“Anh Hưng!”
“Đang ở đâu?”
Tiểu Vy nói xong đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời: “Được tôi đến đón em.”
Tiểu Vy đứng dậy xin phép mọi người về trước. Kiều Oanh có hỏi:
“Lam Trà đâu?”
Tiểu Vy bình tỉnh trả lời: “Chị ấy vào nhà vệ sinh để nôn rồi ạ.”
“Vậy để tôi đi tìm cô ấy!”
Tiểu Vy ngăn Kiều Oanh lại: “Không sao đâu chị. Chị Trà nói một chút mới quay lại!”
Kiều Oanh không nghĩ nhiều nên gật đầu: “Ừm".
Tiểu Vy thở phào nhẹ nhõm sau đó xin phép mọi người có việc nên về trước. Cô ta cầm túi xách đi một mạch ra cửa. Vừa ra khỏi quán bar, chiếc Lamborghini đã đợi sẵn.
Người bên trong từ từ hạ kính xe, góc nghiêng đẹp như tạc mang theo nụ cười trên môi:
“Còn không mau lên xe?”
Tiểu Vy chui vào trong, vẫn như cũ chớm người qua hôn nhẹ lên má của Phục Hưng:
“Anh Hưng nhanh như vậy đã đến?”
Người đàn ông đưa tay xoa đầu cô: “Còn không phải tại em?”
Chiếc xe rất nhanh đã mất hút trong mắt người đi đường.
…
Chiếc Lamborghini dừng lại ở cổng biệt thự, Nguyễn Phục Hưng xuống xe ném chiếc chìa khóa cho người hầu. Hắn vòng qua mở cửa xe cho Tiểu Vy.
“Cảm ơn anh Hưng!”
Hắn kéo tay Tiểu Vy vào trong đi thẳng lên lầu 2. Tiểu Vy bẽn lẽn nhìn căn phòng ngủ rộng hơn lớp giảng đường mà kinh ngạc.
Nguyễn Phục Hưng thấp giọng:
“Đi tắm đi!”
Tiểu Vy khẽ gật đầu. Lúc sau cô đi ra trên người chỉ mặc áo tắm.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, cút áo sơ mi đã nới lỏng lộ ra cơ bắp rắn chắc. Ngũ quan của hắn rất đẹp, vóc dáng càng hơn người.
Một lần tình cờ Tiểu Vy va vào xe của hắn. Với nét đẹp chớm nở của cô khiến hắn có chút hứng thú.
Phục Hưng ngẩng đầu, khẽ nheo mắt, hướng tay phải về phía cô vẫy, “Đến đây.”
Tiểu Vy từ từ đi đến ngồi lên giường cạnh hắn. Con ngươi người đàn ông đen như mực nhìn chằm chằm bộ ngực căng tròn của cô, bàn tay không chút lưu tình vén áo tắm rồi chụp lên nơi gò cao, dùng sức xoa nắn.
Gương mặt hắn áp sát mặt của Tiểu Vy. Hắn cúi đầu khẽ hôn khóe miệng cô, hai người mắt chạm mắt.
Chiếc giường lớn có vẻ hơi lộn xộn, cô nằm xuống, hắn thì đè nặng hai chân cô. Không khí xung quanh vô cùng mờ ám, cánh mũi Tiểu Vy rỉ mồ hôi. Tiểu Vy với tay đến chiếc túi bên cạnh, khó khăn hít vào một hơi, vòng tay qua sau lưng, nhắm chặt hai mắt rồi nhấn dao xuống.
Nguyễn Phục Hưng bất giác. Hắn ngăn Tiểu Vy lại. Cổ tay của cô ta bị nắm chặt đến sắp bẻ công: “Ai sai cô làm chuyện này?”
Bởi vì đau nên cô ta buông tay, con dao thuận theo rơi xuống giường.
Giọng hắn trầm lại, con ngươi trở nên sắc bén. Bàn tay bóp bặt cổ của Tiểu Vy:
“Tôi đối với em tốt như vậy. Em còn không biết tự lượng sức?”
Giọng Tiểu Vy run lên, nước mắt tuôn như mưa:
“Em không muốn nhưng có người uy hiếp cha mẹ em.”
Hắn dùng lực mạnh hơn, mặt Tiểu Vy nổi lên những vệt gân máu đáng sợ: “Ai?”
“Em không biết… Hắn bảo chỉ cần giết anh là ba mẹ em có thể bình an!”
Hắn cười khẩy khoá tay của Tiểu Vy lại sau đó mặt dao găm lên. Con dao từ từ tiến lại gương mặt của Tiểu Vy.
Mũi nhọn của dao chỉ còn cách tròng mắt cô vài xen-ti-mét. Từng chữ lạnh lùng phát ra khiến Tiểu Vy kinh sợ:
“Là ai sai khiến?”
“Tôi chỉ nghe người ta gọi hắn là Đặng thiếu gia. Còn lại không biết. Xin ngài tha cho tôi…”
Hắn thuận tay ấn nút ở đầu giường, ngay lập tức cửa phòng mở ra:
“Hưng thiếu có dặn dò?"
“Mau đem ả ta xuống tra hỏi cho ta. Thật mất hứng!”
Tiểu Vy bị lôi đi, quần áo còn chưa kịp mặc. Lửa giận trong người Nguyễn Phục Hưng bốc lên. Đối với hắn những vật có hứng thú nhưng chưa thưởng thức đã bị người khác lợi dụng. Đáng tức giận.
Ai có thể to gan làm như vậy? Đợi hắn tìm được sẽ tính từng chút.
Hắn thay âu phục rời khỏi biệt phủ. Trong màn đêm chỉ nghe tiếng rầm rú của chiếc Lamborghini.
…
Lam Thanh kéo tay Hoàng Đăng Quân: “Chúng ta vào trong đi!”
“Anh Lam Thanh, Lam Trà đâu?”
“Em ấy bảo đang tăng ca, một lúc sẽ đến sau.”
Hoàng Đăng Quân nghe Lam Thanh nói Lam Trà mời anh đi ăn nên mới đi cùng anh ta. Bọn họ trước giờ ít nói chuyện với nhau. Không thân cho lắm.
Trước mặt Hoàng Đăng Quân là quán ăn bình thường trong con hẻm nhỏ. Hoàng Quân còn tưởng là nhà hàng nên kinh ngạc hỏi:
“Chúng ta ăn ở đẩy?”
Lam Thanh gật đầu một mực kéo Đăng Quân vào trong.Vừa bước vào bên trong nhà hàng phục vụ liền ra chào hỏi:
“Đã đặt bàn trước?”
“Rồi. Một chùm nho xanh.”
Phục vụ nghe hiểu ý liền dẫn hai người vào trong sân vườn. Đến trước hai bức tượng hai cô gái đang dâng hoa thì dừng lại.
“Ngươi dẫn chúng ta đến đây làm gì?”, Đăng Quân khó hiểu hỏi.
Lam Thanh kéo tay Đăng Quân: “Đừng vội cứ chờ mà xem.”
Tên phục vụ rất nhanh đưa tay ấn vào cái rốn của bức tượng bên phải. Ngay lập tức, cánh cửa tầng hầm mở ra.
Hoàng Đăng Quân mở mang tầm mắt: “Thú vị đấy nhỉ?”
Phục vụ cung kính: “Mời hai vị vào bên trong.”
Bước xuống tầng hầm là một không gian rất rộng được chia theo khu. Mỗi khu như đài quan sát xoay vòng tròn nhìn nhìn xuống sân khấu bên dưới.
“Chuyện này là sao anh Lam Thanh?”
Lam Thanh cười cười ngồi vào đài quan sát “Chùm nho xanh" sau đó thuận tay châm điếu thuốc. Sở dĩ gọi là “Chùm nho xanh" vì nơi này được xem là gần sân khấu nhất, có thể quan sát rõ từng chuyển động bên dưới.
“Mau đem rượu lên cho Hoàng thiếu gia thưởng thức.” Hắn nói với tên phục vụ sau đó nhìn sang Đăng Quân và trả lời: “Đàn ông mà. Phải chơi đủ rồi mới kết hôn chứ. Xem như ta tặng đệ món quà.”
“Lam Trà biết không?”
“Ta chỉ nói là dẫn đệ đi giải trí một chút!”
“Không có Lam Trà ta xin phép!”
Hắn kéo tay giữ Đăng Quân lại: “Nể mặt ta, nếu một chút không thích, đệ có thể đi liền!”
Dù sao cũng là anh trai của Lam Trà, về sau con gặp mặt nhiều nên Đăng Quân đành ngồi xuống. Cùng lúc rượu được mang đến. Lam Thanh cười cười khoác vai Đăng Quân: “Uống đi. Kịch hay sắp diễn ra!”
“Kịch? Đặng Quân thả lỏng một chút: “Thì ra chỉ là xem kịch mà anh làm gì thần bí dữ?”
“Vậy chứ đệ nghĩ cái gì? Haha?”
Hoàng Đăng Quân không trả lời, chỉ tay về phía đài quan sát bên kia: “Nếu là xem kịch theo ta thấy chỗ đó thuận tiện hơn. Đổi chỗ đi?”
“Ấy ấy. Chỗ đó có tiền cũng không đặt được. Nghe nói phải là thành phần siêu cấp “víp- rồ” mới được?”
Tên phục vụ gật đầu: “Cái này dành cho hội viên đặc biệt xin ngài thông cảm!”
“Xem kịch thôi có cần vậy không?”
Tiếng kẻng vang lên báo hiệu kịch hay sắp bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên một loạt các thiếu nữ xinh đẹp tiến lên sân khấu nhảy múa. Trong tiếng nhạc ngân vang một lượt các thiếu nữ như những nàng tiên cá xinh đẹp mang theo dáng vẻ kiều diễm say mê. Trong đó, có một người múa chính. Nghe tên phục vụ đứng bên cạnh nói cô này là sinh viên trường đại học múa có tiếng nhất thành phố.
Lam Thanh cười cười: “Vậy một chút nữa bảo cô ấy đến đây chào Hoàng đại thiếu gia nghe không?”
Đặng Quân từ chối: “Không cần.” Nhưng Lam Thanh vẫn nhất quyết làm tên phục vụ khó xử. Hiểu ý, Lam Thanh lấy trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng màu đen đưa cho phục vụ:
“Cô ấy thích bao nhiêu cứ quẹt!”
Tên phục vụ vui vẻ: “Được cảm ơn ngài trước!”
“Đến rồi. Đến rồi. Màn đặc sắc nhất đã đến.”
Tiếng người dẫn chương trình bên dưới trở nên sôi nổi. Một sân khấu gồm 5 người đẹp lần lượt được giới thiệu.
Hoàng Đăng Quân nhíu mày hỏi Lam Thanh: “Đây là kịch hay mà anh nói sao?”