• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Gầy

181

Đếm ngược một tuần nữa là đến ngày khai trương, Giang Tâm Mi gọi điện thoại đến, nói là bệnh tình của Đinh Khê Xuyên nguy kịch, cần phải phẫu thuật gấp.

Giọng Giang Tâm Mi trong điện thoại gần như muốn khóc, gọi con trai về nhà: "Ba con bệnh lâu rồi, con tưởng mẹ giục con về là vì cái gì? Con thật nhẫn tâm, để nó mê hoặc đến mức hồn vía lên mây, gia nghiệp cũng không cần, ba mẹ cũng không cần...!Phẫu thuật cũng không biết có thể xuống khỏi bàn mổ hay không..." Giờ phút quan trọng này, bà ta muốn con trai nhất định phải quay về.

Biết đâu chừng Đinh Khê Xuyên thật sự nguy kịch, lúc đó sẽ thay đổi di chúc thì sao.

Bà ta vẫn luôn tin chắc rằng di chúc đã được lập rồi.

Trước đó, biểu hiện tệ hại của Đinh Cạnh Nguyên khiến bà ta vô cùng bi quan.

Tô Mặc ra sức khuyên nhủ Đinh Cạnh Nguyên quay về, dù sao Đinh Khê Xuyên cũng là ba ruột của hắn: "Lỡ như có chuyện gì thì sao? Tôi không muốn cậu sau này phải hối hận đâu."

"Tôi đi rồi còn mình phải làm sao?" Khách sạn sắp khai trương rồi, đây chính là thời khắc quan trọng nhất.

Giọng điệu tự luyến của Đinh Cạnh Nguyên khiến Tô Mặc bĩu môi, lật người trừng mắt nhìn hắn.

Đinh Cạnh Nguyên cười, từ phía sau ôm lấy Tô Mặc: "Tôi biết mình giỏi giang mà, tôi sợ mình quá giỏi giang lại khiến bản thân mệt mỏi.

Mình xem tôi thương mình biết bao nhiêu, biết mình mệt mỏi, hai ngày nay tôi đâu có dám động vào "hoa cúc", sắp phải "tu vô tình đạo" đến nơi rồi."

Tô Mặc bị cách gọi mặt dày mày dạn của Đinh Cạnh Nguyên chọc cười.

Đinh Cạnh Nguyên ôm Tô Mặc cọ cọ hai cái, h.ạ thân liền cứng lên.

Hắn hôn lên dái tai Tô Mặc, tay luồn vào trong quần ngủ của anh, nắm lấy "cậu nhỏ" mềm mại đáng yêu kia mà xoa nắn, một lúc sau mới khẽ thì thầm nỉ non: "Không ngờ mình lại lợi hại như vậy."

Tô Mặc chậm rãi xoay người lại, vuốt ve cổ Đinh Cạnh Nguyên rồi hôn hắn, từ trong mũi phát ra tiếng rê.n rỉ thoải mái.

Đinh Cạnh Nguyên lật người đè Tô Mặc xuống, h.ạ thân động đậy, miệng hung hăng li.ếm láp má Tô Mặc mấy cái: "Rên thật dễ nghe, chỉ nghe thôi cũng muốn bắn rồi.

Ngay cả lúm đồng tiền cũng ngọt ngào, đúng là nhặt được bảo bối."

"Phì." Tô Mặc mở mắt ra nhìn hắn, khẽ cười một tiếng vào mặt hắn.

"Đưa tay vào đây."

"Ừm." Tô Mặc vừa tự động dạng chân ra một chút để Đinh Cạnh Nguyên dễ dàng hành động, vừa đưa tay vào trong qu.ần lót của Đinh Cạnh Nguyên, sờ soạng vài cái rồi lại rút ra sờ lên đường nhân ngư của Đinh Cạnh Nguyên, sau đó lại đưa vào nắm lấy "khúc gân" của hắn, đã cứng đến mức chảy nước.

Biết Đinh Cạnh Nguyên nhường nhịn mình, chịu đựng rất nhiều, hơn nữa ngày mai hắn phải đi rồi, một khi đã đi chắc chắn phải mất mấy ngày: "Được rồi, mình vào đi."

"Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng thôi, chỉ làm một lần." Tô Mặc đã chủ động mời mọc, Đinh Cạnh Nguyên nào còn nhịn được nữa, lột q.uần lót của Tô Mặc, làm động tác khuếch trương vài cái rồi trực tiếp đâm vào.

Nói là chỉ làm một lần cũng không sai, nhưng Đinh Cạnh Nguyên lại kéo dài thời gian, không nỡ bắn, làm xong cũng đã qua 12 giờ đêm.

Câu nói kia của Đinh Cạnh Nguyên thật ra cũng đúng, công việc thường ngày của khách sạn đều là do Tô Mặc quyết định, nhưng Đinh Cạnh Nguyên ở bên cạnh và không ở bên cạnh, đối với Tô Mặc mà nói quả thật không giống nhau.

Đinh Cạnh Nguyên ở đây, Tô Mặc ra quyết định gì cũng thấy yên tâm.

"Mình muốn làm gì thì làm, cứ theo ý mình mà làm.

Làm ông chủ là phải khiến bản thân vui vẻ.

Biết chưa?"

"Ừm." Tô Mặc nằm gọn trong lòng Đinh Cạnh Nguyên, gật đầu.

"Có chuyện gì không quyết định được thì gọi điện thoại cho tôi."

"Ừm."

"Tôi sẽ nhanh chóng quay về." Phẫu thuật tim trước sau gì cũng phải mất mấy ngày.

"Ừm."

"Đừng đến biệt thự bên kia, nghỉ ngơi cho tốt."

"..."

"Điện thoại cũng gọi ít thôi.

Đừng suốt ngày nhớ thương "cái đuôi heo" kia, hãy nghĩ đến tôi nhiều hơn."

"..." Tô Mặc véo eo Đinh Cạnh Nguyên một cái, chó cũng ghen, hơn nữa còn ghen không ngừng, "Mình suốt ngày gây sự với Tiểu Đa là có ý gì?"

Đinh Cạnh Nguyên bị véo đau đến "á" một tiếng, ôm chặt Tô Mặc vào lòng, thân mật không thôi.

Sáng hôm sau, Đinh Cạnh Nguyên chở vợ yêu đang ngái ngủ đi làm, 9 giờ sáng cùng vợ yêu họp, buổi trưa cùng vợ yêu đến nhà ăn nhân viên ăn cơm.

Nhà ăn nhân viên và ký túc xá nhân viên ở cùng một khu, lúc trước là một trung tâm hoạt động người cao tuổi đã đóng cửa được thuê rồi sửa sang lại.

Từ khách sạn đi bộ qua một ngã tư lớn chỉ mất vài phút là tới.

Giờ cơm trưa người đông, rất nhiều người đến giờ vẫn chưa biết mặt mũi ông chủ, cũng không ai nhường chỗ.

Tô Mặc đi vào nhà bếp, dọa người phụ trách giật nảy mình.

Tô Mặc cười nói đến xem tình hình, bảo anh ta cứ lo làm việc, đừng để ý đến mình.

Lúc Tô Mặc bưng cơm ra, nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên đang khoanh tay đứng trước bàn của hai cô gái trẻ chờ chỗ.

Hai cô gái đỏ mặt, vội vàng ăn xong, dọn dẹp bát đĩa rồi nhường chỗ.

"Mình đừng để ý nhiều." Đinh Cạnh Nguyên sợ vợ yêu ghen, nói xong liền nhìn chằm chằm bát dĩa đũa muỗng, cơm canh trước mặt, vẻ mặt chán ghét.

"Bát dĩa vừa lấy từ tủ khử trùng ra." Tô Mặc biết hắn lại mắc bệnh công tử, từ trong túi quần tây móc ra một hộp đựng đũa bằng gỗ tinh xảo đưa cho hắn: "Vệ sinh đạt tiêu chuẩn, tôi đã kiểm tra rồi.

Chịu khó một chút vậy, đợi mình về tôi sẽ nấu đồ ăn ngon cho mình."

"Cảm ơn vợ yêu." Đinh Cạnh Nguyên lấy đũa ra, nhỏ giọng nói, nhận được một cái trừng mắt từ Tô Mặc.

Buổi chiều, Đinh Cạnh Nguyên và Tô Mặc chia thành hai nhóm, cùng với mấy quản lý của bộ phận buồng phòng và bộ phận ăn uống kiểm tra và sắp xếp phòng khách sạn và nhà hàng theo danh sách tiêu chuẩn của khách sạn ba sao.

Bận rộn như vậy cả buổi chiều.

Đinh Cạnh Nguyên lái xe đưa vợ yêu về nhà, sau đó mới xách hành lý đơn giản chuẩn bị quay về Thượng Hải.

Tô Mặc muốn tiễn Đinh Cạnh Nguyên, ngồi lên ghế phụ tiễn đến tận cổng tiểu khu mới xuống xe.

Đinh Cạnh Nguyên vẫn chưa chịu đi, hạ cửa kính xe xuống dặn dò Tô Mặc sáng mai đến công ty đừng vội vàng, bắt xe đi là được.

Lại nói hay là để xe lại cho Tô Mặc lái, hắn bắt xe về.

Tô Mặc phất tay bảo hắn mau đi đi: "Còn nấn ná nữa thì phải lái xe đêm rồi." Cũng đâu phải là không trở về nữa.

"Xua đuổi tôi? Sáng mai không có tài xế, mình sẽ biết tôi tốt thế nào."

Tô Mặc bất lực với hắn, mím môi trừng mắt nhìn hắn.

Đinh Cạnh Nguyên thở dài, lưu luyến không rời lái xe đi.

Không cần đợi đến sáng mai, vừa bước vào nhà, Tô Mặc đã biết Đinh Cạnh Nguyên tốt thế nào.

Đinh Cạnh Nguyên vừa đi, Tô Mặc liền cảm thấy toàn thân uể oải, căn bản không có tinh thần nấu cơm.

Bận rộn cả ngày, anh lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, muốn ăn tạm gì đó cho xong.

Tắm rửa xong, rõ ràng cơ thể rất mệt mỏi nhưng lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Lăn qua lộn lại trên giường đến tận 9 giờ, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Đinh Cạnh Nguyên, hắn đã đến bệnh viện, ca phẫu thuật tim của Đinh Khê Xuyên được ấn định vào 8 giờ sáng mai.

"Sợ mình trên đường phân tâm nên tôi không dám gọi điện thoại cho mình.

Tình hình nghiêm trọng lắm sao?"

"Hơi nghiêm trọng.

Nhưng bác sĩ phẫu thuật đều là những chuyên gia tim mạch nổi tiếng, vẫn có hy vọng.

Bác sĩ nói là từ lúc ngất xỉu năm ngoái, tim ông ấy đã có vấn đề rồi."

"...!Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi."

"Tôi không lo lắng.

Công ty nhiều việc, mình đừng tự làm khổ bản thân."

"Ừm.

Đừng lo lắng cho tôi."

"Bên này phẫu thuật xong, chỉ cần ổn định là tôi sẽ lập tức quay về.

Bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Ừm.

Tối nay mình phải thức đêm ở bệnh viện sao?"

"Xem tình hình, hôm nay chắc chắn phải ở lại.

Bốn tâm phúc của ông ấy đều đang ở đây canh chừng, nếu tôi dám kích động Đinh Khê Xuyên thêm lần nữa, chắc bọn họ sẽ xúm vào đánh tôi mất."

"...!Vậy mình chú ý nghỉ ngơi, đừng quá lo lắng."

"Đã nói là không lo lắng mà."

Tô Mặc biết không thể nào không lo lắng chút nào được.

Đinh Cạnh Nguyên bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn mong mỏi tình ba con với Đinh Khê Xuyên.

Xét cho cùng, hắn là một người đàn ông rất khao khát gia đình.

Tô Mặc cả đêm ngủ không ngon, bữa sáng phải chạy đến nhà ăn nhân viên ăn.

Bắt đầu kinh doanh, hơn một trăm nhân viên chia ca ăn cơm, nhà ăn tuy không lớn nhưng chắc chắn là đủ dùng.

Nhưng lúc này là giờ cao điểm, mọi người lại tập trung ăn cơm nên có vẻ chật chội.

Ăn xong, Tô Mặc ngồi xe điện của trưởng bộ phận hậu cần về khách sạn.

Ba cuộc họp buổi sáng kéo dài đến tận 12 giờ 30: Đào tạo vận hành hệ thống quản lý hậu trường đã bước vào giai đoạn mô phỏng thực tế cuối cùng, thực đơn món Hoa và món Tây của nhà hàng đã được ấn định giá cả, quảng bá khách sạn trong thời gian chạy thử tiếp tục được đẩy mạnh.

Tô Mặc yêu cầu mỗi người quản lý bộ phận đều phải làm tốt công việc của mình: "Làm tốt thì tăng lương, làm không tốt lập tức cút." Lúc Tô Mặc nói những lời này, ngữ khí và thần thái đều vô thức mang theo vài phần bóng dáng của Đinh Cạnh Nguyên.

Tối qua bị Đinh Cạnh Nguyên "hành hạ" cả đêm, Tô Mặc ngủ không ngon.

Lúc thư ký Tiểu Đường mang cơm trưa vào, cô ấy nhìn thấy tổng giám đốc đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

182

Ngày 1 tháng 10, khách sạn chạy thử.

Nói là chạy thử nhưng thật ra cũng không khác gì khai trương chính thức, chỉ là một cách nói khi tuyên truyền ra bên ngoài, ngụ ý tự khiêm, tiếp tục hoàn thiện việc quản lý khách sạn một cách tỉ mỉ, là một thái độ kinh doanh thăm dò thị trường, tự chừa đường lui cho mình.

Thiệp mời khách quý sau khi được xác nhận đã được Ninh Tấn trình lên Tô Mặc, gửi đi từng cái một.

Trong đó bao gồm lãnh đạo các ban ngành công thương, quản lý đô thị, vật giá, thuế vụ, bao gồm cả ba mẹ Tô Mặc và một số trưởng bối.

Tô Mặc tự mình quyết định gửi thiệp mời cho Giang Tâm Mi và Đinh Khê Xuyên.

Chuyện này đương nhiên là phải "giết xong rồi mới báo" với Đinh Cạnh Nguyên.

Tô Mặc sắp xếp lại ngôn ngữ, nhân lúc nghỉ trưa gọi điện thoại cho Giang Tâm Mi, nói ngày khách sạn chạy thử: "Có thể bác trai sẽ không đến được, đây chỉ là thể hiện sự tôn trọng của chúng con thôi ạ."

"Hừ, cậu đúng là thông minh." Nếu Đinh Khê Xuyên thật sự có thể tham dự lễ khai trương, chắc chắn sự chú ý của giới truyền thông sẽ được nâng lên một tầm cao mới, doanh thu của Mặc Nguyên dựa vào các mối quan hệ rộng rãi của tập đoàn Trường Giang chắc chắn cũng sẽ tăng lên một bậc.

Hai người cũng không có gì để nói: "Thiệp mời đã gửi rồi ạ, đây là ý của Cạnh Nguyên.

Chúc bác trai sớm bình phục." Tô Mặc vừa nói xong lời hay ý đẹp, Giang Tâm Mi liền "hừ" một tiếng rồi cúp điện thoại.

Giang Tâm Mi không mắng Tô Mặc, Tô Mặc cảm thấy đối với mối quan hệ của hai người mà nói, đây đã là một bước tiến lớn rồi.

Chắc hẳn Giang Tâm Mi cũng rất khao khát tình cảm của con trai.

Quả nhiên là mẹ con, tính cách cũng di truyền.

Đinh Cạnh Nguyên vừa đi ngày đầu tiên, Tô Mặc đã nhận được điện thoại của mẹ Lưu Vân, nói là muốn đến sớm hơn mấy ngày: "Con bận rộn đến mức không về nhà, mẹ nhớ con." Thật ra Lưu Vân đã muốn đến từ lâu rồi, con trai những năm qua ở Tân Thành sống như thế nào, ở đâu, ăn uống có tốt không, hàng xóm có hòa thuận không, những điều này người làm mẹ đều muốn biết.

Bà đã hỏi Tô Chính, nhưng nghe trăm lần không bằng tận mắt nhìn thấy một lần.

Lần này Tô Mặc mở khách sạn, mời bọn họ đến dự với tư cách là trưởng bối, Lưu Vân càng muốn đến Tân Thành sớm hơn để xem thử.

"Có bất tiện không? Hay là chúng ta đến lúc đó ở khách sạn cũng được." Bà biết nhà con trai là căn hộ một phòng ngủ, diện tích không lớn.

"Không bất tiện đâu mẹ, thật đấy, nhà cậu ấy rộng rãi lắm, chỉ là bình thường hai đứa con đều ở bên này, cậu ấy chiều theo con, con thì ở quen rồi, không muốn chuyển đi.

Chỉ là dạo này công việc bận rộn quá, mẹ đến có khi con cũng không có thời gian ở bên mẹ."

"Không cần đâu, có ba con đi cùng mẹ rồi."

"Ba cũng đến ạ?!"

"Ơ? Thiệp mời con gửi không phải viết là Tô Tuyền Phong sao?"

Tô Mặc bật cười, liên tục gật đầu nói đúng.

Chỉ cần ba Tô Tuyền Phong có thể đến xem qua vào ngày khai trương, Tô Mặc đã rất mãn nguyện rồi.

Bây giờ lại thành ra thế này, quả là niềm vui bất ngờ.

Chẳng lẽ đây là đại diện cho việc ba đã tha thứ cho mình rồi sao?

Sau khi cúp điện thoại với mẹ, Tô Mặc lại gọi điện cho em trai Tô Chính để hỏi thăm tình hình ở nhà.

Làm sao ông cụ lại đồng ý.

"Chắc là ngộ ra rồi.

Ba còn lén mẹ lấy thiệp mời cho thầy Chu xem nữa.

Em thấy ba còn muốn mời cả đám người trong khu đến ở phòng tổng thống nữa kìa.

Trong lòng ba rất vui đấy."

Tô Mặc phì cười, ba đâu phải là người thích khoe khoang như vậy.

Cuối cùng thì đứa con trai này cũng có thể khiến ông tự hào một lần: "Ba chỉ là muốn nói cho mọi người biết, con trai ông ấy tuy là đồng tính luyến ái, nhưng cũng là một người đồng tính luyến ái rất thành đạt, rất đáng tự hào."

Tô Chính cũng cười: "Anh, em luôn cảm thấy anh rất tuyệt."

"Cái thằng nhóc này.

Em ấn định ngày cưới chưa? Mẹ vợ tương lai của em không giục à?" Ban đầu lúc đính hôn, hai nhà đã định ngày cưới vào dịp lễ 1/5, sau đó bàn bạc lại, dời đến cuối năm.

"Giờ mẹ cô ấy đối xử với nhà mình tốt lắm luôn.

Sổ đỏ đã thêm tên Chu Huệ rồi, không chạy đi đâu được nữa.

Không phải em nói chứ, mẹ cô ấy thật sự...!suốt ngày nhồi nhét vào đầu Chu Huệ là đàn ông không đáng tin..."

Tô Mặc cười ha hả, nghe em trai "nói xấu" mẹ vợ tương lai.

"Chuyện của anh, mọi người trong..."

"Qua lâu rồi.

Ban đầu em cũng tưởng sẽ bị đồn ầm ĩ, không ngờ chẳng có gì xảy ra cả.

Mẹ nói là mọi người đều biết ba sĩ diện, ai dám nói trước mặt ba chứ, không sợ ba tuyệt giao với họ à, còn sợ ba tức chết nữa."

"Phì phì phì! Nói bậy bạ gì đấy, muốn ăn đòn à?"

"Haha, là mẹ nói đấy, nguyên văn lời mẹ luôn.

Dù sao những ai biết chuyện đều giả vờ như không biết, cứ như vậy thôi."

Sau này, Lưu Vân đã dạy dỗ Tô Tuyền Phong: "Con người ta luôn tự mình áp đặt, tự mình dựng lên cho mình biết bao nhiêu rào cản.

Rất nhiều chuyện kỳ thực là tự mình đánh bại chính mình.

Ông nói xem tôi nói có đúng không? Sao không trả lời, này! Ông già họ Tô kia, tôi đang nói ông đấy! Cuộc sống là của mình, ai có thể dựa vào chuyện cười nhạo người khác mà sống cả đời? Ông muốn sống thế nào thì sống, dù sao cũng đã trôi qua hơi nửa đời người rồi, còn liên lụy đến con trai tôi vất vả."

Tô Tuyền Phong đối mặt với bà vợ đanh đá chua ngoa chỉ biết im lặng.

Ông chưa bao giờ cãi lại bà.

Cả đời này, ông cũng chẳng cãi thắng bà được mấy lần.

"Anh, em đã xin nghỉ một ngày, sáng mai lái xe đưa ba mẹ đến đó."

"Lái xe cẩn thận, đừng phóng nhanh vượt ẩu."

"Anh yên tâm đi."

Bốn người nhà họ Tô đoàn tụ ở Tân Thành vào buổi trưa ngày hôm sau.

Buổi sáng, nhân viên phục vụ nhà hàng Hoa và nhà hàng Tây tiến hành huấn luyện mô phỏng, Tô Mặc không xem hết, giao hiện trường lại cho quản lý nhà hàng, vội vàng về nhà.

Không có tài xế quả thật bất tiện, Tô Mặc cảm thấy phải nhanh chóng đưa việc mua thêm một chiếc xe nữa vào lịch trình.

Trên đường đi, Tô Mặc gọi điện thoại cho Tô Chính, Tô Chính nói đã đến ngã tư chợ rau rồi, hỏi Tô Mặc trong nhà có rau không, có cần tiện thể mua ít rau không: "Thầy Chu cũng đến rồi." Tô Chính vừa dứt lời, Tô Mặc nghe thấy tiếng mẹ Lưu Vân ở ghế phụ bên kia: "Là ba con ép thầy ấy đi cùng đấy."

"Mẹ muốn con nói với anh là thầy Chu bị ba ép đi cùng, á!" Tô Chính kêu lên một tiếng, bị thầy Chu ngồi phía sau vỗ một cái vào đầu, làm rơi cả tai nghe.

Lưu Vân cười ha hả: "Nói nữa là ba con giận đấy." Tô Tuyền Phong mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, lười để ý đến hai mẹ con.

Tô Mặc cầm điện thoại cũng bật cười, trong nháy mắt tâm trạng trở nên vô cùng thoải mái.

Cúp điện thoại, anh định liên lạc với Đinh Cạnh Nguyên, nghĩ lại vẫn thôi, sáng nay công việc riêng tư gì cũng đã gọi cho hắn bảy tám cuộc điện thoại rồi.

Ca phẫu thuật của Đinh Khê Xuyên chắc cũng sắp xong rồi, có khi hắn đang bận, lát nữa gọi sau.

—------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK