-Giờ này chắc Linh Nhi cũng không còn ở trường nữa. Cậu nghĩ cô ấy ở đâu?- Minh Phong vừa lái xe vừa cất tiếng hỏi hắn
-Ở trường.
Câu trả lời của hắn làm Minh Phong có hơi ngạc nhiên.
-...Gì?
-Bắt đầu tìm từ trường.- Hắn kiên nhẫn nói lại
Trên trời, sấm chớp bắt đầu xuất hiện. Có lẽ đã sắp mưa.
———
Ngôi trường này thuộc sở hữu của tập đoàn Thiên Quân nên Thiên Duy tất nhiên có thể mở khóa và điện. Minh Phong và hắn nhanh chóng vào trường, chia nhau đi tìm Linh Nhi.
Nó đang gục đầu xuống đầu gối thì đột nhiên thấy điện sáng, tiếp theo đó là tiếng Minh Phong gọi tên mình thì vô cùng mừng rỡ.
-Minh Phong...ở đây.
Chỉ vài giây sau, cậu ta đã xuất hiện ngay trước mắt nó.
-Em làm cái trò gì ở đây vậy? Tôi tưởng em đã chết ở xó nào rồi...
Minh Phong đang định hắt hủi nó thêm vài câu nữa cho bõ tức thì chợt khựng lại khi Linh Nhi mếu máo ôm chầm lấy cậu ta khóc oà.
-Tôi xin lỗi mà...tôi không cố ý đâu...đừng mắng tôi nữa...huhuhu
Minh Phong cảm nhận rõ người nó đang run lên từng đợt. Cậu ta bắt đầu lúng túng không biết nói gì, làm gì. Mặc dù dỗ con gái đối với cậu ta không hề xa lạ.
-Thôi được rồi...đừng khóc. Tôi không mắng em nữa.
Minh Phong đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nó dỗ dành. Còn nó thì cứ tha hồ khóc ngon lành. Ở một góc khác, Thiên Duy đứng lặng im nhìn hai người kia ôm nhau thắm thiết, trong lòng dội lên một thứ cảm xúc phức tạp.
-Nhìn em như vậy mà nặng như con heo. Không biết ăn kiêng à?- Minh Phong vừa cõng nó ra xe vừa than thở
-Tôi không có khái niệm ăn kiêng đâu. Quan niệm của tôi là sống để ăn, ăn để sống, thích gì ăn nấy, ăn hết mới thôi.- Nó thao thao bất tuyệt trên lưng Minh Phong
Cậu ta khẽ nhếch môi cười đểu cáng:
-Em nặng như vậy, sau này đè bẹp tôi trên giường thì sao? Kể ra thì hôm nay đi tìm em tôi cũng rất lời, vừa được em ôm lại vừa được tiếp xúc thân mật với em thế này...Á...Cái con nhỏ điên này...Có tin tôi sẽ vứt em xuống đây không?
Minh Phong còn định nói tiếp thì đã thấy nhói đau ở vai. Thì ra nó đã cắn cho cậu ta một miếng.
-Tôi sẽ mách cô chú cho xem.
-Em dám, tôi sẽ cắt lưỡi em.
Minh Phong bỗng dưng thấy nó im bặt, không lẽ đã sợ rồi? Lát sau, nó lại lén nhìn cái người nãy giờ vẫn lầm lũi đi theo đằng sau rồi thì thầm vào tai cậu ta:
-Cái tên kia sao lại đến đây?
-Em nghĩ là để làm gì?- Minh Phong hỏi ngược lại nó
-Ôi chúa ơi! Thật không thể tin nổi.- Nó gần như đơ người
Suốt đường về nhà, khi gặp lại ba mẹ Minh Phong và cho đến lúc đã yên vị trên chiếc giường êm ái, Linh Nhi vẫn cứ ngây ngất chẳng khác gì hay tin mình bỗng dưng chửa hoang.
———
Đêm.
Cơn giông mùa hạ kéo đến thật là nhanh. Mấy phút trước vẫn còn đang yên bình. Mấy phút sau gió đã nổi lên ào ào, rồi mưa rào ập xuống.
Đáng sợ hơn nữa, mưa mùa hạ khác với mưa ngâu, mưa dầm, mưa bay ở chỗ nó có sấm sét. Những tia sét sáng chói ngang dọc trên bầu trời, kèm theo đó là những tiếng nổ lớn liên tiếp dễ làm người ta giật mình sợ hãi.
-Phong...mở cửa...mau mở cửa...- Nó vừa gọi vừa đập cửa phòng Minh Phong ầm ầm
-Cái con nhỏ điên này, nửa đêm làm loạn gì ở đây hả?- Minh Phong bực bội ra mở cửa rồi gào lên
Chẳng cần biết Minh Phong tức giận ra sao, nó lao thẳng vào phòng cậu ta, nhảy vọt lên giường trùm chăn kín mít.
-Dậy mau! Ai cho cô tự tiện leo lên giường của tôi vậy?- Minh Phong ra sức kéo cái chăn ra khỏi người nó
-Cho tôi ở đây đi. Chỉ đêm nay thôi...- Giọng nó run rẩy vọng ra từ trong chăn
Minh Phong cũng không nói gì thêm, oể oải trèo lên giường. Nhìn Linh Nhi cuộn tròn ở bên cạnh, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cậu ta.
Mục đích ban đầu của Minh Phong với cô bé này vốn chỉ giống như những cô gái khác: là chiếm đoạt thể xác. Đây chính là cơ hội tốt nhất cho cậu ta.
Nhưng rồi lại nghĩ đến nụ cười vô tư dễ thương cùng những lần va chạm với nó, Minh Phong lại chần chừ. Phải chăng thứ mà cậu ta cần bây giờ không còn chỉ là thân thể của Linh Nhi?
-Sao mọi thứ lại trở nên rối rắm như vậy chứ?- Cậu ta vò đầu rồi nằm xuống cạnh nó
Linh Nhi đã ngủ say nhưng thi thoảng vẫn giật mình bởi những tiếng sấm, Minh Phong liền vòng tay kéo nó vào lòng. Hơi ấm cùng tiếng thở đều đặn của nó khiến cho Minh Phong có một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay.