Bàn tay anh di chuyển xuống, đặt lên eo cô, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải mỏng manh.
Anh hơi cụp mi, giọng nói không rõ cảm xúc: "Nhớ đến anh trai em rồi à?"
Hạ Đinh ngạc nhiên: "Em thật sự có anh trai sao?"
Phó Văn Cảnh cúi đầu nhìn xuống, giọng điệu dửng dưng: "Có, anh trai em là bạn học đại học, cùng phòng ký túc xá với anh."
Hạ Đinh thắc mắc: "Sao trước giờ anh không nhắc đến?"
Phó Văn Cảnh nói: "Dạo này anh ấy bận, đang ở nước ngoài, kể cả có nói với anh ấy thì anh ấy cũng sẽ nhờ anh chăm sóc em, đều như nhau cả, nên anh không nói."
Con nhà nghèo đi nước ngoài không dễ dàng gì, chỉ riêng tiền vé máy bay khứ hồi đã là một khoản không nhỏ, Hạ Đinh tỏ vẻ thông cảm, cũng không thấy cách xử lý của Phó Văn Cảnh có gì không ổn.
Tuy nhiên...
"Em nhớ lúc đó em hỏi anh có số liên lạc của người thân, bạn bè em không, anh nói không có." Hạ Đinh vừa nhớ lại vừa nghi ngờ hỏi: "Anh trai em cắt đứt quan hệ với em rồi à?"
"Cắt đứt quan hệ? Anh trai em mà nghe thấy chắc nổi đóa lên." Phó Văn Cảnh cười, "Anh chỉ có số liên lạc của anh trai em thôi, của người khác thì không có."
"Nhưng trong tình huống đó, anh trai em biết cũng chỉ sốt ruột thôi, chẳng bằng để anh trực tiếp chăm sóc em."
"..."
Cũng đúng.
Hạ Đinh cười với anh: "Cũng phải."
Phó Văn Cảnh xoa mái tóc mềm mại bên tai cô.
Thang máy đến nơi, hai người trở về văn phòng, Phó Văn Cảnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời nói: "Hôm nay tan làm sớm, về nhà ngủ sớm, mai em còn thi."
Anh kéo ngăn kéo ra, lấy một thanh sô cô la từ trong chiếc hộp tinh xảo, bóc lớp giấy bạc, chỉ giữ lại một miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, đưa đến bên môi Hạ Đinh: "Há miệng."
Hạ Đinh cắn miếng sô cô la. Vị sô cô la đen đậm đà, sau khi cắn ra, hương rượu brandy thoang thoảng lan tỏa trong khoang miệng: "Nhân rượu à?"
"Ừ, ngon không?"
Hạ Đinh nuốt miếng sô cô la, gật đầu: "Ngon, anh không ăn thử một miếng trước à?"
"Giờ nếm thử đây." Phó Văn Cảnh cúi xuống hôn lên môi cô, liếm sạch chút sô cô la dính trên môi.
Anh chậm rãi rời khỏi môi cô, Phó Văn Cảnh cụp mắt nhìn cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau khóe môi cô, trêu chọc: "Sao vẫn còn đỏ mặt thế?"
Hạ Đinh ở gần anh, có thể nhìn rõ đuôi mắt anh hơi nhếch lên, hàng mi dài phủ xuống trước mắt, cũng không che giấu được ý cười trong mắt anh lúc này.
Cô mím môi, ánh mắt dừng trên vành tai hơi đỏ của người đàn ông, không chịu thua đáp trả: "Cứ như tai anh không đỏ ấy."
Suy nghĩ một lúc, Phó Văn Cảnh nói: "Được, tối nay sẽ biết ai dễ đỏ mặt hơn."
Hạ Đinh vội vàng bày tỏ thái độ: "Tối nay không chơi nữa, sáng mai em còn thi, tối nay em tuyệt đối sẽ không nhúc nhích."
Phó Văn Cảnh cười khẽ: "Mong ước của em đã thành hiện thực rồi."
Hạ Đinh: "?"
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Phó Văn Cảnh giải thích: "Mời Hạ Hạ nhớ lại xem, tối qua em có nhúc nhích không?"
Phó Văn Cảnh chống tay lên xe lăn, cúi người, vòng tay ôm lấy cô, nghiêm túc kể lại chuyện đêm qua: "Không phải đều là anh..."
Hạ Đinh quay người lại, đưa tay che miệng anh.
Cô hít sâu một hơi, cả người đỏ bừng như tôm luộc, ngẩng đầu lên nói: "Sớm muộn gì anh cũng bị tước bằng lái!"
Phó Văn Cảnh cười lớn: "Mới vậy đã tước bằng lái của anh rồi? Anh còn chưa đạp ga mà."
"..."
Vậy thì một cú đạp ga của anh chắc bay thẳng lên sao Hỏa mất!
Hạ Đinh không cãi lại anh, chỉ đành im lặng.
Trong chuyện "lái xe" này, có những người trời sinh đã có tài, lại còn cố gắng gấp bội, cô sao có thể sánh bằng.
Bãi đậu xe ngầm yên tĩnh, chưa đến giờ tan tầm, các chỗ đậu xe đều kín chỗ, nhìn quanh chẳng thấy bóng người nào.
Phó Văn Cảnh đẩy cô đến bên xe, mở cửa xe, nói: "Nếu được thì mai đừng nhận lời đi ăn với ai cả, thi xong đi chơi với anh."
Hạ Đinh không hiểu: "Sao lại đi chơi nữa?" Hôm qua không phải mới đi sao?
Phó Văn Cảnh nói: "Ngày mai là sinh nhật em, hai đứa mình cùng nhau đón sinh nhật."
Hạ Đinh ngẩn người: "Mai là sinh nhật em à."
Phó Văn Cảnh đỡ cô lên xe: "Ừ, có muốn đoán xem anh chuẩn bị quà gì cho em không?"
Hạ Đinh bắt đầu suy nghĩ: "Máy chơi game? Mèo con mới? Túi xách? Trang sức?"
Dừng một chút, cô đùa cợt xoa xoa tay: "Chắc không phải tặng em cả cái studio chứ? Vậy thì ngại quá."
Phó Văn Cảnh búng tay, giọng điệu phấn khởi: "Tuyệt vời, hình như anh biết em thích gì rồi."
Hạ Đinh chết lặng: "..."
Vậy là anh ta vẫn chưa mua quà à?!
Chạy đến đây dò hỏi đáp án chuẩn à?
Đang định nói gì đó, Hạ Đinh dường như nhìn thấy một bóng người lướt qua trên tường.
Cô ngồi ở ghế phụ, Phó Văn Cảnh cất xe lăn vào cốp xe, rồi quay lại ngồi vào ghế lái hỏi cô: "Sao vậy?"
Hạ Đinh khẽ chỉ tay về phía chỗ đậu xe bên cạnh, hạ giọng: "Vừa rồi em hình như thấy một bóng người trên tường, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất."
Phó Văn Cảnh nhìn về hướng đó, không thấy gì cả. Anh lùi xe, thử phanh xem có bình thường không, trong xe cũng không có mùi lạ hay tiếng động lạ.
"Ra ngoài rồi nói."
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe thì dừng lại bên đường, Phó Văn Cảnh bảo trợ lý lái xe khác đến, còn chiếc xe này thì đưa đi kiểm tra, đồng thời cho người đi xem camera giám sát ở bãi đậu xe.
Hạ Đinh nhìn vẻ mặt thận trọng của anh, hỏi: "Anh nghi ngờ chiếc xe vừa rồi có vấn đề à?"
Phó Văn Cảnh gật đầu: "Cẩn thận vẫn hơn."
Kết quả kiểm tra nhanh chóng được gửi đến hòm thư của Phó Văn Cảnh, xe không có bất kỳ vấn đề gì.
