• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



<tbody></tbody>
  • Edit: Tiểu Hân
  • Beta: Tiểu Hân

Khi Lâm Dật Phi bước ra đấu trường, thì Chris đã chuẩn bị xong, anh đội mặt nạ bảo hộ đứng ở tuyến chuẩn bị, chấp kiếm lưu loát, hành lễ tao nhã.

Hai người bày ra tư thế chuẩn bị, cả đấu kiếm quán im lặng đến nỗi dường như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Sau tiếng hô bắt đầu của trọng tài, Lâm Dật Phi ném tất cả những lo lắng ra sau đầu.

Chỉ có công kích mới đại biểu cho chủ động, mới có thể lấy điểm. Lâm Dật Phi nhanh nhẹn bước về phía đối phương, đương nhiên cậu biết Chris có thể tránh đi, lúc đối phương ngăn cản thì tính toán vòng lại đánh lên vai, nhưng nếu bị đâm trúng thì không phải là Chris nữa rồi, Lâm Dật Phi thừa dịp đối phương nâng kiếm phòng thủ liền thu kiếm về rồi bổ về phía cánh tay Chris. Một kiếm này rất nhanh, khó lòng phòng bị.

Nhưng Chris chẳng những phòng thủ thành công, mà còn ngăn cản được thân kiếm Lâm Dật Phi, bước một bước nhỏ đâm đến.

Một khắc kia, anh tựa như tử thần nắm giữ quyền sống chết, kiếm như lưỡi hái đoạt mệnh mà đánh lên người Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi vốn có ý ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua tốc độ đó, sau khi bị bổ trúng thì lảo đảo hai bước. Một kiếm này đủ để cậu cảm nhận được khí thế của Chris, không giống với cảm thụ lúc thường, một khắc Lâm Dật Phi bị chém trúng kia, máu sẽ phun ra, hai giây trôi qua, Lâm Dật Phi mới hồi phục tinh thần.

Trọng tài hô to ý bảo trận đấu tiếp tục, kiếm của Chris chuyển thành vòng tròn trong không trung, dường như muốn rút ngắn thời gian.

Lâm Dật Phi vuốt ve mũi kiếm của mình, trận đấu của hai người được tiếp tục. Dùng thế tiến công như cũ, tần suất đánh kiếm của Lâm Dật Phi càng thêm nhanh chóng, thoạt nhìn như tùy ý, nhưng Chris lại không thể tìm được cơ hội phản kích. Mũi kiếm của cậu xẹt qua chuôi kiếm của Chris, thực hiện một động tác đâm vào, nhưng lần thứ hai bị Chris ngăn cản, lúc này không ai có thể nhìn thấy khóe môi của Lâm Dật Phi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nghiêng người tránh đi sau đó dùng mũi kiếm đầy kỹ xảo xẹt qua thân kiếm của Chris, luồn qua khe hở nhỏ đâm lên vai anh.

Khán giả phát ra thanh âm thổn thức, sau đó lập tức im lặng lại.

Một kiếm kia nhìn như mạo hiểm, nhưng Chris biết Lâm Dật Phi đã tính toán tốt.

Mỗi một kiếm tiếp đó cũng không bình thường, bọn họ đè ép nhau bằng khí thế bức người, mỗi thời mỗi khắc đều tìm kiếm những sơ hở của đối phương.

Bọn Katherine cùng Mark ngồi trên thính phòng nắm chặt tay, trận đấu này đang khiêu chiến thần kinh của họ.

Đến hiệp cuối cùng, số điểm của Lâm Dật Phi cùng Chris là 10 với 11, sự chênh lệch giữa hai người cũng không lớn.

“Tớ sẽ thắng cậu.” Lúc đi đến tuyến chuẩn bị, Chris nhẹ giọng nói, chỉ có Lâm Dật Phi nghe được.

Khẽ cười, Lâm Dật Phi có chút giận sự tự tin của người kia.

Vừa bắt đầu, Chris đã áp dụng trạng thái chủ động công kích, Lâm Dật Phi lần đầu tiên cảm nhận được những đường kiếm tùy ý đến vậy, khiến cậu muốn cũng không thể tránh. Thế nhưng Lâm Dật Phi vẫn bình tĩnh ngăn cản từng kiếm của anh. Chris của giờ phút này đã hoàn toàn chiếm mất tiết tấu, cảm giác như bị phá vỡ này còn mãnh liệt hơn lúc đấu với Kevin Phil trong câu lạc bộ.

Nhưng Lâm Dật Phi cũng không cố ý muốn chiếm lại tiết tấu, mà là thuận theo công kích của Chris, dần lùi về sau, khi tiết tấu giữa hai người đã nhất trí, thì Lâm Dật Phi bắt đầu phản kích. Lúc này Chris dường như đã nhận ra, cổ tay linh hoạt chuyển động, sát qua kiếm Lâm Dật Phi, cực kỳ nguy hiểm mà hướng đến trên người cậu. Một kiếm này cơ hồ hai người đều trúng mục tiêu.

Trọng tài bảo họ tách ra. Lâm Dật Phi đi về tuyến chuẩn bị lắc lắc chân mình, cậu ẩn ẩn biết rằng, vừa rồi Chris đâm trúng mình trước. Quả nhiên, hai ba giây sau, trọng tài phán định Chris đạt điểm. Nhưng Lâm Dật Phi cũng không có cảm giác mệt mỏi, còn tương phản, cậu cảm thấy hưng phấn đến nỗi máu cả người sôi hẳn lên. Sau đó song phương đều thi đấu hết mình, hai người luân phiên đạt điểm, sợi tơ thần kinh căng đến nỗi tựa như giây tiếp theo sẽ bị đứt, Lâm Dật Phi không cảm thấy có gì mệt mỏi.

Chris tuyệt tình mà đâm chém, Lâm Dật Phi phòng thủ rồi sau đó tìm cơ hội phản công. Cả sân đấu chỉ còn tiếng giòn vang của hai thanh kiếm chạm nhau. Càng đến giờ phút cuối, Lâm Dật Phi lại càng hiểu rằng nếu muốn thắng Chris, thì không thể theo quy củ mà tính toán từng bước, bởi vì Chris sẽ có thể làm dao động kế hoạch của cậu. Đấu kiếm không phải chơi cờ, cẩn thận đương nhiên quan trọng, nhưng càng cẩn thận thì phản ứng càng chậm.

Trận đấu còn lại ba mươi giây, Chris thắng Lâm Dật Phi hai kiếm, trước tình hình này, Lâm Dật Phi phải làm nhiều lần để trọng tài tách ra, mới có thể tăng thêm thời gian thi đấu.

Lâm Dật Phi chớp lấy thời cơ, phản công lại Chris, những cú đâm cùng chém không ngừng hạ xuống, Chris ngăn cản cực kỳ hiệu quả, tiết tấu giữa hai người cứ giằng co không dứt. Lâm Dật Phi nghiêng thân qua nơi nào đó, kiếm Chris chém trúng cánh tay cậu, mà mũi kiếm Lâm Dật Phi lại hướng đến ngực anh. Dường như trong chớp mắt, Chris rút kiếm về, lấy một tốc độ mọi người không kịp phản ứng, “Ba —” một tiếng, kiếm của Lâm Dật Phi bị văng ra.

Cũng ngay trong cái chớp mắt này, trọng tài tuyên bố trận đấu chấm dứt. Lâm Dật Phi hít sâu một hơi, chậm rãi cởi xuống mặt nạ bảo hộ của mình.

Hai người bắt tay với nhau, vẻ mặt của Chris bình tĩnh, “Tớ đã nói rồi, tớ sẽ thắng cậu.”

Lâm Dật Phi cúi đầu cười, “Cậu có thể đừng làm ảnh hưởng trận đấu tiếp theo của tớ không? Tớ phải bảo vệ vị trí thứ hai.”

“Ít nhất thì ngoài tớ ra, ở đây không ai là đối thủ của cậu.” Chris buông tay Lâm Dật Phi, ung dung bước ra ngoài.

Mà trên thính phòng, Ryder rốt cuộc cũng thở ra một hơi, “Ác, đây thật sự là trận đấu của học sinh trung học hay sao? Một màn vừa nãy thật có bao nhiêu mạo hiểm!”

“Ừm, cú công kích cuối cùng kia của Lâm Dật Phi thật kinh điển, còn Chris thì phòng thủ không chê vào đâu được.” Đây là lời bình của Kevin.

“Người yêu của cậu bị thua, cậu không đi an ủi hay sao?” Ryder nhướng mày.

“Tớ đang định đi đây.” Kevin cười nhẹ, giắt áo khoác lên tay, ra khỏi thính phòng.

Trong phòng thay quần áo, Lâm Dật Phi mở chai nước suối, đổ hết lên đầu mình. Rất nhanh, tiếng bước chân trên hành lang khiến trái tim cậu lần thứ hai đập điên cuồng. Chris vào phòng thay quần áo, tay trái của anh đang cầm mặt nạ bảo hộ, tay phải nắm bội kiếm, không nói lời nào bước đến cái tủ bên cạnh Lâm Dật Phi, sóng lưng anh thẳng tắp, mở tủ bắt đầu sửa sang lại những thứ đồ của mình.

Dòng nước chảy nhẹ qua tóc rồi rơi xuống, Lâm Dật Phi cúi đầu chờ đợi, có lẽ Chris sẽ giống lần trước mà lấy khăn lau phủ lên đầu cậu, sau đó hỏi Lâm Dật Phi có muốn xem trận đấu kế tiếp của anh hay không, còn ba người, họ còn cơ hội đánh vỡ cục diện bế tắc kia.

Nhưng Chris tựa như không nhìn thấy cậu, chỉ sắp xếp tốt đồ của mình xong liền bỏ đi.

Lâm Dật Phi thở dài, sau khi sửa sang lại cũng ra cửa, cúi đầu hồi tưởng lại sự lạnh lùng lúc nãy của Chris.

“Em vì thua Christopher Ozbourn mà cảm thấy mệt mỏi hay sao?” Một giọng nói du dương vang lên, Lâm Dật Phi quay đầu lại.

“Kevin…” Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, “Anh tới… xem trận đấu của em?”

“Đúng vậy, sau trận đấu chiều nay thì em sẽ tiến vào thập lục cường của toàn quốc.” Kevin đi về phía Lâm Dật Phi.

“Ha ha, em vừa thua trận lúc nãy, sao bây giờ anh lại tin tưởng em đến thế?” Lâm Dật Phi bật cười.

“Đúng vậy, chẳng lẽ chuyện này còn phải cần thượng đế cho phép hay sao?” Nụ cười của Kevin có một loại sức mạnh, khiến những nỗi buồn trong lòng Lâm Dật Phi tản ra. Hai người cười với nhau rồi cùng bước ra khỏi Đấu Kiếm Quán.

Mà lúc này, một thiếu niên đứng dựa vào góc tường, tay nắm chặt, mắt nhìn khoảng không phía trước. Thật lâu sau mới buông lỏng tay, nhắm lại hai mắt mình.

Khi Katherine biết tin bọn họ sẽ cùng ăn cơm với Kevin, thì lấy một tốc độ hoa đào bay mà chạy đến. Lúc Kevin hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, thì dường như đều giơ tay nói “Mc Donald”.

Tuy Kevin không quá thích ăn những món ăn nhanh, nhưng cảm thấy nếu ở cùng bọn nhóc, thì vẫn nên chìu chúng. Nhưng kỳ quái là, Katherine không há to miệng ăn như lúc thường, mà chỉ chọn một phần khoai tay chiên. Philip không chút nể tình vạch mặt nàng, “Katherine! Cậu chỉ ăn có một chút như vậy thì chiều cậu sẽ đói! Sức ăn của cậu còn hơn cả hai thằng con trai cộng lại mà!” Lời nói vừa dứt, thì mọi người đã cười rộ lên, còn gương mặt Katherine thì đỏ bừng, hung hăng trừng Philip, ai dám cho cậu làm tớ bẽ mặt trước thần tượng thế!

Lâm Dật Phi vừa ăn, vừa cảm nhận sự mất mác. Cậu đã có thói quen một tay cầm thức ăn, một tay khoát lên người Chris.

“Sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị ư?” Kevin cúi đầu, nhìn vào mắt Lâm Dật Phi.

“A, không, ăn ngon lắm.”

Ngược lại Katherine dường như nhớ đến chuyện gì, “Lâm, cậu thật sự không phải đã cãi nhau với Chris đó chứ? Đấu cũng đấu xong rồi, sau cậu ấy không cùng đi ăn với cậu?”

“Đúng vậy…” Mark và Philip cũng cảm thấy có chút kỳ quái, “Cậu đang giận vì cậu ấy thắng sao?”

“Sao có thể thế chứ, tớ là người hay giận người khác như vậy hay sao? Nhà cậu ấy có việc!” Lâm Dật Phi buồn cười nói.

Ngay sau đó, Trần Mạn Mạn đạp một chiếc xe đạp tùy tiện đậu ở ngoài liền vọt vào, nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy bọn Lâm Dật Phi.

“Dật Phi… Dật Phi ca ca…” Mạn Mạn có chút khẩn trương.

“Sao thế?” Lâm Dật Phi nhìn sắc mặt nàng, bảo nàng bình tĩnh lại hãy nói.

“Lâm… chú Lâm bị tai nạn xe! Lâm mama bảo cậu nhanh đến bệnh viện Anthony!” Trần Mạn Mạn rốt cuộc cũng nói nên lời.

“Cái gì…” Lâm Dật Phi đứng lên, khoai rơi hết xuống đất.

“Nhanh đến bệnh viện!” Mark cùng Katherine phản ứng lại.

“Anh đưa em đi.” Kevin đứng dậy.

>>Hết chương 28<<

Lời tác giả: Cái tên Chris ngu ngốc này, luôn tự khiến mình đau khổ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK