Về Mục Dư Tâm, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh cậu ta là một thành viên trong vụ án hoa bách hợp, nhưng có đủ các loại trùng hợp xảy ra ở đó, mà người đã chết không thể có câu trả lời, cuối cùng đành công bố ra ngoài như vậy.
Người thân duy nhất của Mục Dư Tâm là mẹ cậu ta, nhưng cảnh sát đến thì phát hiện hóa ra nhiều năm trước, mẹ Mục sinh bệnh, hôn mê ở nhà, không ai phát hiện, thế là chết đói như vậy.
Đương lúc cảnh sát chuẩn bị xử lý đơn giản cho thi thể của Mục Dư Tâm, có người giấu mặt gửi tiền cho công ty mai táng, để bọn họ giải quyết việc an táng cho Mục Dư Tâm.
Thi thể hỏa táng, tro cốt bỏ vào hũ, sau đấy đặt ở mộ, việc mai táng Mục Dư Tâm xử lý xong xuôi trong một ngày, theo lời nhân viên công ty mai táng, người giấu mặt mua dịch vụ rẻ nhất, không có khóc tang.
Người đầu tiên đi viếng mộ Mục Dư Tâm chính là Lương Chấp, lúc Mục Dư Tâm còn sống, cậu không muốn gặp, nhưng bây giờ người đã chết, cậu không ngại mua một bó hoa đặt trước mộ.
Là một độc giả yêu thích tiểu thuyết trinh thám, đại đa số vai chính đều là người bình tĩnh cơ trí, có thể giảng thao thao bất tuyệt quá trình gây án của hung thủ và phân tích vụ án, mà có thể xứng với chỉ số thông minh của vai chính chắc chắn là một hung thủ ngang tài ngang sức.
Cậu thích vai chính, nhưng cũng sẽ bị hấp dẫn bởi những hung thủ có những tính cách khác nhau, tràn đầy mị lực, dù cho bọn họ đã làm những việc không thể tha thứ.
Thích thứ như thế, không có gì là sai.
Lương Chấp đặt bó hoa hồng trong tay xuống trước mộ, nhìn tấm hình cận mặt đen trắng của Mục Dư Tâm trên bia, nhất thời không có lời gì để nói.
Nếu không nhờ Khăn Quang Đỏ xuất hiện đúng lúc, người nằm ở chỗ này bây giờ chính là cậu, cho nên cậu có thể không hận Mục Dư Tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không có thương tiếc gì.
Cậu nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau, quay người lại nhìn thì thấy Thẩm Quyền, đối phương mặc một bộ âu phục đen dành cho dịp nghi lễ, trong tay cũng đồng dạng cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.
"Thẩm ca." Lương Chấp lên tiếng chào.
Thẩm Quyền gật đầu, trên mặt không có nụ cười.
Lương Chấp cảm thấy mình mặc bộ đồ thường này thật không ra làm sao, cậu xấu hổ mím môi một chút: "Em nghĩ không phải lễ tang, nên không thay đồ nghiêm túc."
Thẩm Quyền đi đến bên cạnh cậu, nói: "Không sao, cậu có thể đến, cậu ta chắc chắn rất vui."
Thẩm Quyền nhìn bó hoa hồng trước mộ, vẻ mặt khẽ biến, hỏi: "Bó hoa hồng này là của cậu đặt à?"
Lương Chấp nói: "Đúng vậy."
"Tại sao lại chọn hoa hồng?" Thẩm Quyền còn tưởng Lương Chấp sẽ mua hoa bách hợp, dù sao tất cả mọi người cho rằng Mục Dư Tâm là thành viên Hoa Bách Hợp.
"Vì cậu ấy thích hoa hồng." Lương Chấp biết được là từ tiểu thuyết "Màu xám", Mục Dư Tâm trong đấy gây án đều chọn hoa hồng, đại biểu cho tình yêu nồng cháy của cậu ta với người chết.
Thẩm Quyền không nghĩ nhiều, còn cho rằng Mục Dư Tâm có nói qua cho Lương Chấp khi còn sống, hắn đặt hoa hồng xuống, một tay đặt trên tấm bia.
Lúc này, di động của Lương Chấp đổ chuông, cậu trả lời điện thoại nên đi đến đằng xa.
Thẩm Quyền đối diện với tấm ảnh trên mặt bia, một lúc lâu mới nói: "Cậu làm tôi thất vọng rồi."
Hắn cười nhạo một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, lời nói ra biến mất theo gió bay.
"Đi mà chẳng làm được gì cả."
Điện thoại tới là của Lục Nhất Phong, Lương Chấp nghe điện thoại, nói: "Chú Lục."
Lục Nhất Phong nói: "Lần này cháu làm rất tốt, nắm được quyền phỏng vấn độc quyền cho vụ án hoa bách hợp, tòa soạn của chúng ta nổi tiếng, số bán ra cũng cao gấp mấy lần."
Lương Chấp cười hì hì: "Đều nhờ chú Lục cất nhắc, hơn nữa nếu không nhờ chú phê chuẩn cho cháu nghỉ, làm sao cháu có được cơ hội này chứ."
"Ha ha, đều là thực lực và vận may của cháu đó." Giọng nói của Lục Nhất Phong không khác thường ngày, nhưng biểu cảm trên mặt đang tức đến vặn vẹo, còn hơn cả việc đưa được tin tức về những kẻ tình nghi, ông càng hy vọng nhìn thấy Lương Chấp bị cuốn vào vụ giết người, xui xẻo bỏ mình khi đưa tin.
Lương Chấp thấy Thẩm Quyền đi về phía cậu, nên nói với Lục Nhất Phong: "Chú Lục, hôm nay cháu sẽ ngồi xe trở về, cúp máy trước ạ."
"Ừ." Lục Nhất Phong cúp điện thoại, ông nhìn màn hình máy tính trên bàn, vẻ mặt âm u.
Mục tiêu: Lương Chấp
Người thi hành: 7 người
Số lần thất bại: 6
Lục Nhất Phong đọc bài báo cụ thể mới biết Hoa Lí Hồ Tiếu là Mục Dư Tâm, cậu ta vừa chết, ID và bài post có quan hệ tới cậu ta trên website bị xóa toàn bộ.
Tại sao Lương Chấp luôn có thể may mắn chạy thoát? Lục Nhất Phong thật sự nghĩ không ra, lần này còn có cả tên sát nhân hoa bách hợp, cả hai tên đấy đều không giết được Lương Chấp?
Lục Nhất Phong không biết chuyện nội bộ như sát nhân có thể vì tranh đoạt quyền gi3t ch3t mục tiêu mà đánh nhau.
Ông cuối cùng đành quy về vận may của Lương Chấp quá nghịch thiên.
Đa số post trên website giết người đang thảo luận tin tức lần này, chỉ có hội viên bên trong mới biết, tên sát nhân trong vụ án hoa bách hợp không phải là thành viên của website
[Tại sao admin không chấp nhận tổ chức Hoa Bách Hợp? Cách giết người của bọn họ thật sự rất độc đáo.]
Admin chính là người tạo ra website và cũng là người quản lý, không ai biết mặt thật của đối phương, chức quản lý cũng có vài người nắm.
Lục Nhất Phong đoán website bí ẩn lợi hại như vậy, người sau lưng nhất định là một người cấp cao trong xã hội mà không ai ngờ tới.
[Đám người kia làm sao lại đụng trúng Hoa Lí Hồ Tiếu, không lẽ muốn cướp người với chúng ta à?]
[Chắc trùng hợp gặp nhau, không phải tên kia đã giết người ở khách sạn trước sao, tao nếu đi ngang mà thấy Lương Chấp cũng muốn xuống tay (cười)]
[Lần sau, ai mà quay được cảnh bọn chúng giết người, tao muốn xem, chi phiếu ghi thoải mái.]
[Sở thích gì gớm quá bây? Ai mà thèm tiền chứ, mày cho tao đầu Lương Chấp, tao làm chó của mày, thế nào?]
[Tao không cần chó, tao muốn mạng của Lương Chấp.]
Qua những lần trốn thoát của Lương Chấp nhiều lên, thành viên website tuy hứng thú k1ch thích, nhưng thái độ càng cẩn thận hơn, không ai xin làm người thi hành mới.
Dù sao thất bại đồng nghĩa với tử vong, bọn họ không sợ chết, nhưng trò vui ở đằng trước còn chưa hưởng thụ xong, ai sẵn lòng đi đăng ký đâu.
