Linh Nhi nằm co quắp trên chiếc giường lớn giữa phòng, đôi mắt gấu trúc sưng húp do khóc nhiều, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết. Chỗ trống bên cạnh vẫn còn vương hơi ấm của một người.
-Dậy rồi à? Anh nấu bữa sáng rồi. Mau đi rửa mặt rồi ra ăn nhé!
Quốc Minh nhìn nó gượng cười, cố coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không khí vắng lặng đã nói lên tất cả.
———
Tối hôm trước.
-Tên khốn! Bỏ tôi ra.....Thả ra...
-Sao? Thích chơi trò lạt mềm buộc chặt? Cô thật biết cách quyến rũ đàn ông.
Linh Nhi vận hết sức bình sinh giãy giụa, cào cấu Thiên Duy, cố tránh khỏi những nụ hôn gớm giếc từ hắn. Nó vô cùng hoảng loạn bởi đôi tay kia cứ kẹp chặt lấy mình như gọng kìm, dán sát hai người với nhau. Trần Thiên Duy, hắn điên rồi!
CHÁT...
Một cái tát thật kêu giáng mạnh xuống bản mặt đẹp đẽ của hắn. Nó gào lên bằng giọng khản đặc:
-Đồ đê tiện! Nếu biết anh là loại người này, ngày đó tôi thà chết chứ không cần anh cứu. Thật ghê tởm khi phải sống cùng anh.
Lần đầu tiên trong đời Thiên Duy có cảm giác ngỡ ngàng. Khi hắn nhìn sâu vào đôi mắt kia- đôi mắt luôn ấm áp tựa ánh lửa đêm đông, sự bình yên, niềm lạc quan dường như chưa từng xuất hiện. Tất cả những gì còn lại chỉ là từng cơn sóng cuộn trào như mặt biển trong cơn giông bão, thống khổ và phẫn uất đến cùng cực. Đêm đó, Linh Nhi cũng trao cho hắn ánh mắt y như vậy. Thứ mà có lẽ hắn sẽ bị ám ảnh đến cuối đời.
Thiên Duy thần cảm ơn cái tát này. Nhờ đó hắn mới tìm lại được lý trí để rồi nhận ra mình thực sự đã đi quá giới hạn. Nhìn nó chạy bán sống bán chết ra khỏi phòng, có thể chắc chắn rằng từ nay về sau, Linh Nhi sẽ chỉ coi hắn như một con quái vật không hơn không kém. Cứ nghĩ đến điều đó, tâm trí hắn lại bị bao trùm bởi cảm giác mất mát không thôi.
Tại sao Thiên Duy luôn bực bội đến phát điên mỗi khi trông thấy Linh Nhi đi cạnh một người con trai khác? Tại sao ở nó, hắn tìm được nhiều loại cảm xúc mà bất kỳ ai cũng không thể cho hắn, kể cả Thanh Du bây giờ? Hắn đã có người yêu rồi mà. Người hắn yêu mãi mãi chỉ có mình Hoàng Thanh Du mà thôi!
———
Cả ngày Linh Nhi chôn thân trong phòng, mặt mày đờ đẫn. Đêm nay, Quốc Minh khó khăn lắm mới kéo được nó ra biển. Từng cơn gió mát lạnh tát vào mặt khiến nó phần nào tỉnh táo hơn. Nhớ lần đầu Linh Nhi ra biển cũng là vào buổi tối. Khi đó, người đi bên cạnh nó không phải Quốc Minh...
-Linh Nhi! Thật ra em với cậu ta là quan hệ gì?
-...Không có.
-Hãy nhìn thẳng vào mắt anh đi. Có phải đối với em, từ trước đến giờ anh vẫn chỉ là người xa lạ, không đáng để em đặt niềm tin?
Quốc Minh đứng đối diện Linh Nhi, hai tay ghì nhẹ vai nó. Từng lời nói, từng hơi thở của anh như hòa lẫn tiếng sóng vỗ. Trời quá tối. Đèn điện lung linh từ những hàng quán trên bờ biển chỉ đủ để mơ hồ nhìn thấy một phần gương mặt anh. Và đôi mắt sáng ngời ánh lên trong đêm tối thật khiến nó bối rối. Hít một hơi thật sâu, Linh Nhi bắt đầu câu chuyện:
-Cách đây gần ba tháng, em gặp một tai nạn. Khi tỉnh dậy giống như được sinh ra thêm một lần nữa, chẳng còn chút ký ức nào. Thiên Duy đã đem em về nhà nuôi.
-Vậy có nghĩa em đang sống ở nhà của cậu ta?
-Đúng vậy. Anh ta cho em mọi thứ: ăn ngon, mặc đẹp, học trường danh tiếng. Chỉ thiếu một thứ...là tự do. Không ít lần em cãi nhau với anh ta vì chuyện này nhưng vô ích. Anh ta quyết không để em về nhà.
Quốc Minh vô cùng bất ngờ. Anh cứ nghĩ rằng mình đã hiểu Linh Nhi. Nhưng không, còn rất nhiều điều về nó mà anh chưa được biết.
-Trước khi em mất trí nhớ, em gặp cậu ta như thế nào?
-Em không biết.
-Cậu ta là ai? Đi đâu? Làm gì? Em biết không?
-...Không biết.
Linh Nhi thu mình trên bãi cát, mặc sóng xô vào mình trong khi đợi Quốc Minh quay trở lại. Từng câu nói của Minh Phong vang rõ mồn một bên tai nó. Hắn có thể là loại người như thế...có thể lắm chứ...Cái gì về hắn, nó đều không biết.Không! Nó không muốn nghĩ tới điều kinh khủng đó nữa.
-Linh Nhi!
Nó ngẩng đầu lên sau khi nghe ai đó gọi tên mình. Là Thanh Du.
-Cậu muốn uống gì? Nước trái cây nhé?
Thanh Du lịch sự hỏi sau khi cả hai đã yên vị trong phòng cô. Khách sạn này không giống những khách sạn khác cùng chỗ, nó được làm bằng gỗ và thiết kế theo phong cách cổ điển mang chút hoang dã vùng biển cả.
-Không cần. Giữa cậu và tôi còn chuyện gì đáng nói?
Thanh Du mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi vào chiếc ghế đối diện nó.
-Có đấy. Hôm nay, tôi muốn nói chuyện với cậu đàng hoàng với tư cách là bạn gái của Jun.
-Muốn tôi đi chứ gì? Vậy cậu chọn sai đối tượng rồi đấy. Tôi cũng chán đến tận óc cái cảnh này rồi.
Nó bật dậy, hướng thẳng ra phía cửa. Chiếc vòng tay phát ra tiếng kêu leng keng làm Thanh Du chú ý.
-Khoan đã.
-Chuyện gì nữa?- Nó đáp
-Cái vòng đó.....
Thanh Du chưa nói hết câu đã bị chặn họng bởi tiếng hét thất thanh của ai đó:
-CHÁY...CHÁY RỒI...CHẠY MAU...