nhỏ, vừa muốn nói cho thần tiên tỷ tỷ nghe, vừa không muốn cô nghe thấy.


Nhâm Xử An đại khái hiểu được lời của Quý Hưng, môi cong lên: “Được.”


Mí mắt khẽ híp lại, hàng mi dài và mảnh chớp mấy cái.


Quý Hưng nép vào bên giường, trong lỗi tai truyền đến giọng thần tiên tỷ tỷ đứt quãng ngâm nga bài hát trẻ em mà cậu không rõ tên.


Hôm nay nhất định sẽ có một giấc mơ đẹp.





Cô bước lên bậc thang, một bên tường dán đầy áp phích các bộ phim điện ảnh của Do Nghệ.


Khi nhìn thấy phim mình thích, trên mặt Nhâm Xử An lộ ra một nụ cười như kẻ ngốc vậy.


Ai da, thích phim này thật.


A a a, hóa ra bộ phim này cũng là sản phẩm của Do Nghệ.


Ô, là ông chủ phim này.


Nhâm Xử An nhìn qua những tấm áp phích kia, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, đôi mắt không che giấu được niềm vui đang nhảy nhót của mình.


Cô nhìn thấy tấm áp phích có gương mặt dịu dàng của Quý Lan liền dừng lại mấy giây.


Thỉnh thoảng khi diễn xuất Quý Lan cũng sẽ có biểu cảm như vậy.


Cô không nhịn được nhớ về lúc Quý Lan nhìn mình, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng và ấm áp, trong lòng cô lại dao dộng nhẹ.


Đoạn Tranh Vanh đã phát hiện ra ánh mắt của Nhâm Xử An từ sớm.


Anh ấy cũng dừng lại trên cầu thang, nhìn biểu cảm dịu dàng kia của Quý Lan, nói: “Tấm áp phích này đã bị tranh giành điên cuồng sau khi được in ra.”


“Hả?”


Nhâm Xử An quay đầu, đi theo Đoạn Tranh Vanh tiếp tục tiến về phía trước.


“Biểu cảm của Quý Lan trên tấm áp phích này, không thể để bị tranh giành được.”


Đoạn Tranh Vanh đẩy mắt kiếng một cái, dường như nhớ lại giây phút nào đó: “Lúc ấy còn có in ra ba tấm áp phích có chữ ký, đều bị xào ra bên ngoài.”


Nhâm Xử An “Ách” một tiếng, “Ông chủ mà cũng phát hành áp phích có chữ ký sao?”


Đoạn Tranh Vanh:…


Vị ân nhân của Quý Lan này thật là, cho đến bây giờ cũng không chú ý gì nhiều đến Quý Lan cả.


Nếu không thì làm sao lại không biết được tình huống rầm rộ mấy năm trước đó chứ.


“A? Đây không phải là… một người quản lý có tiếng không dẫn dắt nghệ sĩ nào nữa sao?”


Giọng nói khoa trương vang lên giữa hành lang.


Bóng lưng của Đoạn Tranh Vanh như cứng đờ lại.


Chậc chậc chậc, không ngờ lại đụng phải vị tiểu thư này nhanh như vậy.


Anh ấy không phải không nghe được sự châm chọc trong lời nói ấy, chỉ là đối với việc khẩu chiến anh ấy đã trải qua không ít lần, đây cũng không tính là gì to tát lắm.


Mặt anh ấy lộ ra vẻ cười, giống như là từ trước đến giờ chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy: “Cô Lương, lại gặp nhau rồi.”


Tầm mắt anh ấy ngưng một lát.


Anh ấy nhìn thấy đôi mắt hơi híp của Lý Tử Mặc, cảm thấy mình hơi đau răng.


Nhâm Xử An chưa từng gặp Lương Nhạc nhưng cô biết Lý Tử Mặc. Thấy Lý Tử Mặc đi đến, cô xấu hổ đến nỗi hận không thể đi đào hố chôn mình xuống.


Trò chuyện với người ta một hồi lâu, cuối cùng cô không nói tiếng nào liền ký hợp đồng với Ám Lam, mặc dù Đoạn Tranh Vanh nói anh ấy đã chào hỏi với Lý Tử Mặc, nhưng bây giờ gặp mặt nhau vẫn hơi lúng túng một chút.


Trong lòng cô thấy không thoải mái lắm, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở một nụ cười tươi. Cô gật đầu với Lý Tử Mặc và Lương Nhạc một cái.


Lý Tử Mặc híp đôi mắt lại, nụ cười đặc trưng chưa bao giờ thay đổi gì.


Anh ta cười nhưng trong miệng lại thở dài một tiếng: “Thật sự không muốn gặp mặt người này chút nào cả, không biết khi nào lại len lén cướp người ta rồi chạy.”


Anh ta nói với Đoạn Tranh Vanh nhưng khiến mặt của Nhâm Xử An đỏ ửng, cô cảm thấy áo lông mình đang mặc quá nóng.


Không đợi Đoạn Tranh Vanh đáp lời, Lương Nhạc ở bên “Hừ” một tiếng.


Hai tay cô ta ôm trước ngực, dùng đôi mắt suy xét nhìn Nhâm Xử An mấy lần giống như hơi chê cô vậy, biểu cảm rất khoa trương.


“Tôi như vậy, có lẽ người quản lý nổi tiếng này cũng không muốn cướp đâu.”


Lý Tử Mặc bị Lương Nhạc chọc cười.


Dường như không ít lần anh ta bị đại tiểu thư Lương Nhạc này chọc thủng mặt nạ của anh ta, giọng nói có chút bất lực khó nhận ra: “Tôi nói này đại tiểu thư Lương, tôi nghĩ cô đang làm tôi tổn thương đấy.”


Lương Nhạc coi thường anh ta, cô ta đi về phía trước hai bước, đến trước mặt Nhâm Xử An.


Ánh mắt cô ta suy xét rất kỹ càng, vô cùng chê bai cô, dường như cô ta đang nghĩ rằng tại sao mình lại thua một diễn viên nhỏ như vậy.


Càng làm cho cô ta tức giận hơn đó chính là… Đoạn Tranh Vanh và Quý Lan cùng nhau đóng kịch để lừa gạt cô ta.


Một mặt từ chối cô ta, nhưng mặt kia lại ký hợp đồng với Nhâm Xử An.


“Đẹp thì cũng đẹp.”


Cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà không tỳ vết của Nhâm Xử An, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chỉ kém tôi một chút thôi.”


Cô ta thu hồi tầm mắt, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên, đưa tay vỗ bả vai Đoạn Tranh Vanh một cái, hơi híp mắt giống như đằng đằng sát khí vậy: “Lời của Quý Lan, tôi có thể miễn cưỡng tha thứ nhưng chuyện anh lừa gạt tôi thì tôi vẫn thù dai nha, quản lý.”


Sắc mặt của Đoạn Tranh Van cũng không thay đổi, nói: “Sao lại vậy, tôi biết cô Lương không phải người như vậy.”


“Đi thôi.” Lương Nhạc nhếch môi lên rồi xoay người rời đi.


Lý Tử Mặc không đi theo sau ngay mà hỏi: “Mấy người cũng đến “Tam Nhật” sao?”


Anh ta nhìn lướt qua Nhâm Xử An.


Diễn xuất của Nhâm Xử An tốt hơn Lương Nhạc, anh ta thừa nhận, nhưng Ám Lam cũng có những người có năng lực tương đương như vậy, còn bối cảnh của Nhâm Xử An và Lương Nhạc thì…


Nếu như có được Lương Nhạc thì sẽ tăng thêm hai chục triệu đầu tư mà?


Phim điện ảnh không chỉ có mỗi lý tưởng mà còn phải thực tế nữa, tất cả đều là kết quả của việc cân nhắc thiệt hơn.


“Ừ.”


Nói đến công việc, Đoạn Tranh Vanh hơi hạ chân mày xuống.


Sẽ sớm có buổi thử vai, cái này cũng không có gì để giấu giếm cả.


Anh ấy không ngờ khẩu vị của Lương Nhạc và Lý Tử Mặc lớn như vậy, muốn so với người mới Nhâm Xử An, còn muốn diễn phim của Do Nghệ.


Chẳng qua là… Nhắc đến mới nhớ, về phương diện diễn viên thì Lương Nhạc có thể coi là người mới nhưng Weibo của cô ta thường xuyên hoạt động như vậy, nhất là sau khi ra nước ngoài học diễn xuất, còn có hướng dẫn đàng hoàng, nhất định người hâm mộ nhiều hơn so với Nhâm Xử An.


Chỉ sợ Nhâm Xử An muốn giành được vai chính của “Tam Nhật” cũng không dễ dàng gì.


Trong lòng Đoạn Tranh Vanh thở dài, Quý Lan à Quý Lan, tiền của anh có thể thêm đến mức nào chứ?


Lý Tử Mặc và Lương Nhạc rời đi, Đoạn Tranh Vanh thở dài.


Đúng là gây phiền phức, sớm biết lúc đó không đưa Lương Nhạc đi gặp Quý Lan ròi.


“Cô Lương thật đáng yêu, tuổi tác chắc không lớn lắm.”


Nhâm Xử An nhìn bóng lưng của Lương Nhạc, cô mím môi, có thể khiến Lý Tử Mặc bất lực như vậy, đúng là… Không dễ dàng gì.


“Dễ thương? Cô dùng từ chẳng chính xác gì cả.” Đoạn Tranh Vanh đẩy mắt kiếng một cái.


Rõ ràng đây chính là đại tiểu thư được chiều chuộng, nếu như Quý Lan đồng ý để anh ấy ký với cô ta, đúng là anh ấy phải chịu đựng đủ luôn, Lý Tử Mặc đã gieo họa gì rồi thì phải.


Thật sự không biết, người như vậy mà vây quanh Quý Lan cả ngày thì anh sẽ phản ứng như thế nào.


Vào phòng thử vai, trái lại Nhâm Xử An thấy không lo lắng lắm.


Cô đi cùng với Đoạn Tranh Vanh, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua căn phòng đầy ắp người.


Có Tiểu Hoa đã nổi tiếng nhờ chương trình tạp kỹ, còn có nhiều diễn viên trẻ tuổi nhưng đã đóng nhiều vai phụ.


Bởi vì tuổi tác của vai chính có hạn nên những người ở đây đều có tuổi tác không lớn.


“Ám Lam và Tinh Diệu cũng cho người mới đến, đừng xem thường ai đó.”


“Người đó tên Nhâm Xử An, diễn xuất rất tốt, đừng nên coi thường cô ấy, không biết diễn xuất của người mới Tinh Diệu như thế nào, chỉ là…”


Vừa nói, người đó vừa lấy điện thoại di động ra, phía trên là nội dung của Baidu Baike.


Một người khác đọc thử liền trách móc: “Ách.”


Nhâm Xử An giật giật lỗ tai.


Nghe nói lai lịch của Lương Nhạc dường như cũng không nhỏ, chắc cũng có chút bối cảnh gì đó.


Hình như còn có lòng thù địch với cô, không biết đây có phải là cảm giác của cô hay không.


Đoạn Tranh Vanh sợ Nhâm Xử An lo lắng nên vỗ vai cô, nói: “Yên tâm, tôi có lòng tin với diễn xuất của cô.”


Anh ấy đã từng xem qua đoạn phim thử vai của Nhâm Xử An, chỉ dựa vào thực lực thì không phải vấn đề gì lớn.


Nhâm Xử An cong môi, nhìn về phía Đoạn Tranh Vanh với ánh mắt rất tự tin.


Cô cười, còn tỏ ra chút khoe khoang và đắc ý: “Chỉ là, nếu người quản lý nổi tiếng như anh còn không có lòng tin với tôi thì tôi còn đến đây để làm gì.”


Đoạn Tranh Vanh cũng cười theo: “Được, được rồi, tôi tin cô, tin cô mà.” Sau khi thân với Nhâm Xử An, anh ấy phát hiện cô hoàn toàn khác với lần đầu gặp. Lúc thì như một tác phẩm điêu khắc đầy tự tin, khi lại bình tĩnh, thành thục một cách khó hiểu. Nhưng sự thành thục đó có vẻ không hợp với cô lắm, phong thái bình tĩnh chỉ là do diễn xuất của cô thôi.


Buổi sáng Nhâm Xử An uống rất nhiều nước nên còn chưa bắt đầu cô đã vào phòng vệ sinh. Lúc đang rửa tay thì cô nhận được điện thoại của Sở Dĩ Lam. Cô nhìn mình trong gương rồi ấn nút kết nối điện thoại.


“Anh Lam!”


“An An à! Hôm nay em đến thử giọng cho “Tam Nhật” của Do Nghệ phải không? Có gặp người anh muốn gây khó dễ không?”


Ngay cả khi không bật loa ngoài thì giọng của Sở Dĩ Lam vẫn làm cô bị chấn động. Cô đưa điện thoại ra xa một chút, vội vàng giảm âm lượng xuống.


“Cái gì? Gây… Cái gì vậy?” Cô có chút không hiểu.


Sở Dĩ Lam ở đầu dây bên kia bất cần tựa vào ghế, một tay cầm nước trái cây tươi mới vắt, tay kia cầm điện thoại di động. Anh ta thẳng thừng nói: “Hôm nay có một người tên là Lương Nhạc đến thử vai nữ chính của “Tam Nhật”. Em giúp anh hành hạ cô ta một chút, dùng kỹ năng diễn xuất của mình để nghiền ép cô ta.”


Nhâm Xử An có chút kinh ngạc, hỏi: “Anh cũng biết cô ta?”


“Đâu chỉ là quen biết.” Sở Dĩ Lam nhấp một ngụm nước trái cây, hai giây sau giọng anh ta có chút mơ hồ. Anh ta hắng giọng, qua giọng nói cũng có thể hình dung ra khuôn mặt anh nhăn lại: “Cô ta là một người phụ nữ ghê tởm, còn nói sẽ kết hôn với thần tượng của tôi, tiết lộ tất cả chuyện xấu hổ của tôi cho thần tượng biết. Thật bỉ ổi, đã vậy còn ký hợp đồng cùng một công ty với tôi. A, thật là phiền phức!”


Nghe những lời phàn nàn có chút ngây thơ của Sở Dĩ Lam, Nhâm Xử An híp mắt, bật cười. Thật sự là không trưởng thành chút nào, giống như là đứa bé không chịu lớn vậy.


Khoan đã…


Lương Nhạc muốn kết hôn với Quý Lan, cô ta thích Quý Lan sao?


Nhâm Xử An trợn tròn mắt trong một giây.


Nếu như tính cách mạnh mẽ và lộ liễu này của Lương Nhạc đến trước mặt Quý Lan, có lẽ anh tám phần cũng sẽ… đỏ mặt?


Cô thầm tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu, miệng cô hít vào một hơi. Hình ảnh đẹp đến mức cô không dám nghĩ đến.


Nhớ lại lần gặp mặt vừa rồi, Lương Nhạc có nhắc đến Quý Lan nhưng cô không ngờ Lương Nhạc lại thích anh.


Trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ không kiềm chế được khiến cô phải mím môi ngăn lại.


Bên kia điện thoại, Sở Dĩ Lam vẫn còn thao thao bất tuyệt nói: “An An, đừng cười nữa mà. Cô ta còn chê kỹ năng diễn xuất của anh kém, nói anh không thể lăn lộn ngoài đời, tóm lại là cô ta rất đáng ghét. Em phải giúp anh chèn ép cô ta, em đồng ý với anh đi.”


“Được, được rồi, tôi đồng ý với anh, đồng ý với anh mà.” Nhâm Xử An không chống đỡ được với những cuộc gọi doạ người như thế này của Sở Dĩ Lam được.


“Vậy còn tạm được.” Sở Dĩ Lam bên kia kiêu ngạo hừ một tiếng: “Vậy anh không quấy rầy em nữa, cúp máy trước đây.”


Nói xong, Sở Dĩ Lam lập tức cúp điện thoại.


Nhâm Xử An cất điện thoại vào túi, nhìn mình trong gương rồi im lặng một chút.


Sao Sở Dĩ Lam lại càng ấu trĩ hơn so với trước kia vậy…?


“Người vừa nói chuyện với cô là Sở Dĩ Lam sao?” Trong phòng vệ sinh bỗng xuất hiện âm thanh làm cho Nhâm Xử An giật nảy mình. Cô nghiêng đầu, thấy Lương Nhạc đang đứng ở cửa, hai tay ôm ngực.


Lương Nhạc cười nhẹ, một tay sờ lên cằm, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, hỏi: “Cô gọi Sở Dĩ Lam là… anh Lam sao?”


Vừa nói, cô ta vừa nhìn Nhâm Xử An từ trên xuống dưới: “Trông cô khoảng hai bốn, hai lăm tuổi nhỉ?”


Nhâm Xử An không hiểu ý của Lương Nhạc, cô nhíu mày khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”


Lương Nhạc nở nụ cười rạng rỡ nhưng có chút xấu xa, hoàn toàn khác với bộ dạng tươi đẹp trước công chúng vừa rồi: “Trêu chọc cậu ta rất thú vị!” Vẻ mặt đắc ý nói: “Vì cậu ta vừa mới nói xấu tôi nên tôi cũng không khách khí nữa, nói cho cô nghe một bí mật.”


“Hả?” Nhâm Xử An rơi vào trong sương mù, chớp mắt nhìn Lương Nhạc.


“Sở Dĩ Lam ấy à, chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ cơ, cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi.” Nụ cười của Lương Nhạc ngày càng rạng rỡ: “Năm nay tôi mới hai mươi hai tuổi thôi.”


Não Nhâm Xử An dừng hoạt động luôn.


Nhỏ hơn Lương Nhạc hai tuổi, vậy không phải mới… hai mươi tuổi?


Nhưng trong hồ sơ thông tin, Sở Dĩ Lam viết là hai mươi bốn, sinh nhật của anh ta trước cô cô vài tháng, sao giờ lại thành cô sinh trước vậy?


“Khi tôi lên học đại học, cậu ta mới lớp mười, cậu nhóc kia muốn đi nhanh hơn tôi một bước, thậm chí còn chưa học đại học. Sau nửa năm học diễn xuất, cậu ta lọt vào giới diễn xuất nhưng điều đó lại làm chú tức giận.” Lương Nhạc tiết lộ toàn bộ sự thật về Sở Dĩ Lam trong vài câu ngắn ngủi, nụ cười của cô tràn đầy sự vui sướng.


Nhâm Xử An:…


Cô bị Sở Dĩ Lam che giấu mấy tháng nay sao?


Chẳng trách sau khi quen biết Sở Dĩ Lam, cô luôn cảm thấy anh ta thật ngây thơ. Hóa ra là nhỏ hơn cô mấy tuổi, đều trách cô quá tin vào hồ sơ thông tin của anh.


“Vừa rồi Sở Dĩ lam gọi cho cô… là muốn cô nghiền ép tôi sao?”


Lương Nhạc hơi nghiêng đầu về phía trước, cẩn thận nhìn mình ở trong gương, sau đó nhìn Nhâm Xử An, cô ta khẽ cười thầm: “Sở Dĩ Lam, cái tên khốn kiếp này…”


Tên khốn kiếp này…


Hình tượng của Sở Dĩ Lam triệt để sụp đổ. Không, phải nói là trước kia cũng không có quá nhiều hình tượng.


Khóe miệng của Nhâm Xử An giật giật. Nếu Sở Dĩ Lam biết cô đã biết tuổi thật của anh ta… có lẽ cô không thể có một ngày yên bình.


Trong đầu tưởng tượng ra giọng nói tức giận thở phì phò của Sở Dĩ Lam, đột nhiên giọng Lương Nhạc lại vang lên.


“Tôi sẽ cho tên khốn kiếp Sở Dĩ Lam này biết sự mong đợi của cậu ta đã định sẵn là thất bại, cũng cho người đại diện của cậu ta nhận ra rằng không ký hợp đồng với tôi là một quyết định sai lầm.” Lương Nhạc cao ngạo ngẩng cổ lên, đáy mắt như lửa tràn đầy tự tin, khí thế ngút trời.


Nhâm Xử An chịu thua. Ôi, đúng là một đại tiểu thư chưa từng lăn lộn xã hội. Chả trách Sở Dĩ Lam không hợp với cô ta, Lương đại tiểu thư này quả thật là quá lộ liễu. Nhưng nói cho cùng thì… kiểu phách lối này lại có chút giống với Sở Dĩ Lam. Cùng một cực sẽ đẩy nhau mà, cãi nhau là chuyện hết sức bình thường.


“Khi chưa hoàn thành mục tiêu thì tốt nhất đừng nói ra, cẩn thận bị người khác chê cười.” Nghe Nhâm Xử An nói, cô ta có chút giật mình.


“Ám Dũng” là hạng mục do dàn diễn viên chủ chốt của Ám Lam phụ trách, Nhâm Xử An lại là nghệ sĩ được ký kết hợp đồng với Ám Lam. Vậy nên khoảng thời gian này trong nhóm không ai dám chỉ ra lỗi của cô, cô suýt nữa thì quên mất chuyện trong quá khứ. Phải biết, chỉ hơn hai tháng trước, cô vẫn còn đang gây gổ với Trương Lan.


Lương Nhạc khinh thường hừ nhẹ: “Khẩu khí của cô cũng không nhỏ đâu!”


Cô ta du học bốn năm ở nước ngoài, thành tích luôn thuộc dạng xuất sắc trong trường nênluôn tự tin vào thực lực của bản thân mình. Nói cách khác… cô ta không có lúc nào là thiếu tự tin cả.


“Một lúc nữa thử sức sẽ biết thực hư như thế nào.”


Nhâm Xử An nhìn bóng lưng của Lương Nhạc, trong lòng có chút buồn bực. Bọn họ đều là những đại thiếu gia và đại tiểu thư trong giới giải trí, cố gắng tranh giành công việc diễn viên của cô thì thôi đi, tại sao còn… cố chấp vấn đề kỹ năng diễn xuất như vậy?


Đây là vì muốn tranh cao thấp với Sở Dĩ Lam sao?


……


Nhâm Xử An cứng đờ đứng tại chỗ, cố sức ngả người về phía sau, muốn né tránh cái gì đó, đáng tiếc không cách nào để lui lại. Quai hàm cô mím chặt, môi run rẩy.


“Không phải, không phải… chậm nhất là ngày mai sao?” Cô căng thẳng đến cực điểm, giọng nói như sắp khóc, âm thanh rời rạc nhỏ dần.


“Nếu như ngày mai còn không đến, tôi…” Cắn chặt môi dưới, cô vừa sợ vừa căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng.


Sau một hồi chậm rãi, cuối cùng kháng cự biến thành vô vọng. Còn gì để mất đâu chứ, giờ cô còn quan tâm được nhiều chuyện đến vậy sao?


Tay cô nắm chặt cúc áo trước ngực. Trong hốc mắt mờ mịt hơi nước nhưng cuối cùng vẫn không thể chảy xuống.


Hai giây sau, Nhâm Xử An đứng thẳng dậy, cúi đầu chào ban giám khảo ở phía trước mặt.


“Màn biểu diễn của tôi đã kết thúc.” Cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt còn sót lại chút căng thẳng cùng sợ hãi. Đôi mắt cô hơi nheo lại, cong thành một hình vòng cung, nụ cười rực rỡ pha chút ngây ngô.


“Bốp! Bốp! Bốp!” Sau đó, một tràng tiếng vỗ tay vang lên.


Chọn diễn một đoạn ngắn như vậy, chỉ là một giây trong bộ phim cũng như một khoảnh khắc trong diễn xuất. Vậy mà giống như nhân cách bị phân liệt, thực sự rất lợi hại.


Đạo diễn gật đầu, không tiếc lời khen ngợi: “Thật sự quá tuyệt vời, ừm…” Sau đó dừng lại một lúc, anh ta thúc cùi chỏ vào nhà sản xuất bên cạnh: “Cậu nói thử đi.”


Nhà sản xuất bị sốc đến nỗi phải bước sang một bên nhìn đạo diễn phụ trách nghệ thuật, nhà sản xuất phụ trách thị trường. Anh ta trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu lên, hỏi: “Hãy kể cho chúng tôi nghe về cô và bộ phim truyền hình “Ám Dũng” một chút được không? Không cần phải tiết lộ chi tiết cốt truyện đâu, nói đại khái về nó là được.”


Ở bên cạnh, vài diễn viên cũng đến thử vai nữ chính nhìn nhau rồi thì thầm nói nhỏ: “Mắt chọn người của Ám Lam cũng quá tuyệt rồi.”


“Chỉ cần nhìn kĩ năng diễn xuất thế kia sao có thể không chọn chứ?”


Sắc mặt Lương Nhạc lúc đen lúc đỏ, khó coi tới tột cùng, tâm tình có chút phức tạp. Vậy mà cô ta lại khóc!


Cô ta thề rằng cô ta không muốn khóc đâu. Ngay cả khi đọc kịch bản cô ta cũng không cảm thấy như vậy.


Mẹ nó…!


Cô ta không thể xem Nhâm Xử An diễn mà khóc được, chẳng phải sẽ khẳng định rằng diễn xuất của Nhâm Xử An rất tốt sao?





Sau khi rời khỏi Do Nghệ, Nhâm Xử An nhận lấy chai nước khoáng mà Đoạn Tranh Vanh đưa cho, vừa vặn nắp chai cô vừa nhỏ giọng hỏi: “Anh Tranh Vanh, anh cảm thấy tôi diễn thế nào?”


Đoạn Tranh Vanh nhìn ánh mắt mong chờ kia của Nhâm Xử An, cảm thấy thật buồn cười. Anh ấy đưa tay lên vỗ vào bả vai của Nhâm Xử An, không biết có phải cố ý hay không, nói: “Tôi đã quay lại rồi gửi cho Quý Lan xem, cậu ấy nói diễn rất tốt, rất phù hợp với nhân vật.”


“Khụ khụ khụ, còn cho ông chủ xem nữa sao?” Nhâm Xử An suýt thì phun ra ngụm nước vừa mới uống, không hiểu sao cô lại có cảm giác chột dạ.


Cô có cởi áo của mình trước màn hình, mặc dù chỉ một nút thôi nhưng cũng đủ xấu hổ lắm rồi.


Đoạn Tranh Vanh không nén được nụ cười của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt của Nhâm Xử An quá phong phú, nếu quay lại sẽ được một đoạn video dài một phút, không chừng có thể cắt ra thành mười biểu tượng cảm xúc.


Anh ấy nói: “Yên tâm đi, Qúy Lan là chính nhân quân tử, cậu ấy sẽ không nghĩ nhiều đâu.”


“À, vậy được rồi…” Nhâm Xử An đáp lại một tiếng, sau đó lại đột nhiên dừng lại, có cái gì đó không ổn!


Cô chạy lên cố đuổi kịp Đoạn Tranh Vanh đang đi về phía trước: “Anh Tranh Vanh, chờ một chút, tôi không nghĩ ông chủ sẽ nghĩ tới chuyện khác đâu!”


Đoạn Tranh Vanh cười đến nheo mắt, mặt lộ ra vẻ tôi hiểu rồi, cô không cần giải thích nữa: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không mách lẻo với Quý Lan đâu.”


Nhâm Xử An:…


Cô khóc.


Cô bây giờ muốn đổi người đại diện với Quý Lan còn kịp không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK