Lúc bắn vào, Đinh Cạnh Nguyên không đeo bao cao su, lại bắn quá sâu, nên khi ôm Tô Mặc vào bồn tắm để rửa ráy, Tô Mặc lại phải chịu thêm một trận hành hạ, bởi vì không nghi ngờ gì nữa, "chỗ đó" của anh lại bị thương, chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy đau.
Tô Mặc rất đau, lúc được Đinh Cạnh Nguyên ôm về giường, mắt vẫn còn ươn ướt.
Đinh Cạnh Nguyên lúc lên cơn "điên" thật sự rất đáng ghét, giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, không thể khống chế nổi.
Cuối cùng, nếu không phải anh dùng tuyệt chiêu "mút lưỡi" tự sáng tạo ra, thì có lẽ bây giờ vẫn chưa xong chuyện.
"Miệng có bị sưng không?"
"Ừm, hơi trầy."
"Phía sau có bị sưng không?"
"Ừm."
"Nghiêm trọng không?"
"Có chút."
"Thật sao?"
"Ừm."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Mặc cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Đinh Cạnh Nguyên bằng ánh mắt nhu tình, dùng giọng nói đã khàn nói với hắn câu nói trong trò chơi: "Em yêu anh."
Vừa rồi, Tô Mặc bị Đinh Cạnh Nguyên ép buộc phải nói, so với cách nói dịu dàng lúc này thì uy lực hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đến việc cuối cùng Tô Mặc còn hôn mình mãnh liệt như vậy, trong lòng Đinh Cạnh Nguyên lập tức dâng lên một cơn sóng dữ, lập tức lật người đè lên.
Tô Mặc giơ tay chống ngực hắn, rất hả hê nhắc nhở: "Đã sưng hết rồi."
"Lại là nói đùa sao?" Đinh Cạnh Nguyên vội vàng hỏi.
Không thể hôn, không thể "làm", hắn chỉ có thể ôm chặt Tô Mặc, mũi cọ vào mũi anh, ánh mắt nhìn sâu vào mắt anh, như muốn thông qua cửa sổ tâm hồn để thăm dò tình cảm thực sự của anh dành cho hắn.
Tim Đinh Cạnh Nguyên đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí còn có xu hướng vượt qua 300 nhịp mỗi phút.
Thấy hắn sốt ruột như vậy, Tô Mặc lại nảy ra ý muốn trêu chọc, bỗng nhiên cảm thấy cả người thoải mái, mông không còn đau, đùi cũng không còn ê ẩm nữa.
"Em yêu anh." Tô Mặc dịu dàng nói, còn cố ý đưa tay ôm lấy cổ Đinh Cạnh Nguyên, nhướng đầu hôn nhẹ lên môi hắn.
Câu nói thứ ba vừa dứt, Tô Mặc nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Đánh golf cả buổi sáng, lại bị "hành hạ" cả buổi chiều, anh thực sự rất mệt.
Còn Đinh Cạnh Nguyên thì đã hoàn toàn phát điên rồi.
Tô Mặc không thể động đậy được nữa, bởi vì toàn thân đều bị hắn "ăn sạch sẽ", cả trên lẫn dưới đều sưng tấy, ngực và đùi chi chít dấu hôn.
Hắn chỉ có thể ôm người đang nhắm mắt ngủ trong lòng, liên tục liế.m láp từ đỉnh đầu đến ngón chân của anh, liếm đến mức toàn thân Tô Mặc ướt đẫm và run rẩy, mấp máy môi chửi hắn biế.n thái, đến cả sức lực để đá hắn cũng không còn.
"Tô Mặc, anh cũng yêu em...!Anh yêu em rất nhiều, bảo bối..." Cuối cùng, Đinh Cạnh Nguyên áp môi vào bên tai Tô Mặc, thì thầm những lời âu yếm.
Nhưng dù hắn nói gì, hỏi gì, Tô Mặc cũng lười phản ứng, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Ánh sáng le lói từ khe hở của tấm rèm cửa sổ ngày càng mờ dần, đã hơn 5 giờ chiều.
Đinh Cạnh Nguyên ôm người trong lòng, da thịt chạm vào nhau, nhìn Tô Mặc bằng vẻ mặt cưng chiều rất lâu.
Tô Mặc ngủ rất say, mí mắt hơi thâm quầng.
Hôm nay anh thực sự bị Đinh Cạnh Nguyên tra tấn đến thảm
"Từ ngày cậu đến xem tôi thi đấu, tôi đã biết, cậu thích tôi." Cuối cùng cũng đợi được đến lúc Tô Mặc tự mình thừa nhận.
Đinh Cạnh Nguyên dùng ngón tay cái miết nhẹ lên đôi môi bị mình cắn sưng, thở dài thỏa mãn.
Nằm cạnh Tô Mặc một lúc, Đinh Cạnh Nguyên đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Hắn vội vàng xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài.
Đến cửa thang máy, hắn gặp một người mặc áo khoác phao màu trắng, dáng người cao ráo, là một chàng trai rất xinh đẹp.
"Là anh..." Chàng trai mở to mắt đầy kinh ngạc, chào hỏi Đinh Cạnh Nguyên.
Nghe vậy, Đinh Cạnh Nguyên liếc nhìn cậu ta bằng vẻ mặt vô cảm, sau đó đột nhiên quay người bỏ chạy, mở cửa vào nhà, sải bước đến bên giường, tháo chiếc nhẫn vẫn luôn đeo trên tay mình đeo vào ngón áp út của Tô Mặc.
Rõ ràng là rộng hơn một chút, phải mua chiếc nhỏ hơn mới được.
Tô Mặc mở mắt ra, trong phòng chỉ có đèn ngủ, Đinh Cạnh Nguyên không có ở đây.
Tỉnh dậy trong một môi trường xa lạ, anh nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Tô Mặc nằm thêm một lúc, sau đó mới đưa tay mò lấy chiếc điện thoại trên đầu giường.
Điện thoại va nhẹ vào ngón tay, phát ra tiếng động nhỏ, lúc này Tô Mặc mới chú ý đến ngón giữa của mình không biết từ lúc nào đã đeo một chiếc nhẫn nam, chính là chiếc mà Đinh Cạnh Nguyên vẫn luôn đeo trên tay.
"Cậu đâu rồi?"
"Bảo bối dậy rồi à? Tôi đang trên đường về, mình có đói không?" Tâm trạng Đinh Cạnh Nguyên rất tốt, cho dù vừa rồi ở khách sạn gặp phải một người tình cũ muốn nối lại tình xưa cũng không hề bị ảnh hưởng.
"Cậu đi đâu vậy?"
Đinh Cạnh Nguyên không nói, chỉ cười bí hiểm: "Đợi tôi về sẽ mang đồ ăn ngon cho mình." Nói xong còn rất sến súa hôn "chụt" một cái vào điện thoại.
"Ừm." Tô Mặc ậm ừ một tiếng, ra hiệu đã nghe thấy.
"Còn của tôi đâu?" Đinh Cạnh Nguyên đòi hôn.
Tô Mặc không cho, định cúp điện thoại.
"Vậy tôi bay về hôn mình, phía trước đèn đỏ, xem ra phải vượt đèn đỏ rồi..."
"Chụt!" Tô Mặc vội vàng hôn vào điện thoại một cái.
Tên Đinh Cạnh Nguyên vô lại trên đường đi đòi "vượt" vô số đèn đỏ, nhận được một chuỗi dài những nụ hôn ngọt ngào.
126
Thẩm Lăng ngồi ở góc nhà hàng, ánh mắt không rời khỏi hai người đang ngồi cạnh cửa sổ bên kia.
Mấy năm không gặp, Đinh Cạnh Nguyên đã trở thành một người đàn ông quyến rũ.
Mặc vest thắt cà vạt trông thật sự rất ra dáng.
Trước kia, Đinh Cạnh Nguyên nổi tiếng là một top rất đào hoa, vừa trẻ vừa đẹp trai, trên giường tuy không thích chiều người khác nhưng thể lực cực sung mãn, điều quan trọng là rất chịu chi.
Nhưng hắn chơi bời với ai cũng chỉ là qua đường, hơn nữa những người không đẹp trai thì hắn căn bản không thèm nhìn.
Lúc đó, cậu ta được coi là người ở bên Đinh Cạnh Nguyên lâu nhất, sau đó còn đi khắp nơi tìm người trong giới để hỏi thăm, nghe nói Đinh Cạnh Nguyên phải thi đấu nên không ra ngoài chơi bời nữa, sau đó lại nghe nói hắn đã ra nước ngoài.
Không ngờ lại gặp Đinh Cạnh Nguyên ở đây, cậu ta vừa nhìn thấy ở thang máy đã nhận ra.
Bây giờ cậu ta đang trong thời kỳ trống trải, rất cô đơn, gặp được Đinh Cạnh Nguyên thật sự rất vui mừng.
Sau đó, cậu ta đợi Đinh Cạnh Nguyên ra khỏi phòng, lại đi theo xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Ai ngờ Đinh Cạnh Nguyên từ đầu đến cuối đều rất lạnh lùng, nói cậu ta nhận nhầm người, hắn hoàn toàn không có hứng thú với cậu ta.
Trước đây chỉ cần cậu ta vui vẻ, chủ động nhào tới, Đinh Cạnh Nguyên đều sẽ bỏ rơi người khác mà chạy theo.
Bây giờ lại dám giả vờ không quen biết, còn tỏ thái độ khó chịu, đúng là đồ khốn nạn.
Nhờ vào khuôn mặt xinh đẹp, Thẩm Lăng chưa bao giờ thất bại trong giới, hôm nay Đinh Cạnh Nguyên thật sự chọc giận cậu ta rồi.
Hừ, cậu ta ngược lại muốn xem xem bạn trai hiện tại của hắn là thần tiên phương nào.
Ban ngày ban mặt theo hắn vào khách sạn, chắc cũng chẳng phải người đứng đắn gì.
Kết quả nhìn thấy rồi mới biết, hóa ra chỉ là một người đàn ông như vậy.
Khuôn mặt không có gì nổi bật, dáng người cũng bình thường, chỉ có chiếc áo khoác trên người là có vẻ sang trọng một chút, phỏng chừng cũng là do Đinh Cạnh Nguyên bỏ tiền ra mua, nhìn kỹ thì thấy nút áo trên cùng còn bị rớt mất một cái.
Chỉ có lúc cười lên thì còn coi được, trên má có một lúm đồng tiền khá sâu.
Gu thẩm mỹ của Đinh Cạnh Nguyên cũng cao thật.
Sau khi hai người bên kia gọi món xong, không biết là có chuyện gì, Đinh Cạnh Nguyên đứng dậy, cúi người xuống giải thích gì đó với người đối diện đang có vẻ không vui, sau đó nhấc chân rời đi, chắc là về phòng lấy đồ, xem ra hình như còn khá vội.
Tô Mặc vốn đang quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên từ trong tấm kính phản chiếu, anh nhìn thấy một người đang ngồi đối diện.
"Chỗ này có người rồi." Tô Mặc cảm thấy rõ ràng ánh mắt của đối phương không mấy thiện cảm, nhưng vẫn lên tiếng giải thích một câu.
"Chào anh." Thẩm Lăng cười chào hỏi.
"Tôi không quen cậu."
"Tôi đương nhiên biết anh không quen tôi, nhưng Đinh Cạnh Nguyên quen tôi."
"Ồ..." Tô Mặc có chút do dự, "Cậu ấy về phòng lấy đồ, lát nữa sẽ xuống ngay."
"Anh không muốn hỏi xem tôi và Đinh Cạnh Nguyên có quan hệ gì sao?"
"..." Tô Mặc nhíu mày, trực giác mách bảo anh không có gì tốt đẹp.
"Tôi tên là Thẩm Lăng." Thẩm Lăng không vòng vo tam quốc, nói thẳng vào vấn đề, Đinh Cạnh Nguyên sẽ quay lại bất cứ lúc nào, "Quan hệ với Đinh Cạnh Nguyên có lẽ giống như anh."
Tô Mặc sững sờ, cảm giác như có một dòng máu nóng bốc lên não.
Người này có thể gọi thẳng tên Đinh Cạnh Nguyên, chứng tỏ là quen biết.
Lại liên tưởng đến những tin đồn trăng hoa trước đây của Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc cảm thấy lời cậu ta nói rất có thể là thật.
Nhìn chằm chằm vào Thẩm Lăng, Tô Mặc không thể không thừa nhận, cậu ta quả thực rất xinh trai.
Nhìn qua thì có vẻ nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, môi hồng răng trắng.
Những chàng trai trong ảnh mà Giang Tâm Mi đưa cho anh, ai nấy đều rất đẹp, ăn mặc vừa lẳng lơ vừa thời thượng.
"Hiện tại trạng thái của Đinh Cạnh Nguyên thế nào? Vẫn sung mãn như vậy chứ? Làm với anh ta thật sự rất sướng.
Lần nào tôi cũng bị anh ta..."
"Đó đều là chuyện của rất lâu rồi." Tô Mặc đột nhiên lên tiếng cắt ngang, giọng nói căng thẳng, "Tôi đều biết.
Bây giờ cậu ấy rất đứng đắn.
Chúng tôi đang dùng bữa, mời người tự tiện đến đây là cậu, vui lòng đổi chỗ khác."
"Thật sao?" Thẩm Lăng không biết người đàn ông đối diện lấy đâu ra tự tin mà dám nói tên sở khanh họ Đinh kia đã thay đổi.
Thái độ của Tô Mặc khiến tâm trạng cậu ta vốn đã không vui vì bị Đinh Cạnh Nguyên lạnh nhạt càng thêm tồi tệ, "Vừa rồi ở thang máy, Đinh Cạnh Nguyên còn muốn hẹn tôi ăn cơm...Ài, thật không nên nói ra.
Xin lỗi." Thẩm Lăng lịch sự xin lỗi, "Dù sao thì hôm nay hai người cũng đến đây để hẹn hò mà."
"Cậu không cần phải nói dối.
Có thể trước đây cậu và Đinh Cạnh Nguyên có chút gì đó, tôi đoán hôm nay cậu gặp anh ấy ở thang máy là thật.
Tuy nhiên thái độ của cậu ấy không tốt khiến cậu không vui.
Cậu muốn hẹn hò nhưng cậu ấy căn bản không thèm để ý đến cậu, đúng không? Sau đó cậu lại gặp tôi ở đây, nên muốn trút giận lên tôi." Tô Mặc dựa vào ghế sofa, nói xong thì quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Tô Mặc nói trúng phóc, Thẩm Lăng có chút tức giận.
"Anh trai, anh thật sự quá tự lừa mình dối người rồi, một người đào hoa như Đinh Cạnh Nguyên mà anh lại muốn độc chiếm anh ta, có phải là quá tham lam rồi không? Người ta thường nói, biết người biết ta..."
"Tôi không phải anh trai của cậu.
Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, sau này Đinh Cạnh Nguyên tuyệt đối chỉ là của một mình tôi." Tô Mặc cố kìm nén cơn giận trong lòng, cuối cùng cũng lên tiếng đuổi người, "Mời cậu đi cho, cậu đột nhiên chạy đến đây thật sự rất buồn cười và ấu trĩ."
"Anh đúng là biết giữ thể diện, có lẽ Đinh Cạnh Nguyên thích kiểu người như anh đấy.
Dù sao thì tuổi tác lớn rồi, khẩu vị cũng sẽ thay đổi." Thẩm Lăng đứng dậy, đối diện với Tô Mặc, "Nhưng chó không thể bỏ thói ăn phân, anh cứ chờ xem tôi có thể hẹn được Đinh Cạnh Nguyên không." Nói xong quay người trở về chỗ cũ.
Khi cãi nhau, người nào nói câu cuối cùng to nhất, dù không có lý thì dường như cũng mang theo ba phần chiến thắng.
Huống chi còn có thể để lại cho đối phương một bóng lưng "tiêu sái".
Thẩm Lăng quay trở lại chỗ ngồi ở góc phòng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Tô Mặc, mang theo chút chế giễu và khiêu khích.
Tính tình Tô Mặc bình thường rất tốt, nhưng anh không muốn tỏ ra yếu thế trước loại người này.
Anh cố kìm nén cơn giận trong lòng, ngồi đối diện với cậu ta.
Cho đến khi liếc mắt nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên trở về.