Cô phát hiện dạo này Phó Văn Cảnh bận rộn lạ thường.
Kể cả ngày tốt nghiệp, khi cô nói muốn về thẳng nhà, Phó Văn Cảnh cũng đồng ý ngay tắp lự, òn đưa cô về Nam Giang ngay trong đêm.
Chắc chắn có gì đó mờ ám.
Vì vậy, Hạ Đình trực tiếp hỏi Phó Văn Cảnh: [Anh có chuyện gì giấu em phải không?]
Hai tiếng sau, Phó Văn Cảnh mới trả lời: [Không có.]
"..."
Không cái con khỉ!
Lúc họp anh cũng không tắt chuông điện thoại, sao có thể hai tiếng sau mới trả lời được!
Hơn nữa, chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ, không thêm gì khác.
Thái độ hời hợt hơn trước rất nhiều.
Hạ Đình tức muốn chết.
Buổi trưa ăn cơm, cô buồn bã ỉu xìu. Hạ Ngạn ngồi đối diện, khó có lúc không “vô duyên”, cẩn thận hỏi: “Em với Phó Văn Cảnh cãi nhau à?”
Hạ Đinh khẽ "ừ" một tiếng, bực bội nói: "Bạn anh làm sao thế, thay đổi xoành xoạch."
"Nó đối xử tệ với em à?" Hạ Ngạn ngừng ăn.
Tên khốn đó đã hứa với anh thế nào?
Hạ Đinh thở dài: "Dạo này anh ấy hơi bận, nhắn tin trả lời chậm, mà trả lời cũng chỉ vài câu ngắn ngủn... Cũng không hẳn là đối xử tệ với em."
Ngày lễ ngày tết chưa bao giờ thiếu quà, ngay cả cuối tuần cũng có những món quà nhỏ bất ngờ. Hai người yêu xa, anh liền chuẩn bị trước rồi gửi về nhà cho cô.
Nhưng với Phó Văn Cảnh mà nói, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Cô đã khôi phục trí nhớ, đương nhiên biết Phó Văn Cảnh là người thế nào.
Nếu anh thật sự hết yêu cô rồi, thì cô cũng không có cơ hội níu kéo.
"Thiên hạ thiếu gì đàn ông, níu kéo làm gì?" Hạ Ngạn an ủi cô.
Hạ Đinh ngừng lại một chút, nhìn anh trai. "Anh cũng nghĩ nếu Phó Văn Cảnh không còn thích em nữa thì em hết cửa rồi, đúng không?"
Hạ Ngạn nhìn cô một lúc, thở dài: "Đây chính là điều bố mẹ và anh lo lắng nhất."
"..."
Hạ Ngạn cầm điện thoại lên: "Thôi, em đừng nghĩ nhiều, để anh nhắn tin hỏi nó xem sao."
Hạ Đinh vội vàng ngăn lại. “Đừng đừng đừng, em yêu đương, anh đừng làm như đi hỏi tội người ta thế.”
Hạ Ngạn tính tình nóng nảy, càng nói càng tức: "Anh là anh trai em. Nó mà dám chơi trò chiến tranh lạnh với em, anh sẽ cho nó một trận, đáng đời nó!"
Đã đến mức chiến tranh lạnh rồi sao?
Lần này đến lượt cô an ủi Hạ Ngạn: "Không đến nỗi đâu anh, lát nữa em tự hỏi anh ấy." Hạ Đinh cũng không cho rằng đây là chiến tranh lạnh. Cùng lắm chỉ là, không còn nhiệt tình như trước.
Hạ Ngạn nghi ngờ: "Với cái tính sĩ diện của em, em hỏi được nó chắc?"
Lý do cô chia tay Thẩm Duật là vì cả hai đều không ai chịu chủ động giải quyết vấn đề!
