Vì tối qua quá mệt mỏi, lại ngủ không ngon, nên Tô Mặc ngủ trưa đến tận hơn ba giờ chiều mới tỉnh.
Anh trở người, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không có tiếng động gì cả.
Lúc trước, anh đã khóa trái cửa, Đinh Cạnh Nguyên gõ cửa, gọi điện thoại, anh đều không để ý, sau đó thì yên tâm ngủ thiếp đi.
Không biết bây giờ người đó còn ở ngoài hay không.
Phía sau vẫn còn đau, Tô Mặc trở người ngồi dậy, đi đến bên cửa nghe ngóng một lúc rồi chậm rãi mở khóa, quả nhiên không có ai.
Trong nhà yên tĩnh, ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính ban công chiếu vào đã nghiêng nghiêng ghé đến chỗ ghế sofa.
Ngoại trừ tấm thảm len dệt kim thủ công xinh đẹp, vết bầm tím trên đầu gối, cơn đau nhức phía sau, thì mọi thứ trong căn hộ này dường như chẳng khác gì so với bốn năm tháng trước.
Tô Mặc chậm rãi đi vào bếp rót nước cho mình, phát hiện rác thải lúc ăn trưa đã được dọn dẹp sạch sẽ, bát đũa cũng đã được rửa sạch.
Anh bưng cốc nước ấm thong thả đi ra ban công.
Trời đã vào đông, mặc đồ ngủ ra ngoài cảm thấy hơi lạnh.
Bãi cỏ trong khu chung cư nhiều khóm đã úa vàng, đâu đó vài cụ già đẩy xe nôi đưa cháu ra ngoài phơi nắng.
Tô Mặc đứng trên ban công rất lâu, đến khi thấy lạnh mới quay vào nhà, nghiêng người trên ghế sofa hút hết điếu thuốc cuối cùng trong ngăn kéo, sau đó quay về phòng, khóa trái cửa rồi chơi game.
Một lát sau anh lại ra ngoài đi vệ sinh, rửa tay, vào bếp rót nước, rồi lại quay về phòng, khóa trái cửa tiếp tục chơi game.
Sắc trời nhanh chóng tối sầm, Đinh Cạnh Nguyên không về, cũng không gọi điện thoại.
Trong nhà không bật đèn, Tô Mặc nằm sấp trên giường, dần dần chơi game đến mức mất tập trung, bởi vì anh biết Đinh Cạnh Nguyên sắp về.
Tô Mặc chơi đến khi bụng đói cồn cào mới chịu dừng lại.
Anh lại một lần nữa mở cánh cửa bị khóa trái ra, phòng khách tối om, đã hơn sáu giờ tối rồi, chẳng lẽ...!Đinh Cạnh Nguyên không đến...!Tên biến thái đó...!Sao có thể...!Thật sự không đến nữa sao? Tốt quá rồi.
Tô Mặc chậm rãi đi vào bếp, định nấu chút gì đó ăn, để bản thân đỡ phải mất công nên anh chỉ nấu một nồi cháo trắng.
Món ăn kèm lúc trưa rất ngon, rõ ràng còn thừa lại kha khá, ăn kèm cháo trắng rất hợp, tiếc là đã bị Đinh Cạnh Nguyên vứt hết vào sọt rác rồi, thật là lãng phí.
Ăn cơm xong, lúc đang rửa bát trong bếp, Tô Mặc nghe thấy tiếng mèo kêu liên hồi ở dưới lầu.
Tô Mặc thay áo khoác, cầm chìa khóa xuống lầu, nằm ì cả một ngày rồi, nên xuống dưới đi dạo một chút.
Anh nhìn thấy con mèo hoang hôm trước trong bụi cây sau ghế dài, nó đã lớn hơn rất nhiều, những vệt lông loang lổ trên người cũng đã dài ra, bộ lông hơi bẩn.
Tiếc là hôm nay trong nhà chỉ có cháo trắng, Tô Mặc đứng im nhìn nó vài giây.
Anh thong thả đi đến siêu thị, mua thuốc lá và một số đồ dùng cần thiết, sau đó còn mua một hộp cá nhỏ.
Lúc tính tiền, anh theo thói quen lấy thêm một chiếc bật lửa trên kệ hàng bên cạnh quầy thu ngân.
Ra khỏi siêu thị, dưới biển quảng cáo bên đường có hai người trẻ tuổi đang cãi nhau.
Cô gái đứng trong bóng tối, không nhìn rõ mặt, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Còn chàng trai thì cao lớn, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình màu đen, tóc ngắn gọn gàng.
Tô Mặc liếc mắt nhìn, dưới ánh đèn đường vàng vọt, bỗng nhiên cảm thấy bóng lưng đó rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, anh không dừng bước, xoay người bước vào cổng khu chung cư.
Bé mèo hoang ăn rất ngon miệng, có vẻ như đã đói lắm rồi.
Tô Mặc đứng bên cạnh ghế dài nhìn nó, cúi đầu xé lớp giấy bạc trên bao thuốc lá, rút một điếu ra, nghiêng đầu châm lửa rồi hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra một làn khói trắng.
Đột nhiên, giọng nói của Đinh Cạnh Nguyên vang lên từ trên đỉnh đầu, Tô Mặc giật mình, ngước mặt nhìn lên.
Trên ban công tầng hai, Đinh Cạnh Nguyên mặc chiếc áo đen dài đang đứng từ trên cao nhìn xuống.
Đúng vậy, người đàn ông này bây giờ đã có chìa khóa nhà anh, có thể tự do ra vào.
Cuối cùng vẫn đến, sao hắn có thể không đến chứ.
Trừ khi Đinh Cạnh Nguyên đã hết hy vọng, nếu không sẽ không bao giờ buông tha cho anh.
Mà bây giờ muốn hắn hết hy vọng, căn bản là nhiệm vụ bất khả thi, anh đã ngủ với hắn rồi...!Tên điên này...
Đang nghĩ ngợi, Tô Mặc bỗng sững người, trong đầu tự động hiện ra đáp án cho câu hỏi vừa rồi: Bóng lưng chàng trai cao lớn mặc đồ thể thao kia quen thuộc như vậy, thì ra là giống...!Đinh Cạnh Nguyên của sáu năm trước.
Ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, trời mưa tầm tã, Đinh Cạnh Nguyên cũng mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình màu đen như vậy, dáng người cao lớn, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ chiếc áo ba lỗ màu trắng và cánh tay rắn chắc.
Tô Mặc vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt khó chịu của Đinh Cạnh Nguyên lúc đó, thậm chí anh còn nhớ rõ màu sắc của hai chiếc túi xách bên chân hắn, một chiếc là của Đinh Cạnh Nguyên, một chiếc là của anh, bị hắn thô bạo kéo từ trên bàn xuống đất.
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, quên cả hút thuốc, thì ra anh vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy...
"Lên đây." Đinh Cạnh Nguyên lên tiếng gọi.
Tô Mặc không để ý đến hắn, quay đầu nhìn chú mèo, cúi đầu châm thuốc.
Rất nhanh sau đó, trên lầu vang lên tiếng khóa cửa, tiếng bước chân của Đinh Cạnh Nguyên lập tức đã đến gần sau lưng.
"Sau này không được hút thuốc nữa." Đinh Cạnh Nguyên mặc kệ ở đây là ngoài đường, trực tiếp ôm Tô Mặc vòng lòng từ phía sau, đưa tay rút điếu thuốc trong miệng anh ra, tiện tay dí vào sau lưng ghế gỗ bên cạnh dụi tắt.
Tô Mặc hiếm khi không phản kháng, mặc kệ hắn ôm, anh chỉ quay đầu nhìn hắn, giọng nói có chút uể oải: "Tôi hút thuốc thì liên quan gì đến cậu?" Vốn tưởng Đinh Cạnh Nguyên sẽ nói gì đó như hút thuốc có hại cho sức khỏe, không ngờ hắn chỉ nói: "Mùi thuốc lá khó ngửi, tôi không thích.
Cậu hút thuốc rồi tôi không hôn cậu được."
Khốn kiếp! Tô Mặc nhìn hắn, uể oải liếc xéo hắn một cái, đây là lần đầu tiên Tô Mặc làm như vậy.
Mà chỉ một cái liếc mắt này của anh, đã khiến nửa người Đinh Cạnh Nguyên tê rần, hồn vía lên mây.
Đinh Cạnh Nguyên cảm thấy, Tô Mặc trong lòng hắn lúc này và Tô Mặc của buổi trưa, buổi sáng và ngày hôm qua có gì đó khác lạ.
"Tô Mặc." Đinh Cạnh Nguyên có chút nôn nóng, cúi đầu vùi mặt vào cổ anh.
"Buông ra." Tô Mặc vẫn không quay đầu, anh hất người ra sau, dễ dàng đẩy hắn ra.
Đinh Cạnh Nguyên đuổi theo anh trong hành lang, ôm chặt anh từ phía sau, nghiêng đầu định hôn.
"Cậu đừng có điên khùng nữa được không? Bị người khác nhìn thấy thì sau này chúng ta không cần ở đây nữa đâu." Tô Mặc tức giận, vặn vẹo cơ thể, hai tay dùng sức đẩy đầu hắn ra.
Vừa dứt lời, Đinh Cạnh Nguyên đã bế bổng anh lên như bồng trẻ con, mặc kệ tiếng kêu kinh ngạc của Tô Mặc, bước nhanh lên tầng hai.
Sau đó, trong căn hộ tối om chưa bật đèn, vang lên tiếng phản kháng giận dữ của Tô Mặc: "Cậu buông tôi ra..."
"Ư...!Không được cắn nữa...!Đau...!Ngày mai còn ra ngoài gặp ai được nữa..."
"Chỗ đó cũng không được cắn..."
"Đau...!Đinh Cạnh Nguyên, đồ biến thái..."
"Bỏ tay ra...!Nghe thấy chưa...!Tôi hận cậu đến chết..."
Trong suốt quá trình đó, Đinh Cạnh Nguyên vẫn luôn im lặng, bởi vì miệng hắn quá bận rộn, căn bản không rảnh để lên tiếng.
Chỉ đến cuối cùng, lúc buông Tô Mặc ra, hắn mới ôm chặt anh vào lòng, liếm láp đôi môi anh, nỉ non thì thầm: "Hận sao? Tôi sẽ khiến cậu yêu nhiều như cậu hận."
Nửa đêm, Tô Mặc tỉnh giấc một lần, là bị cái tên Đinh Cạnh Nguyên đáng lẽ phải ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách đè tỉnh.
Tối nay Đinh Cạnh Nguyên ngoan ngoãn nghe lời một cách bất thường, Tô Mặc bảo hắn ngủ trên ghế sofa, hắn liền đồng ý.
Tô Mặc lập tức tỉnh táo, cửa bị khóa trái rồi, Đinh Cạnh Nguyên rốt cuộc đã vào bằng cách nào?
Đùi Đinh Cạnh Nguyên gác lên eo anh, cánh tay ôm chặt lấy ngực anh, cằm tì lên đỉnh đầu anh, đè anh đến mức gần như không thở nổi.
Tô Mặc dùng sức đẩy hắn sang một bên rồi liên tục đá hắn hai cái.
Đinh Cạnh Nguyên bị đá đến mức mơ màng mở mắt, vừa trở mình đã định đưa tay ôm lấy anh.
"Ngoan ngoãn một chút đi, nếu không thì ra ngoài mà ngủ." Tô Mặc cau mày, sẵn sàng đạp hắn bất cứ lúc nào.
Đinh Cạnh Nguyên nghiêng người trên gối, mắt lim dim nhìn Tô Mặc, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, sau đó thật sự nhắm mắt ngủ tiếp.
Ai ngờ, một lúc sau, Tô Mặc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì Đinh Cạnh Nguyên lại áp sát từ phía sau.
"Bảo bối." Đinh Cạnh Nguyên hai tay ôm eo Tô Mặc, kéo anh vào lòng, tay chân quấn chặt lấy anh, lẩm bẩm như đang nói mớ: "Không có em, tôi không ngủ được."
Tô Mặc vì quá buồn ngủ, chỉ có thể lầm bầm mắng một tiếng "biến thái", rồi nhắm mắt lại.
—----.