• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

41

Nhà kho nhỏ phía sau bếp vốn không rộng rãi, điều hòa mở nên nhiệt độ khá thấp, bên trong đặt mấy dãy giá sắt, trên giá được sắp xếp ngăn nắp các loại bát đĩa và nguyên liệu nấu ăn, góc tường kê song song hai tủ lạnh lớn, bên trong chất đầy các loại đồ uống.

Bị Đinh Cạnh Nguyên đi theo sau lưng, trong lòng Tô Mặc vốn dĩ đã không thể bình tĩnh.

Mỗi lần Đinh Cạnh Nguyên đi theo sau lưng anh vào trong, chặn ở cửa nhà kho nhỏ không người, Tô Mặc đều đề phòng hắn sẽ đột nhiên làm gì đó với mình, một lần, hai lần, ba lần, Đinh Cạnh Nguyên đều không có động tĩnh gì, chỉ im lặng đứng sau lưng nhìn anh, Tô Mặc ngược lại càng ngày càng căng thẳng.

Chờ đến khi Đinh Cạnh Nguyên cuối cùng cũng chịu ra tay, Tô Mặc giống như quả bóng bay bị thổi phồng lên từ từ, đã căng phồng đến mức chỉ cần một mũi kim châm vào là sẽ nổ.

"Đinh Cạnh Nguyên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?!" Tô Mặc hoảng sợ tức giận, lập tức đạp chân vùng vẫy, anh thừa biết cái tên này nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt lấy Tô Mặc, làm sao có thể để anh chạy thoát.

Hắn ghé sát mặt vào người anh, chỉ nhẹ nhàng nói một câu không rõ chữ đã khiến Tô Mặc lập tức im lặng: "Cho tôi ôm một lát, tôi sẽ để Tô Chính trực tiếp vào bộ phận tín dụng, bảo người quản lý giỏi nhất dẫn dắt nó."

Lời nói của Đinh Cạnh Nguyên khiến Tô Mặc chấn động.

Lúc đó anh đã cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng em trai thi rất kém, sao lại có thể nhận được thông báo phỏng vấn.

Nói trắng ra, ở cái nơi nhỏ bé như Ô Thị, muốn vào được ngân hàng, vào được bộ phận tốt, có chức vụ, ít nhiều gì cũng phải nhờ vả quan hệ, mỗi năm ngân hàng tuyển dụng chỉ có vài suất, không phải người có thành tích cực kỳ tốt thì cũng là người nhà được ưu ái.

Hóa ra là Đinh Cạnh Nguyên.

Quả nhiên chuyện gì cũng có nguyên nhân.

Trên trời sẽ không tự nhiên rơi xuống bánh nhân thịt.

Thực ra Đinh Cạnh Nguyên cũng không tốn nhiều công sức.

Ngân hàng mỗi năm mỗi tháng đều có nhiệm vụ huy động vốn, bao gồm cả chi nhánh, từ giám đốc chi nhánh cho đến nhân viên giao dịch.

Đinh Cạnh Nguyên chỉ cần gửi một khoản tiền, một khoản tiền khổng lồ, đồng thời hứa hẹn sẽ hợp tác lâu dài, vậy là trở thành khách hàng lớn nhất mà họ phải nịnh bợ lúc này, muốn một suất ưu ái chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Đi đi về về ôm mấy thùng hải sản nặng năm sáu chục cân, Tô Mặc vốn đã mệt đến thở hổn hển, lúc này lại bị Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt trong lòng, nhìn dãy rau củ tươi ngon trên giá sắt trước mặt, cho dù đang ở trong phòng điều hòa, mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra.

Ba là người chính trực như vậy, vì để Tô Chính có một công việc ổn định tốt đẹp mà cũng có thể hạ mình đi mời lãnh đạo ăn cơm.

Nghĩ đến tối hôm qua em trai nói với mình lúc phỏng vấn đã trả lời ban giám khảo là muốn vào bộ phận tín dụng nhất, lúc đó Tô Chính tràn đầy hy vọng nói nếu có thể vào được thì tốt quá, sau này có thể phát triển hơn, tự mình kiếm tiền mua nhà mua xe, mua cho ba mẹ một căn nhà to để ở.

Nhớ đến dáng vẻ tự tin tràn đầy của Tô Chính khi nói vị lãnh đạo kia rất coi trọng cậu, quả thực chính là Bá Lạc của cậu, sự phản kháng của Tô Mặc lập tức yếu đi hẳn.

Đinh Cạnh Nguyên ôm Tô Mặc đã miễn cưỡng yên tĩnh lại, lùi về sau hai bước, dựa lưng vào tường.

Trong nhà kho nhỏ lúc này không bật đèn, ánh sáng hơi lờ mờ, trái tim dưới tay đập rất nhanh.

Đinh Cạnh Nguyên thỏa mãn ôm Tô Mặc, ngửi mùi hương trên cổ anh, cánh tay càng siết chặt hơn, cuối cùng không nhịn được, nghiêng mặt ghé sát vào mặt Tô Mặc, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào lúm đồng tiền của anh, cẩn thận kiềm chế bản thân, không dám manh động, vất vả lắm mới được ôm người ta vào lòng, không thể để người ta chạy mất nữa.

"Hết giờ rồi, buông ra." Tô Mặc cau mày, chán ghét quay mặt đi, tránh né môi Đinh Cạnh Nguyên.

"Vừa rồi tôi chỉ nói ôm một lát, chứ có quy định là bao lâu đâu." Đinh Cạnh Nguyên nhếch mép cười xấu xa, tâm trạng rất tốt, bắt đầu giở trò lưu manh với lúm đồng tiền nhỏ.

Hắn cúi gằm mặt xuống, cố tình áp sát vào người anh, cằm tì lên vai Tô Mặc, ghì chặt lấy anh, ép ngực mình sát vào người anh hơn.

Nghe vậy, Tô Mặc đỏ mặt tía tai, tức giận đến mức lại bắt đầu vùng vẫy, miệng thở hổn hển, liên tục ra lệnh cho hắn "buông ra".

"Ôm thêm năm phút nữa." Đinh Cạnh Nguyên sao có thể buông ra, đương nhiên có thể ôm lâu thêm phút nào thì hay phút ấy, hắn ôm chặt lấy anh, ghé sát môi vào cổ Tô Mặc thề: "Ôm thêm năm phút nữa sẽ thả cậu ra."

Tô Mặc vùng vẫy không thoát ra được, lại sợ Đinh Cạnh Nguyên giở trò, bị hắn ôm chặt như vậy, bị môi hắn chốc chốc lại hôn lên cổ, dựa vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, tim anh đập như muốn nhảy ra ngoài.

Tên biến thái này rốt cuộc muốn thế nào mới vừa lòng.

"Tô Mặc." Đinh Cạnh Nguyên khẽ gọi, vùi mũi vào mái tóc anh, hít hà mùi hương của anh, trên khuôn mặt mà anh không nhìn thấy là vẻ mê luyến không thôi, "Tô Mặc, tôi yêu cậu.

Không ngày nào là tôi không nghĩ đến cậu...!Xin lỗi, trước đây là tôi sai, lúc đó tôi nhìn thấy cậu hẹn hò với con gái nhà người ta, tôi ghen đến phát điên...!Hôm đó tôi vừa bị người ta đánh cho một trận, trong lòng bực bội...!Tôi không chịu nổi việc cậu rời xa tôi, tôi cứ ngỡ cậu là của tôi rồi.

Là tôi sai, xin lỗi cậu...!Tôi biết cậu cũng thích tôi, đúng không...!Cậu đồng ý tha thứ cho tôi đi...!Tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì cậu...!Bằng lòng chết vì cậu..."

Khác với cách cưỡng ép mạnh bạo khi say rượu hôm đó, lúc này Đinh Cạnh Nguyên vô cùng "mềm mỏng" nỉ non vào tai Tô Mặc.

Trong nhà kho nhỏ lờ mờ, Tô Mặc bị hắn ôm chặt không thể động đậy.

Anh bất lực cụp mắt xuống, bên tai vang lên những lời giải thích về chuyện cũ, những lời tỏ tình điên cuồng, nghe đến cuối cùng, hai má nóng bừng, cơ thể không nhịn được run lên, cơn giận không thể kìm nén và chút tủi thân khó nói dâng lên trong lòng.

Chuyện xấu đã làm rồi, còn tô vẽ gì nữa.

Nếu thật sự muốn xin lỗi, vậy thì từ nay về sau tránh xa anh ra là được.

Sau đó, cũng không biết có phải đã qua năm phút hay chưa, đầu bếp trong bếp đến lấy nguyên liệu chuẩn bị bữa trưa, Đinh Cạnh Nguyên lúc này mới miễn cưỡng buông tay với vẻ mặt không cam lòng.

Tô Mặc vừa được thả ra, lập tức chạy như bay ra khỏi nhà kho nhỏ, chạy một mạch ra khỏi cánh cổng lớn nguy nga tráng lệ, chạy một đoạn dài, Tô Mặc vẫn không hề chậm bước.

Anh biết Đinh Cạnh Nguyên nhất định đã vào một căn phòng nào đó, đang ngồi trước máy tính, thông qua camera giám sát trên cổng lớn nhìn anh, anh biết, nhất định là như vậy.

42

Chuyện về cuộn giấy in phun thứ hai đã được giải quyết ổn thỏa, trong chuyện này dĩ nhiên là có công lao của Tô Mặc.

Trong cuộc họp giao ban sáng thứ Hai, trước mặt toàn thể nhân viên các phòng ban, Tổng giám đốc Lư đã đặc biệt khen ngợi Tô Mặc.

Hoàng Duyệt Văn dẫn đầu vỗ tay, chỉ có Giang Vũ là lén lút bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.

Sau cuộc họp, Tổng giám đốc Lư lại gọi riêng Tô Mặc lên nói chuyện, trước tiên là một tràng bài ca muôn thuở "làm việc chăm chỉ theo tôi nhất định sẽ có tương lai", sau đó nói đến vấn đề công việc của phòng kinh doanh, vấn đề khoản nợ cũ của Hải Uy, và cuộc đánh giá năng lực nhà cung cấp sắp tới - điều này rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến việc có thể nhận được hợp đồng của nhà máy sản xuất thứ hai vào năm sau hay không.

Bề ngoài Tô Mặc đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực chất trong đầu đã nghĩ đến chuyện khác: Nói đến nhà máy thứ hai làm sao có thể không nghĩ đến Đinh Cạnh Nguyên.

Vừa nghĩ đến Đinh Cạnh Nguyên, trong lòng Tô Mặc lại không yên.

Tan họp, Tô Mặc đến phòng kế toán báo cáo chi tiêu, báo cáo số tiền đã ứng trước mua hải sản, tiện thể ghi thêm một khoản "chi phí tiếp khách".

Vừa rồi ở văn phòng trên lầu, Tô Mặc đã báo cáo với tổng giám đốc Lư, trước đó anh đã liên hệ với kế toán Lưu bên phía công ty phụ trách khoản nợ cũ ở đường Phong Nguyên, thái độ của đối phương rất tốt, theo anh đánh giá là người có thể "tác động", có thể thử dùng tiền.

Tổng giám đốc Lư nghe Tô Mặc nói vậy, rất hài lòng, lập tức ký duyệt cho anh phiếu chi ba vạn tệ.

Ăn trưa xong, đến dây chuyền sản xuất xem tiến độ sản phẩm một chút, Tô Mặc đi xe của Hoàng Duyệt Văn về nội thành, đến đường Phong Nguyên.

Hoàng Duyệt Văn đưa anh đến một trạm xe buýt rất thuận tiện, khách sáo dặn dò: Xong việc thì về sớm nghỉ ngơi.

Thái độ của Lư Dân Ý và Hoàng Duyệt Văn đối với Tô Mặc rõ ràng là coi trọng hơn.

Lần trước Tô Mặc trò chuyện rất vui vẻ với kế toán Lưu, đã xin được số điện thoại.

Tô Mặc còn chưa đến nơi đã gọi điện thoại trước, vừa bắt máy là một tràng chào hỏi khách sáo, sau đó đi thẳng vào vấn đề hẹn ăn tối, đương nhiên "ăn tối" này không cần phải nói trắng ra, chỉ cần nói bóng gió, chỉ cần đối phương là người có thể bị "tác động", tự nhiên sẽ hiểu "ăn tối" mà anh nói có ý nghĩa gì.

Kế toán Lưu vì đã được sếp Đinh dặn dò kỹ lưỡng, không được đưa tiền, nhưng cũng không được làm mất mặt Tô Mặc, nên lúc này có chút khó xử, không dám không khách sáo trò chuyện, càng không dám đi ăn bữa cơm này của Tô Mặc.

Thường nói nhận tiền của người ta là phải gánh vác tai họa cho người ta.

Tô Mặc cúp điện thoại, đi thẳng lên tầng 18.

Mặc dù vừa rồi hai bên đã chào hỏi, nhưng khi gặp mặt vẫn khách sáo xã giao như thể lâu ngày không gặp.

Kế toán Lưu cũng được coi là người từng trải, nhìn dáng vẻ này của Tô Mặc, nếu không nói rõ ràng thì chắc chắn là không thể đuổi khéo được.

Trong văn phòng lúc này cũng không có ai, nên anh ta dứt khoát nói thẳng, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt ôn hòa chân thành: "Tiền của bên cậu không phải là tôi không muốn giúp, mà là sếp Đinh nhà chúng tôi đã đặc biệt dặn dò không được đưa, là ý của sếp Đinh, không liên quan gì đến tôi.

Chúng ta đều là người làm công ăn lương, không dễ dàng gì, tôi nói thật với cậu đấy, cậu đừng có bán đứng tôi."

Tô Mặc dựa vào tường thang máy, ngẩng đầu nhìn dãy số màu đỏ nhảy xuống.

Trong đầu anh trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì.

Thang máy đến tầng một, ting một tiếng, cửa mở ra.

Nhưng Tô Mặc vẫn dựa vào đó không nhúc nhích, thở dài một hơi bất lực.

Đinh Cạnh Nguyên quả thực là âm hồn bất tán.

Từng chút từng chút một len lỏi vào cuộc sống của anh, toàn là những thứ anh không thể trốn tránh, tình thân, công việc, xuất hiện ở mọi nơi mà anh không ngờ tới nhưng cũng có thể nói là nằm trong dự liệu.

Đinh Cạnh Nguyên đang dần dần dồn Tô Mặc vào chân tường, bao vây anh, muốn ép anh đến mức anh không còn sức phản kháng, ngoan ngoãn khuất phục.

—------

Lời Gấu Gầy: Cố gắng ngày 5 chương, chẳng mấy chốc mà hoàn

- --------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK