Trên đường phố nước ngoài, dưới tán ô che nắng bên ngoài quán cà phê. Một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy vọt lên, nhảy vào lòng Hạ Đình.
“Ồ, gài bẫy Thẩm Duật à,” Hạ Đình vừa vuốt ve chú mèo một cách thoải mái, vừa nhìn Phó Văn Cảnh nói, “Nhìn thế này thì Thẩm Duật cũng hơi oan uổng thật.”
“...Nhân phẩm của cậu ta thật sự có vấn đề, lúc đó anh còn tìm người tư vấn, anh muốn em sớm nhìn rõ cậu ta.” Phó Văn Cảnh đẩy cốc cà phê về phía Hạ Đình, cười nịnh nọt: “Cho em xem hình trái tim anh vẽ trên bọt cà phê nè!”
Hạ Đình: “Hừ.”
Phó Văn Cảnh: “...”
Thích Nhã ngồi bên cạnh cười thầm, nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, tớ thật sự rất ghen tị với cậu.”
Hạ Đình nắm tay cô ấy, an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, sau này sẽ tốt hơn thôi.”
Thích Nhã ngẩn người, bàn tay dưới gầm bàn vô thức đưa lên xoa bụng, nhưng lại vội vàng rụt tay lại, rồi gật đầu: “Ừ, mọi chuyện đã qua rồi. Chu Đình An hình như cũng không còn kiên quyết bắt tớ quay lại nữa, nếu không tớ cũng không dám đến tìm hai người.”
Hạ Đình nói: “Chu Đình An vẫn đang kiên trì uống thuốc, tinh thần hai năm nay đã khá hơn nhiều rồi.”
“Cậu định quay lại với anh ta à? Mặc dù tớ không tán thành việc dây dưa với loại người này.”
Thích Nhã cũng nói: “Tớ cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.”
Hạ Đình không hề bất ngờ, hỏi: “Vậy cậu vẫn định theo đoàn nghiên cứu khoa học về nước à?”
Thích Nhã gật đầu: “So với làm chuyên viên trang điểm trong giới giải trí, tớ vẫn thích phục chế di tích văn hóa hơn. Đã phục chế thì nên phục chế di tích văn hóa trong nước, sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.”
“Đây là cơ hội để quay lại chuyên ngành của mình, tớ không muốn vì anh ta mà từ bỏ.”
Hạ Đình bày tỏ sự ủng hộ: “Chuyến du lịch của chúng tôi cũng sắp kết thúc rồi, cậu có muốn về cùng chúng tôi không?”
…
Phó Văn Cảnh và Chu Đình An từng là bạn rất thân.
Đương nhiên đó là chuyện hồi mẫu giáo và tiểu học.
Tình bạn của hai người được nối lại vào năm nay.
Chu Đình An khỏi bệnh, hiểu ra yêu một người là phải cho cô ấy tự do và tôn trọng, anh muốn theo đuổi lại Thích Nhã.
Vì vậy, anh bắt đầu thường xuyên đến nhà tìm Phó Văn Cảnh, xin bí quyết tán gái.
Phó Văn Cảnh rất bực bội, nói thẳng: “Cậu đừng có suốt ngày đến làm phiền thế giới riêng của tôi và Hạ Hạ, như vậy sẽ khiến tôi muốn tuyệt giao với cậu đấy.”
Chu Đình An hơi mất mặt, nhưng anh ta đã học được cách nói lời ngon ngọt, bèn thương lượng: “Giúp tôi một tay, hôm nào tôi gặp chủ tịch Hạ, sẽ nói giúp cậu vài lời tốt đẹp.”
“Thôi thôi thôi,” Phó Văn Cảnh tránh như tránh tà: “Làm ơn đừng nói với bố vợ tôi là dạo này cậu hay liên lạc với tôi, nếu không tôi sợ ông ấy càng không muốn thừa nhận tôi.”
Chu Đình An: “...”
Hạ Đình: “...”
Hai người nói chuyện thẳng thắn như vậy, thật sự có thể làm bạn sao?
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hạ Đình nhìn camera giám sát, vội vàng nói với Chu Đình An: “Nhược Nhược đến rồi!”
Cô muốn thiết kế một loạt trang phục mang hơi hướng lịch sử, nên đặc biệt mời Thích Nhã đến kể chuyện lịch sử cho cô tìm cảm hứng.
Đây là biệt thự của Hạ Đình ở Nam Giang, Thích Nhã biết địa chỉ, trước đây cũng đã đến chơi vài lần.
Chu Đình An đứng dậy nhìn quanh, cuối cùng định lên lầu: “Vậy tôi lên thư phòng trốn một lát.”
Chu Đình An sải bước lên lầu hai trốn, Hạ Đình ra mở cửa đón Thích Nhã vào.
Hai cô gái vui vẻ trò chuyện ở phòng khách, Phó Văn Cảnh cũng không chen vào được, sau khi chuẩn bị trái cây, đồ ăn vặt xong, anh liền lên thư phòng xem tài liệu.
Chu Đình An đang trốn trong thư phòng của anh.
Phó Văn Cảnh nhướn mày: “Không giống cậu chút nào, lẽ ra phải xông xuống chất vấn Thích Nhã chứ?”
Chu Đình An lắc đầu: “Làm vậy là không đúng.”
Phó Văn Cảnh vỗ vai anh ta, cảm khái: “Muộn rồi, anh bạn. Tôi chỉ có thể nói, chúc cậu thành công.”
Thích Nhã trò chuyện với Hạ Đình đến tận mười một giờ đêm mới đứng dậy ra về.
Hạ Đình vốn đã không định để cô ấy về nhà lúc nửa đêm, liền nói: “Đêm nay đừng về nữa, ở lại đây đi.”
Thích Nhã lắc đầu: “Thôi, mai cuối tuần, tớ muốn ở nhà cả ngày! Bye bye!”
Hạ Đình và Phó Văn Cảnh tiễn Thích Nhã lên taxi, ghi lại biển số xe, dặn cô ấy về đến nhà thì nhắn tin.
Thích Nhã đồng ý.
Đợi taxi đi khuất, Chu Đình An vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đuổi theo.
“Haiz…” Hạ Đình không kịp ngăn cản, hít phải một tràng khói xe. Cô ho khan hai tiếng, nói với Phó Văn Cảnh: “Chúng ta cũng mau đuổi theo đi, đừng để lại xảy ra xung đột.”
Phó Văn Cảnh phỏng đoán: “Chắc là không đâu.”
Hạ Đình đẩy anh một cái: “Phải đảm bảo an toàn tuyệt đối! Đi lái xe đi!”
Phó Văn Cảnh: “Tuân lệnh.”
…
Cuộc sống cứ thế trôi qua giữa những trò đùa vui và những khoảnh khắc bình dị ấm áp, năm này qua năm khác.
Thích Nhã và Chu Đình An không quay lại với nhau. Thích Nhã vẫn luôn tập trung vào sự nghiệp mình yêu thích, vẫn chưa kết hôn, nhưng năm nay đã có bạn trai mới. Bạn trai nhỏ hơn cô năm tuổi, nhìn có vẻ rất ổn.
Còn Chu Đình An, ngày hôm Thích Nhã công khai tình yêu trên mạng xã hội, anh ta đã chạy đến tìm Phó Văn Cảnh uống rượu.
Lúc đó, Phó Văn Cảnh đang hăng hái chuẩn bị đám cưới, nên đã thẳng thừng từ chối lời mời mua say của Chu Đình An.
Đúng vậy, chỉ còn một năm nữa là đến giao ước mười năm, Phó tổng cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi.
Anh đã liên hệ với tất cả các ga tàu điện ngầm trong thành phố, nói muốn treo ảnh cưới khắp Xuyên Nghi.
Năm đó anh chỉ nói đùa, Hạ Đình cũng chỉ nghe cho vui. Không ngờ sắp đến ngày cưới, anh lại thật sự thuê chỗ quảng cáo!
Hạ Đình vừa buồn cười vừa hỏi anh: “Anh có thật sự muốn cưới không đấy?”
Phó Văn Cảnh thoát khỏi sự phấn khích: “Rất muốn. Anh đã chờ ngày này mười năm rồi.”
Hạ Đình mỉm cười: “Vậy thì hủy chỗ quảng cáo đi, cảm ơn.”
“…”
Mỗi người nhượng bộ một bước, ảnh cưới được thay bằng hình bóng. Mấy ngày đầu sau khi treo lên, Phó Văn Cảnh đều đi làm bằng tàu điện ngầm.
Trong đám cưới, bạn bè đều trêu Phó Văn Cảnh "năm dài tháng rộng, rể mới thành chồng".
“Vẫn nên cưới sớm đi, Phó Văn Cảnh, cậu già rồi đấy, sao mới uống có vài ly đã say thế.”
Giữa những tiếng trêu chọc, Phó Văn Cảnh say đến mức dường như bất tỉnh nhân sự, được hai người bạn dìu vào phòng tân hôn.
Hạ Ngạn nghi ngờ: “Sao tửu lượng của tên này lại kém thế? Có phải bình thường em quản nó quá nghiêm không?”
Hạ Đình đưa tay lau mặt.
Anh hai dễ bị lừa thế sao? Hại cô thua cá cược rồi!
Đợi Hạ Ngạn và mọi người vừa ra ngoài, Phó Văn Cảnh liền ngồi bật dậy trên giường: “Thế nào Hạ Hạ, diễn xuất của chồng em có phải đạt điểm tuyệt đối không!”
Hạ Đình tức điên lên: “Anh hai lại không nhận ra anh giả say.”
Phó Văn Cảnh ôm chầm lấy cô: “Đừng đánh trống lảng, đã nói rồi, em thua thì phải gọi anh là chồng.”
Hạ Đình nhất quyết không chịu, quay mặt đi: “Không gọi.”
“Ngoan nào, gọi một tiếng đi.” Phó Văn Cảnh cúi xuống hôn lên khóe môi cô, “Bây giờ không gọi, lát nữa thì không phải chỉ một tiếng là xong đâu.”
Hạ Đình: “...”
Đêm đó quả thực rất dài, cũng là lần đầu tiên Phó Văn Cảnh bộc lộ sự yếu đuối trước mặt cô.
Hạ Đình mệt mỏi đến mức thiếp đi trong vòng tay Phó Văn Cảnh, nghe thấy anh nói bằng giọng trầm ấm dịu dàng: “Hạ Hạ, cuối cùng anh cũng được cùng em trở thành người một nhà rồi.”
Một gia đình không có sự phản bội, không có sự cân đo đong đếm lợi ích, chỉ muốn cùng nhau đi hết cuộc đời.
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang