• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tao biết mà, Thẩm Quyền không hổ là nhân vật chính!"



"Tao ở bên cạnh ảnh ít nhiều sẽ ké được tí vầng sáng, không còn là vật hi sinh chắc chắn phải chết nữa!"



"Tao nhất định sẽ sống đến chương cuối cùng! Ngoại truyện sẽ là cuộc sống chồng chồng hằng ngày của tao và Thẩm Quyền!"



Những câu trên đều là lời Lương Chấp nói với hệ thống.



Hệ thống vì không để cho chương trình xuất hiện ký tự rác, nó lấy ra đòn sát thủ: "[Tự động trả lời] Xin chào, tôi hiện tại đang có việc, sẽ tạm thời không liên hệ với cậu."



Lương Chấp gọi: "Này này? Hệ thống mày còn đó không?"



Kết quả gọi hai lần đều được trả lời như trên, Lương Chấp lúc này mới nhận ra: con hệ thống này - dám treo máy!



Nếu có điện thoại phản ánh, cậu đã sớm xin đổi hệ thống trí năng khác.



Nếu ý nghĩ này bị hệ thống biết, chỉ sợ nó sẽ lạnh lùng nói: điều cuối cùng tôi hối hận nhất chính là giữa một đám độc giả cặn bã lại chọn một tên ngu ngốc như cậu.



Trong lúc một người một hệ thống đang ghét bỏ nhau, trong mắt Đoạn Nhan Chính nhìn thấy chính là Lương Chấp nhìn thấy túi đồ ăn, lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt, sau đấy dại ra, rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.



Y nghĩ thầm, đây mới là bộ mặt thật của mục tiêu đầu bảng, nếu đối phương có thể trở thành sát thủ, tố chất tâm lý nhất định sẽ đứng hàng đầu.



Lương Chấp kiếm một cái túi lớn cho xác mèo vào, chuyện tới hiện giờ, trước nên xử lý xác con mèo đã rồi hẵng đi tìm hung thủ hạ độc.



Cậu đang định đi, Đoạn Nhan Chính lại gọi.



"Cậu cứ đi như vậy sao?"



Lương Chấp quay đầu, nhíu mày nói: "Chứ thế nào?"



Đoạn Nhan Chính có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, trên thực tế, y thường nhờ vào đôi mắt ấy để tìm kiếm người thích hợp cho website giết người.



Có loại người hai tay không dính máu, nhưng tâm can phế phổi lại hư thối bốc mùi.



Nổi bật nhất chính là Lục Nhất Phong.



Đoạn Nhan Chính cố ý chỉ định mục tiêu ám sát khó khăn nhất Lương Chấp cho Lục Nhất Phong, thật ra cũng không chờ mong đối phương có thể thành công.



Đơn thuần chỉ là muốn nhìn Lục Nhất Phong khó chịu mà thôi.



Y bây giờ lại thấy Lương Chấp thật ra rất thuận mắt, nên mới hảo tâm nói: "Tôi có chụp được ảnh người đàn ông vứt cái túi đó, cậu muốn không?"



Lương Chấp đã biết là Thẩm Quyền vứt, cậu lãnh đạm nói: "Không cần."



Nói xong, cậu cất bước nhanh hơn, Đoạn Nhan Chính tuy không hiểu tại sao Lương Chấp lại từ chối, nhưng cũng không nói gì thêm, y nhìn sang thùng rác, híp mắt lại.



Rốt cuộc là ai dùng thủ đoạn hạ độc quê mùa như vậy? Còn người đàn ông vứt túi đồ ăn kia có biết bên trong có độc không?



Đoạn Nhan Chính đứng dậy, nhảy qua lan can xuống dưới lầu.



Lương Chấp tìm một bãi đất trống hẻo lánh chôn con mèo, những gì cậu có thể làm chỉ được như vậy, cậu đặt tay lên mặt đất, nói: "Tao sẽ bắt được hung thủ hại chết mày."



Lương Chấp cảm thấy nói ra được câu thoại này, bản thân thật có phong phạm của nhân vật chính, đáng tiếc là hệ thống treo máy rồi, nếu không chắc cậu sẽ kiếm đối phương lảm nhảm.



Cậu trở lại câu lạc bộ trượt ván, Thẩm Quyền đang đứng nói chuyện cùng một chỗ với Lục Nhất Phong, Thẩm Quyền thấy Lương Chấp, khó hiểu hỏi: "Cậu đi đâu vứt rác mà lâu vậy?"



Sự chú ý của Lương Chấp đều ở trên người Thẩm Quyền, cậu bỏ lỡ vẻ khiếp sợ nhoáng qua trên mặt Lục Nhất Phong.



Lương Chấp vốn nghĩ muốn cho Thẩm Quyền biết chuyện hạ độc, nhưng nếu nói chuyện đó sẽ phải nói luôn chuyện con mèo bị liên lụy chết, cậu vẫn còn nhớ trong phần truyện của Thẩm Quyền có một con mèo.



Dù sao tên sát nhân sớm hay muộn còn ra tay tiếp, đến lúc đó lại nói với Thẩm Quyền cũng không muộn, Lương Chấp cười đùa vài tiếng: "Em vứt rác xong thì sang công viên ngay cạnh chơi đắp cát."



Trên tay cậu dính đất cát, nên nói lời này cũng không làm Thẩm Quyền nghi ngờ, hắn híp mắt, đáy mắt không nhiều ít ý cười: "Cậu thật đúng là chưa hết tính trẻ con."



Lục Nhất Phong đứng một bên không nói gì, ông đang dùng hết sức để giữ vẻ ngoài bình tĩnh.



Lương Chấp không chết làm ông giật nảy mình, vốn ông thấy Thẩm Quyền trở về một mình, còn tưởng Lương Chấp đã chết, đang mừng thầm trong lòng.



Ông thậm chí còn tâm trạng tốt, bắt chuyện với Thẩm Quyền, phân tích tâm lý cuộn trào dưới lớp mặt nạ bình tĩnh, ai ngờ đối phương là bình tĩnh thật.



Bên này, Lương Chấp thu được niềm vui bất ngờ, sau khi cậu nói dối Thẩm Quyền, hệ thống đang treo máy đột nhiên login.



Hệ thống: "Đỡ thành công một lần ác ý cho nhân vật chính, có quyền mở khóa nội dung truyện."



Phản ứng đầu tiên của Lương Chấp là phấn chấn vì hệ thống trở lại: "Hệ thống! Mày cuối cùng đã trở lại!"



Hệ thống: "......" Thật ra nó không có chức năng treo máy, chỉ là không muốn quan tâm đến Lương Chấp nữa mà thôi.



Lương Chấp cấp bách muốn mở khóa nội dung truyện: "Hai người nói chuyện tiếp, em đi rửa tay."



Sau khi Lương Chấp rời đi, Thẩm Quyền quay đầu nhìn Lục Nhất Phong, hắn không giống Lương Chấp, vừa rồi hắn chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Lục Nhất Phong.



Thẩm Quyền đột nhiên nói: "Rất giật mình phải không?"



Thẩm Quyền không biết chuyện Lục Nhất Phong hạ độc, hắn đoán đối phương dùng cách nào đó ra tay nhưng không thành công.



Lục Nhất Phong dù sao không phải diễn viên, dưới khoảng cách gần như vậy, vẻ kích động bị Thẩm Quyền thấy rất rõ ràng.



Lục Nhất Phong miễn cưỡng cười: "Cháu đang nói gì vậy? Chú nghe không hiểu."



Thẩm Quyền cười nhạo, hắn không có chút ý tứ tôn kính trưởng bối, vỗ vỗ vai Lục Nhất Phong: "Tiếp tục cố gắng."



Ý vị sâu xa trong giọng nói làm tâm thần Lục Nhất Phong loạn một trận, ông nhìn trừng trừng Thẩm Quyền, gần như muốn hỏi Thẩm Quyền có phải thành viên website giết người hay không.



Nhưng ông không hỏi, Thẩm Quyền dù có nhân cách chống xã hội, nhưng đối phương được sinh ra trong thế gia cảnh sát, nếu bản thân lộ ra dấu vết thì coi như xong đời.



Lục Nhất Phong rốt cuộc không cười nụ cười dối trá của mình nữa, lạnh mặt xoay người rời đi.



Bên kia, Lương Chấp chạy vào toilet, chui vào một buồng đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu gọi: "Hệ thống, tại sao lại đột nhiên mở khóa cốt truyện vậy?"



Hệ thống lười giải thích với Lương Chấp, cho cậu tiến thẳng vào nội dung truyện luôn.



[Mở khóa nội dung truyện hai]



Trước mắt Lương Chấp tối sầm, lúc khôi phục tầm nhìn, trước mặt là một đoạn hành lang.



Dựa theo độ cao, Lương Chấp suy đoán nội dung truyện vẫn là khi Thẩm Quyền còn nhỏ.



Tầm mắt bé Thẩm Quyền tập trung vào bầu trời ngoài cửa sổ, chắc là đang ngẩn người.



Lương Chấp cũng ngẩn người theo, lúc này, cậu nghe được một giọng nữ nói chuyện.



Người phụ nữ nói: "Thẩm tiên sinh, hôm nay mời anh đến đây đúng là về tình huống của Thẩm Quyền."



"Mời cô giáo nói." Người đàn ông trầm giọng.



Lương Chấp nhận ra giọng nói này là ba Thẩm, cho nên chỗ này là trường học, Thẩm Quyền đây là bị mời phụ huynh?



Lương Chấp cố gắng lắng nghe đối thoại của hai người.



Cô giáo nói: "Các em học sinh có báo với tôi, Thẩm Quyền có hành vi ngược đãi động vật nhỏ."



Lương Chấp nghe vậy, trong lòng giật mình, cậu biết thời gian của phần truyện này, đây là không lâu sau khi Thẩm Quyền bị vu oan hành hạ động vật nhỏ.



Chuyện này thế mà diễn biến nghiêm trọng đến mức mời phụ huynh đến.



Ba Thẩm bên kia trầm mặc một lúc, Lương Chấp dựa theo tính tình của đối phương phỏng đoán có lẽ là sắp nổi giận, nhưng đối phương cuối cùng vẫn kiềm chế.



Ba Thẩm nói: "Cô giáo, có phải chuyện này có gì hiểu lầm không?"



Cô giáo hiển nhiên đã kiểm tra, cô nói: "Em học sinh báo cho tôi chuyện này học lớp khác với Thẩm Quyền, hơn nữa hai em trước đây hoàn toàn không biết nhau."



Ngụ ý chính là không có khả năng do bắt nạt mà nói dối.



Ba Thẩm siết nắm tay, ông có cả trăm phương pháp đối phó với những tên côn đồ hung ác, nhưng chính con mình lại làm loại hành vi này, ông nên làm cái gì bây giờ?



Đánh hay mắng?



Ba Thẩm lần đầu tiên có cảm giác vô lực với con của mình, ông nói: "Cô giáo, tôi sẽ trở về dạy dỗ lại Thẩm Quyền, loại chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa."



Cô giáo biết ba Thẩm là cảnh sát hình sự, cô nói: "Tôi tin tưởng phương châm giáo dục của anh, nhưng đôi khi nên cần phương pháp đúng."



Ba Thẩm thắc mắc: "Cô giáo, ý cô là......"



Cô giáo lấy một tấm danh thiếp đưa cho ba Thẩm, nói: "Vị này là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, tôi đề nghị anh đưa Thẩm Quyền đi kiểm tra sức khỏe tâm lý."



Tâm trạng của ba Thẩm trùng xuống, ông không muốn đưa Thẩm Quyền đi làm kiểm tra như vậy.



Cô giáo còn nói thêm: "Chuyện này ầm ĩ đến những lớp khác đều biết, chỉ cần xác nhận tâm lý Thẩm Quyền bình thường, tôi sẽ giải thích rõ chuyện này với các lớp khác, em ấy còn nhỏ, có đôi khi hành vi sai lầm thường là không có ác ý, anh cảm thấy thế nào?"



Ba Thẩm nghe thế, biết là không có quyền từ chối, ông trầm giọng, nói: "Cô nói rất đúng, tôi sẽ đưa cháu nó đi bác sĩ tâm lý để kiểm tra."



Cô giáo nói: "Xin anh nhanh chóng."



Lương Chấp nghe đoạn đối thoại này xong, trong lòng có dự cảm mơ hồ, theo lý, Thẩm Quyền là bị oan, kết quả kiểm tra tâm lý nhất định là tâm lý bình thường.



Nhưng cậu hồi tưởng thái độ đối đãi Thẩm Quyền của ba Thẩm và Thẩm Quang Minh, chỉ sợ việc này không đơn giản như vậy.



Cửa mở ra, bé Thẩm Quyền đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn ba mình, lại đối diện với ánh mắt hơi lộ tức giận cùng thất vọng.



Ba Thẩm nói: "Con làm ba rất thất vọng."



Bé Thẩm Quyền há miệng muốn giải thích, nhưng mấy ngày nay bé đã giải thích cho vô số người, không ai tin tưởng bé.



Ánh mắt nghiêm khắc của ba Thẩm làm bé mất dũng khí, bé mím môi, cúi đầu không nói gì.



Ba Thẩm thấy bé không biện giải, trong lòng lại thất vọng thêm vài phần, ông thậm chí còn suy nghĩ rốt cuộc cách giáo dục của mình sao lại xảy ra vấn đề, như thế nào lại để Thẩm Quyền có loại hành vi bi3n thái này.



"Đi thôi, hôm nay con không cần đến trường, đi cùng ba gặp bác sĩ."



Bé Thẩm Quyền khó hiểu, ngẩng đầu nói: "Ba, con không có bị bệnh."



Giọng ba Thẩm lạnh lùng: "Bênh hay không bệnh không phải do con nói."



Sau đó, bé Thẩm Quyền đeo cặp sách đi cùng ba Thẩm đến một bệnh viện tâm thần, Lương Chấp thông qua thị giác của Thẩm Quyền, nhìn vị bác sĩ tâm lý kia.



Đối phương tên là Vương Thư, nhìn qua hơn 50 tuổi, ngũ quan ôn hòa, làm người ta nhìn qua liền dễ dàng buông tâm đề phòng.



Vương Thư biết tình huống từ lời ba Thẩm, sau đó nói: "Vậy kế tiếp, tôi cần tâm sự một mình với con trai cậu, cần 30 phút."



Ba Thẩm gật đầu, dặn Thẩm Quyền: "Con ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bác sĩ."



Bé Thẩm Quyền rụt cổ, Vương Thư ngăn ba Thẩm nói như vậy: "Cậu đừng dọa đứa bé như thế."



Ba Thẩm không nói gì, nhíu mày ra khỏi phòng.



Trong phòng còn lại bé Thẩm Quyền và Vương Thư, người sau vẫy tay, nói: "Qua bên này ngồi, đừng lo lắng, chú chỉ muốn làm bạn, tâm sự với cháu."



Bé Thẩm Quyền đứng một chỗ, tay nắm góc áo, một hồi lâu mới chậm chạp bước qua ngồi.



Vương Thư mở miệng, câu đầu tiên nói: "Chú tin con mèo không phải do cháu hại chết."



Thẩm Quyền nghe vậy, mắt sáng rực, ngay cả Lương Chấp cũng chấn động tinh thần, trong lòng cảm thán rốt cuộc cũng gặp được người hiểu chuyện.



"Thật không ạ? Chú thật sự tin cháu không làm phải không?"



Vẻ mặt Vương Thư từ ái, xoa đầu bé Thẩm Quyền: "Chú tin, ngay từ lúc chú thấy cháu, đã biết ngay cháu là một đứa bé lương thiện."



Bé Thẩm Quyền thoát khỏi tâm trạng lo lắng, bé cảm thấy chỉ cần chú Vương này giải thích tất cả với ba, mọi người sẽ không lại tiếp tục hiểu lầm bé nữa.



Không khí giữa hai người rất tốt, còn nói chuyện phiếm với nhau, Lương Chấp không hiểu bác sĩ tâm lý lắm, cảm giác đề tài hai người nói khá thoải mái và tùy ý như bạn bè nói chuyện với nhau, phần lớn đều là Vương Thư dẫn dắt, bé Thẩm Quyền trả lời.



Nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhanh, ba Thẩm đúng giờ gõ cửa đi vào; Vương Thư nói với bé Thẩm Quyền: "Cháu ra ngoài ngồi trước, chú và ba cháu có chuyện cần nói."



Bé Thẩm Quyền vui vẻ đi ra ngoài, tầm mắt của Lương Chấp cũng di chuyển theo, đáng tiếc là phòng cách âm tốt, cậu không nghe được đối thoại giữa Vương Thư và ba Thẩm.



Đại khái qua 5 phút, ba Thẩm đi ra, bé Thẩm Quyền nhảy từ trên ghế xuống, chạy lại định gọi ba, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của ba Thẩm làm nuốt lại lời muốn nói.



Ánh mắt của ba Thẩm không có chút độ ấm, ông nhìn bé như thể đang nhìn tên tội phạm hung hãn tàn bạo mình từng bắt trước đây, ông vô cùng gian nan thốt ra mấy chữ: "Về, nhà."



Nói xong, ông bước ra ngoài, bé Thẩm Quyền dốc hết sức chạy theo mới đuổi kịp bước chân ông.



"Ba, đợi con với!"



Lương Chấp lúc này có phỏng đoán vô cùng xấu, tên bác sĩ tâm lý kia chắc chắn không nói với ba Thẩm rằng kiểm tra tâm lý Thẩm Quyền không có vấn đề, ngược lại, đối phương có thể đã chuẩn đoán một chứng bệnh cho Thẩm Quyền.



Thẩm Quyền là nhân vật chính, làm thế nào lại có bệnh tâm lý được, có khi nào tác giả vì muốn tăng hấp dẫn nên đặt ra không? Lương Chấp nghĩ muốn nát đầu nhưng vẫn không nhớ nổi mình có đọc qua truyện nào có nhân vật chính bị bệnh tâm lý không.



Hết thảy phát sinh sau đó chứng minh Lương Chấp đoán đúng. Buổi tối, bé Thẩm Quyền trải qua bữa cơm nặng nề, sau đó chuông cửa trong nhà vang lên.



Người vào nhà mặc áo blouse trắng, bé Thẩm Quyền không biết những anh trai này, sau đó bé bị ôm đi.



"Ba? Mẹ?" Thẩm Quyền không hiểu tại sao mặt ba lại nặng nề như vậy, còn mẹ thì đang khóc.



Thẩm Quang Minh sáu tuổi tái nhợt sắc mặt, ôm đùi mẹ nhìn cảnh này.



Ba Thẩm nói: "Chờ con hết bệnh, ba sẽ đi đón con."



Bé Thẩm Quyền lúc này mới hiểu bé sắp bị đưa đi đâu, bé liều mạng giãy dụa, gào lên: "Không muốn! Con không bị bệnh! Con không muốn đi bệnh viện, mẹ, mẹ cứu con!"



Bé không cầu cứu ba Thẩm nữa, nhưng mẹ Thẩm chỉ ôm Thẩm Quang Minh khóc, rốt cuộc vẫn không nhìn Thẩm Quyền lấy một cái.



Hộ sĩ nam sức lực kinh người, bọn họ thường phải ứng phó với bệnh nhân nổi điên, anh ta thoải mái áp chế bé Thẩm Quyền giãy dụa, ôm bé ra ngoài.



Bé Thẩm Quyền bị đưa lên xe, bé nhoài người lên cửa sổ, gọi đến tê tâm liệt phế: "Con không có làm! Con không có hại chết con mèo, con xin mọi người hãy tin con!"



"Con không muốn đi bệnh viện!!!"



Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, thế giới trong mắt bé Thẩm Quyền trở nên méo mó vì nước mắt.



Lương Chấp trở lại cơ thể của mình, lần này cậu ngồi trên bồn cầu một lúc lâu, không nói gì.



Hệ thống hiếm khi thấy bộ dạng cậu như vậy, không giở giọng đáng ghét thường thấy, nó hỏi: "Cậu có ổn không?"



Lương Chấp lấy lại tinh thần, cười khổ nói: "Câu hỏi này tao càng muốn hỏi Thẩm Quyền."



Anh ấy mấy năm nay có ổn không?



Nhưng hỏi ra lời này chính là thương tổn lần thứ hai.



Nội dung truyện lần này cho Lương Chấp rất nhiều manh mối, có thêm hai nhân vật mới nữa, giáo viên tiểu học của Thẩm Quyền và tên bác sĩ tâm lý kia.



Lúc này Lương Chấp mới nhớ hỏi hệ thống: "Hệ thống, lần này vì cái gì mà mở khóa nội dung truyện?"



Hệ thống nói: "Cậu đỡ một lần ác ý cho Thẩm Quyền."



Lương Chấp không rõ: "Khi nào?"



Hệ thống nói: "Lúc cậu giấu chuyện con mèo chết và túi thức ăn bị hạ độc."



Nếu cậu nói thẳng cho Thẩm Quyền biết tình hình thật, vậy Thẩm Quyền sẽ biết do hắn vứt túi đồ ăn nhanh, làm con mèo bị chết.



Ngọn nguồn thống khổ của Thẩm Quyền chính là con mèo, nếu lại làm cho hắn gặp phải tình huống như vậy, hắn sẽ thế nào?



Thẩm Quyền sẽ phẫn nộ, sẽ căm hận tên hung thủ hạ độc, sẽ tìm bắt tên đó.



Nhưng đối phương sẽ giống như ba Thẩm, sẽ bắt hung thủ lên cục cảnh sát, nhận trừng phạt nên có sao?



Lương Chấp lúc này cảm thấy da đầu ngứa ran, bởi vì cậu thông qua nội dung truyện hiểu được - Thẩm Quyền sẽ không làm như vậy.



Thẩm Quyền nhất định hận ba Thẩm, cả thân phận cảnh sát cũng sẽ không muốn nhìn thấy.



Nếu không phải cậu phản ứng mau lẹ, lựa chọn giấu diếm, lúc này chỉ sợ là phải nghĩ cách để Thẩm Quyền không bắt được tên hung thủ kia.



Nếu không, Thẩm Quyền có khi sẽ gi3t ch3t đối phương, sau đấy, cốt truyện coi như bỏ luôn.



"Hầy, này thì có cái gì." Lương Chấp thở dài, chẳng sợ cậu có lạc quan đến mức nào chăng nữa, lúc này cũng không có cách nào lấy lại tinh thần sau một loạt cú sốc.



Sau khi xác nhận Thẩm Quyền là nhân vật chính, Lương Chấp cảm giác rất rõ có một âm mưu rất lớn đang từ từ lộ ra.



Thẩm Quyền ở ngay trung tâm xoáy nước âm mưu, việc cậu cần làm là nhanh chóng bơi qua đó, kéo đối phương ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK