<tbody></tbody>
- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
“Hình như phải đó…” Katherine chỉ có thể nhìn thấy đầu của đối phương, chỉ có một mình Chris, người ngồi bên cạnh không mặc đồng phục của trường Griffith, Chris một mình tới ư?
Rất nhanh, lực chú ý của Katherine đã trở về trận đấu. Ivy lần thứ hai lên sân, sau khi hắn và đối thủ đã quen thuộc với nhau, trận đấu dần trở nên giằng co, cuối cùng kết thúc với một kiếm dẫn đầu. Điều này khiến Mark cảm thấy khẩn trương.
Lâm Dật Phi buồn cười ôm vai hắn, “Cậu chỉ cần cố hết sức là được. Cậu hãy nhớ lại nào, năm trước chúng ta không thể tham gia thi đấu đoàn thể, nhưng năm nay tất cả các nam sinh đấu bội kiếm của trường ta đều lên sân thi đấu, đáng kỷ niệm đến cỡ nào đây.”
Mark hít sâu một hơi, “Cảm ơn.”
Khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt chính là, trận này Mark cực kỳ dũng mãnh, chỉ thua đối phương một kiếm. Như vậy họ vẫn có ưu thế hơn đối phương với số điểm 26 với 22. Lâm Dật Phi lắc lư lên sân, huấn luyện viên nói rất nhiều với người cao to đang chuẩn bị lên sân kia, chắc chắn đang khuyên hắn không nên xúc động như trận trước. Quả nhiên, trận này người cao to kia khó đối phó hơn rất nhiều, Lâm Dật Phi càng thêm cẩn thận. Cậu biết người này luôn không có kiên nhẫn, sự bình tĩnh này còn có thể kiên trì được bao lâu đây? Lâm Dật Phi chủ động tấn công, tốc độ và độ mạnh yếu đều khiến người khác không thể đỡ nổi, quả nhiên người cao to lập tức mất kiên nhẫn, cực lực ngăn chặn Lâm Dật Phi, nhưng lại bị Lâm Dật Phi tìm được sơ hở mà lấy mất hai điểm.
Điều này khiến người cao to rất bực mình, sau khi một kiếm của hắn khiến Lâm Dật Phi phải lùi về mấy bước, thì lại bước tới mạnh bổ lên cánh tay Lâm Dật Phi. Sức lực rất lớn, Lâm Dật Phi suýt chút đã ngồi thẳng xuống mặt đất.
Trong thính phòng truyền đến từng trận thổn thức, trọng tài cũng đưa thẻ vàng ra cho hắn. Có lẽ như vậy lại càng khiến cho người cao to thêm bình tĩnh, càng về sau biểu hiện càng xuất sắc, đã đánh trúng Lâm Dật Phi hai kiếm. Nhưng trình độ giữa Lâm Dật Phi và hắn lại chênh lệch nhau rất rõ ràng, đến khi chấm dứt ba phút thi đấu, điểm số giữa hai trường đã biến thành 32 với 27, năm kiếm này với trường Frensham Heights mà nói là một gánh nặng trầm trọng. Là ngôi trường nổi tiếng, bọn họ trước đây chưa từng bại bởi trường nào chứ đừng nói ngôi trường trung học ngay cả huấn luyện viên riêng cũng không có này, trận cuối có thể gọi là dìm thuyền. Trận thứ ba Ivy ngang tay với đối thủ, điểm số là 36 với 31, vẫn chênh lệch năm kiếm.
“A… A… Mark cậu không được thua, đừng có bị thua cả năm kiếm đó…” Hai tay Katherine tạo thành hình chữ thập, nhỏ giọng cầu nguyện.
Có lẽ đã đến trận cuối, vẻ khẩn trương của Mark còn vượt qua hai trận đầu, tứ chi của hắn hơi cứng, phán đoán cũng bị sai lệch, đương nhiên tránh không được bị liên tục lấy đi bảy điểm. Cũng may trong một phút cuối cùng, trạng thái này đã lắng xuống, hắn lại lấy về hai điểm. Khi trận đấu của Mark chấm dứt, ưu thế năm điểm chỉ còn ba điểm, thật ra cũng không xấu lắm, 40 với 37.
Lâm Dật Phi thở ra một hơi, cậu hiện tại phải thắng đối phương năm điểm trước, chỉ cần năm điểm thôi thì trận đấu sẽ kết thúc.
“Thực xin lỗi, không thể tranh thủ ưu thế cho cậu.” Mark cúi đầu ngồi xuống.
“Yên tâm.” Lâm Dật Phi đứng lên, đeo mặt nạ, nhìn bóng dáng cậu rời đi, Mark bỗng cảm thấy người trước mắt mình tự tin đến chói mắt.
Mỗi một kiếm của Lâm Dật Phi đều khiến đối thủ chấn động, dù chỉ một chút cơ hội cũng không bỏ qua, mà trong ba phút của trận đấu, theo thống kê của Katherine thì người cao to chỉ tạo cho Lâm Dật Phi ba kiếm có tính uy hiếp thôi, thời gian còn lại hắn đều bị Lâm Dật Phi áp chế đến không còn đường sống. Loại cảm giác vui sướng tràn ngập này, Mark cùng Philip đều cảm thấy thật muốn huýt gió mấy tiếng.
Trận đấu kết thúc với số điểm 45 và 39, trường trung học của họ đánh bại trường Frensham Heights, điều này khiến cho Mark và Philip vui đến muốn khóc.
Mark nói mời mọi người ăn pizza, Katherine cười nói: “Điểm đều là do cậu thua xuống, tất nhiên là cậu mời mọi người ăn pizza!” Điều này khiến Mark cảm thấy ngượng ngùng.
Đi đến trước cửa, Lâm Dật Phi bị va chạm mạnh, Katherine muốn giữ cậu lại nhưng đã chậm. Đúng lúc Lâm Dật Phi nhấc chân phải định xuống cầu thang, bị người kia va chạm, nên cả người lập tức ngã xuống. Tuy chỉ có ba bậc, nhưng cậu vẫn bị té nằm trên mặt đất.
Nếu Chris có mặt ở đây, Lâm Dật Phi nghĩ mình có thể cười nói cho anh biết rằng “Tư thế hiện tại tiếng Trung gọi là ‘nằm rạp trên đất’”.
Người cao to kia đứng cách đó không xa, dùng một ánh mắt khinh thường nhìn bộ dáng chật vật của Lâm Dật Phi, “Sao, ngay cả đường cũng không biết đi sao?”
“Này! Sao cậu lại đáng ghét như vậy!” Katherine tức giận muốn tiến lên đánh đối phương, lại bị Trần Mạn Mạn kéo lại.
Tay phải của Lâm Dật Phi lúc chống xuống mặt đất đã bị thương, vừa muốn đứng lên thì một trận đau truyền đến từ mắt cá chân, cậu bị thương rồi.
“Cậu có sao không!” Mark và Philip nhanh chóng dìu Lâm Dật Phi ngồi dậy, cởi giày thể thao của cậu ra, quả nhiên trong thấy mắt cá chân của cậu đã bị sưng lên.
“Làm cái gì thế hả!” Katherine tức giận nghĩ không thể để tên khốn kiếp này chạy, vì thế đứng thẳng lưng, còn chưa tiến đến trước mặt tên kia, đã thấy một thiếu niên với vóc dáng cao cao đi đến, nện một đấm lên mặt hắn, sức của thiếu niên rất lớn, lớn đến nỗi ngay cả áo khoác mà thiếu niên mặc cũng bị đứt nút.
Người cao to rầm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, mở to hai mắt bụm mũi lại nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, máu mũi theo đó mà chảy thành hai hàng.
“A… A… mày đánh tao…”
“Thì sao?” Thiếu niên kia chính là Chris, anh khẽ hất cằm, như nhìn rác rưởi mà nhìn người cao to kia, “Cuối tuần sau tao sẽ lấy mạng của mày.”
Nhìn bộ dạng vênh váo hung hăng đó, Katherine thật muốn reo hò vỗ tay.
Mà Lâm Dật Phi thì ngây dại, cậu không ngờ Chris sẽ xuất hiện, càng không ngờ anh sẽ đánh tên cao to kia.
Chris đi đến trước mặt Lâm Dật Phi, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Lâm Dật Phi còn đang ngẩn người, Katherine đã hồi phục tinh thần, cầm cánh tay Lâm Dật Phi choàng qua vai Chris, sau đó Chris liền cõng Lâm Dật Phi lên.
“Tớ dẫn cậu ấy đi khám.”
“Nga, được.” Katherine gật đầu, Trần Mạn Mạn và Mark bọn họ còn muốn đi theo đã bị Katherine ngăn lại: “Các cậu đi theo làm gì? Chris có xe riêng, các cậu chen vào ngồi thì sao xe chạy được.”
“Nhưng…” Trần Mạn Mạn vẫn có chút lo lắng.
“Không nhưng gì cả!” Katherine cảm thấy thật vất vả mới có cơ hội để Chris và Lâm Dật Phi làm hòa, nàng không muốn những người khác chạy tới quấy rầy, khiến họ không thể nói rõ ràng với nhau.
Chris cõng Lâm Dật Phi, điều này khiến Lâm Dật Phi không biết nên đặt tay mình vào đâu, còn Chris chỉ im lặng không nói gì càng khiến cho không khí giữa hai người thêm xấu hổ. Trước mắt là phần gáy của Chris, tóc anh còn tỏa ra mùi hương của dầu gội đầu.
“Hay là cậu thả tớ xuống, tớ hẳn là có thể tự mình đi được.”
“Để Brown tiên sinh khám cho cậu một chút, sau đó tớ sẽ bảo George đưa cậu về nhà.” Brown là bác sĩ riêng của nhà Ozbourn.
“Thật ra chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cần phiền như vậy…”
“Cậu còn muốn tiếp tục cuộc sống vận động của mình không? Hay là cậu không muốn tham gia thi đấu đoàn thể nữa?” Giọng nói của Chris trầm thấp lạnh lùng, Lâm Dật Phi đành câm miệng.
Đi đến bãi đỗ xe, George thấy Chris đang cõng Lâm Dật Phi, chủ động mở cửa ra.
“Về nhà trước.” Chris để Lâm Dật Phi vào xe rồi nói.
Xe chạy khỏi bãi đổ, Lâm Dật Phi mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác mắt cá chân đau còn kém hơn cảm nhận khi Chris ngồi bên cạnh mình.
Sau khi xuống xe, Chris vốn muốn cõng Lâm Dật Phi đi vào, nhưng Lâm Dật Phi lại kiên trì nói mình tự đi được.
Trong phòng khách, Lâm Dật Phi ngồi trên sô pha. Brown tiên sinh giúp cậu kiểm tra mắt cá chân một chút, vẻ mặt lạc quan, “Không quá nghiêm trọng, mấy ngày nay không nên vận động, cũng không được tùy tiện mát xa, dùng thuốc giảm sưng là được.”
Elizabeth nghe thấy Chris về thì kích động từ phòng mình chạy xuống, lại trông thấy Lâm Dật Phi.
“Sao anh ấy lại đến đây…” Elizabeth phát giác Chris đang ngồi bên cạnh cậu, gương mặt còn mang chút lo lắng.
“Có thật chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có ảnh hưởng với việc luyện đấu kiếm?” Chris hỏi.
“Chú chắc chắn.” Brown tiên sinh buồn cười lắc đầu, “Cháu phải tin tưởng khả năng khám bệnh của chú chứ.”
Lúc này, George cầm một cái khăn bao quanh cục đá đi tới.
Chris khom lưng, nâng chân Lâm Dật Phi, đặt lên đùi mình, tiếp nhận chiếc khăn mà George đưa đến, thật cẩn thận chườm lên mắt cá chân Lâm Dật Phi.
“A…” Lâm Dật Phi nhíu mày.
“Nhịn một chút, hết sưng là tốt rồi.” Chris hạ tầm mắt xuống, loại thái độ ôn nhu này làm cho Elizabeth hâm mộ không thôi.
Nàng không rõ vì mình còn nhỏ, hay vì chỉ là biểu muội của Chris, mà Chris lại chưa từng để lộ ra biểu tình như vậy với mình, hiện tại anh cẩn thận đến nỗi dường như trong tay anh là một vật dễ bị vỡ.
Còn Lâm Dật Phi ngồi trên sô pha, George chuẩn bị một ít điểm tâm, đặt lên bàn.
“Cậu là vì muốn trốn tránh tớ, nên mới không tham gia thi đấu cá nhân ư?” Thật lâu sau, im lặng đến nỗi Lâm Dật Phi gần như quên cả thời gian, thì Chris chợt mở miệng.
“…” Trái tim bị bóp chặt một cái, Lâm Dật Phi nhanh chóng xua tay, “Không phải, đương nhiên không phải! Là do Ivy đã gia nhập đấu kiếm đội của chúng tớ, nên tớ đặt tất cả kỳ vọng vào thi đấu đoàn thể.”
Đầu của Chris chậm rãi áp sát Lâm Dật Phi, “Nếu cậu vì việc tớ thổ lộ với cậu mà trốn tránh tớ, thì tớ sẽ đẩy cậu lên tủ quần áo trong phòng thay đồ mà hôn cậu.”
Gương mặt rõ ràng không có biểu tình gì nhưng lại khí thế mười phần, khiến Lâm Dật Phi sững sờ tại chỗ, lưng thầm đổ mồ hôi lạnh.
Chris không nói gì nữa, đến khi chân Lâm Dật Phi đã đỡ sưng hơn, mới chậm rãi buông chân cậu ra.
“Nếu đói thì ăn một chút trước, rồi George sẽ đưa cậu về nhà.” Nói xong, Chris lên lầu đi về phòng mình.
Dựa vào cửa phòng, Chris ngửa đầu thở dài một hơi, hô hấp dần được ổn định, nâng tay đặt lên vị trí trái tim của mình, nơi đó vẫn còn ẩn ẩn đau đớn. Anh đã rất cố gắng mới có thể nhịn xuống xúc động muốn hôn lên môi cậu.
“Tên ngốc!”
Elizabeth đứng ở đó nhìn Lâm Dật Phi, “Hắc! Anh quen Chris khi nào thế!”
Lâm Dật Phi sớm đã quen Elizabeth kiêu ngạo, chỉ lấy chút điểm tâm trên bàn rồi chầm chậm ăn vào, “Khi cậu ấy vẫn chưa về nhà Ozbourn.”
“Nga…” Elizabeth thầm tính thời gian, “Thật lâu, em còn đang nghĩ sao Chris lại có một người bạn như vậy nữa!”
Ý chính là nhà Lâm Dật Phi không giàu có, ngôi trường cậu đang học cũng không danh giá như trường Griffith.