“Em muốn gặp anh!”
Hoàng Đăng Quân nghe xong lái xe rời đi. Anh đi đến một trường tiểu học. Nơi này, rất nhiều năm về trước, chứa thật nhiều hồi ức của anh và Đặng Lam Trà.
Hôm nay là chủ nhật nên trường không có học sinh. Đăng Quân không đi vào cổng chính mà leo tường vào. Đi đến một cái cây lớn trong sân trường. Cây phượng vào mùa hè nở hoa thật đẹp.
Hoàng Đăng Quân lấy điện thoại trong túi ra, ấn vào kho ảnh đã lưu từ rất lâu một tấm hình.
Đặng Lam Trà trong đồng phục thể dục cúi người nhặt hoa phượng rơi. Dù có đổi bao nhiêu chiếc điện thoại, Hoàng Đăng Quân vẫn không nở xoá.
“Quân, anh đúng giờ thật!”
Hoàng Đặng Quân nghe tiếng gọi, anh quay người ra phía sau.
“Đặng Lam Trà là em?”
Đặng Lam Trà đeo khẩu trang bước đến chiếc ghế đá ngồi xuống. Cô cúi người nhặt hoa phượng ở dưới đất lên:
“Lâu rồi mới trở lại đây!”
Hoàng Đăng Quân nhào đến giữ hai vai cô gái trước mắt. Nước mắt anh tuôn như mưa:
“Đúng thật là em, Đặng Lam Trà!”
Anh ôm cô vào lòng. Từng tiếng nấc nghẹn nghe đau lòng: “Anh còn tưởng có người nào đó chơi khâm anh. Cho đến khi anh gặp em bằng xương bằng thịt! Đặng Lam Trà em có biết anh tìm em lâu lắm rồi không? Đặng Lam Trà, anh còn tưởng em tự vẫn.”
Cô nghe giọng anh run rẩy bất giác lấy tay đặt ở sau lưng anh:
“Không sao bây giờ em không sao rồi!”
Dù qua bao nhiêu năm tháng, người yêu cô nhất vẫn là anh.
“Đặng Lam Trà em trở về thật tốt!”
“Hoàng Đăng Quân, dạo này anh sống sao?”
Hoàng Đăng Quân phát hiện ánh mắt có đầy tâm sự của cô, cô xuất hiện còn đeo khẩu trang kín mặt.
“Lam Trà, em bị bệnh sao mà đeo khẩu trang?”
“Không có! Em chỉ cẩm thấy nắng quá, em sợ đen. Mau nói cho em biết những tháng qua anh sống thế nào?”
Hoàng Đăng Quân ngồi bên cạnh cô, tay nắm lấy tay cô:
“Đặng Lam Trà, sau lần hay tin em ra đi. Anh uống rượu liên tục. Không biết từ khi nào đã làm cho Mạc Tương Tư mang thai. Lam Trà, anh xin lỗi!”
Đặng Lam Trà đặt tay của Hoàng Đăng Quân sang chỗ khác, sau đó cô nói:
“Chuyện này là bình thường. Anh với Mạc Tương Tư kết hôn, việc có con không sớm cũng muộn. Chúc mừng anh!”
Hoàng Đăng Quân lấy điện thoại ra vô tình để lộ tấm ảnh của cô từng năm học tiểu học.
“Anh vẫn lưu nó ở trong điện thoại?”
Hoàng Đăng Quân gật đầu: “Em là ký ức, là tuổi thơ của anh.”
“…”
Đặng Lam Trà vốn định bảo anh cẩn thận với Mạc Tương Tư nhưng xem ra bây giờ, cô ta có con với anh. Chuyện cô ta hãm hại cô, cô tính đợi đứa bé sinh ra đời rồi tính tiếp.
“Đăng Quân, Mạc Tương Tư có đối xử tốt với anh?”
“Ừ. Cô ấy lúc nào cũng dạ thưa. Kiểu con gái không bao giờ biết giận. Anh có đi đâu cô ấy cũng không phàn nàn. Ba mẹ anh bảo nếu cô ấy sinh con trai cho nhà họ Hoàng. Sẽ chia cổ phần cho cô ấy. Anh nghĩ như vậy cũng tốt. Không yêu còn có thể bù đắp cho cô ấy bằng tiền.”
Mạc Tương Tư trong lời miêu tả của Quân với người mà cô nhìn thấy giống như hai cá thể hoàn toàn khác nhau. Nếu đó là giả vờ thì người như cô ta quả thật đáng sợ.
“Anh nghĩ vậy thật sao?”
Hoàng Đăng Quân nhíu mày nhìn cô: “Trà, sao mắt em đỏ vậy!”
Đặng Lam Trà đứng dậy, cô bước vội. Hoàng Đăng Quân đuổi theo:
“Trà, em sao vậy. Em bị người khác ức hiếp?”
“Em không có!”
Hoàng Đăng Quân chắn trước mặt cô. Cô với anh còn xa lạ gì.
“Chuyện gì vậy Lam Trà?”
Trong lúc hai người giằng co, khẩu trang của cô rơi xuống. Hoàng Đăng Quân thất kinh ngã ra sau:
“Mặt của em? Sao lại thành ra thế này?”
Hoàng Đăng Quân đi từ kinh ngạc đến nổi giận: “Chết tiệt. Có phải là tên khốn Nguyễn Phục Hưng không? Sao có thể đối xử với em như vậy? Anh tìm hắn tính sổ!”
Hoàng Đăng Quân đi rất nhanh. Đặng Lam Trà kéo tay anh lại cũng bị anh hất ra. Bây giờ anh chỉ muốn đấm người: “Mẹ kiếp!”
“Quân, anh đừng đi!”
Nắm tay không được, Đặng Lam Trà chuyển sang ôm chân anh: “Là Mạc Tương Tư… Huhu…”
“Em nói gì?”
Hoàng Đăng Quân quay lại nhìn thẳng vào Lam Trà: “Đặng Lam Trà, em lặp lại cho anh nghe?”
Đặng Lam Trà ngồi quỳ xuống khóc không thành tiếng: “Là Mạc Tương Tư. Cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của anh và em ở lễ cưới. Nên sau đó đến tìm gặp cảnh cáo em. Bây giờ cô ấy mang thai, em vốn định không nói điều này ra. Quân, bỏ đi!”
Hoàng Đăng Quân lấy tay đấm mạnh xuống đất, mu bàn tay của anh bật máu tươi:
“Lỗi tại anh, Đặng Lam Trà!”
Cô giữ tay Đăng Quân lại:
“Quân đừng tự trách. Không phải lỗi của ai hết. Là tại em. Nếu hôm đó em không xuất hiện, sẽ không ra nông nổi này.”
Hoàng Đăng Quân ngồi xuống bất lực anh chậm rãi hỏi:
“Đặng Lam Trà, có phải em bị huỷ dung nên tự tử?”
“…”
“Chết tiệt. Dù cô ta đang mang thai anh cũng phải tìm cô ta tính sổ!”
Hoàng Đăng Quân đứng dậy chạy nhanh. Rất nhanh đã mất hút. Lúc này, trên sân trường chỉ còn một mình Đặng Lam Trà ngồi.
Cô đứng dậy phủi tay mình, sau đó lau nước mắt: “Quân, anh có nghe câu một nửa sự thật không phải là sự thật chưa?”