[Cho nên tại sao admin không cho tổ chức Hoa Bách Hợp gia nhập chúng ta?]
Đề tại lại gợi lên, post được bình luận leo lên đầu.
Lục Nhất Phong vốn định đóng post không đọc nữa, nhưng lúc sau đọc những post khác nói admin xuất hiện, ông kinh sợ, lại mở hot topic ra đọc.
Admin chưa bao giờ xuất hiện, lần này online sẽ nói gì.
Lục Nhất Phong liếc mắt một cái, nhìn thấy ID màu đỏ của admin.
[Admin: Website sẽ không tiếp nhận tổ chức Hoa Bách Hợp.]
Lục Nhất Phong chú ý tới, admin đang trả lời câu hỏi của post đề xuất vấn đề cho tổ chức Hoa Bách Hợp gia nhập.
Lời này của đối phương là nói cho tất cả thành viên biết, quan hệ hữu nghị giữa tổ chức Hoa Bách Hợp và website là không thể.
Gần như tất cả thành viên đang hỏi admin lý do tại sao.
Trong một căn phòng sáng sủa, cậu trai trẻ tuổi mặc áo ba lỗ hợp thời trang đang gõ bàn phím bằng cả hai tay.
Màu tóc nhuộm của cậu là màu xám xanh đang thịnh hành, gương mặt anh tuấn phi phàm mang theo một nụ cười.
Bên cạnh bàn máy tính là một chậu hướng dương, giống như cậu trai trẻ, nó mang đến cho người ta cảm giác tốt đẹp như ánh mặt trời.
Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, nhóm bạn ở ngoài gọi: "Đoạn ca, đến giờ hẹn rồi."
"Đến đây." Cậu trai được gọi là Đoạn ca trả lời, hai tay gõ ra câu cuối xong, cậu tắt website, cầm ván trượt để bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Lục Nhất Phong nhanh chóng nhìn thấy reply của admin.
[Admin: Giết người mà không có tình cảm, khác gì súc sinh đâu?]
"Giết người mà không có tình cảm......" Lục Nhất Phong lẩm bẩm câu nói, sau đó ông cười nhạo một tiếng, không nghĩ người quản lý website giết người to như vậy lại có loại lý tưởng khác thường như thế.
Sự việc kết thúc ở đấy, nhóm Lương Chấp ngồi xe quay về thành phố A.
Đường Nghiêu và Lương Chấp ngồi cùng một chỗ, cậu nhìn tin tức trên di động: "Tô Khấu Khấu bây giờ thảm rồi, sơn trang và khách sạn cùng xảy ra vụ án giết người, chuyện này mà không d3 xuống, sau này chả còn ai dám vào ở sản nghiệp nhà cậu ta."
Lương Chấp nhún vai, không có ý kiến gì, nhưng mà cậu nhanh chóng phát hiện Đường Nghiêu đang nhìn cậu với anh mắt cổ quái: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Đường Nghiêu khoanh hai tay lại, nhướn mày: "Nếu ông không phải là người bị hại, tôi còn thật sự nghi ông cố ý dẫn tai nạn tới cửa đấy."
Lương Chấp đã miễn dịch với mấy câu nói như thế, sắc mặt cậu vẫn như thường: "Đừng nói mấy cái này nữa, tôi khó lắm mới được nghỉ ngơi, ai dè còn gặp chuyện xém chết, sớm biết thế tôi đã không tới đây."
Đường Nghiêu chỉ Thẩm Quang Minh và Thẩm Quyền ngồi đằng sau, cậu nói: "Tóm lại, ông bây giờ bình an vô sự, còn bắt được tin độc quyền cho tòa soạn, chắc chắn sẽ được thăng chức tăng lương!"
Lương Chấp ngửa đầu, nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Thăng chức tăng lương không hấp dẫn với tôi đâu."
Cậu một ngày không sửa được nội dung truyện, sẽ thêm một ngày phải mang theo thể chất đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lưỡi hái tử thần cắt cổ.
Cậu nói với hệ thống: "Rốt cuộc Thẩm Quang Minh có phải nhân vật chính không?" Cậu hiện tại càng lúc càng nghi ngờ mình đã đoán nhầm.
Hệ thống lập lại lời cũ, phun ra hai chữ: "Cậu đoán."
Lương Chấp phát hiện mình chẳng sinh được chút tức giận nào, không thể không nói thói quen thật là thứ đáng sợ, cậu bảo: "Mày tồn tại chỉ để oán hận tao à?"
Có lẽ câu này của cậu quá bình thản, hệ thống trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi đã từng nói với cậu, mỗi lần cậu đỡ cho nhân vật chính một ác ý, sẽ đạt được quyền mở khóa nội dung truyện một lần."
Lương Chấp đương nhiên nhớ rõ, cho nên lúc trước cậu cực lực thúc đẩy Thẩm Quang Minh làm cảnh sát hình sự, đối phương làm nghề đấy có thể sinh tam quan đúng đắn, nhưng đã qua bao năm, hệ thống chưa bao giờ thông báo đã ngăn cản thành công ác ý.
Tâm tình Lương Chấp trùng xuống, cậu chính là không muốn đối mặt sự thật - Thẩm Quang Minh không phải nhân vật chính.
Nhưng tố chất tâm lý mạnh mẽ làm cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngày còn dài, tiếp tục tìm là được, hoặc là lần sau có thể trao đổi phương thức liên lạc với Khăn Quàng Đỏ.
Thẩm Quang Minh nhận được điện thoại của ba Thẩm, chỉ ừ ừ hai tiếng rồi kết thúc trò chuyện, anh nói với Thẩm Quyền: "Anh, ba ở nhà ga chờ chúng ta."
Thẩm Quyền nhếch môi cười, không nhìn ra cảm xúc gì trong mắt: "Ừ."
Nội tâm Thẩm Quang Minh vô cùng bất an, anh nói: "Vụ án không suôn sẽ có thể làm ba sẽ giận chó đánh mèo với anh, nếu không, anh xuống xe trễ một chút, em sẽ đưa ba đi."
Thẩm Quyền vẫn chỉ cười: "Ba tới nhà ga chính là vì muốn gặp anh, chú không ngăn được ba đâu."
Thẩm Quang Minh há miệng, cuối cùng hóa thành thở dài, anh hiểu lời Thẩm Quyền nói đúng.
Xe chạy vào nhà ga, cửa xe mở, hành khách lục tục xuống xe.
Thẩm Quang Minh xuống xe, từ xa đã thấy ba Thẩm đứng nơi đó, trong lòng anh run lên, phản xạ bắt lấy cánh tay Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền quay đầu nhìn anh.
Thẩm Quang Minh gần như không suy nghĩ, nói: "Đừng qua đấy!"
Môi Thẩm Quyền vẫn cười mỉm như cũ, chỉ có cặp mắt đen kịt kia như tách ra khỏi tất cả, vắng lặng xa cách.
"Không phải chú đã thấy kết quả rồi sao?"
Những lời này gợi lại ký ức cho Thẩm Quang Minh, anh rút tay về như bị bỏng, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.
Lúc này, anh không chú ý tới Lương Chấp chạy sát qua bên cạnh.
Nhiều người trong nhà ga, Lương Chấp không nghĩ mới chậm có vài bước mà đã bị tách ra khỏi những người khác, cũng may cậu nhận ra Thẩm Quyền nhờ bóng lưng, vừa chạy tới gần vừa gọi: "Thẩm ca, chờ em với!"
Nhà ga ồn ào, tiếng gọi của cậu bị át đi, Lương Chấp đành tăng tốc đuổi theo.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai ba bước, Lương Chấp nhìn thấy ba Thẩm đi đứng không tiện, vẻ mặt đối phương âm trầm.
Lương Chấp còn tưởng đối phương tới đón xe, cậu bước nhanh hơn để qua chào hỏi, thì nhìn thấy ba Thẩm giơ tay, làm như muốn đánh Thẩm Quyền.
Vờ lờ! Chuyện gì vậy???
Lương Chấp biết Thẩm Quyền là người ngoài dữ trong hiền, nên theo bản năng tiến lên bắt lấy cánh tay của ba Thẩm.
Lương Chấp nói: "Bác Thẩm, có chuyện thì từ từ nói, sao lại đánh người ngay ngoài đường như vậy?"
Lúc này, hệ thống thông báo: "Chặn thành công một lần ác ý cho nhân vật chính, nhận được quyền mở khóa nội dung truyện."
Lương Chấp đứng ngơ ngẩn tại chỗ.