<tbody></tbody>
- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
“Sao em lại đến trường anh học?” Lâm Dật Phi nhớ rõ Ivy có huấn luyện viên riêng, theo lý mà nói nếu nhà hắn giàu thì sẽ không đến trường công học.
“Vì sao lại không được, trường này gần nhà em, mỗi buổi sáng có thể ngủ nướng thêm được một chút!” Ivy cười, Mark cùng Philip cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu. Lúc đầu hai tên ngốc này nghĩ chỉ cần có Lâm Dật Phi tham gia là có thể đăng kí thi đấu nhóm, nhưng thật ra muốn thi nhóm phải có bốn người.
“Nhưng Mark và Philip à, các cậu cũng đừng vui mừng quá sớm.” Katherine vươn vai đi tới, “Phải biết rằng trình độ của Ivy không tồi, nghĩa là một trong hai người các cậu phải ngồi hàng dự bị.”
Hai tên ngốc lơ đãng nhún vai, “Ngồi hàng dự bị không phải còn tốt hơn được lên sân thi đấu sao.”
“Tốt, giờ cứ bỏ qua thi đấu nhóm trước đi, cho dù là thi đấu cá nhân, năm nay Lâm cậu cũng phải cố lên đó!” Katherine vỗ vỗ vai Lâm Dật Phi, “Cậu nhất định phải bù lại sự tiếc nuối của năm trước.”
Lâm Dật Phi mỉm cười, “Nhưng năm nay tớ không muốn tham gia thi đấu cá nhân.”
“Hả? Cậu nói cái gì?” Katherine suýt chút nữa phát điên.
“Bởi vì một mình thi đấu rất cô độc, tớ muốn toàn tâm toàn ý tiến hành thi đấu nhóm. Thật ra lần trước vì không đủ người, nếu không tớ cũng sẽ chọn thi đấu nhóm mà không thi cá nhân.”
“Nga, anh em à –” Mark ôm chặt lấy cậu, “Cậu thật sự rất tri kỷ! Thật ra cậu không cần vì tớ và Philip mà làm như vậy!”
“Tớ không phải vì các cậu! Yên tâm. Tớ có suy nghĩ của riêng mình.” Lâm Dật Phi nghiêm túc trả lời.
Katherine mở miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cho tới nay, trong lòng Lâm Dật Phi, sân thi bội kiếm là một nơi rất đặc biệt, bởi vì vô luận là ai, cậu cùng Chris đều có được nhau. Nhưng hiện tại lại không như vậy, Lâm Dật Phi bỗng nhiên không biết mình nên đối mặt với Chris như thế nào trên đấu trường. Tâm cậu rối loạn, khiến kiếm cậu cũng rối loạn. Nếu cứ để tâm tình như thế mà đánh với Chris, đó chính là không tôn trọng kiếm của anh.
Trong khoảng thời gian này, đấu kiếm xã của Lâm Dật Phi chuẩn bị cho cuộc thi nhóm, còn Katherine chú tâm vào thi cá nhân, năm nay có thêm một nữ sinh gia nhập, nhưng nữ sinh đó lại luyện tập hoa kiếm.
Thời gian rất nhanh đã đến cuộc thi đấu kiếm dành cho cấp trung học. Bởi vì họ tham gia thi nhóm, nhưng không phải trường nào cũng có đội đăng kí thi, nên Polly tiên sinh giúp họ báo danh, nói bọn họ đã tiến vào thập lục cường. Điểm ấy khiến cho Katherine tức giận, “A, vì sao tớ phải thi từ đầu! Sau đó mới có thể tiến vào thập lục cường!”
Lâm Dật Phi buồn cười vỗ vỗ vai nàng, “Vậy không phải tốt lắm sao, cả đấu kiếm xã chúng tớ sẽ không luyện tập mà đi cỗ vũ cho cậu!”
Ngày thi đấu đầu tiên, Katherine vẫn như cũ thi đấu theo vòng tròn, hơn nữa lại thi vào buổi chiều. Bọn Lâm Dật Phi liền chiếm hơn phân nửa số ghế ngồi trên thính phòng. Katherine phát huy đương nhiên tốt hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa đợt luyện tập trong suốt kỳ nghỉ hè không phải bỏ không, càng đừng nói người bồi luyện với nàng là một cao thủ như Lâm Dật Phi.
Hai trận đấu bội kiếm bên sân của nam cũng đã xong, có một người thắng trông cực kỳ kiêu ngạo, Lâm Dật Phi không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai. Đối phương chậm rãi cởi mặt nạ bảo hộ, lộ ra gương mặt lạnh như băng nhưng lại làm chao đảo trái tim của tất cả nữ sinh. Anh thở ra một hơi, vác bội kiếm lên vai mình. Khi ngẩng đầu, tầm mắt đảo nhanh qua thính phòng, khiến Lâm Dật Phi không hiểu sao cảm thấy toàn thân căng thẳng.
Cậu ấy… có thấy mình không?
Không biết đó có phải ảo giác hay không, mặt của Chris nhăn lại, mấy ngày nay bọn cậu không gặp mặt nhau. Sau khi cảm giác tim như bị đâm trúng, thì có một loại xấu hổ nho nhỏ. Lâm Dật Phi cảm thấy tay chân mình luống cuống cả lên. Còn Chris thì dường như rất kiên nhẫn, theo đuổi sự giãy dụa như đứa ngốc này của Lâm Dật Phi. Nhưng sự kiên nhẫn của anh cho tới bây giờ luôn không nhiều, khi Lâm Dật Phi bắt đầu làm đà điểu, thì chắc chắn anh sẽ tóm cậu quay về trong phạm vi mà mình với tới được, bắt cậu phải chấp nhận những thay đổi giữa bọn họ.
Giờ phút này, anh rất nghiêm túc nhìn Lâm Dật Phi, cực kỳ dùng sức nhìn như muốn đâm ra một cái động lớn trên người cậu.
Lập tức, tầm mắt của anh dời qua chỗ khác. Lúc này Lâm Dật Phi mới thở ra một hơi. Nhiều người xem như vậy, cậu ấy sao có thể nhìn thấy mình chứ? Còn nữa, mắt của cậu nhóc này sao lại có lực sát thương đến như vậy?
Lâm Dật Phi vì phổi của mình không tốt mà cảm thấy buồn bực.
Katherine thắng ba trận liên tiếp làm cho nàng càng thêm tự tin, không ngừng hướng bọn Lâm Dật Phi bày ra vẻ mặt đắc ý. Mark buồn cười nói: “Trông cậu ấy vui đến nỗi giống như đang cầm cúp quán quân vậy.”
Trận đấu vòng tròn buổi sáng đã kết thúc, Katherine lưng đeo ba lô đi tới. Hành lang phía trước có một thiếu niên đang đứng dựa vào tường, Katherine cười khẽ, “Hây, Chris. Nếu cậu đợi Lâm, thì thật đáng tiếc, cậu ấy không tham gia thi đấu cá nhân.”
Mặt Chris không có chút dao động, “Tớ không phải đang đợi cậu ấy.”
Phía sau, Elizabeth mang vẻ mặt buồn bã đi ra từ phòng thay quần áo, lúc thấy Katherine còn hung hăng liếc nàng.
“Chris…” Sau khi Elizabeth thấy biểu ca của mình thì bày ra vẻ mặt ủy khuất muốn ôm lấy cánh tay anh, nào ngờ Chris liền xoay người đi khỏi. Elizabeth khó khăn lắm mới xin được trường bên New York cho phép học kỳ này sang trường Griffith học, còn tham gia vào đấu kiếm xã của trường, hy vọng có thêm nhiều cơ hội ở cùng với biểu ca nàng. Nàng còn mời huấn luyện viên tư nhân, nếu mình có thể tiến vào trận chung kết, nói không chừng biểu ca sẽ nhìn mình. Nhưng nào ngờ, cái ả Katherine này lại quấy rầy tất cả kế hoạch của nàng. (Mấy chương trước ta gõ bậy trường Griffith thành Liphess, rất rất xin lỗi các nàng, mốt làm bản word ta sẽ sửa TT^TT)
Katherine nhìn Elizabeth, không khỏi nhún vai. Đương nhiên chuyện này nàng vẫn nhịn không được mà nói với Lâm Dật Phi.
“A, tớ thật không ngờ Chris lại thích loại người như vậy, nhỏ nhắn xinh xắn. Nếu là tớ, thì tớ tình nguyện chọn Lâm!”
Lâm Dật Phi cũng không biết Elizabeth chuyển đến Griffith, trong lòng cứ nghĩ tới có một cô nàng đang ở bên cạnh Chris.
“Nói bậy gì đó! Tớ không phải con gái, cậu ấy chọn tớ làm gì!” Lâm Dật Phi buồn cười.
Theo lý mà nói nếu bên cạnh Chris có cô gái, thì Lâm Dật Phi hẳn là nên thở ra mới đúng. Nhưng một sự xót xa lại dần lan tràn từ khe hở trái tim cậu.
Chẳng lẽ đây là ghen tỵ? Cậu Lâm Dật Phi vì một thằng con trai ngay cả lông còn chưa mọc mà ghen tỵ? Nghĩ lại thế là những ngày tháng không sầu không lo của cậu thế nhưng lại chấm dứt, kiếp này chắc là để trả nợ, cứ luôn đau lòng và bị thúc giục như vậy.
“Nhưng, Chris đúng là đã rất lâu rồi không đến đây chơi với chúng ta.” Trần Mạn Mạn nhìn Lâm Dật Phi, “Từ sau lần đi chơi công viên đó ra, ngày càng ít liên lạc.”
Lâm Dật Phi vỗ vỗ vai Trần Mạn Mạn, “Được rồi, chúng ta học khác trường, không có gì phải vội. Cho dù là bạn bè cũng không có nghĩa là phải mỗi ngày về cùng nhau. Về nhà thôi!”
Chris cùng Elizabeth ngồi vào xe, George là người lái xe nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, trận đấu hôm nay có thuận lợi không?”
“Ừm.” Chris nhẹ nhàng đáp, chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Elizabeth vẫn nhìn Chris, nàng vĩnh viễn không hiểu vì sao Chris tình nguyện ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ mà lại không chịu nói với nàng mấy câu.
Xe chạy trên đường lớn.
Elizabeth đang nói đường kiếm của Katherine có bao nhiêu thô lỗ, ánh mắt dừng trên người Chris thấy đối phương không có chút phản ứng nào.
Ngoài cửa sổ xe, một thiếu niên đạp xe đạp chạy ngang qua, phía sau là một cô gái, tay cô gái đặt trên lưng ôm lấy thiếu niên, hai người dường như đang nói chuyện gì mà cười đến thực vui vẻ, ngay cả không khí cũng náo nhiệt lên.
Tầm mắt của Chris cứ truy đuổi theo bóng dáng của họ, sau đó lại như bị thương mà thu hồi. Anh xoay người, nhắm hai mắt lại.
Elizabeth ngừng nói chuyện, “… Sao thế, Chris?”
Đối phương không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Bên tai Chris là những lời mà Lâm Dật Phi đã nói qua điện thoại đêm đó.
“‘Thích’ chính là trên thế giới này, bất kể ngồi xe gì cũng không thể khiến tớ cảm thấy hạnh phúc hơn việc được ngồi phía sau yên xe đạp của cậu.”
Lập tức, khóe môi Chris gợi lên một nụ cười khó có thể trông thấy.
Một tuần này, Lâm Dật Phi cùng Ivy còn có bọn Mark bắt đầu tiến vào đợt luyện tập nghiêm khắc. Tuy Philip là người dự bị, nhưng hắn không thấy có gì đáng tiếc, hơn nữa còn vui mừng khi trận đấu đang đến gần.
Trong trận chung kết tám chọn một của trận đấu bội kiếm theo nhóm, Katherine và Trần Mạn Mạn đã sớm chiếm vị trí tốt nhất trên thính phòng. Trường trung học Washington của bọn họ đối chiến với một trường tên là Frensham Heights. Hiệp thứ nhất, là Ivy Lance thay mặt cho nhóm lên đấu. Ivy được xem là người đứng thứ hai của đội, để hắn đấu trận đầu, mục đích là hy vọng hắn có thể dẫn trước đối thủ hai điểm, sau đó là Mark lên, nếu Mark không thể hoàn thành mười lăm điểm trước, thì hiệp cuối cùng sẽ tới Lâm Dật Phi.
Ivy phát huy rất tốt, hiệp đầu tiên Ivy dẫn trước đối phương hai điểm. Sau đó tới Mark, hắn run đến chết, quay đầu hỏi Lâm Dật Phi, “Nếu tớ không những bị thua, mà còn thua luôn hai điểm của Ivy thì sao?”
Nhìn bộ dáng tay run chân run của hắn, Lâm Dật Phi nhịn xuống xúc động ôm bụng cười, “Yên tâm, tớ sẽ thắng lại. Cùng lắm thì năm sau tiếp tục!”
“Tớ cảm thấy mình là một cản trở…” Mark nhìn đối thủ của mình đang hưng phấn xoay xoay vai, cảm thấy toàn thân đều lạnh, “Đối thủ là học sinh đến từ trường Frensham… Heights đó, là học sinh nhận sự giáo dục tốt nhất…”
“Đi đi, cậu cũng tốt nhất mà.” Lâm Dật Phi vỗ vỗ vai Mark.
Tuy lúc đầu rất khẩn trương, nhưng lúc bắt đầu thì lại trấn định đến lạ thường. Trình độ của học sinh trường trung học Frensham Heights khá tốt, Mark muốn thắng trận này thì rất miễn cưỡng, khi đối phương đạt được 5 điểm, Mark còn chưa tới ba điểm, đối phương liên tục lấy lại hai điểm đã thua Ivy ở hiệp đầu. Điểm của trận đấu là 10 với 7. Mark ủ rũ đi vào, Lâm Dật Phi vỗ vỗ vai hắn, “Phải bình tĩnh, còn hai đợt nữa mà.”
Lâm Dật Phi đi đến vạch chuẩn bị, lúc này mới phát giác đối phương hơi quen quen, hình như là cái người cao to mà mình đã gặp trước khi vào trận tứ kết năm ngoái, là tên đã đụng mình trên hành lang.
E là đối phương cũng nhận ra mình, vừa bắt đầu giao chiến liền tấn công mãnh liệt. Lâm Dật Phi đối phó tương đối bình tĩnh, rất nhanh đã đạt điểm.
Kỹ thuật của Lâm Dật Phi rất tuyệt, chưa gì đã thành tiêu điểm của cả đấu trường. Sự bình tĩnh của cậu hoàn toàn đối lập với sự nôn nóng của đối thủ, sau khi hết thời gian, điểm số của hai trường đã bị nghịch chuyển thành 12 với 15. Mark và Philip ôm lấy nhau, điểm số như vậy khiến cho Ivy sắp ra lần nữa cảm thấy lo lắng.
Katherine ngồi trên thính phòng chắp tay, miệng thì thầm, “Mark, sau khi thi xong tớ sẽ tiến hành đợt đặc huấn địa ngục cho cậu, không thể khiến cho điểm số mà Ivy và Lâm vất vả lấy được bị cậu làm mất hết.”
Trần Mạn Mạn bên cạnh kéo kéo áo nàng, chỉ về một hướng, “Người kia có phải là Chris không?”