169
Ở Hồng Kông hai tuần, Chu Chuyển Dự và con trai hết lòng hết dạ đưa vợ chồng Đinh Tô đi chơi khắp nơi.
Hàng Tư Hoa biết chồng có khách - là bạn tốt và đối tác kinh doanh, cũng nói sẽ cố gắng về Hồng Kông sớm nhất có thể, nhưng cuối cùng vì có việc bận nên hai bên vẫn chưa gặp được nhau.
Đinh Cạnh Nguyên và Tô Mặc bay về thành phố S, thu dọn hành lý cần thiết, chuẩn bị lái xe về Tân Thành.
Kết quả họ vừa về đến nhà chưa được bao lâu thì Giang Tâm Mi đã gọi điện thoại đến.
Nắm rõ hành tung của của mình như vậy, Đinh Cạnh Nguyên biết mẹ mình nhất định đã cho người theo dõi biệt thự.
Qua điện thoại, Giang Tâm Mi bảo con trai về nhà ăn cơm, dường như đã đoán trước được sẽ bị từ chối, sau khi nhận được câu trả lời, bà ta lập tức nhượng bộ nói có thể dẫn theo Tô Mặc cùng về.
Lời lẽ giống như Đinh Khê Xuyên đã nhượng bộ phần nào.
Nhưng Đinh Cạnh Nguyên biết rõ tính cách của Đinh Khê Xuyên, mặc dù hai ba con ở bên nhau tổng cộng cũng chỉ vỏn vẹn hai năm, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, Đinh Cạnh Nguyên có thể "từ bụng ta suy ra bụng người": bảo thủ, không đến đường cùng sẽ không bỏ cuộc.
Sự nhượng bộ của Đinh Khê Xuyên, chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, cho phép hắn có người tình, nhưng nhất định phải có người thừa kế.
Nếu Tô Mặc thực sự thích trẻ con, vì ba mẹ Tô Mặc, Đinh Cạnh Nguyên miễn cưỡng đồng ý nuôi một đứa, nhưng nhất định phải trên tinh thần tự nguyện, là vấn đề riêng của hắn và Tô Mặc.
Hai người không trì hoãn, buổi chiều đã trở về Tân Thành.
Tối hôm đó, sau khi ân ái, Đinh Cạnh Nguyên ôm Tô Mặc, bàn bạc về chuyện mở khách sạn.
Mặc dù ngày thường Đinh Cạnh Nguyên cái gì cũng muốn tốt nhất, cái gì cũng muốn đắt nhất, là người rất kén chọn, nhưng Tô Mặc lúc đầu nghe hắn nói những lời đó ở nhà Tưởng Phong, còn lo lắng hắn muốn mở khách sạn hạng sao, không ngờ Đinh Cạnh Nguyên trong chuyện kiếm tiền lại rất đáng tin cậy.
Trong khoảng thời gian ở Hồng Kông đã tìm hiểu được một số thông tin.
"Xét đến khả năng chi tiêu của Tân Thành, khách sạn quá tốt chắc chắn sẽ không có nhiều thị trường, chỉ cần làm bình thường là được, bộ phận ăn uống trước tiên phải đặc sắc.
Khách sạn ở quảng trường Phù Thạch kia rất phù hợp, kỳ thực cũng có chút giống với khách sạn chúng ta ở trên đảo Nam Nha tối hôm đó, định vị không rõ ràng lắm, vừa mang tính chất thương mại vừa là du lịch, mô hình quy mô và vận hành chúng ta đều có thể tham khảo..."
"Tân Thành gần thành phố S, thói quen ăn uống cũng rất giống nhau, có thể để Chu Chuyển Dự giới thiệu cho chúng ta đầu bếp món Thượng Hải, ngoài ra còn phải tuyển đầu bếp Quảng Đông, đầu bếp Hồ Nam, khách du lịch ở Tân Thành vẫn chủ yếu là người dân các tỉnh lân cận..."
"Định vị thị trường là như vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi xem nhà...!Chi phí vận hành ban đầu giống như Chu Chuyển Dự đã tính toán cho chúng ta..."
Đinh Cạnh Nguyên vừa nói vừa duỗi tay mở ngăn kéo đầu giường, một tay lật giấy bút, nằm sấp xuống bên cạnh Tô Mặc, viết viết vẽ vẽ trên gối.
Tiền thuê nhà bao nhiêu - theo giá nhà đất ở Tân Thành chia làm ba khu vực có thể xem xét; Trang trí bao nhiêu, chia làm hai cấp độ đơn giản và sang trọng, bao gồm nhà hàng, sảnh lớn, phòng khách, điện nước nóng lạnh; Cần bao nhiêu nhân viên, cơ cấu tổ chức, ước tính có thể thu được bao nhiêu doanh thu và lợi nhuận kinh doanh cũng như để đạt được mức độ như vậy cần những điều kiện bên ngoài nào.
"Vốn đầu tư ban đầu ít nhất phải tám trăm vạn.
Vốn khởi động chúng ta lấy một ngàn vạn cho tròn, để Chu Chuyển Dự góp 40% cổ phần." Đinh Cạnh Nguyên nói xong ném giấy bút sang một bên, trở mình ôm lấy Tô Mặc.
"Ừm, số còn lại cậu lo liệu.
Tiền của tôi cũng góp hết vào, tuy ít, nhưng là toàn bộ tài sản của tôi.
Tôi đã hỏi rồi, căn nhà này của tôi có thể vay được năm mươi vạn, tôi muốn..." Tô Mặc còn chưa nói xong, Đinh Cạnh Nguyên đã sa sầm mặt mũi, đưa miệng ngậm lấy môi anh, hai tay đặt trên mông anh, xoa nắn trừng phạt vài cái.
Miệng Tô Mặc vừa rồi đã bị hắn mút đến sưng lên, lúc này hơi đau, liên tục kêu lên "Ai ui" khe khẽ.
"Để tôi còn nghe thấy những lời này nữa, tôi sẽ làm cậu không xuống giường được.
Cậu là của tôi." Đinh Cạnh Nguyên dí sát mũi vào chóp mũi Tô Mặc, đè người xuống dưới, trừng mắt nhìn, trong mắt tràn đầy d.ục vọng chiếm hữu không hề che giấu: "Tất cả đều là của tôi."
"..." Tô Mặc thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, tuy rằng ít nhiều gì cũng đã hiểu được dụ.c vọng chiếm hữu có thể nói là biến thái của Đinh Cạnh Nguyên đối với mình, nhưng nghe những lời này, nhìn vào mắt hắn, tim vẫn đập nhanh không thôi.
"Tất cả của những gì của tôi đều thuộc về cậu." Đinh Cạnh Nguyên nói những lời sến súa này thực sự rất nghiêm túc, có thể khiến người ta chết chìm trong mật ngọt, hắn nắm lấy tay Tô Mặc đặt lên ngực mình: "Bao gồm cả trái tim này.
Chúng ta là của nhau.
Ai cũng không thể rời xa ai.
Được không?"
Rời xa nhau sẽ không sống nổi!
Cho dù sau này sáu trăm vạn của Đinh Cạnh Nguyên đều được góp vốn dưới danh nghĩa của Tô Mặc, Tô Mặc cũng không còn băn khoăn về vấn đề tiền bạc nữa.
Tối hôm đó, Đinh Cạnh Nguyên còn nói bên tai anh rất nhiều lời điên rồ sến súa, Tô Mặc nghe đến mức tai nóng bừng, tim đập thình thịch.
Tô Mặc nghĩ cho dù sau này hai người thật sự có chuyện gì thì đã sao, còn băn khoăn gì nữa, tình yêu nồng nàn này đã đủ để cùng nhau đi tiếp mười năm tám năm, như vậy là đủ rồi.
Chuyện sau này sau này hãy tính, hà cớ gì phải tự mình chuốc lấy phiền não khi đang yêu đương ngọt ngào.
Cuối cùng hai người cũng bận rộn.
Trong vòng một tháng, họ đã đi xem hết tất cả các tòa nhà cho thuê phù hợp để làm khách sạn ở khu vực Tân Thành, sau khi so sánh kỹ lưỡng, cuối cùng hai người thận trọng bàn bạc, quyết định địa điểm, nơi này nằm ở khu vực thành phố, gần núi Tân Thành, tương đối gần khu du lịch, gần đó cũng có các khách sạn du lịch lớn nhỏ khác nhau, trước đây tầng dưới là siêu thị hai tầng, tầng trên có mười mấy tầng.
Sau khi trang trí xong, vừa hay tầng dưới là khu ăn uống, tầng trên làm khu phòng ở.
Khi bàn bạc tiền thuê nhà, Đinh Cạnh Nguyên đã mời đối phương đi ăn, về khoản này hắn hoàn toàn không bằng Tô Mặc.
Tô Mặc làm kinh doanh nhiều năm như vậy, trên bàn rượu làm sao để khéo léo đạt được mục đích một cách âm thầm, anh có cách riêng của mình.
Tô Mặc dây dưa với đối phương hơn một tuần, cuối cùng cũng ký được hợp đồng thuê nhà.
Tiền của Chu Chuyển Dự cũng nhanh chóng được chuyển đến, Tô Mặc với tư cách là tổng giám đốc, dưới sự "hỗ trợ" của trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc là ông Đinh, đã vô cùng có trách nhiệm mà vạch ra kế hoạch khai trương chi tiết, bao gồm tiến độ trang trí khách sạn, thành lập đội ngũ quản lý của riêng mình, tuyển dụng nhân sự, lập kế hoạch kinh doanh và dự toán, mua sắm vật tư, xin giấy phép, nghiệm thu địa điểm, mô phỏng kinh doanh thử nghiệm, kế hoạch quảng bá và lễ khai trương, v.v.
Tổng giám đốc là người lãnh đạo cao nhất, có thể nói là trách nhiệm nặng nề, hơn nữa đối với Tô Mặc mà nói là một thử thách cực lớn.
Trong quá trình lập kế hoạch, Tô Mặc dần trở nên hăng hái nhiệt tình, đồng thời bắt đầu tràn đầy tự tin.
Hai người thường xuyên thảo luận về một vấn đề nào đó đến tận khuya.
Mặc dù phải đối mặt với nhiệm vụ gian khổ là chuẩn bị cho một khách sạn lớn, nhưng biết có Đinh Cạnh Nguyên ở bên, trong lòng Tô Mặc lại thêm phần vững vàng.
Tin tưởng bản thân có thể làm được.
Trong văn phòng thuê tạm bợ, Tô Mặc phỏng vấn những ứng viên đầu tiên của mình - trước tiên cần giám đốc công trình thành thạo nghiệp vụ, nhân viên quản lý mua sắm khách sạn giàu kinh nghiệm và nhân viên tài chính.
Văn phòng tạm thời được thuê trong một khu dân cư cách khách sạn không xa, là căn hộ thông tầng hai tầng.
Căn nhà chỉ được trang trí đơn giản, Tô Mặc mua trên mạng mấy bộ bàn ghế văn phòng cũ, đặt vào phòng khách, sau đó đặt thêm hai hàng cây xanh, đặt thêm một chiếc laptop là thành văn phòng.
Buổi sáng Tô Mặc và Đinh Cạnh Nguyên, một người đi gặp người phụ trách thiết kế của công ty trang trí đã hẹn trước, một người đến văn phòng phỏng vấn.
Bởi vì đều chỉ là tiếp xúc ban đầu, cho nên chia nhau ra làm.
Hai người đã hẹn nhau buổi trưa sẽ ăn cơm ở căn bếp nhỏ phía sau văn phòng, vì vậy Tô Mặc trên đường đến còn ghé qua chợ, Đinh Cạnh Nguyên muốn ăn thịt bò hầm, Tô Mặc mua thức ăn xong lại mua thêm hai món đồ dùng nhà bếp.
Sáng nay đến phỏng vấn là ứng viên vị trí quản lý mua sắm, một người đàn ông đã có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc ở khách sạn hạng sao, hiện vẫn đang công tác, nhìn ảnh trên sơ yếu lý lịch hoàn toàn không giống người đàn ông ba mươi lăm tuổi.
Hẹn chín rưỡi, lúc Tô Mặc chín giờ đúng đến cửa văn phòng, người ta đã đến rồi.
Nhìn thấy một thanh niên tuấn tú mặc áo khoác màu xanh đậm, đội mũ len móc tay lấy chìa khóa mở cửa, Trần Chung Minh nhất thời có chút hoang mang, trong tay còn xách theo túi thức ăn, đây là tình huống gì vậy.
Thông tin tuyển dụng ghi là công ty mới thành lập, anh ta đến đây chắc chắn sẽ trở thành lãnh đạo, coi như là công thần khai quốc.
Khách sạn hiện tại của anh ta tuy tốt, nhưng bên trên luôn có người đè nén không thể phát huy hết khả năng.
Đây là nguyên nhân chính khiến anh ta muốn nhảy việc.
Không muốn làm quản lý thì không phải là nhân viên kinh doanh giỏi.
"Xin lỗi, tôi đến từ thành phố S sáng nay, sợ muộn nên đến sớm một chút." Trần Chung Minh lịch sự giải thích.
"Không sao, anh vào đi.
Ngồi đâu cũng được, tôi cất đồ ăn rồi sẽ ra ngay." Tô Mặc mở cửa, mời người ta ngồi, xách túi thức ăn vào bếp nhỏ phía sau.
Anh không biết Trần Chung Minh phía sau đang nhìn mình, lông mày đã hơi nhíu lại.
Chẳng lẽ là cậu thanh niên này phỏng vấn mình? Không thể nào.
Nhìn cậu ta chắc là vừa tốt nghiệp đại học nhỉ.
Trần Chung Minh đánh giá xung quanh căn phòng, bên ngoài nhìn không thấy có gì không ổn, rất nhiều nơi làm việc tạm thời đều được thuê trong khu dân cư, nhưng bên trong cũng quá đơn sơ.
Trong lòng Trần Chung Minh mơ hồ đã có kết luận, cảm thấy bản thân có lẽ đã đến nhầm chỗ.
Công ty này cho người ta cảm giác không đáng tin cậy, còn đang nhóm lửa nấu cơm, đây là cái kiểu gì vậy, mở khách sạn đầu tư mấy chục triệu không phải là trò trẻ con đâu.
Anh ta đúng là rất muốn nhảy việc, nhưng yêu cầu của anh ta rất cao.
Vì lịch sự, Trần Chung Minh vẫn ngồi xuống, che giấu sự bất mãn một cách khéo léo.
Tô Mặc cất đồ xong, từ trong bếp đi ra, ngồi đối diện, Trần Chung Minh nhìn kỹ lại, lập tức cảm thấy phán đoán ban nãy có chút sai lệch, người này nhìn cũng phải hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm.
—-----.