Thẩm Quyền dùng cái cớ công việc để giám thị Lương Chấp, chỉ cần đối phương ở trong tầm mắt của hắn, cho dù không đi làm thật cũng không sao.
Hắn dung túng như vậy làm người ngoài nghĩ rằng hai người là tình nhân.
Tới ngày Thẩm Quyền có hẹn với bác sĩ Vương, hôm đó, Thẩm Quyền vệ sinh buổi sáng xong, Lương Chấp vẫn còn đang say giấc nồng trên giường.
Thẩm Quyền có tỉnh giấc một lần lúc giữa đêm, lúc đó Lương Chấp vẫn còn chơi game, hắn nghĩ chắc đối phương sẽ ngủ thẳng đến buổi chiều, đến lúc đấy, hắn đã về nhà từ lâu.
Nghĩ thế, hắn cố gắng bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Lương Chấp đang ngủ say trên giường lập tức mở mắt, cậu ngồi dậy, đi vào toilet đánh răng.
Mấy ngày này, dù thần kinh Lương Chấp có thô đến mấy thì cũng đã chú ý tới hành động kỳ lạ của Thẩm Quyền.
Hệ thống mới đầu còn tưởng Lương Chấp rốt cuộc cũng có một chút tính cảnh giác, ai ngờ thằng nhãi ấy nói thế này.
Lương Chấp: "Tao cũng có phải cô vợ nhỏ xinh của ảnh đâu, làm gì lại muốn kiểm soát tao như vậy?"
Thường ngày, tuy Lương Chấp xem Thẩm Quyền là đối tượng yêu đương, cố gắng trêu ghẹo, nhưng ghẹo được hay không thì cậu cũng chưa bao giờ để tâm, cho nên với hành động chú ý quá mức của Thẩm Quyền, cậu không dám nghĩ nhiều, cũng không dám hỏi.
Ngày hôm trước, thám tử Trần có gửi đến tư liệu chi tiết của Vương Thư, Lương Chấp đọc kỹ qua một lần, cơ bản thì Vương Thư từ bé đến lớn có thành tích ưu tú, sau đấy thì từng bước trở thành bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất.
Cái duy nhất làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là ông ta đến bây giờ chưa kết hôn, thậm chí trong tư liệu cũng không nhắc gì đến người yêu cũ của ông ta.
Lương Chấp liền sởn tóc gáy ngay tại chỗ, cậu hỏi thám tử Trần: có khi nào Vương Thư thích đàn ông???
Vậy Thẩm Quyền không lẽ đã......
Thám tử Trần nhanh chóng trả lời: không có, anh cũng đã điều tra phương diện đấy, anh cho rằng ông ta chỉ là thật sự không muốn nói chuyện yêu đương.
Lương Chấp lập tức tỉnh táo lại, nếu Vương Thư thật sự có làm gì với Thẩm Quyền, mà theo cá tính của đối phương, ông ta còn có thể sống đến bây giờ?
Thám tử Trần: lý lịch cuộc đời của Vương Thư rất đẹp......
Sự im lặng sau khi hết câu nói cho Lương Chấp biết một điều, chính là sự hoàn mỹ của Vương Thư rất giả tạo.
Lương Chấp thông qua mở khóa nội dung truyện, biết Vương Thư và Hồ Bình Phàm có liên hệ, cậu phải đi tìm thử tại sao bọn họ lại có liên hệ với nhau.
Cậu đợi đến hôm nay, ngày Thẩm Quyền phải đi bệnh viện, cậu quyết định sẽ đến viện y học mà Vương Thư từng học để điều tra.
Lương Chấp chuẩn bị xong xuôi hết thảy rồi xuống lầu, nhân viên dưới tiệm hoa thấy cậu xuống thì lên tiếng chào.
"Chào Lương ca, sếp vừa ra ngoài không lâu, sao cả hai không đi cùng nhau?"
Mấy ngày nay, hai người cùng đi cùng về làm tất cả mọi người đã nhìn quen.
Lương Chấp cười giả lả: "Anh có việc khác, đi trước đây."
"Lương ca đi thong thả!" Cậu nhân viên kia nhìn Lương Chấp đi xa, mới lấy điện thoại ra gọi.
Một người khách quen đang đứng mua hoa ở đấy, thấy thế bèn hỏi: "Cậu gọi cho ai thế?"
Cậu nhân viên đặt ngón tay lên môi ý bảo vị khách đừng nói nữa, đến khi đầu dây bên kia nhấc máy, cậu chuyển sang khuôn mặt tươi cười, nói: "Sếp, Lương ca dậy rồi, anh ấy vừa mới ra khỏi cửa."
Bên kia nói gì đó, cậu nhân viên nhanh chóng cúp điện thoại.
Khách quen đứng cạnh lúc này mới hiểu: "Cậu đây là mật báo cho sếp à!"
Cậu nhân viên nhìn anh khách hàng: "Em biết làm sao được, này là sếp bảo em làm đó."
Vị khách quen nhíu mày: "Cái này cũng không hay ho gì lắm, không tôn trọng cá nhân."
"Hầy, người ta vợ chồng son ngọt ngào lắm, đây là tình thú đó." Cậu nhân viên mới đầu cũng thấy có lỗi với Lương Chấp, nhưng sau này nhìn lại, cậu cảm thấy so với sếp mình khá lãnh đạm, Lương Chấp rõ ràng là người bỏ rất nhiều vào tình cảm này, "Còn có anh đừng nhìn em như vậy, không phải có mỗi em được sếp ra lệnh thế đâu, những người khác cũng thế."
Khách quen nghe thế thì không thể tin được, nhìn về phía các nhân viên khác: "Mọi người cũng giúp anh chủ theo dõi người ta à?"
Nhóm nhân viên: "Đúng vậy."
Khách quen: "......" Thật là đáng sợ.
Bên này, Thẩm Quyền cúp điện thoại, hắn đỗ xe lại ở bên đường, ngồi nhíu mày suy nghĩ sâu xa, nhưng không qua bao lâu thì hắn cười khẽ một tiếng.
Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, Lương Chấp cố trốn hắn như vậy?
Thẩm Quyền nhớ lại một chút mấy ngày vừa qua, quả thật là có chút rõ ràng, dù sao lấy chỉ số thông minh của Lương Chấp, hắn cảm thấy không cần phải lo lắng quá.
Nhưng đối phương có thể đi đâu? Không có công việc, bạn bè thì đang trong giờ làm, Thẩm Quyền thông qua ở chung mới biết Lương Chấp thích ở lì trong nhà.
Hắn gọi điện cho Vương Thư, kết nối được thì nói: "Bác sĩ Vương, thật xin lỗi, cháu hiện tại có chút việc đột xuất cần xử lý gấp, để hôm khác cháu sẽ đến phụ đạo tâm lý."
Bác sĩ Vương: "Có việc gì gấp mà lại quan trọng hơn phụ đạo tâm lý chứ, chú hy vọng cháu hiểu được, tâm lý cháu khác với người bình thường, lại trải qua chuyện như vậy, cần giải tỏa mới là chuyện bức thiết nhất."
Giọng điệu của đối phương mang theo mệnh lệnh và cứng rắn, Thẩm Quyền chẳng những không tức giận, mà trên mặt còn lộ vẻ giễu cợt, hắn không nhanh không chậm nói: "Bác sĩ Vương, cháu đi trị liệu ở chỗ chú bao nhiêu năm rồi, trạng thái vẫn luôn bình thường, không đến mức dời lại vài ngày là sẽ phát điên ngay tại chỗ chứ?"
Vương Thư ở đầu bên kia nhận ra mình đã thất thố, ông lại khôi phục thái độ bình thường: "Cháu đừng hiểu lầm, chú chỉ lo cho tình huống của cháu, nếu cháu có việc gấp, vậy giải quyết xong rồi đến bệnh viện cũng được."
"Vâng." Thẩm Quyền chấm dứt cuộc nói chuyện, hắn tặng Lương Chấp một cái điện thoại giống với mẫu của hắn không chỉ là do bồi thường, hắn còn đặt một thứ vào bên trong.
Máy định vị.
Lương Chấp bước ra khỏi taxi, tuy cậu đã từ chức, nhưng thẻ phóng viên vẫn còn đây, giả danh nghĩa tòa soạn đến phỏng vấn, cậu thuận lợi tìm được vài vị giáo sư từng dạy Vương Thư năm đó.
Những vị giáo sư này đều khoảng 70, 80 tuổi rồi, nhưng bọn họ có nhiệt huyết với y học nên từng này tuổi còn chưa về hưu, Lương Chấp cảm thấy thật kính nể họ, đồng thời cũng tranh thủ thời gian hỏi: "Các vị giáo sư, có thể kể một chút những chuyện thú vị khi bác sĩ Vương còn học ở đây không ạ?"
Giáo sư nam họ Lâm nói: "Năm đó à...... Vương Thư là sinh viên đẹp trai nhất ở trong ban, thành tích ưu tú, rất nhiều sinh viên nữ thích em ấy, nhưng mà em ấy cứng đầu, còn bảo là ai có thể thi được hạng nhất, nó sẽ làm bạn trai của người đó, kết quả thì thôi, bao nhiêu lần đều là em ấy đứng nhất."
Kế tiếp, một giáo sư nữ nói: "Em ấy rất xuất sắc, trong ban em ấy học lúc đó, toàn là em ấy có thành tích tốt nhất."
Sau đó, các vị giáo sư bắt đầu nhớ lại, kể toàn là chuyện Vương Thư ưu tú thế nào.
Lương Chấp nghe đến mệt rã rời, không lẽ hướng điều tra của cậu sai lầm rồi?
Lúc này, giáo sư Lâm nói: "Vương Thư có thể trở thành một bác sĩ tâm lý thật sự là làm tôi rất ngạc nhiên."
Các giáo sư khác đều phụ họa theo.
Lương Chấp nghe vậy thì chấn động tinh thần: "Sao lại thế ạ?"
"Năm đó, Vương Thư rất có thiên phú trong lĩnh vực vi sinh vật học, hơn nữa em ấy còn tiến hành rất nhiều nghiên cứu."
"Tôi từng đọc qua báo cáo vi sinh vật em ấy viết, cách nhìn khá tốt."
"Em ấy từ chối tiếp tục nghiên cứu vi sinh vật thật là đáng tiếc."
Lương Chấp cảm thấy đây chính là điểm đột phá, cậu hỏi: "Xin hỏi báo cáo vi sinh vật được bác sĩ Vương viết bây giờ còn không?"
Giáo sư Lâm nói: "Còn, do có giá trị nghiên cứu, cho nên vẫn được lưu giữ."
Sau đấy, được sự cho phép, Lương Chấp được xem phần báo cáo kia, trên đó viết chi chít kiến thức về vi sinh vật, cậu nhìn mà hoa cả mắt.
Đau đầu quá, nhìn không hiểu, đây là cảm thụ trực quan của Lương Chấp, cậu nâng máy ảnh chụp vài tấm, đợi đem về nhà nghiên cứu kỹ hơn sau.
Lúc sau, Lương Chấp lại hỏi Vương Thư có bao giờ làm chuyện gì quá phận không, làm cậu thất vọng chính là thời gian đã qua lâu rồi, các vị giáo sư không còn ấn tượng gì nữa, huống chi Vương Thư hiện tại rất có tiếng trong giới tâm lý học, lời kể của bọn họ chỉ tô đẹp thêm cho Vương Thư.
Lương Chấp thậm chí nghi ngờ những tin tức này có khi nào là đều được lọc qua lớp kính lọc rất rất dày không.
Sau khi cáo biệt các vị giáo sư, Lương Chấp đi về, cậu nhìn đồng hồ, hóa ra không để ý đã qua một tiếng đồng hồ, Thẩm Quyền hẳn là sắp về nhà.
Cậu phải nhanh chóng chạy về.
Khi Lương Chấp đi ngang qua một căn phòng chứa sách báo, cậu nghe thấy có tiếng mở cửa, theo phản xạ quay đầu lại nhìn, không ngờ còn chưa thấy rõ là ai, tay cậu đã bị bắt lấy rồi bị lôi tuột vào trong.
"A đù! Cứu...... Ưm ưm!" Lương Chấp bị bịt miệng, hai tay bị đối phương chỉ dùng một bàn tay kéo lên trên đỉnh đầu, nhấn vào trên cửa, cậu hoảng sợ giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hắn đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, che kín mít bề ngoài.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, rõ ràng là mùa hè, nhưng hắn lại mặc quần dài, áo dài tay, hắn mở miệng nói: "Tại sao cậu lại điều tra Vương Thư?"
Hắn vừa mở miệng, Lương Chấp liền nhận ra giọng nói.
Lương Chấp bảo với hệ thống: "Đây! Đây không phải là đại ca Khăn Quàng Đỏ kính yêu của tao sao? Đã lâu rồi không thấy ảnh lên sàn diễn."
Hệ thống sau khi bào trì, dường như đã xóa sạch kho từ vựng, bây giờ nó nói chuyện không vượt quá ba chữ: "Cút."
Lương Chấp nói: "Hệ thống, mày đừng lạnh lùng như thế mà."
Hệ thống: "Cút đi."
Lương Chấp do được gặp Khăn Quàng Đỏ nên rất vui, cười đến híp cả mắt.
Thẩm Quyền thấy thế bèn buông tay, quả nhiên hắn nghe thấy Lương Chấp nói: "Khăn Quàng Đỏ! Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Quyền lúc đó dùng cái tên Khăn Quàng Đỏ chẳng qua là thuận miệng, dù sao hắn nghĩ Lương Chấp sẽ chết sớm thôi, cái thân phận giả này của hắn cũng sẽ biến mất theo.
Ai ngờ --- hắn còn phải vác thân phận này theo dõi Lương Chấp đi vào đây, còn phát hiện đối phương đang điều tra Vương Thư.
Nghĩ vậy, sắc mặt Thẩm Quyền nghiêm lại, dòng suy nghĩ của hắn vừa rồi lại suýt chút nữa bị Lương Chấp đưa ra ngoài vũ trụ, hắn trầm giọng nói: "Trả lời câu hỏi của tôi, tại sao cậu lại điều tra Vương Thư."
Lương Chấp lấy thẻ phóng viên ra, trả lời: "Đây là công việc phỏng vấn của em mà."
"Đừng nói dối, tôi biết cậu đã thất nghiệp từ lâu." Thẩm Quyền trong thân phận giả không phải băn khoăn nhiều thứ, ngược lại, hắn càng biết nhiều chuyện của Lương Chấp, càng dễ bắt thóp được đối phương.
Lương Chấp quả thật bị bắt thóp, cậu trăm triệu không nghĩ tới Khăn Quàng Đỏ luôn luôn yên lặng chú ý hướng hành động của cậu, lúc trước cậu còn nghi ngờ đối phương có phải nhân vật chính hay không, dù sao nhân vật chính hệ ngụy trang xem khá thú vị, nhưng sau khi xác định nhân vật chính là Thẩm Quyền, Khăn Quàng Đỏ liền biến mất trong con sông lịch sử dài.
Đối phương biến mất ngược lại lại làm cho Lương Chấp an tâm, dù sao trừ bỏ nhân vật chính, cậu không thể tin được đa số những người xa lạ, dù cho Khăn Quàng Đỏ đã cứu cậu, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện đều rất trùng hợp, giống như hệ thống hóa thân ra vậy!
Nếu hệ thống lúc này có thể nghe được ba điểm phân tích này của Lương Chấp, nhất định nó sẽ nhảy ra phủ nhận cả ba: tôi không phải! Tôi không có! Đừng nói bừa!
Hiện tại, Khăn Quàng Đỏ lại xuất hiện một lần nữa, Lương Chấp phải chú ý người này, đối phương đóng vai trò gì trong cốt truyện hiện giờ, theo lý thuyết, phàm là những nhân vật quan trọng sẽ thường chuyển động xung quanh Thẩm Quyền, mà thế nào, người này lại xoay xung quanh mình.
Lương Chấp chợt lóe linh quang, đã hiểu!
Cậu nói với hệ thống: "Biết rồi, khà khà."
Hệ thống vừa nghe tiếng cười kia của Lương Chấp, nó phản xạ muốn tắt loa.
Lương Chấp: "Khăn Quàng Đỏ yêu thầm tao, nhưng anh ấy biết trong lòng tao đã có người, cho nên một mực yên lặng bảo hộ tao!"
Lương Chấp cảm thấy phân tích này của mình là chuẩn không cần chỉnh, bằng không thì giải thích thế nào việc đối phương sẽ bảo vệ, hơn nữa còn theo dõi một con pháo hôi như cậu chứ?
Hệ thống sau khi được bảo trì không còn là hệ thống ngây thơ dễ bị rối loạn bởi ký tự rác nữa, nó hiện tại có mã tên là Hệ thống Nữu Hỗ Lộc (*)
(*) Nhân vật trong bộ phim truyền hình cổ trang Chân Hoàn truyện. Theo ngôn ngữ mạng, khi cô gái nào được gọi là Nữu Hỗ Lộc, nghĩa là cô ta không còn là người ngây thơ hiền lành mà đã biến thành người âm mưu tính toán.
Nếu có thể nói chuyện được, nó thật sự muốn cho Thẩm Quyền đang đội lốt Khăn Quàng Đỏ nghe được một chút nhưng lời xàm xí này của Lương Chấp, như vậy, biểu cảm của đối phương nhất định sẽ rất đặc sắc.
Hệ thống: "Ha."