"Gia đình điều kiện đều rất tốt." Cô nàng nhấn mạnh thêm câu này.
Hạ Đinh: "..."
Chắc chắn Tần Tịch Nặc thường xuyên trò chuyện với bà cụ và quản gia Hàn, đều cho rằng Hạ Đinh đang tiếp cận Phó Văn Cảnh với mục đích xấu, muốn dựa vào hôn nhân để đổi đời.
Cứ như bị nhân viên bán hàng ở cửa hàng đồ hiệu khinh thường vậy.
Hạ Đinh không bận tâm đến những lời mỉa mai này. Xuất thân không thể lựa chọn, điều duy nhất người bình thường có thể làm là tận dụng mọi thứ có thể để sống cuộc sống mình mong muốn, như vậy đã là rất tốt rồi.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để nói đạo lý.
Hạ Đinh không muốn nhịn nhục nữa.
Cô im lặng một lúc, suy nghĩ trong đầu, tìm cách đáp trả cho hả dạ.
Lúc này, Phó Văn Cảnh đột nhiên nói với giọng điệu sắc bén: "Tần tiểu thư có nguồn lực tốt như vậy, sao không tìm cho mình một anh bạn trai điều kiện tốt trong số đó?"
Giọng điệu của anh ta không hề gay gắt, vẫn nhẹ nhàng, mang theo ý cười, ngữ điệu lên cao, như thể chỉ đang nói đùa.
Anh ta nói: "Tôi nhớ ngày đầu tiên gặp cô, hôm đó ở ban công, tôi đã nói rõ là tôi có bạn gái rồi."
"Nhưng vì chưa đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin, Hạ Đinh cũng không muốn bị chú ý đặc biệt trong quá trình dạy kèm vì mối quan hệ với tôi, nên mới dặn tôi đừng nói với mọi người."
"Hôm nay tôi muốn giới thiệu với cô, Hạ Đinh là bạn gái của tôi." Phó Văn Cảnh nói: "Ở ban công, trên bàn ăn, trước mặt cô và bà nội, tôi đều đã nói rõ, tôi tuyệt đối sẽ không xem xét chuyện hôn nhân thương mại. Nếu cô không thể từ chối yêu cầu của gia đình, cứ đổ hết trách nhiệm lên tôi cũng được, tôi không ngại."
Hạ Đinh cảm thấy hơi khó xử.
Cô vẫn còn nhớ hôm đó ở ban công, cô khẳng định Phó Văn Cảnh đang “bắt cá ba tay”.
Mấy ngày nay đã hiểu lầm anh ta quá nhiều lần, Hạ Đinh thấy hơi áy náy.
Cô nhìn Tần Tịch Nặc, mũi cô gái đã đỏ lên, mắt cũng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, chỉ cần chớp mắt là nước mắt sẽ tuôn rơi.
Phó Văn Cảnh nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi biết cô cũng là bất đắc dĩ. Tôi đã gọi xe cho cô rồi, xem pháo hoa xong thì về nhà sớm, về đến nhà thì nhắn tin báo bình an cho Viễn Phàm.”
Người đàn ông này, làm việc thật dứt khoát.
Cô gái sắp khóc rồi mà anh ta vẫn có thể nói ra những lời an ủi với giọng điệu cứng nhắc như vậy.
Đột nhiên, Hạ Đinh bị Phó Văn Cảnh bế bổng lên.
Cô kêu lên một tiếng, theo bản năng vòng tay ôm chặt cổ anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, ánh mắt dừng lại trên đường viền hàm dưới rõ nét của anh, cổ áo sơ mi đen được mở hai cúc, và yết hầu chuyển động lên xuống theo lời nói của anh.
Anh bước đi vài bước, đợi đến khi Tần Tịch Nặc không nghe thấy nữa, Hạ Đinh mới nghe thấy anh lẩm bẩm: "Lúc cãi nhau với anh thì hùng hổ lắm, gặp người khác lại rụt cổ như rùa."
Hạ Đinh hít sâu một hơi: "Anh mới là rùa rụt cổ!"
Phó Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Vừa nãy sao em không thể hiện bản lĩnh đó ra? Người ta sắp giới thiệu bạn trai cho em rồi kìa!"
"..."
Hạ Đinh không nhịn được phản bác: "Cô ấy muốn giới thiệu bạn trai cho em chẳng phải cũng là vì anh sao?"
Phó Văn Cảnh cười toe toét, bờ vai rộng rung lên theo tiếng cười.
Hạ Đinh ngơ ngác: "Anh bị sao vậy?"
Chẳng lẽ bị cô mắng mà thấy vui?
Phó Văn Cảnh siết chặt tay, lắc đầu cười: "Không có gì, chỉ là thấy..."
Hạ Ngạn luôn nói, Hạ Đinh vì không thân với anh ta nên mới không khách sáo.
Hôm nay Phó Văn Cảnh cuối cùng cũng được nếm trải sự vô lý và ngang ngược của Hạ Đinh.
Đúng là giống như pháo.
Hạ Đinh khó hiểu: "Thấy gì?"
Phó Văn Cảnh mỉm cười, ngước nhìn bầu trời đêm, nói nhỏ: "Chỉ là thấy, nếu có thể sống cùng em mãi mãi, thật tốt."
Tiếc là, tất cả đều là giả dối.
Hạ Đinh không nghe rõ anh ta nói gì.
Vì đúng lúc anh ta mở miệng, những bông pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời phía trên lâu đài, màn đêm được thắp sáng như ban ngày.
Rất nhiều du khách dừng chân chiêm ngưỡng màn bắn pháo hoa bất ngờ và hoành tráng này, có những cặp đôi nhân cảnh đẹp mà tỏ tình, cô gái vui sướng lao vào vòng tay chàng trai, ôm nhau say đắm.
Hạ Đinh nghe thấy cuộc trò chuyện đầy kinh ngạc của hai người qua đường bên cạnh:
"Hôm nay đâu phải thứ bảy, sao lại có bắn pháo hoa nhỉ?"
"Hay là có ai cầu hôn?"
"Nghe nói màn pháo hoa này phải tốn cả trăm nghìn tệ đấy!"
Màn pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của Hạ Đinh, bên tai là tiếng pháo hoa nổ vang trời.
Cánh tay trần của cô áp sát vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Qua lớp áo sơ mi đen, nơi tiếp xúc dần trở nên ấm áp.
Hạ Đinh hoàn hồn, mới nhận ra mình đang nhìn vào đôi mắt sáng tối đan xen của Phó Văn Cảnh, nhìn thấy hàng mi dài in bóng xuống mí mắt, nhìn thấy khóe môi anh ta hơi nhếch lên, và khuôn mặt đẹp trai được ánh sáng pháo hoa làm dịu đi phần nào.
Cô bối rối trong giây lát, vội vàng dời mắt đi, tập trung vào màn pháo hoa trên bầu trời.
Cũng không phải lần đầu bị anh ta bế kiểu công chúa, có gì mà phải ngại chứ?
Hạ Đinh tự nhủ.
...
Hạ Đinh không nhớ mình đã ngủ lúc mấy giờ.
Sau khi từ công viên về nhà, trái tim cô vẫn đập thình thịch mãi không thôi, khiến cô mất ngủ đến nửa đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chiếc điện thoại vẫn nằm trên ngực cô, màn hình đã tắt.
Tối qua cô lướt điện thoại xem gì nhỉ?
Hạ Đinh dụi mắt, mở màn hình điện thoại, giao diện dừng lại ở trang Wikipedia.
"Làm thế nào để sinh viên ngành thiết kế thời trang làm giàu nhanh chóng."
"..."
Tối qua hình như cô đang đau khổ vì sao mình không phải là con nhà giàu.
Nếu cô có tiền, cô sẽ không bị Phó Văn Cảnh kiểm soát, có thể tự mình chuyển ra ngoài và thuê người giúp việc chăm sóc.
Càng không phải vì "ăn của người, ở của người" mà vừa dựa dẫm vào Phó Văn Cảnh, vừa phải dè chừng, quan sát xem anh ta có phải là người xấu hay không.
Hạ Đinh chống tay ngồi dậy, lê mình xuống giường thay quần áo, rửa mặt.
Không biết có phải vì tai nạn xe hơi hay không mà dạo này cô ngủ không ngon giấc, đêm nào cũng nằm mơ.
Đang đánh răng trước gương, cô không khỏi ngáp một cái.
Phó Văn Cảnh cũng đang ở trong nhà vệ sinh, soi gương cạo râu.
Nếu không phải ngày nào cũng chứng kiến tận mắt, Hạ Đinh sẽ không bao giờ tin rằng một người có vẻ lười nhác, tùy tiện như Phó Văn Cảnh lại có lối sống kỷ luật như vậy!
Ví dụ như dậy sớm dăt chó đi dạo, mỗi tuần đều dành thời gian đến phòng tập thể dục, và cạo râu hai lần mỗi ngày.
Nhưng có một điều Hạ Đinh không hiểu.
Cô cúi xuống súc miệng, rồi ngẩng lên nhìn anh ta với vẻ khó hiểu: "Phòng ngủ của anh không có nhà vệ sinh sao?"
Phó Văn Cảnh cúi đầu nhìn cô, cằm vẫn còn dính bọt cạo râu, trông hơi buồn cười.
Giọng anh ta hơi ồm ồm, nhưng vẫn giữ nguyên giọng điệu trêu chọc, vênh váo nói: "À, anh thích cái gương này."
"..."
Hạ Đinh không biết nên nói gì.
Cô cũng không thể bảo anh ta dỡ cái gương đi được.
Cất bàn chải đánh răng vào chỗ cũ, Hạ Đinh tháo khăn tắm ra, đi lấy máy sấy tóc.
Khi nhà tắm yên tĩnh trở lại, Phó Văn Cảnh cũng đã vệ sinh cá nhân xong. Anh ta vươn vai, chiếc áo sơ mi trắng bị kéo căng, để lộ cơ ngực săn chắc.
Áo sơ mi trắng rất kén người mặc, phải cao, vai rộng, eo thon, chân dài, tỷ lệ cơ thể tốt, khung xương và cơ bắp cũng phải cân đối với quần áo.
Từ trên phim đến ngoài đời, Hạ Đinh chưa thấy ai mặc áo sơ mi đẹp hơn Phó Văn Cảnh.
Trong lòng tự nhủ "lễ bất thị kỳ hình", cô cố gắng dời mắt đi.
Buổi sáng trôi qua êm đềm, cho đến gần trưa, khi hai người chuẩn bị ra ngoài ăn trưa thì Hạ Đinh nhận được điện thoại của quản gia Hàn.
Chuông điện thoại reo lên khi hai người đang đứng ở cửa thay giày.
Trên màn hình hiển thị tên quản gia Hàn.
Nhưng bây giờ mới là buổi trưa, còn lâu mới đến giờ dạy kèm.
Hạ Đinh khó hiểu nghe máy: "Chú Hàn."
Giọng quản gia Hàn rất thân thiện: "Hạ Đinh, trưa nay cháu có rảnh không?"
Hạ Đinh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Phó Văn Cảnh, rồi nói: "Sao vậy chú Hàn, có phải lịch học của Tinh Nhiên có thay đổi gì không ạ?"
Quản gia Hàn cười hiền hậu: "À không, lão phu nhân muốn mời cháu ăn trưa, nên chú gọi hỏi xem trưa nay cháu có rảnh không?"
Bà cụ mời cô ăn trưa?
Chắc chắn không phải để bàn chuyện dạy kèm.
Vậy thì nhất định là liên quan đến Phó Văn Cảnh.
Và rất có thể là liên quan đến chuyện tối qua.
Không biết bà cụ định bênh vực Tần Tịch Nặc thế nào đây.
Hạ Đinh nhìn Phó Văn Cảnh với ánh mắt dò hỏi, rồi chậm rãi trả lời điện thoại: "Cháu rảnh ạ."
"Vậy thì tốt, khoảng hai mươi phút nữa chú sẽ đến cổng chung cư, giờ này cháu có tiện không?"
"Tiện ạ."
"Được, lát nữa gặp cháu nhé!"
Hạ Đinh nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng, lát nữa gặp, chú Hàn.”
Cúp máy, Hạ Đinh thấy Phó Văn Cảnh đang dựa vào khung cửa, nhìn cô chằm chằm.
Với ánh mắt như đang nhìn một kẻ bạc tình.
"..."
Hạ Đinh nuốt nước bọt, nhìn sang chỗ khác, vài giây sau mới nhìn lại anh ta, ngượng ngùng vẫy tay trước mặt anh ta, mỉm cười hỏi: "Anh nhìn gì thế?"
Phó Văn Cảnh hỏi: "Trưa nay em không ăn cơm cùng anh à?"
Hạ Đinh nói: “Tai anh thính thật đấy.”
Ngừng lại một chút, Hạ Đinh thấy câu nịnh nọt vừa rồi hơi đơn điệu, cũng hơi gượng gạo.
Cô đảo mắt nhìn quanh nhà, rồi nhìn ra ban công.
Để lời khen chân thành và cụ thể hơn, cô giơ tay chỉ, nói: “Còn thính hơn cả tai chó.”
Phó Văn Cảnh đưa tay véo mũi cô: "Học sinh ngoan không được nói bậy."
Hạ Đinh né tránh: "Em đang khen anh đấy! Còn không biết điều!"
"Hơn nữa, em đi ăn cơm với bà nội anh mà."
"Ăn cơm với bà nội anh, chính là ăn cơm với gia đình anh."
"Vậy nên, suy ra, cũng giống như là em ăn cơm cùng anh!"
Phó Văn Cảnh nghe xong màn suy luận của cô, không nhịn được cười: "Nhà em suy luận kiểu gì vậy?"
Hạ Đinh không chịu thua, ngẩng cằm lên: "Nhà em suy luận như vậy đấy."
"Nhưng nhà anh có cách của nhà anh, dù sao chúng ta cũng không phải người một nhà..."
Phó Văn Cảnh lập tức nói: "Trùng hợp ghê, nhà anh cũng suy luận như vậy."
"Vậy suy ra, chúng ta là người một nhà, được chưa?"
"..."
Nói về chuyện cãi lý, cô thật sự không lại Phó Văn Cảnh.
Hạ Đinh hắng giọng: "Nhưng anh không tò mò bà anh muốn nói gì với em sao?"
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang