Thẩm Quang Minh đứng trước mặt bác sĩ với biểu cảm hoảng hốt, anh không chú ý lắm bác sĩ đang nói gì.
Ngay tại vừa rồi, anh được nghe ba Thẩm kể lại câu chuyện cũ của Vương Ngôn Tự, Hồ Bình Phàm trả thù và Vương Thư hiểu lầm.
Còn có --- sự thật Thẩm Quyền không bị bệnh.
Nhất thời, anh không biết nói gì hay nên có biểu cảm gì, anh từ nhỏ đã kính sợ Thẩm Hổ, đối phương nói Thẩm Quyền bị bệnh, anh tin tưởng không nghi ngờ.
Thân là cảnh sát, anh đã gặp qua rất nhiều phạm nhân mắc bệnh nhân cách phản xã hội.
Nỗi lo lắng của anh từ bấy đến giờ đều là làm thế nào để chữa cho Thẩm Quyền khỏi hẳn, như thế nào mới không để Thẩm Quyền đi hướng cực đoan.
Nhưng bây giờ, Thẩm Hổ nói Thẩm Quyền không bị bệnh, ý nghĩ đầu tiên toát lên trong đầu Thẩm Quang Minh là "Ba đùa với con à?"
Ý nghĩ thứ hai trong đầu là "Mình là thằng khốn."
Anh quả thật không dám suy nghĩ sâu xa, tâm lý Thẩm Quyền mấy năm nay là như thế nào.
Nhớ lại lần trước, Thẩm Quyền xưng hô lạnh lùng với ba mẹ.
Chắc anh hai...... rất hận cả nhà.
Họp báo công bố vụ án nhanh chóng được tiến hành, phạm nhân của vụ án này là Hồ Bình Phàm, gã lẩn trốn 11 năm, cuối cùng cũng bị bắt, vụ việc gây chấn động lớn trong xã hội, rất nhiều phóng viên đến dự, còn cả phát trực tiếp.
Thẩm Hổ truy đuổi Hồ Bình Phàm đã nhiều năm, ông là người phát biểu trong buổi họp này, rất nhiều phóng viên chú ý tới, vị anh hùng phòng chống m4 túy này không có chút vẻ vui sướng thắng lợi nào trên mặt, ngược lại quẩn quanh giữa đôi mắt ông là vẻ phờ phạc thiếu sinh khí, làm cho người ta không khỏi hoài nghi liệu sự kiện này có cái gì lật ngược không.
Nhưng rất nhanh, phóng viên chợt nghe được hôm trước thân thể Thẩm Hổ không khỏe, phải đi bệnh viện, nên ai nấy đều đã hiểu.
Thẩm Hổ trình bày lại vụ án, trong quá trình nói, không một ai chen vào, cả phát trực tiếp trên mạng, rất nhiều người xem bày tỏ tôn kính với Thẩm Hổ và những người cảnh sát phải vất vả khổ cực đằng sau.
Phía trại giam còn đặc biệt cho tất cả phạm nhân được ra đại sảnh, xem phát sóng trực tiếp, trong đó, Cố Bắc Chiêu chỉ bày ra vẻ trào phúng.
Thẩm Quang Minh đứng ở cánh gà nhìn thấy, sắc mặt anh đồng dạng cũng không tốt, có viên cảnh sát tiến lên quan tâm, anh chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười, nói không có chuyện gì.
Vụ án được công bố xong xuôi, trên màn hình lớn đằng sau xuất hiện hình ảnh một người thanh niên, dáng vẻ anh tuấn, nụ cười sáng sủa, làm người nhìn sinh thiện cảm.
Lúc Cố Bắc Chiêu nhìn thấy người này, hắn đứng bật dậy, nhưng lại bị cảnh ngục nhấn ngồi trở lại.
Có phóng viên hỏi: "Người thanh niên này là ai?"
Thẩm Hổ nói: "Cậu ấy là một người anh hùng chân chính vô danh."
"Năm đó, chính cậu ấy trà trộn vào tổ chức buôn m4 túy, truyền những tình báo đáng tin cậy về, chúng tôi mới có thể phá vỡ tổ chức......
Đầu Cố Bắc Chiêu ong ong, máu trên mặt như bị rút hết.
Thẩm Hổ vẫn tiếp tục nói: "Hồ Bình Phàm phát hiện cậu ấy, ép tiêm m4 túy vào người cậu ấy, cậu ấy cuối cùng không thể chịu được, tự sát."
Những người đang có mặt lẫn người xem qua mạng đều ồ lên.
"Đa số mọi người đều không thể hiểu công việc phòng chống m4 túy có bao nhiêu nguy hiểm, một khi thân phận bại lộ, ngay cả người nhà cũng sẽ bỏ mạng vì những tên nghiện trả thù." Môi Thẩm Hổ tái nhợt, ông nhìn thẳng đằng trước, nhưng lại dần dần không thấy rõ những người ngay trước mặt, "Khi nào Hồ Bình Phàm còn chưa bị bắt, thân phận nằm vùng của cậu ấy không thể công bố ra ngoài, trên tư liệu, cậu ấy vẫn chỉ là một tên nghiện."
Đây là ngọn nguồn làm Thẩm Hổ đau khổ suốt mấy năm nay, ông oán hận chính mình vô dụng, mãi chậm chạp không thể sửa lại thanh danh cho Vương Ngôn Tự, cứ mỗi năm trôi qua, chuyện này biến thành chấp niệm của ông, hành động và suy nghĩ của Thẩm Hổ cũng trở nên cố chấp.
Hiện giờ, tâm nguyện của ông đã đạt được, nhưng thật không ngờ, ông đã chìm sâu trong âm mưu trả thù của Hồ Bình Phàm.
Mà cũng mắc kẹt trong đó, có cả Vương Thư và Cố Bắc Chiêu.
Con mắt của Cố Bắc Chiêu đầy tơ máu, hắn vì báo thù cho Ngôn Tự, không quan tâm đến việc đi ngược lại với tâm nguyện ban đầu làm cảnh sát của mình, hy sinh tiền đồ của bản thân.
Kết quả là, bạn thân hóa ra là một người anh hùng chân chính.
Vậy còn hắn? Hắn đã làm cái gì?
"Tại sao tớ...... lại chưa bao giờ nghĩ kỹ, cậu thế nào sẽ làm chuyện xấu chứ." Cố Bắc Chiêu tự lẩm bẩm, nước mắt chảy từng giọt tí tách.
Hối hận và đau khổ làm hắn không thở được.
Trong phát biểu cuối cùng ở buổi họp báo, Thẩm Hổ tuyên bố ý định từ chức của mình.
Có phóng viên hỏi lý do, Thẩm Hổ mang sắc mặt tái nhợt, trả lời: "Tôi là một cảnh sát vô năng, một kẻ không xứng làm cha, bây giờ, tôi nên trả giá cho những lỗi lầm từng phạm phải."
Thẩm Hổ không trả lời những câu hỏi tiếp theo của phóng viên, ông đi vào hậu trường, lúc đi ngang qua Thẩm Quang Minh, anh nhỏ giọng nói: "Ba, mẹ biết chuyện xong thì cảm xúc vẫn không ổn lắm."
Thẩm Hổ khi biết được hết thảy thì đã hộc máu, càng miễn bàn mẹ Thẩm với tính cách yếu đuối, có vài lần, bà còn có khuynh hướng muốn tự sát.
Thẩm Hổ nhắm mắt lại, nói: "Con xin nghỉ một thời gian, về ở với mẹ."
Thẩm Quang Minh nghe ra Thẩm Hổ không định về nhà cùng anh: "Vậy ba đi đâu?"
Thẩm Hổ nói: "Chuyện Hồ Bình Phàm, vẫn còn chưa xong."
Thẩm Quang Minh ngạc nhiên, anh không hiểu tại sao Thẩm Hổ lại nói như vậy.
Lương Chấp xem hết cuộc họp báo, tắt video đi, nằm lên sô-pha.
Cậu nghe câu nói cuối cùng của Thẩm Hổ, trong lòng không thể nói rõ có bao nhiêu hả giận, thương tổn đã tạo thành, đối phương trả giá nhiều hơn nữa cũng không thể bù lại.
Lúc cậu trở về tiệm hoa thì không thấy Thẩm Quyền, hỏi nhân viên mới biết được, Thẩm Quyền gọi điện thoại, báo rằng hắn phải ra ngoài một thời gian, chưa biết ngày về.
Lương Chấp nghe vậy thì ngạc nhiên, nghĩ thầm rằng không lẽ đây là chương kết thúc, nhân vật chính buồn bã rời khỏi quê hương?
Cậu vội vàng hỏi hệ thống, cũng may là nó nói cho cậu biết, câu chuyện còn chưa được sửa đúng thì nhân vật chính không thể nào mở phó bản mới được.
Lương Chấp thở phào: "Vậy Thẩm Quyền rốt cuộc đi đâu thế?"
Hệ thống cười lạnh lùng: "Cậu đoán xem."
Thẩm Quyền không đi xa, hắn vốn muốn về nhà, nhưng đứng bên ngoài tiệm hoa nhìn thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ nhà thì hắn vừa ngạc nhiên vừa nản lòng.
Thẩm Quyền muốn trốn tránh, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại thuê căn phòng Lương Chấp ở hồi trước, lại còn bất ngờ phát hiện từ ban công này có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ nhà hắn.
Một buổi tối, Thẩm Quyền đứng phơi quần áo trên ban công, hắn vừa lúc thấy Lương Chấp mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, nằm trên giường chơi game điện thoại.
Cảnh này làm hắn không biết nói gì, vậy lúc trước, Lương Chấp vì tầm nhìn này mà thuê căn phòng ở đây, thế là bản thân hắn bị đối phương nhìn trộm bao lâu rồi?
Thẩm Quyền thu hồi ánh mắt, hắn đột nhiên chú ý thấy ở dưới lầu có một chiếc xe điện, nhìn trang phục thì là shipper của một app đặt đồ ăn nào đó, đối phương ngẩng đầu, hướng nhìn đúng là hướng nhà hắn.
Nhưng chỉ một chốc, đối phương lại lái xe đi mất như không có gì.
Cảnh này làm Thẩm Quyền hơi nheo mắt, tính cảnh giác bao nhiêu năm nói cho hắn biết tên shipper này có gì đó không đúng, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, nhớ kỹ thời gian đối phương xuất hiện.
Ngày hôm sau, Thẩm Quyền lại ra ban công, quả nhiên lại thấy tên shipper ngày hôm qua, gã đang nhìn hướng nhà hắn.
Thẩm Quyền ngước mắt lên, Lương Chấp vừa đổi tư thế, cậu ngồi xếp bằng trên giường, có ánh sáng xanh hắt lên người, Thẩm Quyền đoán đối phương đang xem TV.
Tầm mắt lại chuyển xuống người tên shipper, lần này Thẩm Quyền đã chuẩn bị ống nhòm, khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng ác nghiệt trên mặt tên đó, hắn rùng mình trong lòng.
Chỉ có kẻ từng giết người mới có ánh mắt này.
Lần này, đối phương không lái xe rời đi, ngược lại, tên đó còn đậu xe trong góc tối, rồi đứng ở đó, làm bộ như đang chơi di động.
Thẩm Quyền nhận ra đối phương chuẩn bị hành động, hắn sầm mặt, xoay người bước nhanh vào trong phòng.
Lúc này, Lương Chấp đang vừa xem phim vừa chép miệng, nói với hệ thống: "Xem phim mà không có đồ ăn vặt thì mất cả hứng thú."
Hế thống mà có thân thể, không chừng nó sẽ nhổ nước miếng đối phương, nó nói: "Chân thì không bước được nửa bước ra cửa, không có Thẩm Quyền thì sớm muộn gì cậu cũng chết đói thôi."
Lương Chấp nhận ra hệ thống đã không còn là hệ thống đơn thuần lúc trước, song phương không thể bắt tay hợp tác, đạt được quan hệ tốt đẹp nữa, thái độ bây giờ của hai bên đã trở thành tổn thương lẫn nhau, cậu vươn tay giữa hư không: "Tao là loại người không có đàn ông thì tự để mình chết đói sao? Không, tao có app đồ ăn XX yêu thương dạ dày của tao rồi!"
Lương Chấp đặt một đơn gà rán và bia trên app.
"Tinh tinh ---" Di động của tên shipper đang giấu mình trong góc tối gần đó vang lên tiếng có đơn hàng, gã nhìn qua tên người đặt và địa chỉ, trên mặt hơi kinh ngạc nhưng gã lại cười.
Ánh sáng trắng hắt lên nụ cười làm quỷ dị không thể tả.
Lương Chấp vừa đặt đơn xong đã nghe thấy chuông báo có shipper nhận đơn, cậu cũng không để ý lắm, buông di động, tiếp tục ôm gối ôm, ngồi xem phim.
Khoảng bốn mươi phút sau, phim chỉ còn lại 10 phút, Lương Chấp cau mày cầm điện thoại lên xem, phát hiện shipper chỉ cách mình có 8 mét.
Ơ? Này không phải là đứng ngay trước cửa luôn rồi sao, chẳng lẽ do cậu ở tầng trên của tiệm hoa nên người ta không biết?
Lương Chấp gọi điện qua, nhưng chuông reo mấy tiếng mà đối phương không nghe máy, và lúc này thì tiệm hoa đã đóng cửa, Lương Chấp nghĩ hay là mình tự xuống lấy còn nhanh hơn.
Cậu xỏ chân vào đôi dép lê, loẹt quẹt chạy xuống dưới lầu, vừa bước vừa nhìn điện thoại.
Di động biểu hiện shipper cách cậu càng lúc càng gần, Lương Chấp cảm thấy cậu có thể ngửi được mùi gà rán trong không khí.
Cậu gọi to: "Anh trai shipper ơi, tôi là cậu Lương đặt gà rán và bia đây!"
Không có tiếng đáp lại, cậu chạy qua, nhìn thấy một chiếc xe điện ngã trên mặt đất, trước mắt có một người cao lớn, quay lưng về phía cậu.
Đối phương đội nón bảo hiểm có in logo công ty giao đồ ăn, Lương Chấp đi qua, vỗ vai đối phương: "Này! Anh trai, sao anh đậu xa......"
Lời chưa nói hết, chân Lương Chấp đá trúng cái gì đó, cậu cúi đầu nhìn, ngay lập tức sởn hết tóc gáy.
Có một người nằm dưới đất, không rõ sống chết, mấu chốt là đối phương mặc đồng phục của công ty giao đồ ăn.
Cả người Lương Chấp như bị giật điện, da đầu tê dại, lúc này, cậu mới nhận ra nguy hiểm, lùi từng bước về phía sau.
Nhưng cậu không chạy trốn, mà trầm giọng nói: "Anh là ai?"
Hồ Bình Phàm sa lưới đã làm cho cậu mất cảnh giác, giờ nghĩ lại mới thấy cuốn truyện còn chưa được sửa đúng, thể chất đặc biệt hấp dẫn những tên sát nhân của cậu vẫn còn đây.
Anh trai shipper này e là vì cậu nên bị liên lụy, cậu hiện tại không thể chạy, nếu không, tên này có thể sẽ giết người diệt khẩu mất.
Người đàn ông trước mặt im lặng một lúc lâu, sau đó hắn cởi mũ bảo hiểm ngay trước mắt Lương Chấp, lộ ra khuôn mặt đeo khẩu trang và tóc mái che khuất mắt, làm Lương Chấp không thể thấy rõ mặt hắn,
Người đàn ông nói: "Tôi đây."
Nghe giọng nói, Lương Chấp sửng sốt rồi ngạc nhiên mừng rỡ: "Anh? Sao lại là anh, đây là có chuyện gì?"
Nên biết rằng, từ sau khi tìm được manh mối ở chỗ Vương Thư, Khăn Quàng Đỏ bặt vô âm tín, Lương Chấp liên hệ đối phương nhưng chưa bao giờ được trả lời.
Thẩm Quyền trước khi xuống dưới đã ngụy trang sẵn để phòng hờ ngộ nhỡ, hiện tại quả nhiên là có tác dụng, hắn giải thích tình huống một chút: "Tên này là sát thủ, tôi vừa lúc đi ngang qua thì phát hiện."
"Xem kìa, lấy cớ gì mà vụng quá, hệ thống, tao xem như đã gặp được một người còn không biết nói dối hơn tao." Lương Chấp bảo hệ thống.
Hệ thống: "......" Tôi còn chưa bao giờ thấy ai mù hơn cậu.
Lương Chấp đứng ở góc tối, biểu cảm có chút buồn rầu, nói thật thì Khăn Quang Đỏ khá tốt với cậu, âm thầm bảo vệ cậu, nếu không phải cậu tự mình ra lấy đồ ăn, chắc là đối phương giải quyết xong sát thủ, tiếp theo sẽ giả trang thành shipper, đưa đồ cho cậu rồi làm như không có gì xảy ra, sau đấy anh ấy sẽ biến mất, giấu đi công lao của mình.
Tấm lòng quá rộng rãi!
Đáng tiếc, tuy tâm cậu không rộng rãi được như vậy, nhưng thích Thẩm Quyền là sự thật, trước mắt mà nói, cậu chưa muốn đổi đối tượng yêu đương.
Lương Chấp cười cười, nói: "Anh, lên nhà em đi, dù sao em mua nhiều bia với gà rán lắm, coi như cám ơn anh!"
Thẩm Quyền im lặng đối diện với Lương Chấp, sau đó chậm rãi chuyển sang nhìn tên sát thủ còn nằm dưới đất.
Lương Chấp: "À, tên này thì giải quyết thế nào đây, giao đến đồn cảnh sát à?"
Thẩm Quyền dĩ nhiên là không thể đến đồn cảnh sát, không thì rớt ngụy trang liền, hắn nói: "Tên này vẫn chưa ra tay, chúng ta không có chứng cứ chứng minh ý đồ của hắn."
Lương Chấp buồn rầu: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Kéo sang góc bên này là được rồi, tôi bẻ gãy hai chân gã, tên này sẽ không đến làm phiền cậu trong một khoảng thời gian." Thẩm Quyền nói.
Sau đó, hai người hợp lực kéo tên sát thủ sang một góc, rồi trở về nhà.
Thẩm Quyền không từ chối lời mời của Lương Chấp, hắn phải đảm bảo tên sát thủ kia không thể ra tay lần thứ hai.
Nhưng lý do thật sự không phải như thế, mà thế nào thì chỉ có lòng hắn mới hiểu.
Sau khi về nhà, Thẩm Quyền phát hiện tất cả mọi thứ trong phòng khách không có gì khác biệt so với trước khi hắn đi.
Hồi trước, khi hai người sống chung đều là hắn dọn dẹp nhà cửa, xem ra Lương Chấp ở một mình cũng có thể chăm sóc nhà cửa gọn gàng ngăn nắp.
Lương Chấp cười tươi roi rói, nói: "Hồi nãy em đang xem phim, coi cũng hay lắm, anh, chúng ta vào phòng ngủ xem đi!"
Thẩm Quyền đi theo Lương Chấp vào phòng ngủ, vừa bước vào bước đầu tiên, hắn đã đạp trúng một gói khoai tây chiên.
Ngước mắt lên nhìn, nguyên cả căn phòng ngủ, chỉ có cái giường lớn là coi như sạch sẽ, những chỗ khác đã chìm dưới đại dương bịch snack.
Trên sàn nhà có một con đường miễn cưỡng đi được, chạy thẳng đến giường, chắc là Lương Chấp vạch ra để đi lại.
Thẩm Quyền cảm thấy khó chịu trong lòng, đối phương ở đây có vài ngày mà đã biến nhà hắn thành ổ chó.
Không, ổ chó còn sạch sẽ hơn thế này! Phòng khách sở dĩ không thay đổi là do Lương Chấp căn bản không sinh hoạt ở khu vực đó, cả một ngày chỉ ru rú trong phòng ngủ.
Thẩm Quyền đột nhiên nhận ra có phải sát thủ phát hiện Lương Chấp ở lỳ trong nhà, tên đó tìm không được cơ hội xuống tay, nên mới chọn ngụy trang thành shipper giao đồ ăn không.
Lương Chấp ngồi xuống giường, vội vã muốn uống một ngụm bia lạnh, nhưng cậu vừa mở nắp lon thì bị bia bắn đầy mặt.
Thẩm Quyền thấy thế mới nhớ ra, lúc nãy hắn và sát thủ đánh nhau, có đập túi đồ vào mặt gã.
"Oa, bia còn có mỗi một nửa." Lương Chấp rút tờ khăn giấy lau mặt, vừa nói chuyện vừa tiếc bia, cậu đang muốn nhắc Khăn Quàng Đỏ cận thận lúc mở nắp bia, ai ngờ vừa quay đầu, cậu lại bị bia bắn đầy mặt tiếp.
Thẩm Quyền thần thái tự nhiên đặt lon bia xuống, nói: "Trượt tay."
Lương Chấp: "......" Cứ cảm thấy có gì đó sai sai.