• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53


Cái đầu nhỏ của Quý Hưng nghiêng qua rồi gối lên bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.


Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng phấn chấn ngẩng đầu lên với đôi mắt còn mang theo chút hơi nước nhìn ra ngoài màn hình, cậu hỏi: “Thần tiên tỷ tỷ, chị có thể chờ tôi một lát được không?”


Sao Nhâm Xử An có thể từ chối Quý Hưng được. Cô nhanh chóng gật đầu rồi cười nói: “Đương nhiên rồi, cậu đi mân mê cái khung đó tiếp đi.”


Quý Hưng lại ngồi xuống bàn học một lần nữa, tiếp tục mò mẫm cái khung ảnh đó. Cậu vừa làm vừa không quên nhắc nhở Nhâm Xử An: “Không được nhìn lén đâu, thần tiên tỷ tỷ.”


Tên nhóc to xác mà lại tinh ranh như tiểu quỷ thế này.


Trong lòng Nhâm Xử An cảm thấy hơi giận, cô nói: “Tôi biết rồi, cứ thần thần bí bí như vậy đi.”


Quý Hưng cũng bận rộn với việc của mình nên cậu không nói gì nữa.


Cô không tắt trò chơi mà đặt điện thoại lên giá đỡ. Sau đó cô cầm kịch bản được đánh dấu ở bên cạnh ra vừa đọc vừa dùng bút vẽ nên một bức tranh theo thói quen.


Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Quý Hưng bỗng truyền tới từ trong tai nghe: “Thần tiên tỷ tỷ, chị còn ở đó không?”


Nhâm Xử An ngẩng đầu, cô nhìn lên giữa màn hình thì thấy nhóc con đang dựa trên bàn học. Mắt cậu nhìn về cô, còn hai tay thì vòng sau người cứ như đang cất giấu thứ gì đó rất quý giá.


“Tôi còn, cậu nói muốn tôi chờ một lát mà. Sao tôi có thể lén rời đi được chứ?” Dáng vẻ cẩn thận của nhóc con lúc này khiến cô không kìm được nụ cười của mình.


Trên mặt Quý Hưng hiện lên vẻ vui sướng. Cậu cầm thứ đồ đang giấu phía sau lưng đưa ra trước cứ như đang dâng tặng một món quà cực kỳ quý giá vậy. Nhâm Xử An vội vàng nhận lấy rồi đặt nó trên bàn.


Sau đó cô phóng to màn hình thì thấy được đó là một bức tranh. Nói đúng hơn là giống một bức biếm họa, có một cái đầu to ở giữa và khung tranh bằng chất liệu gỗ do chính tay Quý Hưng làm.


Mặc dù nhìn rất trẻ con nhưng cũng không quá khó coi. Có thể thấy đây là một tác phẩm phải tốn rất nhiều công sức thì mới làm ra được.


Thoạt nhìn trông Quý Hưng có vẻ hơi gấp gáp. Cậu thấy Nhâm Xử An không nói gì nên chủ động nói trước. Giọng cậu nhẹ và cẩn trọng hơn bình thường rất nhiều, cứ như sợ Nhâm Xử An sẽ không thích vậy.


“Lúc học mỹ thuật ở trường, chúng tôi đã được học cách vẽ các bức tranh. Bức tranh này tôi đã phải vẽ rất lâu nên tôi muốn tặng nó cho thần tiên tỷ tỷ để làm quà mừng năm mới.”


Giữa bức tranh là hình dáng của thần tiên tỷ tỷ mà cậu đã tưởng tượng ra.


Trong lòng Nhâm Xử An lúc này như có vô vàn cảm xúc hỗn độn ngổn ngang. Có chút cảm động, cũng có chút vui vẻ nhưng vẻ mặt hiện tại của Quý Hưng thật sự quá giống Quý Lan, lại một chuỗi những cảm giác kì lạ không thể kiềm chế mà tuôn ra.


Giống như đã nhận ra nhưng khi duỗi tay thì lại không thể bắt lấy.


Cô cố gắng phớt lờ những cảm nhận khác thường trong lòng mình rồi vui vẻ nói: “Cám ơn nhóc con, tôi rất thích… bức tranh của cậu đẹp quá, nó hoàn toàn không giống bức tranh mà một đứa bé có thể vẽ ra, ha ha ha.”


Sắc mặt Quý Hưng lập tức vui mừng nhưng cậu lại cố gắng giấu đi vẻ mặt của mình vào bên trong, sau đó bày ra bộ dạng của ông cụ non. Cậu bĩu môi, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, nhỏ giọng làu bàu: “Tôi không phải là trẻ con đâu.”


Tiểu quỷ Quý Hưng này bên ngoài kiêu ngạo nhưng bên trong lại rất đáng yêu.


Nhâm Xử An nhấc ngón tay liên tục chọc chọc vào mặt Quý Hưng, mỗi khi nhìn thấy Quý Hưng bày ra vẻ mặt hay biểu cảm nào thì nó đều khiến cô vui vẻ mà cười thành tiếng.


Nhưng đồng thời, không hiểu vì sao vừa rồi cô lại thấy hơi cô đơn… cô không thể mang quà mà Quý Hưng tặng ra ngoài được. Dù cho trò chơi này của Quý Hưng có trí tuệ và khả năng của con người thì những đồ vật bên trong cũng không thể bị người khác mang ra ngoài được…


Chỉ sợ Quý Hưng đang vui vẻ sẽ cảm thấy khó chịu, lúc này sắc mặt cô chợt tối sầm lại.


Bỗng nhiên từ tai nghe phát ra một loạt tiếng pháo nổ đến điếc tai, âm thanh bùm bùm cực kỳ náo nhiệt.


Cô nhìn thời gian trong trò chơi, đã đến mười hai giờ rồi. Cô mở cửa nhà rồi chuyển tầm mắt nhìn ra phía ngoài, lúc này giữa không trung có vô số ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên rồi tắt đi.


Đó là ánh sáng của năm mới. Những nhà khác đều đang đốt pháo, hẳn nhóc con Quý Hưng cũng sẽ muốn được chơi đùa như thế.


Nhưng… nhóc con chỉ có một mình mà lại chơi mấy thứ đồ có sức mạnh quá lớn thế này có vẻ không được an toàn lắm.


Nhâm Xử An mở thương thành lên rồi tìm vài loại pháo hoa trong đó. Mấy cái này có kích thước không nhỏ, hơn nữa giá cả cũng không rẻ chút nào, tất cả đều cần đến mấy chục thậm chí là hơn trăm kim tệ. Những loại này vừa đắt lại không an toàn nhưng ngược lại có thể giúp cô tiết kiệm được chút tiền.


Cô chọn một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chọn loại “Cây gậy thần tiên”, loại pháo hoa này vừa tiện lại vừa an toàn, quan trọng nhất chính là cô cảm thấy loại này rất tốt, vì vậy sau đó cô đã mua luôn ba hộp.


“Nhóc con, tôi mua pháo hoa cho cậu này!”


Nhâm Xử An đặt hộp pháo hoa xuống mặt bàn, còn có chiếc bật lửa lúc nãy cô tiện mua cùng với pháo hoa luôn.


“Đến đây đi nhóc con, sắp hết một năm rồi, chúng ta đốt pháo hoa rồi cùng nhau cầu nguyện, thế nào?”


Quý Hưng nhìn thấy hộp pháo hoa “Cây gậy thần tiên” tinh tế kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt hiện lên biểu cảm khó chịu: “Nhỏ vậy.” Cậu nói xong thì không kiềm được mà bĩu môi một cái, ý cười sắp hiện lên trên mặt cũng giấu xuống thật kĩ.


Nhâm Xử An búng một cái lên trán của Quý Hưng rồi cô cố ý dùng giọng nói hung dữ: “Đây chỉ là một kiểu mong ước tốt đẹp thôi, không cần phải để ý đến lớn nhỏ đâu, nhóc con ngốc.”


Nói xong, cô cầm lấy cây gậy rồi dùng bật lửa đốt lên.


Ánh sáng ấm áp màu cam bùng lên giữa không trung, nhảy ra từng đốm lửa như một đốm sao nhỏ rồi bắn ra bốn phía. Cô vẫy cây gậy giữa không trung, không biết xấu hổ mà nói với Quý Hưng những chuyện không hề có thật, cô nói: “Nhóc con, cậu không biết đó thôi, nếu đốt pháo hoa rồi viết ra tâm nguyện của mình ở giữa không trung thì nguyện vọng ấy sẽ được thực hiện đấy.”


Tầm nhìn của trò chơi cũng thay đổi, dừng lại ở trên người Quý Hưng cũng không có động tác gì. Cô khẽ “Xuýt…” một tiếng: “Nhanh lên nhóc con! Đến đây, lại đây cầu nguyện nào!”


Thật ra vốn dĩ Quý Hưng không muốn chơi mấy trò như vậy nhưng nghe giọng nói của thần tiên tỷ tỷ hoạt bát lại nhẹ nhàng như vậy khiến cậu cứ như bị mê hoặc rồi cầm lấy một cây gậy đi đến chỗ cô.


Dùng bật lửa châm lên, ánh lửa bùng lên còn mang theo độ ấm mỏng manh. Ấm áp mà sáng rực, ánh sáng tựa như ánh mặt trời có thể dùng tay chạm vào. Bờ vai bị một bàn tay mềm mại vỗ nhè nhẹ, cậu có thể cảm nhận được cánh tay ấm áp đang nắm lấy bả vai mình, như thể xua tan hết mọi giá lạnh ở bên ngoài.


Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, thoáng chốc lỗ tai cậu đã bị nhuộm đỏ. Giọng nói mềm mại và dịu dàng vang lên: “Mau cầu nguyện đi nhóc con, lễ mừng năm mới thì không được thiếu nghi thức này đâu.”


Thần tiên tỷ tỷ đang ở bên cạnh, nếu cậu vẫn không ước nguyện thì không phải thần tiên tỷ tỷ vẫn sẽ ở bên cậu chứ?


Nghĩ vậy, cậu cố tình kéo dài hơn mười phút, đến khi đột nhiên có rất nhiều pháo hoa bùng nổ giữa không trung cùng một lúc thì cậu mới bất ngờ phản ứng lại… giao thừa.


Cậu nâng tay và làm theo những lời thần tiên tỷ tỷ vừa nói, giữa không trung cậu viết một chữ bằng tay thật nhanh để không ai có thể nhìn thấy được. Đó chính là ước nguyện năm mới của cậu.


Hai mắt khẽ nhắm lại.


Tay cậu cũng vô thức nắm chặt.


Hy vọng thần tiên tỷ tỷ sẽ mãi mãi ở cùng cậu như vậy.


Cây gậy thần tiên trên tay cậu cũng dần cháy hết. Lúc này Quý Hưng mới chậm rãi mở mắt ra, hàng mi mảnh khảnh nhỏ nhắn uốn cong bỗng vụt lên vài tia sáng giữa không gian lạnh lẽo.


“Tôi đã ước xong rồi, còn thần tiên tỷ tỷ thì sao?”


Không biết có phải vì thời tiết lạnh hay không mà giọng cậu lại trở nên yếu ớt mềm mại.


Nhâm Xử An thấy trong cặp mắt tối đen của Quý Hưng phản chiếu luồng ánh sáng rực rỡ như hào quang. Khóe môi hơi cong lên, sau đó cô vừa viết lên màn hình một dòng chữ, vừa dịu dàng nói…


“Nguyện vọng năm mới của tôi là… mỗi ngày của nhóc con đều có thể trôi qua một cách vui vẻ. Mỗi ngày đều như ngày hôm nay, mỗi năm đều giống như bây giờ.”


Quý Hưng chợt sửng sốt.


Cậu chưa bao giờ biết, hóa ra nguyện vọng của một người là có thể hy vọng cho người khác được sống vui vẻ.


Nếu so sánh với cô, cậu thật sự… quá ích kỉ.


Trong đầu cậu, từng câu nói dịu dàng kia cứ lặp đi lặp lại:


“Nguyện vọng năm mới của tôi là… mỗi ngày của nhóc con đều có thể trôi qua một cách vui vẻ.


Mỗi ngày đều như ngày hôm nay, mỗi năm đều giống như bây giờ.”


Cứ như là bị cái gì đó đánh trúng, trong lòng cậu chợt dâng lên một thứ tình cảm ấm áp, ấm đến mức đủ để cậu coi thường những cơn cuồng phong rét lạnh đang gào thét ngoài kia.


Không hiểu vì sao nhịp thở lại dồn dập hơn, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu lý do là gì. Lúc thở ra một hơi thì hơi nước bỗng hóa thành một mảng sương trắng giữa không trung, nó làm đôi mắt trong veo của cậu ẩn vào bên trong sương mù. Sương mù che đậy mờ ảo, ẩm ướt, buồn bã, nó gợi cho người ta một chút cảm giác nhớ nhung đến phát khóc.


Tim cậu đập mạnh hơn mười giây, một lúc sau ý thức và giọng nói mới có thể trở về. Cậu không thể dùng từ gì để diễn tả cảm giác lúc này, thật sự cậu không nghĩ mình sẽ thể hiện nó ra ngoài như vậy. Giọng nói của cậu hơi khô khan: “Nguyện vọng năm mới cũng có thể nói ra sao, vậy mà lúc trước thần tiên tỷ tỷ lại không nói cho tôi biết.”


Nhâm Xử An lại chọc chọc vào khuôn mặt của nhóc con.


Từ vẻ mặt đang mỉm cười này của Quý Hưng, cô có thể quan sát được tâm trạng của cậu. Một đứa trẻ còn nhỏ, nhưng thật ra… nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo, miệng bảo ngại mà thân thể lại rất thẳng thắn.


Thật sự không biết cậu học từ đâu mà lại thành kiểu người như vậy.


Cô bĩu môi: “Cậu muốn nói thì nói đi, bây giờ vẫn còn kịp đấy.”


Cánh tay của Quý Hưng đang buông lỏng xuống, ngón tay cậu vô thức co lại rồi lập tức nắm chặt thành quyền.


Dù có thể, thì cậu biết bản thân mình cũng nhất định sẽ không nói. Cậu không muốn thần tiên tỷ tỷ biết mình là một con người ích kỉ, cậu… hy vọng thần tiên tỷ tỷ có thể mãi mãi ở cùng cậu.


“Ha ha ha, đứa trẻ miệng thì ngại ngùng nhưng thân thể lại rất thẳng thắn này, tôi biết cậu sẽ không nói mà.”


Nhâm Xử An bật cười, cô khẽ xoa đỉnh đầu của Quý Hưng, sau đó cô nói một cách nghiêm túc, giữa những trận khói lửa vào nửa đêm, cô nói: “Năm mới vui vẻ, nhóc con, lại thêm một năm nữa rồi.”


Trong lòng Quý Hưng chợt dao động.


Cậu xuôi theo bàn tay đang đặt trên đầu mình, sau đó cậu ôm lấy thắt lưng của thần tiên tỷ tỷ. Cậu dùng hết sức ôm lấy người đối diện, hai mắt nhắm chặt lại, hàng lông mi dài sụp xuống không biết vì sao lại ẩm ướt.


Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ “Quý Hưng đột nhiên ôm bạn” và đồng thời cũng xuất hiện một dãy lựa chọn.


“Bạn có muốn ôm lại Quý Hưng không?”


Nhâm Xử An không hề do dự, cô nhanh chóng chọn: “Có.”


Ngay sau đó, lại có một câu hỏi nữa hiện lên.


“Bạn muốn hôn lên trán Quý Hưng không?”


Cái này.


Nhâm Xử An hơi do dự một chút nhưng cũng chỉ một chút thôi.


Chỉ là trò chơi thôi mà, hôn thì hôn.


Cô tiếp tục chọn “Có.”


Chưa đến hai giây, một loạt chữ [Mức độ thiện cảm: +1] bỗng hiện lên từ trên người Quý Hưng. Quý Hưng cảm nhận được thần tiên tỷ tỷ đang nhẹ nhàng vươn hai tay ôm lấy cậu. Trong lòng cậu vui đến mức phát ra bong bóng, cậu càng dùng sức dúi đầu cọ cọ về phía trước, đúng lúc này…


Có gì đó nhẹ nhàng chạm lên trán cậu.


Hơi ướt nhưng lại rất mềm mại.


Cậu nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt đột nhiên “Soạt” một cái nóng lên, từng ngón tay thon gầy của nhóc con dùng sức khẽ chạm vào quần áo.


Một loạt cảm giác không thể nói rõ lướt qua trái tim cậu, nhưng còn chưa kịp nắm lấy thì nó đã trốn mất. Chiều cao của cậu hình như cũng xấp xỉ thần tiên tỷ tỷ nên không có gì cách biệt nhiều. Có thể cậu còn cao hơn thần tiên tỷ tỷ một chút nữa kìa.


Hai tay cậu vươn lên phía trên ở một độ cao vừa đủ, cậu ghé lại bên tai thần tiên tỷ tỷ rồi nói bằng giọng điệu chắc chắn: “Năm mới vui vẻ, thần tiên tỷ tỷ, tôi lại lớn thêm một tuổi, rất nhanh, rất nhanh thôi là tôi có thể bảo vệ được thần tiên tỷ tỷ rồi.”


Sắc mặt Nhâm Xử An hớn hở, nhóc con có dự định gì vẫn luôn nói ra như vậy.


Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, cô không còn đơn giản bỏ qua như trước mà giờ đây cô đã đón nhận ý tứ trong câu nói của Quý Hưng: “Vậy thì tốt quá.”


Chợt dừng lại một chút, vốn dĩ cô định nói với cậu một câu như nói với một đứa trẻ là “Tôi sẽ chờ cậu lớn lên”. Nhưng cô cảm thấy nếu nói vậy thì sẽ có cảm giác rất kỳ lạ, mờ ám không rõ ràng nên cô đã đổi lại cách nói: “Vậy cậu phải cố lên nha.”


Quý Hưng nhanh chóng gật đầu: “Ừ!”.


Từng dòng [Mức độ thiện cảm: +1] màu đỏ nối tiếp nhau nhảy ra khỏi người Quý Hưng, nhìn thế nào cũng thấy giống một mảnh bong bóng màu hồng. Những ngày này mức độ thiện cảm cứ liên tục tăng lên, Nhâm Xử An tiện tay mở mục trạng thái.


Họ và tên: Quý Hưng.


Độ tuổi: 14.


Mức độ thiện cảm: 545.


Thành tích: B+.


Sở thích: Nghe thần tiên tỷ tỷ kể chuyện, học tập, xem phim.


Không biết từ bao giờ mà mức độ thiện cảm đã trở nên cao như vậy?!


Nhâm Xử An giật mình một lúc, cô mở phạm vi giá trị cụ thể của mức độ thiện cảm ra, phát hiện…


000 – 100 Im lặng.


101 – 200 Nhận thức.


201 – 400 Tin tưởng.


401 – 600 Ỷ lại (Tương đương với tình thân).


Mà cô phát hiện chỉ số đã cực kỳ gần với mức điểm cao nhất của tình thân rồi. Cô cũng không biết có thể vượt qua 600 được không, trong trò chơi cũng không chỉ rõ.


Nếu như một đứa trẻ 14 tuổi đối diện với một người chưa gặp bao giờ mà tình cảm có thể vượt qua ngưỡng tình thân, thì cũng thật sự… có chút kỳ lạ.


May còn chưa vượt qua mức điểm tình thân cao nhất là 600 này.


Nhâm Xử An vỗ vỗ ngực mình.


Được nhóc con tin tưởng và ỷ lại như vậy cô cũng rất vui vẻ.


Ở trong mục trạng thái, thành tích đã là B+, sở thích cũng không có đánh nhau nữa, quả thật là quá xúc động lòng người. Không uổng công mỗi ngày cô đều dành thời gian học cùng nhóc con.


Nhìn thấy trạng thái thành tích, sự chú ý của cô lập tức bị hấp dẫn.


Cô chạy tới thương thành giúp Quý Hưng chọn một chương trình học cho kì sau, chương trình học cho vật lý và hóa học đã bị cô lãng quên không sót lại gì. Bây giờ đơn giản chính là dốt đặc cán mai, chỉ có thể cho nhóc con đi đăng ký lớp học phụ đạo thôi.


“Thần tiên tỷ tỷ…”


Trong lúc Nhâm Xử An chuyên tâm chọn chương trình học, dường như cô nghe thấy một âm thanh nỉ non khẽ khàng rơi xuống cạnh tai mình.


Rồi tiêu tan trong màn đêm không hề yên tĩnh.





“Địa cầu tụ họp vui vẻ” là một gameshow phỏng vấn khách mời kỳ cựu, một trong những chương trình nổi tiếng nhất của Hoa Ngữ. Trong thời đại truyền thông mới khi TV đang dần trở nên mất vị trí nhưng chương trình này vẫn có thể giữ được tỉ lệ đón nhận cực cao. Trong mỗi kì của “Địa cầu tụ họp vui vẻ” chắc chắn không thể thiếu những minh tinh hot nhất lúc đó. Đồng thời nó cũng là “nhà máy tạo ngôi sao”, có không ít những nghệ sĩ không tên tuổi sau khi vào đó một chuyến thì nhanh chóng chuyển mình lên ngay được vị trí cao trong giới.


Vì để tuyên truyền cho bộ phim “Ám Dũng” sắp lên sóng, có vài nhà sản xuất phim “Ám Dũng” sẽ cùng tham gia làm khách mời của “Địa cầu tụ họp vui vẻ”.


Nếu phải so sánh thì vai diễn ca sĩ của Giang Đồng cũng không quan trọng lắm nên ngay từ đầu tổ chương trình đã không có ý định sẽ mời cô tham dự. Nhưng nhờ việc vui của Cao Tiến Hỉ trước đó nên nhiệt độ của Giang Đồng tăng vọt. Nếu để hai người Giang Đồng và Nhâm Xử An cùng tham gia chương trình thì chắc chắn sẽ có không ít chủ đề. Vì thế nên lần ghi hình này Giang Đồng cũng được chọn.


Nhâm Xử An lên máy bay cùng Đoạn Tranh Vanh, lần đầu tiên đi quay chương trình tạp kĩ nóng hổi như này khiến cô không khỏi căng thẳng.


Cô không ngồi yên được nên bắt đầu tìm chuyện để nói với Đoạn Tranh Vanh: “Anh Tranh Vanh, tổ kịch hôm nay có những ai đi vậy?”


Đoạn Tranh Vanh ngẩng đầu liếc cô một cái: “Cô, Giang Đồng, Sở Dĩ Lam, Chu Mạt Mạt, Chu Thiên Nhất.”


“Ông chủ không đi sao?” Nhâm Xử An có chút thất vọng.


“Ừ, mấy ngày nữa cậu ấy phải đi làm khách mời cho một vai diễn nên hai ngày gần đây đều đang xem kịch bản.” Đoạn Tranh Vanh nói xong rồi nhắc nhở Nhâm Xử An một lần nữa những điều cần chú ý cho lần quay này: “Lần này mời Giang Đồng là vì nhìn trúng độ hot của cô ấy dạo gần đây. Cô cũng biết mà, tổ chương trình và khán giả ở hiện trường sẽ nhìn chằm chằm vào hai người. Nếu như hỏi tới những chuyện thú vị trong tổ kịch hay mối quan hệ bình thường của ba người, nói nhiều một chút cũng không sao. Nhưng nếu như hỏi tới chuyện tối ngày hôm đó thì tuyệt đối không được nói nhiều, mơ hồ nói dối đi là được rồi, biết chưa?”


Nhâm Xử An nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn lạ thường: “Ừ ừ, biết rồi.”


Đoạn Tranh Vanh cảm thấy không đúng lắm. Trải qua một đoạn thời gian ở chung này, anh ấy biết chỉ khi cực kỳ căng thẳng thì Nhâm Xử An mới ngoan tới bất thường thôi.


Anh ấy nhếch lông mày: “Không phải là cô… lại căng thẳng đấy chứ?”


Nhâm Xử An thành thật trả lời: “… Đúng vậy, có chút căng thẳng.”


“Lần đầu tiên ghi hình tại hiện trường?”


Nhâm Xử An dừng một chút, nói: “Hồi đại học từng làm kiểu quần chúng như vậy, loại một ngày 100 tệ có tính không?”


Đoạn Tranh Vanh:…


Nghệ sĩ của anh ấy còn biết làm quần chúng để kiếm tiền nữa, đúng là tuyệt vời.





Ở sân bay, dòng người vội vã đi lại không ngừng.


Nhâm Xử An đẩy hành lý đi theo phía sau Đoạn Tranh Vanh.


Cô sợ lạnh nên khi đi ra khỏi nhà cô cũng muốn phải che lại thật cẩn thận, nhưng nhiệt độ ở sân bay lại ấm áp vừa đủ. Cô nghe lời Đoạn Tranh Vanh che lại thật kín nhưng quả thật là rất khó chịu, không nhịn được kéo khẩu trang xuống một chút: “Anh Tranh Vanh, chắc sẽ không có ai nhận ra tôi đâu? Khuôn mặt này của tôi không đáng chú ý như khuôn mặt của anh đâu.”


Trong hơn mười năm qua Đoạn Tranh Vanh đã cùng Quý Lan xuất hiện trên các loại nền tảng lớn. Các hoạt động của Quý Lan cơ bản đều là anh ấy tự mình đi cùng, thêm cả giá trị nhan sắc của anh ấy cũng thuộc dạng trung bình trở lên nữa. Vả lại anh ấy còn được mời tham gia mấy chương trình gameshow liền nên càng được nhiều người biết tới.


Đoạn Tranh Vanh giơ tay lên vỗ nhẹ vào vành mũ của Nhâm Xử An: “Cô nhìn sự lười biếng của mình đi! Ra ngoài cũng không trang điểm, đeo khẩu trang cho nghiêm túc vào.”


Đoạn Tranh Vanh thở dài trong lòng, anh ấy đã thấy không ít các nghệ sĩ cố ý tìm thợ trang điểm để được chụp ảnh ở sân bay. Nhưng mà nghệ sĩ nhà anh ấy đi đâu cũng không thích trang điểm, còn dõng dạc không muốn đeo khẩu trang như này thì đúng là hiếm thấy.


Nhâm Xử An bĩu môi: “Tôi là vẻ đẹp tự nhiên khó từ bỏ, không trang điểm cũng rất đẹp.”


“Thôi được rồi đó cô.” Đoạn Tranh Vanh có chút ghét bỏ, cố ý nhắc nhở Nhâm Xử An: “Tuần trước uống sữa bò uống tới mọc mụn không phải là cô à?”


“Tôi cũng không ngờ uống nhiều sữa bò thì sẽ mọc mụn.”


Nhâm Xử An tủi thân vỗ vào quai hàm của mình, ngày hôm đó trong nhà hết nước sôi để nguội. Sau khi cô chạy và ép chân xong thì khát nước nên đã một hơi uống cạn ba hộp sữa bò của Giang Đồng. Kết quả là ngày thứ hai trên mặt mọc luôn hai cái mụn, tới tận bây giờ vẫn chưa có hết hẳn.


Đoạn Tranh Vanh lại thở dài trong lòng, nhìn đi, nghệ sĩ nhà bọn họ đến uống sữa bò có thể mọc mụn cũng không biết.


Anh ấy có chút bất lực: “Sữa bò uống nhiều sẽ dẫn tới mụn, trước kia đừng bảo đến chuyện này cô cũng không biết chứ?”


“Ai sẽ biết cái chuyện này chứ.”


Nhâm Xử An nói xong thì sửng sốt, bỗng nhiên kêu lên đầy kinh ngạc: “Nói tới đây mới thấy anh Tranh Vanh hiểu biết ghê, tinh tế hơn đám con gái bọn tôi.”


Đoạn Tranh Vanh:…


Cô không đại diện cho tất cả đám con gái đâu, cảm ơn.


Hai người đang theo lối đi để ra ngoài thì Nhâm Xử An cảm giác có người đang nhìn vào cô. Cô tìm theo cảm giác đó thì chỉ thấy một cô gái trông không lớn tuổi lắm đang ngồi ở bên cạnh.


Lúc cô nhìn qua thì cô gái đó đột nhiên kinh ngạc nói: “Wow không phải là An An thật chứ!”


Nói xong thì chạy bước nhỏ chặn lại bên cạnh Nhâm Xử An, cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Cái đó… ngại quá, xin hỏi chị có phải diễn viên Nhâm Xử An không? Em thấy ánh mắt rất giống.”


Nhâm Xử An không ngờ được cô đã che cẩn thận như vậy mà vẫn có người nhận ra.


Cô theo bản năng hỏi lại: “Chị đã che như vậy mà vẫn nhận ra được à?”


Đoạn Tranh Vanh đứng bên cạnh còn chưa kịp nói gì che mặt lại, cô cứ trực tiếp nói “Ngại quá không phải” là xong rồi không phải sao chứ!


Cô gái nhỏ sau khi nghe Nhâm Xử An trả lời xong thì cả người lập tức trở nên kích động.


“AAA thật sự là An An! Bởi vì em nhận ra từ quần áo! Trước kia Nhâm Xử An bị chụp lại trên tàu điện ngầm là bộ này, lần trước lúc call video với Hoắc Khưu Dung cũng vậy, còn có còn có, lúc ở ngoài hội quán bị chụp lại với Sở Dĩ Lam cũng là một bộ này!”


Nhâm Xử An:…


Đoạn Tranh Vanh:… Sao anh ấy lại cảm thấy nghệ sĩ của mình rất nghèo vậy.


Trong ánh mắt của cô gái nhỏ thì một bộ quần áo mặc lại nhiều lần thì rất bình thường. Căn bản cô gái này không nghĩ tới điều gì khác nên không phát hiện Nhâm Xử An vừa ngơ ra khi nghe cô ấy nói như vậy.


Nhìn thấy nghệ sĩ mình rất thích khiến cả người cô gái đều kích động không chịu nổi, vẫn không ngừng lại chút nào mà nói tiếp: “Ha ha ha ha thật không ngờ tới đây đón em trai mà còn có thể gặp được An An, lần này em trai em về thì em sẽ mắng nó ít đi hai câu!”


“Năm ngoái ở thủ đô sau khi em xem một bộ kịch nói của An An thì đã thành fan của An An đó. Mỗi bộ phim của An An em đều xem qua, mặc dù vai diễn không lớn nhưng cách diễn thì lại rất tốt! A… thật là ngại quá, em kích động quá, cái đó… có thể ký tên cho em được không?”


Lần đầu tiên Nhâm Xử An gặp được fan kích động như vậy khiến cô hơi ngẩn ra.


Cô nào nghĩ mình có thể gặp được fan ở sân bay!


Nhưng mà không thể không nói, lòng hư vinh trong lòng cô có một chút thỏa mãn nhỏ.


Đặc biệt là lúc cuối cùng, cô gái nhỏ cẩn thận nghiêm túc giống như sợ sẽ bị từ chối vậy khiến Nhâm Xử An có loại ảo tưởng bản thân rất nổi tiếng.


Đoạn Tranh Vanh nghe thấy hai chữ ký tên này thì giật mình trong lòng.


Công ty còn chưa mời người thiết kế chữ ký cho Nhâm Xử An, lúc này mà ký tên thì…


Anh ấy nhìn đồng hồ, nói với cô gái nhỏ: “Thật ngại quá, chúng tôi đang khá gấp.”


Cô gái nhỏ dừng lại hành động định lấy cặp sách của mình, trên mặt không dằn xuống được sự thất vọng: “À… vậy được rồi.”


Nhưng cô bé cũng cố hết sức để sự thất vọng của mình thể hiện ra quá rõ ràng, giọng điệu dần dần khôi phục lại sức sống: “Ngại quá mà, làm phiền rồi, An An mọi người mau đi đi.”


Nhâm Xử An không nỡ để cô bé thất vọng như vậy.


Vậy nên dừng lại một chút, nói: “Ký tên cũng chỉ tốn một phút thôi, em có giấy và bút không?”


Hai mắt cô bé sáng lên: “Có ạ có ạ!”


Cô nói xong, động tác hai tay mạnh mẽ như hổ, cực kì dùng lực lục tìm trong cặp sách.


Đến Nhâm Xử An cũng sợ cô bé xé hỏng cặp sách của mình.


“Xoẹt.”


Nhâm Xử An:…


Coi cái miệng quạ đen của cô này.


Nhưng cô bé có vẻ như vẫn không phát hiện ra cặp sách của mình bị rách rồi, tiếp tục dùng lực tìm kiếm.


Một phút sau, cô vẻ mặt đưa đám ngẩng đầu lên, đáng thương mím môi nói: “Hình như em không có giấy với bút…” Cô miễn cưỡng cười một cái, bộ dạng khinh bỉ bản thân: “Hôm nay có thể gặp được An An là đã vui mừng lắm rồi! Còn làm lỡ nhiều thời gian của mọi người như vậy thật xấu hổ quá, hy vọng mỗi ngày An An đều có thể vui vẻ nha!”


Nhâm Xử An suy nghĩ một hồi, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó “A” lên một tiếng: “Em đợi một chút.”


Nói xong cô lục tìm trong cặp sách của mình, lấy ra một tấm ảnh polaroid và một cây bút to màu đen, ký nhanh tên của mình lên bức ảnh rồi đưa cho cô gái, một bên nói: “Đây là ảnh chụp chung của chị và Giang Đồng, trước kia lúc cô ấy buồn chán đã ký cho chị, tặng cho em đó, đây là ảnh polaroid rất lâu rồi nên sẽ bị phai màu.”


“Đm?!”


Cô gái sau khi nhận được tấm ảnh đã không cẩn thận nói ra một câu chửi thề, nụ cười trên mặt vì kích động mà suýt thì lệ rơi đầy mặt, hét một tiếng chói tai: “AAAAA Em là fan CP của chị và Đồng Đồng đó! Niềm hạnh phúc này cũng tới quá đột ngột rồi đó!!! An An em yêu chị! Cảm ơn!! Đột nhiên cảm thấy đã viên mãn rồi AAAAA!”


Nhâm Xử An:… ?


Từ lúc nào mà cô với Giang Đồng có fan CP vậy?


CP này hình như có hơi sai sai à nha?


Rời khỏi sân bay, cuối cùng hai người cũng lên được xe MPV tới đón mình của tổ chương trình “Địa cầu tụ họp vui vẻ”.


Đoạn Tranh Vanh ngẩng đầu, khóa lại màn hình điện thoại, nhức đầu bóp bóp sống mũi: “Lúc trước không phải tôi đã bảo người gửi không ít quần áo tới nhà cô rồi sao? Sao vẫn mặc một bộ này?”


Bị fan nhận ra chỉ vì mặc đi mặc lại một bộ quần áo, đây là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy đấy.


Nhâm Xử An mặc trên người cái áo lông đen vạn năm không đổi của cô, trên cổ quấn một cái khăn vải kaki kẻ caro, một cái quần cho người mập mạp có vòng chân to khoảng 70cm, một đôi giày Chunky Sneaker đế cao.


Một phong cách oversize cũng không gọi là xấu, chỉ là nghệ sĩ nhà người khác tới mùa đông thì hận không thể khoác hết lên người nào là quần ngắn, váy díp, bốt cao cổ, mà sao nghệ sĩ nhà anh ấy lại… lão cán bộ như vậy? Lại thêm cả Nhâm Xử An có thói quen hay mang theo người một cốc trà gừng đường đỏ… Đoạn Tranh Vanh đã có thể nghĩ tới bộ dạng Nhâm Xử An tay cầm cốc giữ nhiệt ngồi phơi nắng ở ghế trên sân thượng rồi.


Thật đúng là… bình thản.
Không khí trong xe vô cùng ấm áp, Nhâm Xử An thoải mái dựa vào lưng ghế rồi trả lời: “Vì tôi sợ lạnh đó anh Tranh Vanh. Mấy bộ quần áo đó không ấm được như bộ tôi đang mặc đâu. Nếu tôi bị cảm thì chẳng phải sẽ làm lỡ mất những công việc tiếp theo hay sao? Tôi cũng chỉ đang nghĩ cho công việc thôi.”


Đoạn Tranh Vanh nghĩ đến giọng nói thều thào gần như mất tiếng của Nhâm Xử An khi ở trong đoàn phim “Ám Dũng”, anh ấy bèn giữ im lặng.
Nhâm Xử An nói không sai.
Thế nhưng… không hiểu sao anh ấy luôn cảm thấy trong đôi mắt nhỏ của Nhâm Xử An hiện lên nét gì đó gian xảo vô cùng?
Anh ấy thở dài một cái, có điều người nghệ sĩ mà anh ấy đang quản lý đây cuối cùng cũng có một điểm ưu tú.
Nghĩ đến chữ ký thật đẹp của Nhâm Xử An, anh ấy nói: “Nhưng mà, tôi thực sự không ngờ chữ ký cô lại đẹp như vậy. Công ty còn định nhờ người thiết kế chữ ký cho cô đấy.”
“Không phải chứ, chữ của tôi đẹp lắm mà, anh Tranh Vanh chưa xem qua bao giờ sao?” Nhâm Xử An nhướng mày, tỏ vẻ kinh ngạc.
Đoạn Tranh Vanh: “Hả?”.


Anh ấy lại nói: “Tôi chưa từng thấy chữ viết của cô bao giờ.”
Nhâm Xử An liền hướng tới trước mặt Đoạn Tranh Vanh, nheo mắt lại, dáng vẻ như thầy bói, nói: “Người xưa có câu “Nết chữ nết người”, anh chưa nghe qua câu này sao? Nhìn mặt tôi thì anh sẽ biết được là chữ của tôi rất đẹp, đúng không?”


“…”
Đoạn Tranh Vanh im lặng một lúc, đưa tay đẩy kính, không muốn để ý tới người nghệ sĩ tự luyến này nữa.


Không ngờ, Nhâm Xử An tiếp tục nói: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh Tranh Vanh, tôi đã biết chữ viết tay của anh rất đẹp. Dù sao thì anh rất đẹp trai.”
“…”
Trong xe lại yên lặng nhưng khóe miệng Đoạn Tranh Vanh không khỏi nhếch lên.
Chắc chắn không có ai lại không vui khi mình được khen đẹp, mà anh ấy rõ ràng vốn không phải người hay để ý trau chuốt ngoại hình cho lắm.
Hai giây sau, anh ấy khẽ ho một tiếng: “Tôi không dựa vào mặt để kiếm cơm.”
Nhậm Xử An gật đầu, nói thêm: “Cũng đúng. Rõ ràng anh có thể dựa vào mặt để kiếm cơm nhưng anh đã chọn dựa vào tài năng của mình.”


Rõ ràng biết đây là chuyện thường ngày trên mạng nhưng được khen ngợi liên tục về nhan sắc và tài năng như vậy, trong lòng Đoạn Tranh Vanh quả rất vui vẻ.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, may mà nghệ sĩ của anh ấy không phải là nam. Nếu vậy thì đến hơn một nửa khả năng người này sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, quan hệ công chúng quá phức tạp chắc chắn sẽ không dễ xử lý.
Nhâm Xử An nói chuyện suốt quãng đường đi, cho đến lúc tới nơi thì cô mới ngừng lại.
Khi đến điểm ghi hình, Đoạn Tranh Vanh tháo kính xuống, lấy ra một tấm khăn nhỏ cẩn thận lau kính.
Anh ấy có thể cảm nhận được Nhâm Xử An hồi hộp như thế nào khi ghi hình chương trình này. Đi xe mất một tiếng rưỡi, Nhâm Xử An có im lặng một phút nào không?
Không hề.
Để an ủi Nhâm Xử An, anh ấy nói: “Cô đừng quá lo lắng, thư giãn một chút đi. Ngay cả khi cô mắc lỗi trong quá trình ghi hình cũng có thể dừng để ghi lại mà.”
“Hả?”
Nhâm Xử An bước xuống xe, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đoạn Tranh Vanh: “Còn có thể ghi hình lại sao? Khán giả ở hiện trường thì như thế nào?”
“Đạo diễn có thể cho khán giả hợp tác vỗ tay hoặc cười một lần nữa.”
Đoạn Tranh Vanh nói rất nhẹ nhàng, anh ấy nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhâm Xử An, cũng không tránh khỏi sửng sốt: “Cô không biết sao?”
“Anh không nói sao tôi biết được chứ?” Nhâm Xử An vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi: “Uổng công tôi lo lắng từ nãy đến giờ, tôi tưởng cùng một kịch bản sẽ diễn một mạch từ đầu đến cuối, huống chi chương trình gameshow này lại không có kịch bản. Dù có diễn tập một lần cũng không tránh khỏi sai sót, đúng không?”
Đoạn Tranh Vanh không ngờ còn có nghệ sĩ không biết rằng khi ghi hình chương trình gameshow, khán giả sẽ nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn. Dù cho cùng một phân cảnh, có quay lại vài lần cũng không sao.
Lông mày anh ấy chau lại: “Cô chưa từng đến hiện trường ghi hình bao giờ à?”
“Lần đó là ghi hình ở dạng phát sóng trực tiếp, là dạng quay một mạch từ đầu tới cuối. Đạo diễn chỉ yêu cầu chúng tôi vỗ tay trước khi bắt đầu. Tôi biết là có thể cắt nối và biên tập nhưng tôi không ngờ là khán giả cũng có thể được quay lại lần nữa.”


Nhâm Xử An thở dài nhẹ nhõm: “Lần này tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi.”
Đoạn Tranh Vanh thở dài, chỉ cần thả lòng là tốt rồi, đừng lôi kéo anh ấy nói chuyện nữa.


Quý Lan thường ngày ít nói như vậy, anh ấy cho rằng ít nói là không tốt nhưng nhìn Nhâm Xử An thì…
Anh ấy đột nhiên cảm thấy ít nói lại tốt đến lạ thường.
Khi vào trong trường quay, những người còn lại trong đoàn làm phim “Ám Dũng” đã đến rồi, còn có bộ ba người đang rất nổi tiếng gần đây.
Sở Dĩ Lam liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhâm Xử An.
Anh ta nhảy dựng lên: “An An, em đến rồi!”
Nghe thấy tên cô, Giang Đồng cũng đi đến đây, tức giận nói: “An An, cậu thực sự đã tặng chữ ký của mình cho người hâm mộ của cậu sao?”
Vừa nói, cô ấy vừa cầm điện thoại di động của mình đưa trước mặt Nhâm Xử An.
Người hâm mộ gặp Nhâm Xử An ở sân bay, đã đăng lên Weibo khoe bức ảnh có chữ ký của Nhâm Xử An và Giang Đồng.
[Hôm nay ra sân bay đón em trai, không ngờ lại đụng phải An An @Nhâm Xử An! Bọn họ rất vội nhưng An An vẫn đồng ý ký tên. Lúc đó mới phát hiện hôm nay đi ra ngoài không mang theo giấy bút, thật muốn tự sát. Thật không ngờ An An đưa cho tôi một bức ảnh có chữ ký của cô ấy và Giang Đồng cho tôi! Hôm nay thực sự là siêu cấp vô địch vui vẻ. Tôi rất hạnh phúc! Ah ah ah ah! An An, tôi yêu bạn! Đấm tôi đi!]
Bình luận và đăng lại không phải là “Aaa, thật ghen tị”, “An An thật là tốt!” thì sẽ là “Aaa, thật ngọt ngào!”, “Aaaaaaaaaa!” hay mấy câu tương tự như vậy.
Nhâm Xử An:…
Cô nghiêng đầu, vậy ngọt ngào ở đâu?
Cô dường như càng ngày càng không thể thấm được ngôn ngữ của cư dân mạng.
Già rồi nên không theo kịp thời đại. Cô thở dài trong lòng.
“CP của các em quả thực là có chút không bình thường. Đây là kết quả sau khi xem phát trực tiếp bộ phim “Ám Dũng”, đương nhiên đại tiểu thư của anh cũng có thể theo anh thành lập CP.” Sở Dĩ Lam cũng đi tới, ba người vừa đi vừa tán gẫu rất vui vẻ.
“Mọi người rốt cuộc cũng đến đủ rồi, lần này chúng ta chính thức diễn tập sao, đạo diễn?” Chu Mạt Mạt ở bên cạnh đột nhiên nói.
Đạo diễn được nhắc tên nên cộc lốc cười đầy ranh mãnh.
Anh ta làm như không nghe thấy gì, vẫn vẫy tay chào mọi người như thường lệ: “Vâng, mọi người lại đây nào.”
Đoạn Tranh Vanh cau mày liếc nhìn Chu Mạt Mạt.
Nhâm Xử An có vị trí thấp nhất trong số các khách mời trong chương trình này ngoại trừ Giang Đồng, đi trễ là không đúng. Nhưng dù thế nào đi nữa thì nghệ sĩ cùng công ty cũng không nên làm điều này trước mặt người ngoài, không phải sao?
Vẻ mặt khó hiểu trong nháy mắt đã được thay đổi thành một nụ cười nhẹ nhàng, anh ấy mở miệng nói: “Sáng nay tôi và Quý Lan đi gặp một vị đạo diễn. Tôi chỉ có thể đặt vé máy bay đến sau. Tôi sẽ mời mọi người và tất cả nhân viên uống cà phê.”
Đạo diễn vội vàng xua tay: “Khách sáo nữa rồi, không có chuyện gì, không thành vấn đề.” Nhâm Xử An chưa kịp nói lời nào, Đoạn Tranh Vanh liền trực tiếp cắt ngang cuộc nói chuyện.
Chu Mạt Mạt biết trước Đoạn Tranh Vanh sẽ nói vậy nên sắc mặt không được tốt cho lắm.
Buổi ghi hình hôm nay được chia thành ba phần.
Ở phân đoạn đầu tiên, mỗi khách mời bốc thăm câu hỏi để trả lời câu hỏi do khán giả đưa ra. Mỗi khán giả có một thiết bị bình chọn. Nếu hơn một nửa số khán giả cho rằng câu trả lời đạt yêu cầu thì khách mời có thể thông qua. Nếu thất bại thì khách mời cần chọn một câu hỏi khác để tiếp tục trả lời cho đến khi được thông qua.
Trong phân đoạn thứ hai, các khách mời sẽ biểu diễn hát nối tiếp với tổng cộng ba chủ đề, những người không hát tiếp được sẽ phải uống một ly nước ép có vị vô cùng chua.
Phân đoạn thứ ba là một trò chơi nhỏ cạnh tranh 1-1 theo nhóm, chẳng hạn như nhảy bằng một chân, bịt mắt đi trên một đường thẳng để lấy một thứ gì đó, v.v…
Để đảm bảo chương trình đạt hiệu quả chân thực nhất, buổi diễn tập chỉ là làm động tác giả, chứ không thực sự trải nghiệm.
Cuối buổi diễn tập, cà phê mà Đoạn Tranh Vanh đặt cũng đã được giao tới.
Anh ấy nhờ nhân viên của ekip chương trình giúp mình phân phát cà phê cho mọi người rồi lấy cho mình hai ly.
Anh ấy tìm thấy Chu Mạt Mạt ở phòng nghỉ phía sau, rồi đưa cà phê qua:


“Americano.”
Chu Mạt Mạt cảm ơn rồi nháy mắt với trợ lý Trương Văn: “Cô đi lấy cà phê đi.”
Trương Văn hiểu rõ, gật đầu rời đi.
Lúc rời đi, cũng không quên đóng lại cửa phòng nghỉ.
Đoạn Tranh Vanh cầm ly cà phê, chậm rãi uống hai ngụm.
Anh ấy không ngồi xuống mà dựa người vào tường nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc. Anh ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của Chu Mạt Mạt, Quý Lan cũng có thể nhìn hiểu. Sau ngần ấy năm, họ không phải là kẻ ngốc.
Chu Mạt Mạt cũng hiểu rằng Quý Lan không thích cô. Vì vậy, một người giả vờ không thích, người kia cũng giả vờ không biết, có nhiều người đều là như vậy để ở cạnh nhau.
Cũng coi như là một kiểu cân bằng. Miễn là không ai chủ động phá vỡ sự cân bằng thì sự hợp tác này có thể tiếp tục duy trì một cách hoàn hảo.
“Tôi đã nghe mọi chuyện xảy ra trên phim trường. Đó không phải là vấn đề gì to tát nhưng rất nhiều việc dù là nhỏ nhặt, nếu cô không chú ý trong lời nói, nói không chính xác thì sẽ như một quả cầu tuyết, càng lăn sẽ càng lớn.”


Đoạn Tranh Vanh nói, xuyên qua thấu kính phản chiếu nhìn Chu Mạt Mạt. Giọng nói mang vẻ nghiêm túc chứ không còn hời hợt, đùa giỡn như bình thường: “Trong những năm qua mọi người đã hợp tác rất vui vẻ, không cần thiết phải vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tạo nên một cái kết không vui.”
Lời nói của Đoạn Tranh Vanh có chút mơ hồ nhưng ai cũng có thể hiểu được.
Chu Mạt Mạt cũng có thể tự mình hiểu được.
Chỉ là…


Chuyện nhỏ? Chuyện như vậy có thể coi là chuyện nhỏ sao?
Cô ta kỳ vọng, chờ đợi nối tiếp chờ đợi nhưng lại không thể bước thêm một bước nào cả. Vậy mà có người không làm gì, chỉ đợi Quý Lan chủ động tiến về phía trước.
Cô ta nhìn người mà mình đã đợi mấy năm, từng bước đi về phía người kia. Đây không bao giờ là chuyện nhỏ. Chẳng có ai cam tâm tình nguyện. Chu Mạt Mạt cúi đầu cười cười, nói toạc ra: “Anh nói lời này với tôi, là ý của Quý Lan à? Anh ấy kêu anh tới nói với tôi sao?”


Đoạn Tranh Vanh ngừng một lát, thẳng thắn lắc đầu, đáp: “Không, nhưng tôi hiểu cậu ấy.”
Nhìn Quý Lan mạnh mẽ bảo vệ Nhâm Xử An như vậy, anh ấy biết nhất định Quý Lan sẽ không để người nào bắt nạt Nhâm Xử An cho dù chỉ là qua lời nói.


Dẫu anh ấy không biết Quý Lan có tình cảm như thế nào với Nhâm Xử An, rốt cuộc là ân nhân hay còn xen vào loại tình cảm nào khác nhưng anh ấy biết Quý Lan sẽ không thích Chu Mạt Mạt.
Vì vậy, vị trí của Nhâm Xử An trong lòng Quý Lan nhất định cao hơn Chu Mạt Mạt.
“À.” Chu Mạt Mạt chợt bật cười.
Cô ta cong đôi môi đỏ mọng đáp trả, giọng nói mang đầy chế giễu: “Đoạn Tranh Vanh, Quý Lan chưa từng nói gì, anh không thấy là bản thân có phải… hơi quá tích cực… rồi phải không?”
Đoạn Tranh Vanh cau mày. Anh ấy không thích ai đó suy đoán ác ý về mình, cũng không thích ai đó khiêu khích mối quan hệ của bản thân với người khác.
Vì vậy, giọng nói anh ấy trở nên lạnh lùng: “Quý Lan và Nhâm Xử An đều là những nghệ sĩ mà tôi quản lý, tôi chỉ làm những gì tôi nên làm.”


Ngừng một chút, anh ấy lại làm như thở dài một cái rồi nói: “Thôi, tôi đã nói hết những gì nên nói rồi, cô nghỉ ngơi một lát đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK