Hàn Tuấn Thiên, anh cứ như vậy em phải làm sao đây?
Mạc Phi Nhi nghiến răng nghiến lợi ngồi bóc vỏ cua. Đáng chết, anh dám bảo tôi giống người hầu của anh chứ gì, còn sợ chị ta đau tay sao? Hàn Tuấn Thiên đọc được suy nghĩ trong lòng cô. Anh chỉ khẽ mỉm cười, anh thực không hứng thú mấy con cua trên tay cô bằng cô. Chỉ là anh thấy cô cười nói với người khác làm anh không thoải mái, cô còn đẩy anh sang người phụ nữ khác. Anh nói vậy vì anh chỉ quen đồ ăn do cô chuẩn bị cho mình, anh không muốn nhận sự chăm sóc của người phụ nữ khác. Bát thức ăn đầy ắp mà giám đốc Trương gắp cho vẫn còn nguyên, anh chưa hề động đũa.
Mạc Phi Nhi cố tình bóc cua còn vỏ để vào bát anh. Xin lỗi, cô không có thói quen hầu ăn người khác.
Mấy con cua cuối cùng cũng bóc xong, Mạc Phi Nhi vui vẻ đứng lên định trở lại chỗ ngồi. Bóc cua cho anh ta làm cô chẳng còn thời gian ăn, bây giờ nhân lúc mọi người ăn hoa quả, xử lý chút vậy.
-Ngồi xuống
Trên bàn ăn rất nhiều người nhưng tại sao tất cả lại quay ra nhìn cô. Cô làm như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục sải bước về chỗ ngồi.
-Cô Phi Nhi, cô lại không để ý nữa à?
Khốn kiếp, anh muốn gì nữa. Tôi chưa ăn no đâu.
Suy nghĩ đó Mạc Phi Nhi không thốt lên được. Thay vào đó là khuôn mặt xu nịnh
-Tô tổng gọi tôi ạ. – Cô lễ phép ngồi xuống. Chân cố tình giẫm lên chân anh.
Hàn Tuấn Thiên nhịn đau, anh gọi phục vụ bê ra hoa quả còn nguyên vỏ.
-Cô gọt hoa quả đi. Cô giỏi việc này mà. Tôi không quen ăn đồ gọt sẵn.
Mạc Phi Nhi bất đắc dĩ cầm dao lên gọt hoa quả. Không sai, có tiền là có tất cả. Anh “không quen ăn đồ gọt sẵn” thì ăn cả vỏ luôn đi. Mấy trái táo cuối cùng cũng bày ra trước mặt Hàn Tuấn Thiên với đủ hình dạng quái dị.
Bữa ăn cuối cùng cũng dừng lại. Mạc Phi Nhi cùng mọi người đứng trước cửa.
-Phi Nhi đi tăng hai không?
Mạc Phi Nhi ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình anh. Đồng nghiệp cô thấy thế thì bắt đầu trêu chọc:
-Tô tổng đưa giám đốc Hà về rồi. Chị ấy không khỏe. Anh ấy không đi đâu, cậu buốn đấy à. Ôi đỏ mặt kìa.
Mạc Phi Nhi luống cuống phân bua nhưng dường như đều vô dụng, cô chán nản không muốn giải thích nữa. Anh đưa chị ta về, cô có chút không vui thật.
-Thôi đứng trêu mình nữa. Đi hát đi, An An của mình đang ở nhà một mình. Nhanh mình còn về với con.
-Vội gì mới 8 rưỡi. Vẫn tha hồ. Đi nào
Lúc Hàn Tuấn Thiên quay trở lại thì đám đông đã không cánh mà bay. Anh khó khăn lắm mới dứt ra được, cô ấy lại chạy đi đâu rồi. Anh lấy điện thoại ra, bấm số một nhân viên trong phòng anh mới mua chuộc được rồi nhanh chóng lái xe đến quán karaoke.
Hàn Tuấn Thiên bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ. Cô sau bốn năm, khả năng làm người khác lo lắng chỉ tăng chứ không giảm. Mạc Phi Nhi hình như bị mọi người chuốc say. Anh thấy cô đang lả lướt đứng trên sân khấu ca hát om sòm, thân thể mềm mại không đứng vững phải dựa vào người đàn ông bên cạnh. Hát tình ca, với người đàn ông khác, cô giỏi lắm.
Mạc Phi Nhi kết thúc bài hát, cô cúi gập người cảm ơn mọi người rồi loạng choạng đi vào trong góc ngồi. Chết rồi, lâu không uống rượu trộn bia nên giờ cô chóng mặt quá, cả người cứ lâng lâng. Mạc Phi Nhi vừa đặt mông ngồi xuống đã có cảm giác kì kì dưới mông. Mùi hương bạc hà lại ập đến. Thôi, cô lại ngồi vào chỗ không nên ngồi. Cô loay hoay định đứng dậy thì bị một vòng tay ôm chặt, anh giữ cô ngồi cố định trên đùi mình. Tư thế này lại làm anh nhớ đến lần gặp cô trong quán bar bốn năm về trước. Lần đó cô cũng say như vậy, cũng ngồi lên đùi anh thế này.
Mạc Phi Nhi định hét lên thì bị anh bịt chặt mồm, giọng anh thì thầm rót vào tai cô:
-Nếu em muốn hét cho mọi người nhìn thấy thì cứ việc. Anh không ngại yêu đương công sở với em đâu.
Mạc Phi Nhi nghe vậy thì lập tức im lặng. Cô tức giận nhìn người đàn ông cợt nhả phía sau.
-Chẳng phải anh đi cùng giám đốc Hà sao?- Mạc Phi Nhi bực bội lấy tay chống ngực anh, cố tạo chút khoảng cách giữa hai người.
-Em đang ghen đấy à? Còn anh thì đang ghen đến phát điên đây. Ngồi im, anh phải tẩy mùi dơ bấn của người đàn ông kia trên người em. – Hàn Tuấn Thiên càng siết cô chặt hơn. Anh cúi đầu hít trọn hương thơm thuộc về cô. Bốn năm, chỉ vậy thôi không đủ, anh muốn cô nhiều hơn nữa. Cảm giác ấm nóng này, hương thơm này bốn năm qua luôn hành hạ anh trong những giấc mơ, anh đau khổ anh kìm kẹp bản thân. Anh ép mình làm việc như điên để không đi tìm cô để rồi mới một tháng mà anh không kìm được, anh đi tìm cô khắp nơi nhưng cái anh thu được chỉ là câu “chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng”. Thì ra, bốn năm mà hơi ấm và hương thơm của cô vẫn mê đắm như vậy. Mạc Phi Nhi, anh tìm được em rồi. anh được uống thuốc rồi.
Mạc Phi Nhi im lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh. Cô, thì ra vẫn chưa quên, cô cũng không đành lòng để anh bên người phụ nữ khác, chỉ là cô luôn tỏ ra cố gắng chịu đựng thôi. Vết thương đã lành tưởng sẽ không đau nữa, thì ra vẫn còn hai chữ gọi là “tái phát”. Hàn Tuấn Thiên, anh cứ như vậy em phải làm sao đây?
Mạc Phi Nhi tiếp tục uống rượu, cô thà đổ tội hết cho rượu còn hơn. Đúng là do rượu thôi. Dù sao anh ấy cũng biết nhà cô rồi, cô say chút cũng không sao…