Sống chung nhưng thời gian cô ở một mình còn hơn ở với anh
Sống chung
Nhà hàng lẩu Hai Di Lao Lần thứ năm Mạc Phi Nhi nhìn lên đồng hồ, Hàn Tuấn Thiên chưa đến. Bữa ăn gia đình bắt đầu lúc 7 giờ vậy mà đã hơn 8 giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu.
Mọi người đã đến đông đủ, một tiếng trôi qua Hàn Tuấn Thiên vẫn chưa xuất hiện. Mạc Phi Nhi cắn môi nhìn lên điện thoại, cô đã gọi hơn chục cuộc mà anh vẫn không bắt máy, lòng bắt đầu bất an. Trong đầu cô nghĩ ra bao nhiêu khả năng có thể xảy ra, không lẽ anh gặp tai nạn hay công ty có việc đột xuất.
“Ông bà thông gia, gia đình chúng tôi đã ngồi đây hơn tiếng rồi mà sao Hàn Tuấn Thiên vẫn chưa đến?” Mạc phu nhân khó chịu nói.
Bố mẹ Hàn Tuấn Thiên quay ra nhìn nhau, khuôn mặt lộ rõ sự áy náy. Mạc Phi Nhi thấy vậy vội nói giúp ông bà:
“Mẹ, Tuấn Thiên dạo này rất bận, chắc anh ấy đang trên đường tới nên không tiện nghe điện.” Nói rồi cô lại nhìn vào điện thoại. Mong là anh đang đến.
Tiếng mở cửa cởi bỏ nỗi lo của tất cả mọi người. Nam chính của đêm này rồi cũng xuất hiện. Anh nở nụ cười nhạt nhòa: “Xin lỗi ba mẹ, con đến trễ. Hôm nay con có chút chuyện”.
Hai tiếng ba mẹ đã xoa dịu đi cơn tức giận trong lòng của Mạc lão gia và Mạc phu nhân. Hai ông bà cũng không làm khó dễ cho anh nữa, nhanh gọi phục vụ rồi cả nhà vui vẻ dùng bữa.
Mạc Phi Nhi ngồi cạnh anh. Anh bước vào phòng, nhìn tất cả mọi người mà không nhìn cô lấy một lần. Vẻ bề ngoài anh và cô rất thân mật nhưng chỉ một mình cô biết giữa họ có bao nhiêu lạnh nhạt. Mạc Phi Nhi cúi mặt dùng bữa, đáng lẽ hôm nay cô sẽ ăn rất nhiều vì đây là quán yêu thích của cô tại Bắc Kinh, nhưng hôm nay, cô cảm thấy đồ ăn cũng nhạt nhẽo, có lẽ tâm trạng cô thực không tốt.
Theo ý của gia đình hai bên, Mạc Phi Nhi dọn sang ở chung với anh. Từ lần cãi vã ở quán café hôm trước, hai người không chạm mặt nhau lần nào. Dường như anh muốn tránh mặt cô, ngay cả chìa khóa căn hộ cũng là anh nhờ thư ký đưa cho cô. Chiều hôm qua Mạc Phi Nhi cũng chuyển xong đồ của mình lên nhà. Cô cũng chưa dám bày biện đồ đạc vì chưa được sự đồng ý của anh, cũng không dám vào phòng ngủ hay thư phòng của anh vì cô nhớ anh rất ghét người khác động vào đồ của mình. Thế là cả tối qua, địa bàn của cô và tiểu bảo chỉ là phòng khách, phòng tắm và bếp. Căn hộ của anh rất rộng, có đến hai phòng cho khách nhưng đều bị anh khóa trái chính vì thế mà tối qua cô phải nằm ngủ chui rúc trên ghế sopha. Anh ngày càng chứng minh cho cô thấy, thái độ của anh với cuộc hôn nhân này chán ghét đến cỡ nào.
Mạc Phi Nhi đứng chờ anh ở trước cửa quán. Nói là sống chung nhưng thời gian cô ở một mình còn hơn ở với anh, hôm nay có tính là bắt đầu sống chung với anh không? Mạc Phi Nhi cũng không biết nữa.
Xe vừa dừng lại trước mặt, Mạc Phi Nhi nhanh chóng bước vào trong xe. Một mùi nước hoa oải hương nhẹ nhàng trong không khí. Thanh Tâm không khỏi nhíu mày, tối nay anh đi cùng ai sao, nước hoa này là của phụ nữ mà? Hàng mi cụp xuống, cô cố kìm nén những băn khoăn trong lòng. Cô có thắc mắc thì anh cũng sẽ không nói. Vì với anh cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa, cô đâu có quyền quản anh.
Hàn Tuấn Thiên cuối cùng cũng trở về căn hộ của mình. Mấy hôm qua anh đã ở phòng nghỉ trong công ty, anh không muốn về nhà, sợ về nhà lại cãi nhau với cô, dù sao cô cũng đang mang thai hạn chế tức giận là tốt nhất. Hàn Tuấn Thiên sững sờ nhìn hộp lớn hộp nhỏ đồ đạc trong phòng. Cô vẫn chưa dọn đồ vào sao? Vậy hôm qua cô ngủ ở đâu? Chẳng lẽ lại nằm trên sopha, một cảm giác xót xa lan tràn trong lòng. Anh cố đưa mắt sang chỗ khác không tập trung nhìn cô nữa. Căn phòng rất bừa bộn nhưng cô đi lại một cách dễ dàng, không va đụng vào bất cứ món đồ gì. Ánh mắt bất chợt nhìn thấy hành động của cô, anh lại âm thầm tự hỏi. “Nhà này cô là chủ hay anh vậy?”
“Cô ngủ phòng chính đi, tôi sẽ ngủ ở thư phòng.” Anh lạnh lùng buông ra một câu.
Mãi một lúc sau, cô mới lấy đủ dũng khí để tiếp chuyện với anh
“Không… không cần đâu. Thư phòng cùng không rộng rãi, anh sinh hoạt ở đây cũng không thoải mái bằng phòng anh được. Anh cứ ngủ ở đó đi, còn em, anh cho em chìa khóa một phòng cho khách là được.”
Hàn Tuấn Thiên lạnh lùng buông hai chữ “ Tùy cô” rồi đưa cho Thanh Tâm chìa khóa. Cô vui mừng nhận lấy chiếc chìa khóa, nhanh nhẹn bước vào phòng, căn phòng này so với phòng cũ của cô bé hơn một chút nhưng khung cảnh cũng không tồi.
Chỉ bất tiện là không có phòng tắm. Mạc Phi Nhi ngắm nhìn chiếc tủ bé tí ở góc tường rồi quay sang nhìn chỗ quần áo vĩ đại của mình không khỏi cảm thán: “biết thế cô nghe lời vào ở phòng ngủ của anh cho rồi. “
Nhìn chiếc giường lớn chiếm không gian kha khá trong phòng, cô nảy ra một ý định. Ngày mai mua một chiếc giường đơn thì phòng lại có chỗ nhét một chiếc tủ nữa. Mạc Phi Nhi chọn một bộ quần áo ngủ rồi bước ra ngoài dung phòng tắm ở phòng khách. Mạc Phi Nhi định đi qua phòng anh, hỏi anh có muốn ăn đêm không thì thấy cửa phòng he hé mở. Cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh và một cô gái:
“Anh về rồi, ừ. Em ngủ sớm đi… Anh và cô ấy không ngủ chung. Mai anh qua đón em. Ngủ ngon, Uyển Nhi… “
Nửa khuôn mặt dịu dàng anh lộ ra dưới ánh đèn vàng. Sự ấm áp ấy, nụ cười ấy anh cũng đã dành cho cô nhưng đáng tiếc lại quá ngắn ngủi. Cái tên Uyển Nhi làm Mạc Phi Nhi suy nghĩ rất lâu, cô rõ ràng đã nghe thấy cái tên này rồi. Trí nhớ bỗng hiện về cảnh tượng trên con phố đèn lồng ở Hàng Châu. “Là cô ấy_người anh yêu nhất đã về…”