Hàn Tuấn Thiên chúng ta về nhà được không anh.
Mạc Phi Nhi ngẩng đầu lên sững sờ nhìn anh. Mặt cô không biểu lộ rõ đến vậy chứ. Nghĩ thế nào mình hỏi anh câu này cũng không phù hợp. Dù sao cô cũng đâu có quyền hỏi anh. Nghĩ đến đây, Mạc Phi Nhi lại cúi gằm mặt xuống.
Hàn Tuấn Thiên nở nụ cười nhìn cô, đưa tay nâng cằm cô lên để cô mắt cô chạm mắt mình. Giọng anh trầm ấm rót vào tai cô: “Anh đã chấm dứt với Bạch Uyển Nhi rồi. Bây giờ trong chỗ này anh, à cả chỗ này nữa sau đó anh đưa tay chỉ lên đầu mình chỉ tràn ngập hình bóng của cả em và tiểu bảo thôi. Còn câu hỏi thứ hai, tiếp theo đương nhiên chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho em.”
Hàn Tuấn Thiên vui vẻ thắt dây an toàn chỗ cô rồi lái vòng xe ra khỏi sân bay. Anh một tay nắm vô lăng còn tay kia nắm chặt tay Mạc Phi Nhi. Cuối cùng anh cũng thực sự hiểu người nào là quan trọng với mình, bàn tay này anh sẽ không bao giờ buông ra nữa. Mạc Phi Nhi ngại ngùng nhìn anh rồi lại đưa mắt ra cửa sổ, lời nói của anh cứ văng vẳng bên tai. Trong tim anh ấy có mình và tiểu bảo, vậy là anh ấy yêu… mình sao, Mạc Phi Nhi vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận tất cả những gì anh nói. 25 tuổi, lần đầu làm mẹ, lần đầu có được tình yêu của người đàn ông mình luôn trông ngóng. Với cô, vậy là quá đủ.
Hàn Tuấn Thiên đưa cô đến trung tâm thương mại của Hàn thị gần đó. Anh khá thoải mái bước vào nhưng cô lại không được tự nhiên như vậy. Dù sao anh cũng là ông chủ ở đây, quan hệ của anh và cô còn là bí mật, Mạc Phi Nhi cũng không muốn vì mình mà anh bị người ta nói vào nói ra. Cô rón rén đưa anh lại gần một khu bán mũ và kính râm ở ngoài sảnh. Chọn cho anh một chiếc mũ lưỡi trai cùng chiếc kính râm, cuối cùng cô cũng chịu khoác tay anh đi vào bên trong. Hàn Tuấn Thiên quả thực không muốn đội thứ rườm rà này trên đầu nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của cô, bàn tay đang để trên mũ và kính cũng buông xuống. Anh đầu hàng rồi. Hàn Tuấn Thiên cũng phải bội phục tài năng mua sắm của Mạc Phi Nhi. Cô đi không biết bao nhiêu vòng trong trung tâm thương mại mà không thấy chán. Chân anh thì đã mỏi rã ra rồi nhưng dù sao cũng không thể để cô đi một mình nên anh đành phải tiếp tục bước theo cô. Mạc Phi Nhi sau khi mua xong một chiếc nôi trẻ em cuối cùng cũng chịu dừng lại. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi nghịch mấy món đồ chơi cho trẻ em ở góc phòng. Anh dường như còn chăm chú hơn cả khi đang nghe báo cáo vậy. Nhìn bộ dạng cao lớn của anh ngồi bên cạnh gian hàng đồ chơi đầy màu sắc, Mạc Phi Nhi cảm thấy trong lòng cũng ấm áp theo.
“Tiểu bảo, papa cũng rất mong sự ra đời của con đó.”
Hàn Tuấn Thiên để Mạc Phi Nhi ngồi chờ trong quán café ở trung tâm còn mình thì chạy nhanh sang quầy bánh ngọt Pháp mua cho cô một chiếc bánh kem sinh nhật. Mạc Phi Nhi rất thích ăn socola nên anh đã yêu cầu phủ lên trên bánh một lớp socola nung chảy sánh mịn. Trên bánh là ảnh cô cùng một nụ cười tươi trên khóe môi, bức ảnh này là anh nhờ chị gái của cô kiếm hộ. Chiếc bánh đã hoàn thành, chỉ còn thiếu dòng chữ chúc mừng sinh nhật. Anh không yêu cầu người ta viết lên là muốn tự mình viết nó cho cô. Chiếc bánh này, ít ra anh cũng góp phần làm nên nó. Hàn Tuấn Thiên run run nắn nót viết từng chữ lên chiếc bánh: “ Papa và tiểu bảo chúc mẹ Mạc Phi Nhi sinh nhật vui vẻ.”
Mạc Phi Nhi chán nản nhìn khung cảnh bên ngoài qua ly nước của mình. Hàn Tuấn Thiên bắt cô vào đây ngồi rồi lại đi đâu mắt. Lúc đi anh còn đe dọa cô không được đi theo, lại còn đi ngược nữa. Bộ dạng của anh làm Mạc Phi Nhi phải phì cười. Ngồi một mình trong quán, Mạc Phi Nhi đâm ra rảnh rỗi. Cô xé hết chỗ giấy ăn trên bàn lại quay sang bứt cánh hoa khiến tất cả nhân viên đều quay sang nhìn cô với con mắt hoảng sợ. Mạc Phi Nhi lúc phát hiện ra hành động khó hiểu của mình thì cả bàn cũng đã bị cô rải đầy giấy ăn và cánh hoa. Cô ngượng nghịu gom chúng lại rồi cho vào thùng rác.
Lúc Hàn Tuấn Thiên quay lại thì không những bắt gặp bộ dạng ngượng nghịu của Mạc Phi Nhi mà còn nhìn thấy ánh mắt kì dị của nhân viên dành cho cô. Anh khó hiểu đến bên cô đưa hộp bánh ra trước mặt cô: “Mạc Phi Nhi, chúc mình sinh nhật em.”
Mạc Phi Nhi vui vẻ ôm chiếc hộp nhưng lúc nhận lấy cô lại vô tình trượt tay làm chiếc hộp rơi xuống đất. Mạc Phi Nhi luống cuống cúi xuống cầm lại chiếc hộp lên mở ra xem. Đây chính là hàng bánh ngọt cô thích ăn nhất, trên chiếc bánh còn viết một dòng chữ: “Papa và …. chúc mẹ Mạc Phi Nhi sinh nhật vui vẻ.”
Nhưng chữ tiểu bảo do đặt dưới chân socola trang trí nên khi vừa làm rơi bị đổ xuống đã bị mất hình, trông không còn đọc rõ được chữ gì với chữ gì nữa. Mạc Phi Nhi nhìn khoảng trống của dòng chữ trên chiếc bánh, cô bỗng có một dự cảm không lành, một nỗi lo vô cớ cứ thế lan rộng trong lòng cô.
Hàn Tuấn Thiên thấy được sự lo lắng trong mắt cô, anh vội ôm cô vào lòng. Anh vỗ nhẹ cô an ủi, phụ nữ có thai cũng thật nhạy cảm.
“Hàn Tuấn Thiên chúng ta về nhà được không anh.”