Hạ Đinh vội vàng nói: "Em hỏi được. Em chỉ cần hỏi anh ấy trưa nay ăn gì thôi. Nếu thái độ anh ấy vẫn tệ, em sẽ nhờ anh giúp."
Hạ Ngạn lúc này mới thôi.
Ăn trưa xong đã một giờ chiều.
Lần này, Phó Văn Cảnh trả lời tin nhắn rất nhanh: [Mì bò, anh tự làm.]
[Em có muốn ăn không?]
[Ảnh.jpg]
Bát mì bò chiếm gần hết bức ảnh, phông nền là bàn ăn gỗ.
Không biết anh đang ở đâu.
Nhưng nếu anh nói là tự làm, thì chắc là ở nhà.
Nhưng Hạ Đình nhớ, bàn ăn gỗ ở nhà màu nhạt hơn cái này.
Hạ Đinh mím môi, lạnh lùng trả lời: [Không muốn ăn.]
Phó Văn Cảnh: [Vậy để anh học thêm vài món khác, em cứ gọi món thoải mái.]
Hạ Đinh đang nghĩ xem mình muốn ăn gì thì Phó Văn Cảnh lại nhắn tin.
[Anh có chút việc bận, em cứ nhắn tin đi, lát nữa anh trả lời. ^3^]
Lại "bận" rồi?
Chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra.
Hạ Đinh chỉ trả lời "ok", rồi đặt điện thoại xuống.
Bầu trời u ám cả buổi sáng cuối cùng cũng đổ mưa như trút nước.
Hạ Đinh lướt mạng, thấy một bình luận hot:
— Tôi đa nghi quá, chắc hợp làm vua.
"..."
Hay là cô thật sự nghĩ nhiều quá rồi?
Nhưng nếu cô không suy nghĩ nhiều thì cũng không thể phát hiện ra Thẩm Duật ngoại tình nhanh như vậy.
Hạ Đinh không muốn trở thành bà cô suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nên quyết định chuyển hướng sự chú ý, tập trung vẽ vời.
Mấy ngày sau đó, cô không chủ động nhắn tin cho Phó Văn Cảnh.
Khi nhận được tin nhắn của an, cô cũng chỉ trả lời qua loa. Phó Văn Cảnh dường như không nhận ra sự khác thường trong thái độ của cô, cũng không gọi video call để dỗ dành cô.
"Hai người sắp chia tay rồi à?"
Hứa Di Du nói ra cảm nhận của mình khi Hạ Đinh vừa mới thức dậy. Tám giờ sáng, ánh nắng chan hòa, rèm cửa được kéo ra, ban công ngập tràn ánh sáng.
Cô mở cửa sổ, hít thở không khí trong lành, nói vào điện thoại: "Hình như có dấu hiệu sắp chia tay rồi."
Hứa Di Du do dự một lúc lâu mới nói: “Tớ nghe nói yêu đương đều có giai đoạn mặn nồng rồi đến giai đoạn bình lặng, trước đây hai người là giai đoạn mặn nồng, bây giờ là giai đoạn bình lặng...”
"Bình lặng thì không còn mặn nồng như trước nữa, cũng là chuyện bình thường mà, phải không?"
Hạ Đinh im lặng một lúc, rồi nói: "Nếu cứ thế này mãi thì chắc cũng sắp chia tay thật rồi."
Cô nói chuyện với Hứa Di Du thêm một lúc, đến gần trưa thì Hạ Đình nhận được tin nhắn hỏi thăm hằng ngày, đều đặn như máy móc của Phó Văn Cảnh.
Cứ đúng 12 giờ trưa, anh ta lại nhắn: [Chào buổi trưa Hạ Hạ!]
Buổi sáng bị anh ta "ăn" mất rồi à?
Hạ Đinh vừa nghĩ vừa gõ chữ, cố tình "cà khịa" anh ta: [Hôm nay anh cũng bận lắm phải không?]
Phó Văn Cảnh: [Hôm nay không bận.]
Khung chat im lặng một lúc.
[Hạ Hạ, em giận anh à?]
"..."
Giờ mới nhận ra???
Hạ Đinh hít sâu một hơi, đi đến cửa sổ, rồi cúi xuống gõ chữ: [Không có.]
Phó Văn Cảnh: [Anh cá là em đang giận.]
Hạ Đinh khó hiểu: [Tại sao?]
Phó Văn Cảnh: [Vì chỉ khi nào giận em mới dùng dấu câu.]
Hạ Đinh: "..."
Một lúc sau, Phó Văn Cảnh gửi một đường link mua hàng.
[Anh mua cái này, mấy hôm nữa hàng đến, anh sẽ đến Nam Giang xin lỗi em.]
Hạ Đinh mở link ra xem, là một bộ đồ hóa trang sói xám.
Đôi tai lông xù, chiếc đuôi to như thật, và cả bộ vest được thiết kế riêng - loại xé một cái là rách!
Cô không cần nghĩ cũng biết Phó Văn Cảnh mặc bộ đồ này lên sẽ đẹp trai và tôn dáng đến mức nào.
Lắc đầu xua tan hình ảnh quá mức "nóng bỏng" đó.
Hạ Đinh nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính, tự mắng mình: "Hạ Đinh, mày đúng là đồ không có tiền đồ!"
...
Tuy hết giận, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Phó Văn Cảnh vẫn bận rộn, buổi sáng vẫn không có "Chào buổi sáng", nhưng lại xuất hiện những cách chào hỏi khác.
Tám giờ sớm hôm đó, một chiếc drone nhỏ mang theo một hộp quà nhỏ lơ lửng trước cửa sổ phòng cô.
Một dải ruy băng màu vàng được buộc vào hộp quà, bay phấp phới trong gió, trên đó là dòng chữ viết tay sắc nét: Tặng Hạ Đinh.
Hạ Đinh lấy hộp quà xuống, tháo dải ruy băng ra.
Không phải chữ viết tay của Phó Văn Cảnh, mà là chữ in được thiết kế theo kiểu chữ viết tay.
Lúc này, Hạ Ngạn đi ngang qua, nhướn mày hỏi: "Cả tuần rồi, tên đó lại gửi quà xin lỗi à?"
Hạ Đinh cầm hộp quà trên tay. "Em vẫn chưa tha thứ cho anh ta."
Hạ Ngạn tò mò ghé sát vào. "Lần này là quà gì thế, cho anh xem với."
Hạ Đinh ôm hộp quà chạy về phòng: "Không cho anh xem!"
Về đến phòng ngủ, cô khóa cửa lại, mở hộp quà ra.
Một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình hoa hướng dương, nhỏ nhắn, xinh xắn.
Hạ Đinh đeo dây chuyền lên, rồi lấy điện thoại chụp ảnh tự sướng, gửi cho Phó Văn Cảnh.
Đối phương vẫn không trả lời.
"..."
Nửa tiếng trôi qua.
Điện thoại im lặng như tờ.
Hạ Đinh quyết định không thèm quan tâm đến Phó Văn Cảnh nữa. Hoặc là lần sau anh ta nhắn tin, cô cũng sẽ đợi hai tiếng rồi mới trả lời.
12 giờ trưa, Phó Văn Cảnh đúng giờ nhắn tin: [Bạn gái anh xinh quá! Thích dây chuyền không?]
Lúc nhận được tin nhắn, Hạ Đinh đang ăn trưa.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn thấy tin nhắn nhưng không mở ra.
Cô úp điện thoại xuống bàn, mãi đến tối mới trả lời Phó Văn Cảnh: Thích.
Nhìn dấu chấm ở cuối câu, Hạ Đinh suy nghĩ một chút, rồi xóa dấu chấm đi, gửi lại: [Thích.]
Phó Văn Cảnh trả lời ngay: [Ngày mai em ở nhà không?]
Hạ Đinh: [Ừ, cả ngày.]
Phó Văn Cảnh: [Ngày mai anh đến tìm em, có chuyện muốn nói. Chờ anh nhé.]
...
Câu nói "anh đến tìm em" của Phó Văn Cảnh khiến Hạ Đinh suy nghĩ miên man.
Anh sẽ xuất hiện như thế nào, khi nào xuất hiện, và muốn nói gì với cô.
Không thể tiếp tục thế này nữa.
Cảm giác cả ngày chỉ nghĩ đến một người thật khó chịu.
Hạ Đinh quyết định ra vườn đi dạo.
Vừa bước ra khỏi biệt thự, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào từ phía vườn.
Cô đi tới, thấy một chiếc cần cẩu đang cẩu một cái cây cao vài mét, một góc vườn bị đào thành hố sâu.
Đến bên cạnh Hạ Ngạn, cô hỏi: "Đang làm gì vậy anh?"
Hạ Ngạn hất hàm về phía bố Hạ: "Bố bảo sau này muốn dưỡng lão dưới bóng cây này."
Hạ Đinh gật đầu.
Chẳng mấy chốc, cây đã được trồng xong.
Lúc này, trên trời bỗng vang lên tiếng máy bay trực thăng.
Dưới vườn, mấy công nhân, bố Hạ, Hạ Đình và Hạ Ngạn đều ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh nắng hơi chói chang.
Chiếc trực thăng lượn lờ, hạ dần xuống.
"Mẹ kiếp..." Hạ Ngạn không nhịn được chửi thề, nhìn chằm chằm vào người bạn thân đang xòe như con công trên trực thăng, há hốc mồm kinh ngạc.
Hạ Đinh đưa tay che nắng, nhìn rõ người đó là Phó Văn Cảnh.
Anh một tay vịn vào cửa trực thăng, cả người thò ra ngoài, nhiệt tình vẫy tay với cô.
"..."
Khi trực thăng hạ cánh, các công nhân đang chuẩn bị rời đi, vừa đi vừa tò mò ngoái lại nhìn.
Có người cười nói với bố Hạ: "Con rể ông cũng tuấn tú lắm đấy."
Ông Hạ: "..." Ông thật sự không muốn thừa nhận tên nhóc ấu trĩ này là con rể mình!
Phó Văn Cảnh sải bước đến trước mặt Hạ Đinh, đưa bó hoa hồng cho cô, hơi cúi đầu, hỏi: "Em có nhớ anh không?"
Hôm nay anh ta ăn mặc rất chỉn chu, bộ đồ moto trông thật bắt mắt, tóc tai hơi rối bời vì gió thổi, nhưng lại càng phù hợp với phong cách cool ngầu này.
Hạ Đinh nhận lấy hoa, không nói gì.
Phó Văn Cảnh mỉm cười, xoa đầu cô, rồi tự nhiên chào hỏi bố Hạ: "Chú Hạ."
Ông Hạ gật đầu với vẻ mặt phức tạp, chỉ chào hỏi một câu rồi quay đi: "Hai đứa nói chuyện đi, trưa nay ăn cơm ở nhà."
"Cảm ơn bác." Phó Văn Cảnh cười tươi, đợi ông Hạ đi khuất, anh ta liền ôm Hạ Đinh vào lòng. "Em còn giận anh không?"
Hạ Đinh quay mặt đi: "Anh muốn nói gì với em?"
"Anh mở một chi nhánh công ty cạnh Học viện Thời trang."
"Đợi em đi du học, anh cũng sẽ sang đó, tiện thể mở rộng kinh doanh."
Hạ Đinh hơi ngạc nhiên: "Cái gì cơ?"
"Chênh lệch múi giờ bảy tiếng, nên buổi sáng anh không trả lời tin nhắn của em được." Anh ta giải thích. "Như vậy chúng ta sẽ không phải yêu xa nữa, em có vui không?"
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang