<tbody></tbody>
- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
Y mỉm cười, gọi tên tiếng Trung của Lâm Dật Phi, “Lâm Dật Phi, trận đấu hôm nay thú vị không?”
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, cậu chỉ nói qua một lần tên tiếng Trung của mình với Kevin, không ngờ anh ta lại có thể phát âm rõ ràng như vậy. Những khán giả chưa về đều tò mò nhìn hai người, tựa như đang chờ nghe cuộc đối thoại giữa họ.
“Thực phấn khích!” Lâm Dật Phi nói lên lời tán thưởng tận đáy lòng mình.
Kevin nghiêng đầu dựa vào vách tường của khán phòng, mái tóc màu nâu nhạt rơi xuống bên tai, loại mỹ cảm tao nhã này làm người khác không thể dời tầm mắt.
“Em có học được điều gì không?”
“Đương nhiên là học được rất nhiều! Cám ơn anh đã cho em vé, để em và các bạn có thể cùng nhau đến xem!”
“Tối nay có thể cùng em đi ăn cơm không?” Lời mời của Kevin làm bọn Katherine kinh ngạc.
“Ha ha, lần sau đi.” Lâm Dật Phi đặt tay lên vai Chris, “Em đã hẹn với bạn rồi.”
“Thực đáng tiếc. Nhưng tụi anh ở Mỹ đến cuối tuần mới về, ngày mai đội đấu kiếm của đại học New York sẽ đến. Có cần để dành vé cho em không?” Kevin mỉm cười, dường như không cảm thấy tức giận vì lời từ chối của Lâm Dật Phi, ngược lại còn trò chuyện như đã quen biết nhau từ lâu.
“Đương nhiên!” Lâm Dật Phi còn chưa kịp trả lời, Katherine đứng bên cạnh đã nhịn không được. Lâm Dật Phi nhìn cô nàng, cười gật đầu.
Bọn họ rời khỏi sân đấu kiếm, Kevin vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của họ.
Ryder đi đến bên cạnh Kevin, nhìn theo tầm mắt của y, “Hô, tớ nói này quốc vương bệ hạ, cậu đang nhìn cái gì thế?”
“Nhìn tiểu vương tử của tớ đi theo người khác.” Kevin chậm rãi xoay người nhìn sang hướng khác.
“Hở? Cậu đang nói đến cậu bé người Trung Quốc kia sao?” Ryder vỗ vỗ vai Kevin, “Người anh em à, em nó còn chưa trưởng thành đâu, nếu cậu muốn theo đuổi thì ráng chờ mấy năm nữa đi.”
“Ryder…”
“Hửm?” Ryder bỏ một miếng chocolate vào miệng.
“Nửa năm sau là cuộc thi Olympic, tớ nhất định sẽ chỉnh cậu.”
“A? Vì sao? Đừng mà!”
Bọn họ vừa đi vừa bàn luận trận đấu vừa rồi, vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn.
Lên xe của George, Katherine còn không quên quở trách Lâm Dật Phi, “Vừa rồi anh Kevin Phil mời cậu ăn cơm tối sao cậu lại nỡ từ chối chứ! Nói không chừng chúng tớ còn có thể đi nữa! Sau đó anh ấy sẽ giảng với chúng ta rất nhiều điều liên quan đến đấu kiếm!”
Lâm Dật Phi tức giận nhìn cô nàng, “Cậu mới không đi thảo luận đấu kiếm đó, cậu chỉ biết mở to mắt ngơ ngác ngắm người ta thôi.”
“Xí!” Katherine quay đầu sang chỗ khác.
“Tớ cùng Chris đã hẹn trước với nhau sẽ đến nhà cậu ấy ăn cơm, hôm nay có món dê nấu theo kiểu Úc đó.” Lâm Dật Phi nuốt nước miếng, vẻ mặt trông rất đói bụng, “Sau buổi tối chúng tớ còn phải luyện đấu kiếm nữa!”
“Ồ? Nhà Chris có chỗ để luyện tập đấu kiếm sao?”
“Có chứ.” Lâm Dật Phi gật đầu. Katherine bọn họ muốn đi xem nhưng tiếc là không có hẹn trước nên đành phải về nhà, nhưng bọn họ vẫn đòi cuối tuần sẽ đến tham quan phòng đấu kiếm của Chris.
Đuổi hết bọn Katherine về nhà, cuối cùng chỉ còn lại Lâm Dật Phi và Chris.
“Chúng ta thực may mắn, Washington là đặc khu, thi đấu liên minh xong sẽ trực tiếp vào được trận chung kết!” Lâm Dật Phi cảm thấy sau trận đấu Chris có vẻ im lặng hơn ngày thường.
Quả nhiên, anh không nói gì cả, chỉ chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng may còn bàn tay đang nắm chặt tay Lâm Dật Phi, nếu không thì cậu tưởng mình lại làm sai chuyện gì khiến anh giận.
Bữa tối là món dê trông thật tươi ngon. Ngài Ozbourn vì lo việc kinh doanh nên không thể về, còn phu nhân Ozbourn thì sức khỏe cũng dần không tốt, ngay cả bác sĩ riêng cũng phải ở lại nhà Obourn để tiện việc theo dõi.
Sau khi ăn xong bữa tối, Chris và Lâm Dật Phi vào phòng của phu nhân Ozbourn nói chuyện với cô thật lâu, khi bọn họ rời đi, phu nhân Ozbourn nhẹ nhàng kéo lại tay Lâm Dật Phi.
“Lâm, lần đầu tiên con tới nhà dì dì đã có cảm giác rằng… con có thể khiến Chris của dì trở nên vui vẻ…”
Chris đứng bên cạnh im lặng, còn Lâm Dật Phi thì cười thật tươi, “Đó là đương nhiên, chúng con là bạn bè tốt của nhau mà.”
“Hứa với dì, phải luôn khiến nó vui vẻ. Nó không lạnh lùng như vẻ bề ngoài đâu, tình cảm của nó rất bé và cũng rất dễ bị tổn thương.”
Lâm Dật Phi nhẹ nhàng gật đầu.
“Các con chơi vui vẻ.”
“Ngủ ngon, phu nhân Ozbourn.” Lâm Dật Phi hôn lên trán cô, cùng Chris ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Hai người trong phòng đấu kiếm đại chiến một lúc, không tính điểm cũng không tính hiệp. Lâm Dật Phi cảm thấy đấu như vậy thật thoải mái.
Cho đến khi George bưng sữa vào, bấy giờ Lâm Dật Phi mới chú ý đã mười giờ.
“A… mệt quá…” Nằm rạp xuống đất, Lâm Dật Phi kéo mũ bảo vệ của mình xuống.
George khom người, đặt sữa lên sàn nhà rồi rời đi.
Chris chậm rãi đến bên cạnh Lâm Dật Phi ngồi xuống, vươn tay qua người cậu lấy sữa, từng ngụm từng ngụm uống xuống.
Lâm Dật Phi hít sâu, ngẩng đầu nhìn Chris, “Chris, có ai nói qua cậu rất đẹp hay không?”
“Có.”
Hơn nữa còn rất nhiều.
Lúc anh hạ mắt xuống nhìn cậu không những không mang vẻ lạnh lùng xa cách, ngược lại có thêm phần dịu dàng. Lâm Dật Phi vươn tay, ngón tay lướt qua lông mi anh, mềm mại nhẵn nhụi, Chris vẫn không động, tùy ý để Lâm Dật Phi chạm vào lông mi mình.
“Dật Phi, Kevin Phil quả thực rất mạnh.” Đây là câu nói đầu tiên của Chris sau khi xem xong trận đấu kiếm.
“Ừm.” Anh ta tất nhiên rất mạnh, bởi vì anh ta chính là mục tiêu của chúng ta.
“Tớ còn cách anh ta một khoảng cách rất xa.”
“Chỉ là thoạt nhìn rất xa mà thôi, cậu sẽ vượt qua anh ta.” Lâm Dật Phi chống người ngồi dậy, “Kevin Phil là mục tiêu của chúng ta, mà Lâm Dật Phi và Christopher Ozbourn là chiến hữu tốt nhất của nhau.”
“Ừm.” Khóe môi Chris khẽ nhếch lên, làm ngũ quan của anh càng thêm đẹp.
“Sẽ có ngày chúng ta mạnh hơn anh ta.”
Hôm sau, Lâm Dật Phi vẫn chưa ngủ đủ đã bị Chris kéo dậy, chạy vòng quanh sân biệt thự nhà Ozbourn.
Lâm Dật Phi chạy được khoảng bảy tám phút thì sẽ phải dừng lại nghỉ ngơi. Mà khi Chris dừng lại, hô hấp chỉ dồn dập hơn bình thường một chút. Thể lực của anh tốt hơn Lâm Dật Phi rất nhiều, tuy rằng đấu kiếm không yêu cầu sức chịu đựng cao như bóng rổ hoặc quần vợt, nhưng phải rèn luyện tốt thân thể mới có thể đạt được sự phối hợp cao độ giữa đầu óc với tứ chi.
Chris vỗ nhẹ lưng Lâm Dật Phi, còn Lâm Dật Phi thì lấy hai tay xoa xoa ngực điều chỉnh hô hấp. Sau đó Chris lại vỗ tay, cỗ vũ Lâm Dật Phi tiếp tục chạy. Cuối cùng cũng sống qua hai mươi phút, Lâm Dật Phi lập tức vọt đi tắm, lúc vào phòng khách đã thấy George chuẩn bị xong buổi sáng rồi.
Có lẽ bị Chris ép quá lâu nên sữa đối với Lâm Dật Phi không còn quá khó uống nữa.
Tuần này trôi qua cũng rất thoải mái, bởi vì Washington là đặc khu nên cuối tuần luôn là thi đấu luân phiên. Thứ sáu cuối tuần, Lâm Dật Phi cùng bọn Katherine luyện tập hai tiếng, lúc về đến nhà vừa lúc Trần Lâm Kí đang bận rộn.
Đến trước quầy thu ngân, Lâm Dật Phi cười nói nhỏ vào tai Lâm ma ma, “Mẹ, có muốn con vào trong giúp rửa chén dĩa hay không?”
“Nhóc con, con đừng làm bể chén dĩa là mẹ đã mừng rồi.” Lâm ma ma giả vờ tức giận.
Phía sau có người gọi tên Lâm Dật Phi.
“Lâm Dật Phi?”
Lâm Dật Phi xoay người, thấy một đám người da trắng ngồi bên bàn ăn, nam sinh trẻ tuổi vẫy tay với cậu, mỉm cười nho nhã.
“Kevin?” Lâm Dật Phi tiến lên trước mấy bước mới phát hiện đó đều là người trong đội đấu kiếm của đại học Cambridge, “Các anh cũng đến phố người Hoa ăn thức ăn Trung Quốc à!”
“Đúng vậy, quán ăn Trung Quốc này thật đúng là có chút danh tiếng đó.” Kevin đứng dậy, hôm nay y mặc áo sơ mi sọc ca-rô, kết hợp với quần bò màu lam, mặc dù cách ăn mặc tùy ý nhưng từ đó có thể nhìn ra tính tình của y.
“Ha ha, đương nhiên, đây là quán ăn nhà em mà, sao có thể không nổi tiếng chứ?” Lâm Dật Phi lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Thì ra là nhà em mở à.” Ryder ngồi bên cạnh trừng mắt Kevin, “Cậu muốn đến đây nên mới nói mình muốn ăn thức ăn Trung Quốc?”
“Tớ chỉ đơn giản là muốn ăn thôi.” Kevin nhìn Lâm Dật Phi, “Tối có muốn cùng đến sân đấu kiếm hay không?”
“A?” Lâm Dật Phi ngơ ngác, “Tối?”
“Đúng, mai là cuối tuần, ban ngày phải thi đấu giao hữu với đại học New York, chỉ còn buổi tối mới có thời gian. Luôn xem em thi đấu, rất muốn cùng luyện tập với em.”
“Vậy ư, nhưng trình độ của em không thể sánh bằng sinh viên bọn anh đâu.” Lâm Dật Phi ha ha cười.
“Không bằng sinh viên bọn anh?” Ryder ngồi một bên lộ ra vẻ mặt khoa trương, “Em đã hơn sinh viên rất nhiều rồi, đương nhiên kém hơn chuyên nghiệp. Khó có cơ hội được Kevin chỉ dạy, là cơ hội tốt ngàn năm một thuở đó!”
Kevin liếc nhìn Ryder, đối phương liền cười cười tiếp tục ăn rau.
“Em đương nhiên chấp nhận, nhưng không biết tối sân đấu kiếm có còn mở cửa không.”
“Đừng lo lắng, anh biết ở đâu có mở cửa.” Nụ cười của Kevin luôn làm người khác khó kháng cự, “Cùng ăn cơm tối nào.”
“Được, các anh cứ ăn trước! Cơm của em ở trên lầu.” Lâm Dật Phi chạy lên lầu.
Kevin ngồi xuống, Ryder bên cạnh nhíu mày, “Cậu không biết áy náy sao? Tối rồi còn dụ dỗ người ta ra đường, nhớ phải đưa cậu bé về nhà đó.”
“Thứ nhất, em ấy đã mười bốn tuổi, là thiếu niên không phải cậu bé. Thứ hai, tớ mời em ấy chứ không dụ dỗ em ấy. Thứ ba, tớ nhất định sẽ đưa em ấy còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh về nhà, nếu không thì cậu bạn trai nhỏ của em ấy sẽ đánh chết tớ.”
“Cậu bạn trai nhỏ? Ai?” Ryder mờ mịt, nhưng Kevin cũng không thèm trả lời hắn nữa, tiếp tục uống canh.