• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Đình cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là bị chọc tức đến bật cười: "Phó Văn Cảnh, tôi cho anh bậc thang xuống mà anh cũng không xuống?"

Thế này thì làm sao cô tha thứ cho anh được!!!

Phó Văn Cảnh nắm chặt tay cô định rút ra, tiếp tục câu nói dang dở: "Sau đó anh sẽ dùng thân phận bạn trai đưa em về Nam Giang, giao em cho Hạ Ngạn, rồi mới nói rõ chuyện anh không phải bạn trai em."

"..."

Thế này mới được chứ!

Hạ Đình hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, hỏi: "Vậy lúc ở bệnh viện, sao anh không gọi điện cho anh trai em?"

"Vì lúc đó anh trai em thật sự đang ở nước ngoài, bố mẹ em cũng đang đi nghỉ ở châu Âu," Phó Văn Cảnh nói, "Anh phải đề phòng tên bạn trai cũ của em chứ."

Nghe cũng có lý.

Hạ Đình không muốn hỏi gì nữa, nói: "Muộn rồi, em muốn đi ngủ."

Phó Văn Cảnh lại không có ý định đứng dậy, nhướn mày cười hỏi: "Không còn gì muốn hỏi anh nữa à?"

Hạ Đình suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Hết rồi."

"Em không hỏi về chuyện của bố mẹ anh sao?"

Hạ Đình nói: "Không hỏi, em buồn ngủ rồi. Đợi khi nào anh muốn kể thì hãy kể cho em nghe."

Phó Văn Cảnh nhìn cô một lúc, mỉm cười dịu dàng: "Nếu em không buồn ngủ thì tối nay anh muốn kể cho em nghe."

Hạ Đình ngáp một cái: "Vậy nếu thế thì kể luôn tối nay đi?"

Phó Văn Cảnh đứng dậy.

Ngay sau đó, anh cúi xuống trước mặt cô, luồn tay qua dưới chân cô, bế cô lên.

Cô ngơ ngác nhìn anh.

"Không phải chuyện gì quan trọng, để hôm khác kể cũng được," Phó Văn Cảnh dịu dàng nói, "Dù sao chúng ta còn nhiều thời gian."

Hạ Đinh nhìn anh: "Anh Phó, hình như anh lại "lái xe" rồi đấy."

Phó Văn Cảnh bế cô lên cao hơn một chút.

Cơ thể lơ lửng giữa không trung, Hạ Đình kêu lên một tiếng, đồng thời ôm chặt cổ anh.

Vẫn còn hơi hoảng hốt, cô nghe thấy anh cười khẽ: "Ngày chỉ là thời gian, ngày tháng thôi, không có ý gì khác."

"..."

Phó Văn Cảnh: "Không biết ai mới là người không đứng đắn."

"..."

Đầu tuần mới, Phó Văn Cảnh trở lại Xuyên Nghi làm việc.

Mặc dù ông Hạ tạm thời đồng ý cho anh và Hạ Đình qua lại, nhưng nhìn vào bản thỏa thuận dài dằng dặc hôm đó ở thư phòng, có thể thấy ông Hạ không mấy hài lòng với chàng rể tương lai này.

Hơn nữa, Hạ Đình vẫn chưa khôi phục trí nhớ.

Cô đã quên mất ký ức với Thẩm Duật, cũng quên mất ký ức làm bạn với Phó Văn Cảnh.

Họ đều lo lắng, sau khi Hạ Đinh khôi phục trí nhớ, sẽ không nỡ rời xa Thẩm Duật, hoặc là không còn thích Phó Văn Cảnh nữa.

Khi nhắc đến chuyện này, Hạ Đình đang chơi cờ vua với Bùi Dữ Ôn.

Cô không mấy hứng thú với cờ vua, Bùi Dữ Ôn đến cũng nói là tìm Hạ Ngạn.

Hai người đàn ông nói chuyện vòng vo, không biết thế nào, Hạ Đinh lại ngồi đối diện với Bùi Dữ Ôn.

Hạ Ngạn cầm cốc cà phê tu ừng ực, uống xong còn ợ một cái: "Nếu em khôi phục trí nhớ, thật sự sẽ không tiếc cậu bạn trai nhỏ kia sao?"

"Tiểu Thẩm lớn lên cùng em, nâng niu em như công chúa."

Hạ Đình không thèm ngẩng lên, nhìn bàn cờ, nói ngắn gọn: "Cậu ta ngoại tình, vấn đề nguyên tắc, em không đến nỗi không phân biệt được đúng sai."

Hạ Ngạn gật đầu: "Nói mới nhớ, anh luôn cảm thấy em không thích Tiểu Thẩm lắm, yêu đương với cậu ta hoàn toàn là vì không nỡ mất đi người bạn tốt này."

Bùi Dữ Ôn di chuyển quân cờ, khóe miệng khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: "Vậy là lớn lên cùng nhau, thuận theo tự nhiên mà đến với nhau. Không phải vì thích, mà là vì quen thuộc?"

Hạ Đình không bày tỏ ý kiến, Hạ Ngạn gật đầu đồng tình.

Anh đặt cốc cà phê xuống, thở dài: "Nhưng sao trí nhớ vẫn chưa khôi phục lại nhỉ?"

Vắt chéo chân, Hạ Ngạn trầm ngâm: "Có phải giống như trong phim truyền hình, phải bị tai nạn xe hơi thêm lần nữa thì mới khôi phục trí nhớ không?"

Hạ Đình nhìn anh, không nói nên lời.

Hạ Ngạn quay sang hỏi Bùi Dữ Ôn: "Cậu thấy sao, bác sĩ?"

Bùi Dữ Ôn mỉm cười hiền hòa: "Không được, tai nạn xe hơi quá nguy hiểm."

Hạ Ngạn nhìn cây gậy bóng chày ở đằng xa, hào hứng: "Vậy anh thử gõ vào đầu em một cái xem sao?"

Hạ Đình nói: "Anh, nếu anh muốn làm con một thì cứ nói thẳng."

"Anh muốn làm thì em sẽ để anh làm sao?"

"Sao anh biết em không muốn làm?" Hạ Đinh nắm chặt tay, "Em chọn ra tay trước."

Bùi Dữ Ôn bị màn đấu khẩu của hai anh em chọc cười: "Chiều nay không phải đến bệnh viện xem có thể tháo thạch cao chưa sao?"

Hạ Đình vui vẻ: "Cuối cùng cũng không phải ngồi xe lăn nữa rồi!"

Bùi Dữ Ôn mỉm cười, nhấc quân cờ rồi đặt xuống: "Chiếu tướng."

Hạ Đình nhướn mày, hoàn thành thế cờ đã sắp đặt từ trước: "Anh thua rồi, anh Dữ Ôn."

Bùi Dữ Ôn nhìn kỹ một lượt, bừng tỉnh đại ngộ, rồi cười ha hả: "Giỏi lắm."

Hạ Đình giữ thể diện cho anh: "Thực ra là em cố tình để anh trai em làm anh phân tâm đấy."

Bùi Dữ Ôn mỉm cười, không quan tâm đến thắng thua trên bàn cờ, cũng biết cô gái đang khách sáo với mình. Nhưng cô chắc chắn sẽ không đối xử với Phó Văn Cảnh như vậy.



Để chúc mừng việc tháo thạch cao thành công, ba người cùng nhau đi ăn tối ở ngoài.

Trên đường đi.

Bùi Dữ Ôn lái xe, Hạ Ngạn ngồi hàng ghế sau.

Hạ Đình ngồi ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.

Điện thoại rung lên một tiếng, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Phó Văn Cảnh: [Nhớ anh chưa?]

Hạ Đình mỉm cười, cúi đầu gõ chữ: [Mới hai tiếng trước chúng ta vừa nói chuyện xong mà.]

Phó Văn Cảnh: [Vậy là anh đã 7200 giây không nói chuyện với em rồi.]

Xe rẽ vào một góc cua, giảm tốc độ, từ từ lùi vào chỗ đậu xe.

Một tin nhắn khác hiện lên.

[Hạ Hạ, ngẩng đầu lên nhìn anh.]

“?”

Hạ Đình ngẩng đầu lên, bỗng bị một luồng sáng mạnh chiếu vào mắt, không thể mở mắt ra được!

Chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen lao thẳng về phía xe của họ như tên bắn, mà người đứng giữa hai xe, quay lưng về phía chiếc xe đang lao tới, chính là Phó Văn Cảnh.

Người đàn ông khí chất ngời ngời, dáng người cao ráo, bộ áo khoác gió màu đen dường như hòa vào màn đêm, nhưng đôi mắt lại sáng, như chứa cả ánh sao, mỉm cười nhìn cô.

Phía sau anh là ánh đèn xe chói lòa, ngày càng đến gần, như thể chỉ trong tích tắc nữa sẽ đâm sầm vào anh từ phía sau lưng!

Đầu óc Hạ Đình ong lên.

Mắt cô mờ đi, một lúc sau tầm nhìn mới trở lại bình thường.

Xe đã dừng lại, cửa ghế phụ bị ai đó mở ra, giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, Hạ Đình cảm thấy một bàn tay ấm áp, mạnh mẽ đặt lên vai mình.

"Hạ Hạ."

Hạ Đinh mơ màng nhìn về phía phát ra âm thanh, trước mắt vẫn còn quầng sáng do đèn xe để lại.

Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, mới nhìn rõ người trước mặt: "Phó Văn Cảnh?"

Phó Văn Cảnh xoa đầu cô: "Ừ là anh, em có nhớ ra gì không?"

"..."

Hạ Đình ngơ ngác nhìn Hạ Ngạn, quả nhiên anh trai cô cũng đang nhìn cô với vẻ mong đợi.

Cô lại từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phía trước xe, chiếc xe kia đã dừng lại bên đường, bên cạnh ghế lái có một người đàn ông đang đứng. Hạ Đình nhận ra, đó là trợ lý của Phó Văn Cảnh.

Cô đưa tay xoa thái dương: "Mọi người... đang chữa bệnh cho em sao?"

Hạ Ngạn nói: "Ừm, thử xem sao, biết đâu lại kích thích em nhớ lại được gì đó thì sao?"

Hạ Đình lập tức nhìn Phó Văn Cảnh, hơi giận dỗi nói: "Nhỡ trợ lý anh phanh không kịp thì sao? Sao anh lại liều mạng như vậy?"

Phó Văn Cảnh mỉm cười nhìn cô, giọng điệu vẫn tự tin và kiêu ngạo như mọi khi: "Anh cũng muốn để người khác mạo hiểm lắm, nhưng không được, chỉ có anh mới có thể kích thích em mạnh nhất."

Hạ Đinh cảm thấy cay cay khóe mắt.

Trời biết lúc nãy cô sợ hãi đến mức nào!

Tốc độ xe nhanh như vậy, Phó Văn Cảnh lại đứng giữa hai xe, còn quay lưng về phía sau nữa, anh căn bản không kịp chạy!

Cô hơi cụp mi xuống, che giấu đôi mắt đang ươn ướt.

Hạ Ngạn đã mở cửa xe xuống xe, liên tục thở dài: "Cách này của anh quả nhiên không hiệu quả, ngày mai vẫn nên tìm bác sĩ xem sao."

Hạ Đình lặng lẽ xuống xe, đi theo Phó Văn Cảnh, nhìn ngó xung quanh giả vờ ngắm cảnh đường phố, nhất quyết không nhìn ba người đàn ông kia.

Đi được vài bước, Phó Văn Cảnh đột nhiên ôm cô vào lòng, nói: "Đừng sợ, anh sẽ không để em phải chịu cảnh góa bụa, cũng sẽ không để em phải chăm sóc chồng tàn tật đâu."

Hạ Đinh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào mắt anh, nói: "Anh lại lừa em."

Phó Văn Cảnh sững người, "Xin lỗi, anh..."

Anh nắm lấy tay cô: "Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."

Hạ Đình hít hít mũi, nói: "Lần sau đừng làm vậy nữa, thêm một lần nữa, em sẽ không tha thứ cho anh."

"Sẽ không có lần sau nữa," Phó Văn Cảnh nhìn cô chăm chú, vài giây sau, nói: "Hạ Hạ, tối nay đi khách sạn với anh nhé."

"Hả?" Hạ Đinh hơi ngạc nhiên, "Em đang bảo anh chú ý giữ gìn sức khỏe, trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không phải thứ bậy bạ, là anh lâu rồi không gặp em, muốn ở bên em nhiều hơn một chút." Phó Văn Cảnh giải thích, "Sáng sớm ngày kia anh lại phải về Xuyên Nghi. Yêu xa không dễ dàng."

"Ồ..." Hạ Đình chậm rãi gật đầu, rồi chỉ vào Hạ Ngạn đang đi phía trước, nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu em không về nhà với anh trai em thì bố mẹ em chắc chắn sẽ hỏi."

"Chẳng lẽ em nói thẳng là đi khách sạn với anh sao?"

Ông Hạ sẽ lái xe đến khách sạn lôi cô về ngay trong đêm mất!

Phó Văn Cảnh suy nghĩ một chút, nói: "Không sao, anh có cách."

Một tiếng sau.

Hạ Ngạn bực bội: "Phó Văn Cảnh, cậu bị điên à! Anh đưa em gái tôi đi khách sạn thì thôi đi, cậu còn không cho tôi về nhà là sao?"

Phó Văn Cảnh vịn cửa taxi, nhẹ nhàng nói: "Mời cậu đi massage, tối nay ngủ lại ở đó, không tốt sao?"

"Hừ." Hạ Ngạn giật giật khóe miệng, "Cậu sợ bố mẹ tôi biết cậu đưa em gái tôi ra ngoài qua đêm, sẽ xông đến khách sạn giết cậu đúng không."

"Đó là một trong những lý do," Phó Văn Cảnh kéo dài giọng nói, "Chủ yếu là anh Ngạn dạo này vất vả quá, tôi xót."

Anh Ngạn...

Hạ Đình che mặt.

Câu này chỉ có anh mới có thể nói ra một cách thản nhiên như vậy.

Nếu cô nhớ không nhầm, ghi chú của Phó Văn Cảnh cho Hạ Ngạn chính là "Anh Ngạn".

Bao nhiêu năm rồi, Hạ Ngạn vẫn bị Phó Văn Cảnh chọc tức. Anh do dự một chút, nhìn Hạ Đình một cái, rồi nhìn Phó Văn Cảnh với vẻ cảnh cáo, hạ giọng nói: "Em gái tôi còn nhỏ, cậu chú ý giữ chừng mực."

"Yên tâm đi, anh vợ tối nay chơi vui vẻ nhé." Phó Văn Cảnh vỗ vai anh, nói địa chỉ cho tài xế taxi.

Đợi taxi đi khuất, Phó Văn Cảnh nắm tay Hạ Đình, nói: "Tối nay đi gặp một người với anh."

Hạ Đình tò mò: "Gặp ai?"

Editor: Bí

Nguồn: Tấn Giang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK