Có lẽ trong mắt hai tên đó, cậu chỉ là con tép có thể b0p ch3t bất cứ lúc nào, cho nên khi nói chuyện cũng chẳng để ý đến sự hiện diện của cậu.
Hồ Bình Phàm và Đoạn Nhan Chính trước kia cùng ở trong một băng nhóm, sau đó ba Thẩm triệt phá băng nhóm đó, Hồ Bình Phàm muốn trả thù ba Thẩm bằng cách hãm hại Thẩm Quyền, gã lập ra một kế hoạch trả thù dài đến mấy năm.
Lương Chấp cảm thấy đối phương đúng là minh chứng cho câu "trả thù mười năm không muộn", cậu hẳn nên chúc mừng nhân vật chính còn chưa bị dạy thành ác nhân khát máu.
Thẩm Quyền chú ý thấy Lương Chấp hiếm khi im lặng, dựa theo tính nết của đối phương, cậu ta hiện giờ đã phải liến thoắng không ngừng, xem ra đối phương đang nghi ngờ quan hệ giữa hắn và Hồ Bình Phàm.
Chỉ cần Lương Chấp còn sống, sớm hay muộn cũng sẽ biết tất cả bí mật, Thẩm Quyền cũng không quan tâm cậu biết những gì, dù sao hắn có thể đoạt mạng đối phương bất cứ lúc nào.
Thẩm Quyền hỏi: "Đợi đến cục cảnh sát, cậu định nói gì?"
Lương Chấp hoàn hồn, cậu suy nghĩ, cẩn thận hỏi: "Chỉ nói Đoạn Nhan Chính bắt cóc chúng ta, sau đó chúng ta dựa vào tài trí nhạy bén của chính mình để trốn thoát?"
Thẩm Quyền: "......" Thật sự là không bất ngờ với câu trả lời.
Xét thấy hắn cũng phải lấy lời khai, cho nên Thẩm Quyền nói: "Người đàn ông có gương mặt bình thường cậu thấy hồi nãy tên là Hồ Bình Phàm."
"Cái gì! Tên đó là đại ca băng thuốc phiện em xem trên video lần trước á?!" Lương Chấp giả bộ ngạc nhiên.
Cũng may là cậu thường thường biểu hiện khoa trương, Thẩm Quyền cũng không chú ý nhiều, hắn nói: "Ừ, Đoạn Nhan Chính là thủ hạ của gã, đến lúc đó, chúng ta cứ nói là gã bắt cóc chúng ta vì ba tôi."
Lương Chấp hỏi: "Vậy làm thế nào để giải thích chuyện trốn ra?"
Thẩm Quyền cười cười: "Cứ nói là Hồ Bình Phàm thay đổi ý định, thả chúng ta ra."
Lương Chấp ngạc nhiên: "Nói vậy thật sự được chứ?"
"Không có vấn đề." Ngữ điệu trầm ổn của Thẩm Quyền khá có sức thuyết phục.
Bọn họ đến cục cảnh sát báo án, hai người là con tin bị bắt cóc, tự mình trốn thoát lại còn khá bình tĩnh, viên cảnh sát mới đầu còn tưởng hai người đang đùa giỡn.
Mãi đến lúc cảnh sát theo lời Thẩm Quyền, đi xem lại camera theo dõi ở địa điểm cả hai bị bắt đi, thấy được cảnh bắt cóc, cảnh sát mới lập tức nghiêm túc làm việc.
Di động của Lương Chấp bị Đoạn Nhan Chính tịch thu, cậu mượn điện thoại của viên cảnh sát, gọi cho Thẩm Quang Minh.
Không qua bao lâu, Thẩm Quang Minh vội vã chạy tới, anh bảo viên cảnh sát đi ra ngoài để anh xử lý tiếp, anh ngồi xuống đối diện hai người, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai bắt cóc hai người?"
Lương Chấp và Thẩm Quyền liếc nhau, người trước nói: "Là Đoạn Nhan Chính, lúc trước tôi có đi phỏng vấn một câu lạc bộ trượt ván, tên đó là thành viên của câu lạc bộ đấy."
Thẩm Quang Minh phân phó cho cảnh sát khác đi điều tra thông tin của Đoạn Nhan Chính, rồi anh nói: "Vậy ông và tên đó có từng xảy ra mâu thuẫn gì không?"
"Thật ra trọng điểm không phải ở đấy." Lương Chấp nghiêm mặt, "Đoạn Nhan Chính là thủ hạ của Hồ Bình Phàm, mục đích y bắt cóc bọn tôi là do bác Thẩm đó."
Hồ Bình Phàm, Thẩm Quang Minh vừa nghe tên thì trừng mắt, thành viên đội truy nã m4 túy mà nghe được cái tên này, thế nào cũng kích động chạy tới hỏi Lương Chấp chuyện cụ thể.
Trọng phạm chạy trốn lâu như vậy, giờ đột nhiên xuất hiện, chuyện này đủ để cho rất nhiều người từng tham gia công tác truy bắt phấn khởi.
Thẩm Quang Minh nói: "Ông có chắc không? Người nọ thật sự là Hồ Bình Phàm ấy? Tôi có ảnh của tên đó đây, để tôi đưa ông xem."
Thẩm Quyền lúc này lên tiếng: "Không cần xem, anh có thể chắc chắn tên đó là Hồ Bình Phàm."
Thẩm Quang Minh sợ Lương Chấp nhìn nhầm người, nhưng Thẩm Quyền đã nói vậy, anh có thể tin là thật.
Nếu liên quan đến Hồ Bình Phàm, vậy đây không phải là một vụ án bắt cóc đơn giản.
Thẩm Quang Minh đứng dậy, ra bên ngoài gọi cho ba Thẩm.
Lương Chấp có chút bất an, cậu huých khuỷu tay Thầm Quyền, nói: "Thẩm ca, e là Quang Minh đang gọi cho bác Thẩm, chúng ta nói dối sẽ không bị phát hiện chứ?"
Thẩm Quyền bình thản nói: "Không đâu, bởi vì không có nhân chứng, vật chứng chứng minh chúng ta đang nói dối."
Lương Chấp nghe không hiểu, nhưng cậu cảm thấy nếu hỏi lại thì có vẻ mình ngu quá, cậu không muốn lưu lại ấn tượng xấu hơn trong lòng Thẩm Quyền.
Bọn họ được đưa qua một căn phòng khác, mấy phút sau, có người đẩy cửa đi vào.
Lương Chấp nghe tiếng, phản xạ quay đầu nhìn, lập tức đối diện với gương mặt đen kịt của ba Thẩm.
"Bác Thẩm......" Lương Chấp tuy đã gặp qua ba Thẩm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thấy mặt là lại có chút e ngại.
Chịu thôi, áp suất trên người ba Thẩm thường xuyên làm người ta không thể tới gần, công việc thẩm vấn tội phạm đều do ông phụ trách, bởi vì chỉ cần tới tay ông, tâm lý của phạm nhân luôn sụp đổ và cung khai tất cả nhanh nhất.
"Ừ." Ba Thẩm lãnh đạm đáp lại, ông ngồi xuống chiếc ghế xoay đặt sau bàn, bật máy ghi âm lên: "Kể từ đầu tới đuôi tất cả việc trải qua đi."
Thái độ lãnh đạm của ông đều hướng về Thẩm Quyền.
Lương Chấp nhấp môi, cậu thật sự ghét ba Thẩm, mặc dù đã biết được chân tướng nhờ mở khóa nội dung truyện, nhưng cậu vẫn sẽ giận, cậu nhịn không được, nói: "Thái độ của bác Thẩm làm cháu nghĩ bản thân là phạm nhân, đang bị xét hỏi trong phòng thẩm vấn vậy."
Ba Thẩm nhìn chằm chằm Lương Chấp, con mắt của ông đen kịt, Lương Chấp phải dùng ý chí rất lớn mới không tránh né ánh nhìn đó.
Nhưng trong lòng bàn tay đang siết chặt của cậu lại đổ đầy mồ hôi.
Ba Thẩm nói: "Đây chỉ là câu hỏi theo lệ thường, nếu cháu không muốn ở đây, bác có thể cho Thẩm Quang Minh qua hỏi cháu."
Nói giỡn à, cậu lúc này sao có thể để Thẩm Quyền một mình đối mặt với ba Thẩm chứ, Lương Chấp lập tức nói: "Không cần ạ, cháu cũng là người bị hại, đương nhiên phải phối hợp điều tra."
Ba Thẩm nghe thế thì không nói gì thêm, ông từ Thẩm Quang Minh đã biết chuyện Hồ Bình Phàm, nếu đối phương xuất hiện, như vậy vụ bắt cóc này hẳn là nhắm vào ông và người nhà của ông, Lương Chấp chỉ là xui xẻo, bị liên lụy.
Năng lực Thẩm Quyền biểu lộ ra lúc trước làm ông rất để tâm, nhưng nếu đối phương không gặp phải chuyện gì, ông sẽ không nhiều lời, ông nói: "Ba đã xem camera, thấy con chủ động lên xe cùng Đoạn Nhan Chính, đây là có chuyện gì?"
"Y dùng Lương Chấp uy hiếp con." Lúc Thẩm Quyền nói những lời này, trên mặt hắn tỏ vẻ lưu luyến thâm tình, Lương Chấp nhìn thấy mà rùng mình.
Ba Thẩm hồi trước không tin Thẩm Quyền và Lương Chấp có tình cảm với nhau, nhưng lần xảy ra chuyện trong rạp chiếu phim đã làm ông thay đổi suy nghĩ, ông không nghi ngờ lời giải thích của Thẩm Quyền.
Ba Thẩm hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Quyền kể lại cả hai bị giam giữ không quá bao lâu, Đoạn Nhan Chính và Hồ Bình Phàm hình như xảy ra cãi nhau, sau đó Hồ Bình Phàm thả bọn họ đi, do đối phương có súng, nên hai người không định bắt gã lại.
Lương Chấp im lặng ngồi bên cạnh, cả quá trình, cậu chú ý thấy ba Thẩm thường thường quan sát cậu, chắc là muốn xác nhận độ trung thực trong lời của Thẩm Quyền.
Lương Chấp là người không giấu được tâm sự, nhưng do lúc trước đã bàn bạc với Thẩm Quyền, cậu không lộ ra biểu cảm gì khác thường.
Sau khi hỏi xong, ba Thẩm nói: "Hai đứa có thể về, sau này nếu có câu hỏi khác, ba sẽ tùy thời liên hệ hai đứa."
Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thẩm Quyền ra tới cửa, giống như nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu lại, nói: "Lúc đó, Hồ Bình Phàm nói một câu rất kỳ lạ."
"Gã nói --- tao đã trở về."
Trở về không chỉ có Hồ Bình Phàm, còn có cả căm hận, trở về từ vực sâu cùng tao.
Ba Thẩm nghe vậy thì siết chặt tay, vẻ mặt ông tối tăm đáng sợ, giống như dã thú gặp phải nguy hiểm, nhe ra hàm răng nhọn.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Quyền cảm thấy ông bố này của hắn không giống một người cảnh sát chính nghĩa ngay thẳng gì cả.
Lương Chấp quay lưng về phía ba Thẩm, cậu trố mắt khi Thẩm Quyền nói câu nói dối đó, nhưng cậu để ý thấy vui sướng trong mắt Thẩm Quyền, cậu biết câu nói đó đối với ba Thẩm vẫn luôn săn lùng ráo riết Hồ Bình Phàm mà nói, đấy chắc chắn là khiêu khích làm người ta giận sôi gan.
Không hiểu vì sao, Lương Chấp không thích Thẩm Quyền làm như vậy, bởi vì đối phương như thế, nhìn lại càng thấy thêm khổ sở.
Lúc bọn họ bước ra cửa cục cảnh sát, trời đang mưa.
Lương Chấp thấy vậy bèn nói: "Thẩm ca, anh chờ em một chút, em đi mượn Thẩm Quang Minh cây dù."
Lương Chấp chạy vào trong tìm Thẩm Quang Minh, còn chưa kịp mở miệng mượn dù, cậu đã nghe đối phương nói căn phòng giam giữ bọn họ đã bị phóng hỏa.
"Bị đốt?" Lương Chấp lúc này mới hiểu được tại sao Thẩm Quyền lại nói bọn họ khai báo thế nào cũng được, hóa ra hắn đã đoán được Hồ Bình Phàm sẽ đốt phòng giam, xóa sạch chứng cớ.
"Ừm." Biết Hồ Bình Phàm ở ngay thành phố này, trong lòng Thẩm Quang Minh như bị một cục đá lớn đè cho không thở được, nhất là mục đích của Hồ Bình Phàm khi bắt cóc Thẩm Quyền và Lương Chấp, e là gã đang nhắm vào nhà anh.
"Ông......" Thẩm Quang Minh muốn khuyên Lương Chấp tạm thời đừng qua lại với Thẩm Quyền thường xuyên quá, miễn cho bị liên lụy, nhưng nếu nói ra lời như vậy, Lương Chấp đang chìm đắm trong yêu đương cuồng nhiệt sẽ phản đối mà thôi, anh đành phải nói: "Khoảng thời gian này, ông phải cẩn thận."
Lương Chấp gật đầu, vỗ vai Thẩm Quang Minh: "Tôi biết đám người xấu đó nhắm tới Thẩm Quyền, ông yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh ấy."
"......" Thẩm Quang Minh có chút dở khóc dở cười, "Ý tôi thật ra không phải thế......"
Lương Chấp vẫn còn bận tâm Thẩm Quyên đứng ngoài chờ cậu, nên chìa tay ra: "Cho tôi mượn cây dù mau, bọn tôi phải về."
Thẩm Quang Minh đưa dù cho Lương Chấp, nhìn đối phương chạy mất, anh nghĩ thầm, có lẽ chỉ có mỗi Lương Chấp khi biết mục đích của bọn bắt cóc là Thẩm Quyền, cậu vẫn kiên định ở lại bên cạnh hắn.
Lương Chấp cầm dù ra ngoài, phát hiện mưa đã to hơn, cậu buột miệng, "Quào, mưa này chắc đến ngày mai quá?"
Đôi mắt trống rỗng của Thẩm Quyền dời khỏi không trung, lại nhìn về Lương Chấp, hắn không hiểu đối phương có cái gì mà vui như thế?
Thẩm Quyền hỏi: "Cậu rất thích trời mưa sao?"
Lương Chấp bật dù, nói: "Bởi vì mưa thì trời mát, không thì làm sao chịu được cái thời tiết nóng như quỷ này?"
Thẩm Quyền biết mạch não của Lương Chấp thường xuyên lệch đường ray so với người thường, nhưng lần này hắn cũng không cảm thấy có gì xấu, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy dù trong tay Lương Chấp rồi đi trước trong mưa.
Lương Chấp: "???"
Bộ dáng đần độn của Lương Chấp làm Thẩm Quyền hài lòng, nặng nề ở giữa h4i ch4n mày hóa thành hư không, vẻ mặt vười cười: "Tắm chút mưa còn mát nữa."
Khóe miệng Lương Chấp giựt giựt: "Thẩm ca đừng trêu em như thế."
Thẩm Quyền xoay cán dù, những giọt nước mưa văng ra từ tán ô đang xoay tròn, hắn nhướn mày: "Dù này che thêm cậu thì chật lắm, đội mưa đi rồi về nhà tôi thay đồ."
Đôi mắt Lương Chấp sáng ngời, có thể đến nhà Thẩm Quyền là coi như lời rồi, cậu lập tức nhào vào cơn mưa, xối ướt thân mình.
Thẩm Quyền đứng tại chỗ nhìn Lương Chấp xoay tròn như người bị khát đã lâu gặp được nước, hắn ngây người nhìn, sau đó thì bị Lương Chấp nhào vào ôm chầm lấy.
"Con mẹ nhà cậu!"
"Ha ha ha ha! Cùng về nhà tắm rửa đi Thẩm ca!"
Thẩm Quang Minh nghe thấy tiếng cười đùa nên đi ra, anh nhìn thấy hai bóng người đang "chơi đùa" trong mưa.
Thế...... sao còn mượn dù của anh làm gì?