Giông bão kéo đến
Mạc Phi Nhi vui vẻ vì buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô với An An lại có thêm thời gian đi chơi cùng nhau. Buối chụp hình của Uyển Nhi bị rò rỉ trên mạng nên fan của cô đến đây rất đông. Uyển Nhi vừa chụp hình xong cả đám đông đã nhanh chóng bao lấy cô. Phi Nhi đến xem ảnh rồi nói với mọi người chờ cô đi mua nước.
-Cô cho con chỗ nước này. Vâng cả lon café đen đó. Dạ. Bao nhiêu cô?
Mạc Phi Nhi rút ví đưa tiền cho cô bán hàng, hôm nay rất thuận lợi nên tâm trạng cô cũng rất tốt. Lon café đen này là cô mua cho anh, cô thấy anh đứng bên ngoài trời cũng lâu rồi. Cầm nó trên tay làm cô nhớ đến anh, đó là lần anh cùng cô đi siêu thị, anh thấy cô đứng trước quầy bán nước rất lâu, anh cũng bị chú ý bởi mấy lon nước. Trong bao nhiêu loại lon lớn nhỏ, anh lại chọn lấy lon nước này, anh còn bảo loại nước đen đắng này dành riêng cho anh. Anh còn mua thêm cho cô một lon để cô uống. Cô cũng tò mò uống thử. Khó khăn lắm mới nuốt trôi được chỗ uống đắng ngắt đó.
-Anh sao lại thích mấy cái kinh khủng thế này.
-Em không thấy rất ngon sao? Những cái ngọt ngào có thể xóa tan cái đắng nhưng chỉ có vị đắng mới làm người ta nhớ mãi.- Tuấn Thiên vu vơ nói, anh bỗng trầm mặc như đang suy tư gì đó.
Cô ngắm nhìn lon nước trên tay, cô cười buồn:
-Cũng đúng, trải qua cay đắng thì người ta mới nhớ mãi không quên để không bao giờ mắc phải nữa.
Cô còn nhớ khi ấy anh nhìn cô rất lâu, đôi mắt cũng chan chứa nhiều xúc cảm.
Mạc Phi Nhi bước chân ra khỏi cửa hàng. Có ai ngu ngốc như cô từng nếm rồi lại vẫn thèm uống lại không?
Cô rảo bước trên đường, chiếc túi trong tay cũng nhịp nhàng đung đưa theo từng bước chân.
Bộp… bộp… Những lon nước trên tay Mạc Phi Nhi bỗng rơi xuống đất, từng lon từng lon lăn trên vỉa hè. Cô vội vàng chạy theo từng lon nước. Một, hai,…, chín. Còn một lon nữa, đâu nhỉ? Lon nước của Tuấn Thiên ở đâu rồi? Ánh nắng mặt trời phản chiếu tia lấy lánh của nhôm bên vỉa hè bên kia. Lon nước của anh lăn sang bên kia rồi, Mạc Phi Nhi nhanh chóng sang đường đến chỗ lon nước.
-Phi Nhi, không…
Kít.. kít… Tiếng xe phanh trên đường lớn tạo nên âm thanh chói tai đến rợn người.
Cô bị một lực đẩy mạnh về nhía trước, cả cơ thể ma sát với đường làm cánh tay và đầu gối trầy xước. Cái lưng đau mấy hôm nay của cô va vào nền đá trên đường, cô đau đến nhíu mày. Trán cô cũng va vào đá trên đường, dòng máu đỏ men theo khuôn mặt nhỏ xuống nền đường ẩm ướt. Giọng nói vừa rồi, quen quá. Cô cố gượng người quay đầu về phía sau…
Tuấn Thiên nằm sấp trên mặt đất, đầu đặt trên vũng máu đỏ thẫm, đôi mắt anh nhắm nghiền, cả khuôn mặt cũng trở nên trầm mặc hơn bình thường.
Cô với tay về phía anh, cố gắng lê thân thể đau đớn gần hơn. Không được, Tuấn Thiên em không chịu nổi đâu, xin anh, xin anh mở mắt ra nhìn em được không? Tỉnh dậy nói anh chỉ đang đùa thôi. Đôi mắt đỏ ửng của cô đong đầy nước mắt, dòng nước chan chát hòa cùng giọt máu đang men theo khuôn mặt cô. Tuấn Thiên, anh dậy đi. Em còn điều chưa nói với anh. An An cũng vậy. Tuấn Thiên, anh dậy đi, em không chịu được vị đắng của café đâu? Anh dậy giúp em uống được không? Xin anh…. Khung cảnh trước mắt mà dần, Phi Nhi không con nhìn thấy gì nữa.
-Chết tiệt! Gay go rồi. – Một giọng nam thân thuộc truyền đến. Là ai? Mạc Phi Nhi không còn đủ sức suy nghĩ tiếp.
…
-Bác sĩ, nồng độ oxi trong máu giảm, nhịp tim cũng rất yếu. Anh ấy ngừng thở rồi…
-Sốc tim, chuẩn bị. 150…200…270…300
Tút… út….ttttttttttttttt Anh từ bỏ rồi
-Mẹ, mẹ không được bỏ An An, mẹ…..- An An áp mặt vào lòng bàn tay cô, khuôn mặt cũng nhem nhuốc trong nước mắt.
Mạc Phi Nhi khẽ nhíu mi, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong tầm mắt. Khung cảnh trước mặt cũng dần hiện ra. Cô đang ở đâu?
-An An, ngoan, ra với bác nào để mẹ nghỉ ngơi. – Một người phụ nữ lớn tuổi bước vào, chị ta âu yếm ôm thằng bé.
Bệnh viện? Sao cô lại ở đây. Từng đoạn kí ức góp nhặt tràn về. Phi Nhi hoảng sợ, chật vật ngồi dậy. Tuấn Thiên, Tuấn Thiên anh ấy bị thương, anh ấy bị thương rất nặng. Anh ấy đâu rồi.
Hải Giang mệt mỏi đẩy cửa bước vào, chị ta bị bộ dạng của cô làm cho giật mình:
-May quá, cô tỉnh rồi. Cô thấy thế nào? -Anh ấy đâu rồi? Tuấn Thiên đâu rồi? Sao chị không nói gì cả? Trả lời tôi anh ấy đâu rồi.
Hải Giang vẫn duy trì sự im lặng như lúc đầu. Viền mắt của cô hoen đỏ, nỗi buồn cũng đầy ắp trong đôi mắt.
-Không được tôi phải đi xem. – Phi Nhi định giật mũi tiêm truyền nước trên tay.
-Cô ngồi im đi. Anh ấy vừa phẫu thuật xong. – Hải Giang hoảng sợ tiến đến giữ cô lại. – Cô cần nghỉ ngơi, ngủ đi. -Tôi không nghỉ ngơi, anh ấy bị như vậy là vì tôi. Chị bỏ tôi ra. – Mạc Phi Nhi điên cuồng gào thét, cô vùng vẫy ra khỏi bàn tay của chị ta.
-Bác sĩ, nhanh đến đây. Nhanh lên.