Đặng Lam Trà tựa đầu vào cửa sổ, có thể nhìn thấy một chiếc cằm nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm. Đôi mắt rủ xuống, buồn man mác.
Mới có 3 ngày, trông Đặng Lam Trà gầy đi nhiều. Quản gia mang cơm đến đặt lên bàn. Sau đó lại mang cơm cũ xuống lầu. Cơm vẫn y như ngày hôm qua bà mang lên, rõ ràng Lam Trà không hề động đũa. Cứ tiếp tục như vậy cô còn có thể trụ được bao lâu?
Vừa lúc Nguyễn Phục Hưng đi về, hắn thấy đồ ăn trên tay quản gia liền hỏi:
“Cô ấy không ăn?”
Quản gia lắc đầu. Hắn tức giận đi lên lầu, trong phòng không bật đèn, một màn đêm đen tối bao phủ không gian. Càng không hề phát ra tiếng động. Nếu không phải nhìn thấy thân ảnh gầy gò đang tựa cửa sổ, hắn quả thật không phát hiện ra bên trong còn có người.
Hắn đến chạm tay vào vai Lam Trà. Lam Trà quay lại, ánh mắt căm phẫn nhìn hắn.
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Cô sao lại không ăn?”
Lam Trà hất tay hắn ra nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến anh?”
Hắn có vẻ tức giận: “Cô muốn chết ở đâu cũng được. Đừng chết trong nhà tôi.”
Cô dùng chút sức lực cuối cùng vịnh vào vách tường để đứng dậy:
“Vậy anh thả tôi đi đi.”
“Không thể nào. Đừng có mơ. Nếu cô còn không xuống ăn, tôi đảm bảo mẹ cô không có thuốc để uống.”
Hắn nói xong dứt khoát đi ra ngoài. Đặng Lam Trà dưới sự uy hiếp chỉ có thể thoả hiệp.
Cô chậm rãi bước xuống lầu, cơn chóng mặt hoa mắt ùa đến. Quản gia thấy cô vội chạy lại đỡ:
“Cuối cùng người cũng chịu xuống ăn.”
Quản gia rất nhanh đã bưng ra một bát cháo nóng. Đồ ăn vừa đến miệng, một cảm giác buồn nôn truyền đến. Cô bắt đầu nôn khan.
“Oẹ”
Quản gia vội vàng vỗ lưng cô: “Tôi đi đổi món khác.”
Đặng Lam Trà lắc lầu: “Quản gia cho tôi một ly nước là được.”
Bà rót nước xong đưa đến cho cô: “Có lẽ nhiều ngày không ăn bao tử chưa quen việc?”
“Cũng không đúng?”
Quản gia nhìn qua một lượt, kinh nghiệm cho thấy Đặng Lam Trà chính là đang mang thai.
“Thiếu phu nhân, có phải người mang thai?”
Trước đây cô chỉ có 50% cơ hội có con nhưng không có nghĩa là không có. Những lần cô cùng Phục Hưng nghĩ đến khả năng mang thai thấp cô hoàn toàn không có phòng bị. Có lẽ nào?
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Chuyện này không thể nào.”
Không, chuyện đó không thể xảy ra. Và cho dù có xảy ra cô càng không muốn mang thai con của hắn. Hắn có thể cùng người phụ nữ khác lên giường. Cô vì sao lại phải sinh con cho hắn?
Cơn buồn nôn lại ập đến: “Oẹ… Oẹ…”.
Tính đến chu kỳ kinh nguyệt hình như đã trễ cả tuần. Trong lòng cô bắt đầu lo sợ nếu thật sự mang thai con của hắn cô phải làm thế nào?
“Thiếu phu nhân chúng ta có cần đến bệnh viện kiểm tra. Tôi sống lâu như vậy chút chuyện mang thai không nhìn lầm được đâu.”
“Tôi bảo không có là không có. Đừng đem chuyện này nói lung tung. Tôi không muốn anh ấy nghĩ tôi vì cần sự thương hại nên mới giả vờ yếu đuối.”
Quản gia gật đầu: “Được. Tôi hứa với người. Tôi đi pha chút sữa ấm. Người nằm nghỉ một chút đi.”
Đến bữa cơm tối, không thấy Đặng Lam Trà xuất hiện. Hắn bảo quản gia đi gọi Lam Trà, quản gia đi lên lầu chỉ nghe tiếng hét truyền xuống.
“Hưng thiếu, thiếu phu nhân ngất xỉu rồi.”
Hắn ném đôi đũa sang một bên, lập tức chạy lên lầu bế Lam Trà đến bệnh viện. Đến khi Lam Trà tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.
“Thiếu phu nhân người tỉnh rồi. Hưng thiếu có nhờ tôi chuyển lời: “Sau này còn không ăn tôi sẽ bỏ đói mẹ của cô.”. Tôi đi mua ít cháo cho người nghe.”
Quản gia đứng dậy nắm tay cô một chút: “Thật ra ngài ấy quan tâm người. Chỉ là không muốn nói ra thôi. Chuyện xảy ra như vậy, gặp tôi tôi càng không thể tha thứ. Người đừng trách Hưng thiếu.”
Đặng Lam Trà gật đầu, cho dù hắn có quan tâm cô thì sao chứ? Cô thật sự đã chết tâm từ lúc nhìn thấy hắn cùng người phụ nữ khác ở trên giường.
Cô chậm rãi nói: “Không quan trọng.”
Đặng Lam Trà biết bệnh viện cô đang nằm bà Lam cũng đang ở đó. Nhân lúc quản gia đi mua cháo, Cô vội xỏ dép vào đi ra ngoài.
Hỏi thăm qua y tá một chút, Đặng Lam Trà biết mẹ cô đang nằm phòng nào.
Vết thương không làm nguy hại đến tính mạng nhưng để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Vị trí chính xác của vết đâm khiến bà Lam không thể nào tự đi lại được.
Đặng Lam Trà nhìn bà Lam khiến nỗi hận trong lòng dâng cao.
Cảm giác buồn nôn lại xộc đến: “Oẹ… Oẹ…”
Đến lúc này, cô mới nghi ngờ không lẽ lời quản gia nói là thật?
Đặng Lam Trà muốn đến khoa sản kiểm tra nhưng nghĩ lại, sợ Phục Hưng biết, cô chỉ có thể âm thầm tìm cách khác mà thôi. Cô quay về phòng bệnh nằm trong chăn nghỉ ngơi.
…
Sáng hôm sau, Lam Trà nói là muốn đi hít thở không khí. Cô được quản gia đẩy xuống khuôn viên bệnh viện.
“Quản gia, tôi muốn ăn vịt quay. Bà có thể đi mua cho tôi một chút. Phải là tiệm ở đầu đường Cửu Long.”
“Tôi gọi người mang đến?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Ra khỏi bệnh viện quẹo tay phải là đến nơi. Gần như vậy không ai giao đến đâu. Hơn nữa tiệm đó phải xếp hàng.”
“Đừng lo tôi như vậy không chạy đi đâu được.”
Quản gia do dự: “Được rồi. Tôi gọi vệ sĩ đến canh người rồi đi.”
Nói xong bà gọi điện thoại. Vệ sĩ ngay lập tức có mặt. Đợi quản gia đi, Lam Trà nói với vệ sĩ: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Muốn đẩy cô về phòng nhưng cô bảo nhịn không được. Vệ sĩ chỉ còn cách đẩy cô đến nhà vệ sinh công cộng ở khuôn viên.
Nơi này dành cho nữ, không tiện cho vệ sĩ nam vào. Đặng Lam Trà nhanh nhẩu nhờ được người đi nuôi bệnh.
Vào bên trong, cô nhét cho bà dì đó một số tiền: “Con nhờ dì mua que thử thai giúp con. Con ở trong này đợi dì.”
Bà dì lắc đầu: “Ở đây là bệnh viện sao không vào kiểm tra.”
Đặng Lam Trà nhét thêm một tờ tiền mệnh giá lớn. Chỉ 5 phút sau bà dì quay lại với que thử thai được bọc trong bịch đen.
Sau khi đọc hướng dẫn sử dụng, Đặng Lam Trà chờ đợi kết quả. Hai vạch rõ ràng làm cô thất thần.
“Rốt cuộc sao lại đến vào lúc này?”
Cô rõ ràng mang thai.