Chuyện này được nhắc đến khi hai người đang nấu ăn trong bếp.
Nói đúng hơn là Phó Văn Cảnh đang nấu ăn, Hạ Đinh ngồi xem.
Điện thoại vang lên một tiếng "ting", Phó Văn Cảnh lau tay cầm điện thoại lên, cúi đầu xem, rồi nói: "Không phát hiện ra vấn đề gì ở xe."
Hạ Đinh phỏng đoán: "Có khi nào là nhân viên nào đó tan làm sớm, tình cờ gặp sếp ở bãi đậu xe không?"
Phó Văn Cảnh: "Ừ, rồi phát hiện sếp cũng trốn việc."
Hai người nhìn nhau cười.
Anh đặt điện thoại xuống, tiếp tục vật lộn với món khoai tây sợi.
Hạ Đinh cầm cốc nước ép trái cây tươi, thoải mái nhìn người đàn ông thái khoai tây sợi to như chân bàn, hỏi: "Trước đây anh chưa từng nấu ăn à?"
"Trước đây chỉ biết nấu mì gói thôi," Phó Văn Cảnh cũng biết ý cô là gì, cầm một sợi khoai tây lên, nói: "Hay là không làm khoai tây sợi nữa, đổi sang khoai tây chiên nhé?"
Hạ Đinh tỏ vẻ đồng tình, giơ ngón cái lên: "Ý kiến hay."
Phó Văn Cảnh lấy điện thoại ra tìm công thức chiên khoai tây, xem một lượt là nhớ. Anh chiên thử vài miếng trước, thành phẩm trông khá ngon, vàng ruộm, nhìn giòn rụm, cắn một miếng thì...
Hạ Đinh nhăn mặt: "Hình như chưa chín."
Phó Văn Cảnh lấy miếng khoai tây còn lại trên tay cô, cắn một miếng, nhíu mày chê bai: "Chưa chín thật."
"Anh vặn nhỏ lửa xuống," anh lấy khăn giấy đưa cho cô: "Nhổ miếng chưa chín ra đi, bỏ đi."
"Ừ."
Hạ Đinh thích không khí này, bình yên, ấm áp, cứ như thể họ có thể cứ thế mà tiếp tục, nắm tay nhau đi mãi mãi.
Cô nhìn góc nghiêng hoàn hảo của người đàn ông, nhìn anh với chiếc tạp dề màu xanh dương buộc trên eo thon gọn, áo sơ mi màu xám và quần tây âu được che khuất bởi chiếc tạp dề, vai rộng eo thon, mông cong chân dài. Phía sau bóng dáng hoàn mỹ ấy là ánh hoàng hôn sắp tắt, ánh lên màu vàng sẫm.
Hạ Đinh lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Phó Văn Cảnh quay đầu lại, hơi hất cằm lên, giọng điệu đắc ý: "Chụp anh à?"
Bầu không khí ấm áp bỗng chốc tan biến, như thể tiếng đàn vĩ cầm vui tươi bỗng nhiên vang lên trong một cung điện trang nghiêm.
Tuy vẫn hay, nhưng không khí đã thay đổi.
Hạ Đinh nhìn anh, nghiêm túc nói: "Lúc anh không nói chuyện, trông anh thật sự rất đẹp trai."
"..."
Phó Văn Cảnh nghẹn lời, vẫn cố chấp hỏi: "Lúc anh nói chuyện thì không đẹp trai nữa à?"
"Đương nhiên vẫn đẹp trai, chỉ là đẹp trai theo kiểu khác," Hạ Đinh im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là khi ở bên một tâm hồn thú vị lâu ngày, thỉnh thoảng cũng muốn trải nghiệm cảm giác người chồng đảm đang thôi."
Phó Văn Cảnh suy nghĩ một chút, nhướn mày: "Hiểu rồi, tức là giọng điệu dịu dàng hơn một chút, rồi thêm chút dẫn dắt, đúng không?"
Hạ Đinh ngập ngừng gật đầu, lại cảm thấy lời anh nói có gì đó sai sai, nhưng lại không tìm ra lỗi.
"Hình như vậy..." Cô đáp lại nửa hiểu nửa không.
Phó Văn Cảnh cười đầy ẩn ý: "Được, anh nhớ rồi. Sau này sẽ cố gắng đa dạng "nhân vật" hơn, để Hạ Hạ không thấy nhàm chán."
"Nhưng mà tối qua anh không dịu dàng sao?"
"..."
Anh ta lại "lái xe" rồi!!!
"Anh Phó à, anh vượt quá tốc độ rồi," Hạ Đinh dùng tay làm dấu chéo to trước ngực, nói: "Lái xe thì không chiên khoai, chiên khoai thì không lái xe."
Phó Văn Cảnh cười hỏi: "Vậy có phải là sau khi có giấy phép, anh có thể lái xe tùy thích không?"
Hạ Đinh: "Đương nhiên, nhưng giấy phép cần phải thi lấy."
Phó Văn Cảnh nhướn mày, nhìn nồi dầu đang sôi sùng sục, hỏi: "Vậy kỹ năng nấu nướng là môn thi đầu tiên à?"
"Thông minh." Hạ Đinh bắt chước giọng điệu của anh.
"Được, vậy anh sẽ chuẩn bị kỹ càng cho bài thi."
Cứ như vậy, chiên vài miếng khoai tây, nếm thử xem mùi vị thế nào, sau đó điều chỉnh lửa rồi tiếp tục cho vào chiên, cuối cùng cũng chiên được một đĩa khoai tây chiên vừa ngon vừa đẹp mắt.
"Anh sẽ nhớ mức lửa này," Phó Văn Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nghỉ vài giây rồi quay sang vật lộn với món bò sốt cà chua.
Ăn tối xong vẫn còn sớm, Phó Văn Cảnh lấy một chai rượu vang đỏ từ tủ rượu dưới hầm lên, đi đến cửa sổ sát đất, bước lên tấm thảm dày.
Tay trái cầm chai rượu, tay phải kẹp hai chiếc ly, cúi người đặt lên bàn trà gỗ đàn hương. Chất lỏng màu đỏ rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, phát ra ánh sáng quyến rũ dưới ánh đèn.
Hạ Đinh cầm một ly lên, nếm thử. Chua chua ngọt ngọt, có vị anh đào, ngon hơn nước ép.
Phó Văn Cảnh thấy cô uống ngon lành, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Hạ Hạ, anh nhớ tửu lượng của em không tốt lắm."
Hạ Đinh hoàn toàn không nhớ tửu lượng của mình: "Rượu này chắc nồng độ thấp lắm."
"Ừ, không dễ say đâu. Nhưng mà say cũng không sao, dù sao cũng là ở nhà." Anh cầm điện thoại lên, trả lời vài tin nhắn một cách qua loa, rồi nhìn Hạ Đinh.
Hạ Đinh hai tay ôm ly rượu, rượu trong ly đã vơi đi quá nửa.
Cô nhắm mắt lắc lư, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều được phủ một lớp filter mộng mơ, nhẹ nhàng, dịu dàng, cơ thể cũng thư thái.
Phó Văn Cảnh đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh cô, hơi nghiêng người, để cô gái đang say dựa vào lòng mình.
Hạ Đinh tựa hẳn vào người anh, cọ cọ má vào áo sơ mi của anh, từ từ mở mắt, nhìn ra ngoài trời đang tối dần, nói: "Giá mà ngoài trời đang tuyết rơi thì tốt biết mấy."
Rượu vang đỏ cùng với tuyết rơi lả tả, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.
Phó Văn Cảnh lấy ly rượu trên tay cô đặt sang một bên, vòng tay qua vai cô, khẽ nói: "Vậy thì mùa đông cũng hãy ở bên anh, chúng ta cùng ngắm tuyết nhé."
Hạ Đinh không hiểu câu nói này của anh.
Hai người không phải đang hẹn hò với mục đích kết hôn sao? Sao mùa đông lại không ở bên nhau được? Đó chỉ là chuyện vài tháng nữa thôi.
Cô chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt mơ màng vì say, nhìn người đàn ông, khẽ hỏi: "Tại sao mùa đông chúng ta lại không thể ở bên nhau?"
Phó Văn Cảnh nhìn cô sâu sắc, một lúc sau mới mỉm cười, nói: "Nhỡ đâu anh phạm lỗi gì đó, Hạ Hạ đòi chia tay với anh thì sao?"
Trên đầu là ánh đèn vàng mờ ảo, góc tường là chiếc đèn lông vũ màu ấm áp. Đường nét sắc sảo trên khuôn mặt người đàn ông trở nên dịu dàng hơn dưới ánh đèn này, vô cùng dịu dàng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng lúc này như phủ một lớp sương mờ.
Cô không nhìn thấu, nhưng lại chìm đắm trong vẻ đẹp mơ màng ấy.
Hạ Đinh phát hiện mình thật sự rất mê nhan sắc của Phó Văn Cảnh.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, chân thành nói: "Chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, em đều sẽ vì khuôn mặt này của anh mà tha thứ cho anh!"
Phó Văn Cảnh nhìn vào mắt cô, hỏi: "Vậy nếu là vấn đề nguyên tắc thì sao?"
Hạ Đinh nói: "Vậy thì tất nhiên là, tù chung thân không vợ!"
"Tù chung thân?" Phó Văn Cảnh cười nhắc lại.
Hạ Đinh cúi đầu, dùng ngón tay viết chữ lên tấm thảm: "Là vợ trong từ vợ chồng, không phải vợ trong từ vợ con."
"Nghiêm trọng vậy sao?" Phó Văn Cảnh kéo tay cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, bàn tay xoa nhẹ gáy cô, đồng thời ngẩng đầu hôn lên khóe miệng cô, nói: "Vấn đề nguyên tắc bao gồm những gì? Để anh ghi nhớ."
Men rượu bắt đầu tác dụng, Hạ Đinh cảm thấy người mềm nhũn, chỉ muốn dựa vào Phó Văn Cảnh.
Cô vòng tay qua cổ anh, chậm rãi nói: "Ví dụ như ngoại tình, bạo lực gia đình."
Phó Văn Cảnh véo má cô, cười nói: "Đó là vấn đề nhân cách rồi, anh sẽ không làm những chuyện như vậy."
"Ồ..." Hạ Đinh suy nghĩ một chút, đầu tựa như không chịu nổi nữa, cúi xuống vùi mặt vào cổ anh.
Mùi thuốc bắc thoang thoảng phả vào mũi, mang đến cảm giác bình yên vô hạn.
Cô nũng nịu nói: "Phó Văn Cảnh, em buồn ngủ quá."
Phó Văn Cảnh ừ nhẹ: "Anh bế em vào ngủ."
Hạ Đinh siết chặt vòng tay quanh cổ anh, rồi cảm thấy cả người được nhấc bổng lên, vòng tay ôm cô thật ấm áp và mạnh mẽ.
"Em nghĩ ra rồi," đầu vừa chạm vào gối, Hạ Đinh vẫn không quên trả lời câu hỏi của anh, "Em biết vấn đề nguyên tắc là gì rồi."
Phó Văn Cảnh dừng lại, khẽ hỏi: "Lỗi gì?"
"Lừa dối." Hạ Đinh lầm bầm, xoay người, hàng mi dài khẽ chớp, nói: "Em ghét nhất bị người khác lừa dối."
Phó Văn Cảnh khẽ thở dài, đứng dậy kéo chăn đắp lên người cô gái.
"Giấu giếm em, rồi còn tìm những lý do đường hoàng, cứ như anh ta cũng có nỗi khổ riêng vậy..."
Hạ Đinh nói xong câu đó liền ngủ thiếp đi, phòng ngủ chìm vào im lặng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhớ những gì mình đã nói khi say, cũng nhớ mình không nghe thấy câu trả lời của Phó Văn Cảnh.
Chẳng hạn như lời hứa "anh sẽ không bao giờ lừa dối em".
Hạ Đinh nghĩ, chắc là do cô ngủ quên mất, Phó Văn Cảnh chưa kịp trả lời.
Ăn sáng xong, Phó Văn Cảnh đưa cô đến trường thi. Bài thi cuối kỳ là một bài luận văn dài ba nghìn chữ viết trên giấy trắng, viết xong tay cũng mỏi nhừ.
Hạ Đinh nộp bài trước hai mươi phút rồi ra khỏi lớp, gọi điện cho Phó Văn Cảnh, anh vẫn đang trên đường từ công ty đến trường.
Cô chậm rãi đi trên con đường rợp bóng cây, nhấn tai nghe bluetooth, nói: "Vậy em đi ra cổng tây nhé, anh đến cổng tây đón em."
Phó Văn Cảnh nói: "Được, em cứ từ từ đi."
Cúp máy.
Đến cổng tây, Hạ Đinh vừa nhìn đã thấy Phó Văn Cảnh, người đàn ông đang đứng bên ngoài ghế lái, mặc áo sơ mi quần âu, dáng người cao ráo, tay ôm một bó hoa nhài.
Gu chọn hoa của người đàn ông này đúng là bình thường, chỉ dám chọn loại phối màu đơn giản, nhưng Hạ Đinh không quan tâm.
Anh đã ôm hoa đi đến trước mặt cô, tự nhiên vòng tay qua vai cô: "Chúc mừng Hạ Đinh nhà ta hoàn thành bài thi cuối kỳ cuối cùng."
Hạ Đinh nhận lấy bó hoa, ngẩng mặt cười với anh: "Cảm ơn!"
Hai người đi về phía xe, bỗng nhiên, một người đàn ông cao lớn vội vàng đi đến bên cạnh Hạ Đinh, cau mày, ánh mắt tập trung vào cây nạng trên tay cô, lo lắng hỏi: "Chân em bị sao vậy?"
Khoảng cách an toàn bị phá vỡ, Hạ Đinh không thoải mái nhích lại gần Phó Văn Cảnh, rồi mới ngẩng lên nhìn người đàn ông.
Đối phương là một gương mặt xa lạ, cao gần bằng Phó Văn Cảnh, gần một mét chín, mặc áo phông đen chất liệu cotton và quần jean dài, tóc ngắn gọn gàng, lông mày nhíu lại, đôi mắt phượng hẹp dài, sắc bén.
Những tia máu đỏ len lỏi trên lòng trắng mắt, ánh nhìn chất chứa nỗi lo lắng và mệt mỏi. Quầng thâm mờ nhạt dưới mắt càng tô đậm vẻ uể oải của người đàn ông.
Hạ Đinh siết chặt tay cầm túi vải.
Hình như cô quen người này.
Nhưng vẫn không nhớ ra là ai.
"..."
Hạ Đinh ngây người nhìn đối phương, mấp máy môi, không biết nên nói gì.
Vẻ mặt người đàn ông từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc, lông mày càng nhíu chặt hơn, nắm lấy cánh tay cô, như muốn gọi cô tỉnh lại, trầm giọng nói: "Hạ Đinh."
Hạ Đinh giật mình.
Giọng nói quen thuộc này!
Cảm giác tim đập nhanh theo phản xạ có điều kiện này!
Người này rốt cuộc là ai?!
Hạ Đinh ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lịch sự, nói lời chào hỏi mà cô cho là không thể sai được: "Chào anh."
Kết quả người đàn ông lại quát: "Chào cái gì mà chào!"
"Anh là anh trai em!"
"Em không nhận ra anh nữa à?"
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang