“Vậy thì em nên nhớ cho rõ, đừng đi ve vãn đàn ông.”
Phục Hưng nói xong vòng tay qua bầu ngực căng tròn của cô mà xoa nắn.
Lưng cô cong lên bị dồn vào góc, Lam Trà dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, hai cái cánh tay rủ xuống bên người, đôi má nhỏ bị ép vào tường lạnh buốc.
“Em thật sự không có!”
Dây lưng của Phục Hưng lạnh buốt cọ vào lưng của Lam Trà, hắn rút dây lưng ra, không thèm quan tâm đến sự từ chối ban nãy của cô, dù cô có khô rát, không hề ướt át, hắn nhất định sẽ chiếm đoạt lấy cô.
Hắn thúc sâu từng cú mạnh mẽ đến nhiều lần khiến lưng của cô như sắp gãy ra.
Vầng trán Lam Trà bắt đầu thấm đẫm mồ hôi, thanh âm rên rỉ trong cổ như sắp bật ra, nhưng cô liều mạng cắn khóe môi không chịu rên một tiếng.
Xong chuyện Phục Hưng bứt ra ngay lập tức, mất chỗ dựa thân thể Lam Trà mềm nhũn. Thân thể Lam Trà mềm như nước, chân vừa chạm đất thì khuỵu xuống tựa như ngã ngồ. Hai mắt cô đơn, hai tay cánh tay tự ôm lấy chính mình. “Nguyễn Phục Hưng, anh không thể đối xử dịu dàng với em một chút được sao?”
Đặng Lam Trà mặc quần chỉnh tề, nằm lên chiếc giường lớn trong phòng, cả thân thể co lại.
Rõ ràng hắn không tin cô. Một chút cũng không.
Nhưng chuyện này thì có đáng gì cho với chuyện của cha cô? Cô suy nghĩ một lúc. Sau đó Đặng Lam Trà quyết định mặc kệ mà đi hỏi Phục Hưng về chiếc usb.
Cô bước vội sang thư phòng của hắn, Đặng Lam Trà đứng rất lâu mới chịu gõ cửa. Không có trả lời, cửa lại không khóa cho nên Đặng Lam Trà đẩy cửa bước vào.
Trong căn phòng, Nguyễn Phục Hưng đang nằm gục trên bàn, cô khẽ gọi:
“Phục Hưng?”
Những ngón tay thon dài của hắn đang nắm chặt di ảnh của người con gái đó.
Đau lòng không?
Đặng Lam Trà nhẹ nhàng với lấy một chiếc khăn đấp lên cho hắn.
Bàn tay hắn chạm lên tay cô: “Thiên Di?”
Cô có chút tức giận rụt tay lại: “Em là Đặng Lam Trà.”
Hắn lấy tay xoa thái dương, giọng khó chịu:
“Kiểm điểm xong rồi?”
“Nguyễn Phục Hưng, xin anh cho em lại đoạn ghi hình Lam Thanh hại Huyền Vũ.”
“Chẳng phải tôi đã đưa cho em?”
“Em?”
Hắn cười khẩy: “Tôi chỉ có duy nhất bản sao đó thôi. Tôi đã cảnh cáo em, em không nghe. Lúc đó em chọn bỏ qua cho hắn. Bây giờ hối hận?”
Đặng Lam Trà siết chặt tay. Hắn cười khẩy:
“Em thật ngây thơ.”
Lam Trà cúi đầu trước hắn: “Nguyễn Phục Hưng anh không thương em cũng được. Nhưng xin anh hãy giúp em!”
Hắn gõ tay lên bàn và nói:
“Em còn việc gì không?”
Đặng Lam Trà lắc đầu.
“Vậy thì ra ngoài đi.”
Đặng Lam Trà muốn nói thêm nhưng nhìn thái độ của hắn, cô bước ra ngoài. Đột nhiên cô nhớ lại thời điểm đó, chiếc usb đang nằm ở nhà cô?
Đặng Lam Trà vội vàng cầm túi xách đi rời đi
…
[Đặng gia]
“Đặng Lam Thanh tôi muốn gặp Đặng Lam Thanh!”
Bảo vệ ở cổng bảo: “Xin lỗi tiểu thư, Đặng thiếu có căn dặn không cho cô vào nhà.”
“Tôi chỉ muốn lấy chút quần áo!”
“Xin lỗi đừng làm khó chúng tôi!”
Đặng Lam Trà bị bảo vệ đuổi đi. Cô ngẩng mặt nhìn ngôi nhà lớn lên từ nhỏ mà chạnh lòng. Đến nhà còn không thể về. Cô nhớ nụ cười của cha. Cho dù ông ấy thế nào thì cũng là cha của cô.
“Phải rồi. Đây là nhà mình, làm gì mình không thể vào.”
Đặng Lam Trà đi vòng qua cửa sau. Nơi này cô lớn lên từ nhỏ, người hiểu nhất chính là cô. Phía sau nhà có một cái cây lớn, cạnh bên có một lỗ chó bị cỏ che.
Đặng Lam Trà rất nhanh đã vòng ra sau vào trong. Giờ này đã gần 1 giờ sáng. Trong nhà không mở đèn. Cô cố gắng không gây ra tiếng động vào phòng của mình.
Thuận lợi vào bên trong, Đặng Lam Trà tìm trong phòng quần áo mở tủ ra trong đó có một ngăn nhỏ. Chính xác chiếc usb ở đây.
Lam Trà vui mừng muốn hét lên nhưng đã kịp bịt miệng lại. Đặng Lam Trà định mở cửa lại nghe phía bên ngoài vọng lại tiếng ồn.
“Lam Thanh, anh thấy chúng ta có nên tiễn lão Hoàng lên đường trước hay là Hoàng Đăng Quân?”
“Chụt”
“Ưm…”
Tiếng người con gái này sao quen vậy?
“Mạc Tương Tư nếu không phải vì suy nghĩ cho chúng ta sau này, anh không để em gã cho hắn.”
Quá kinh ngạc. Đặng Lam Trà tự lấy tay che miệng mình lại. Mạc Tương Tư chẳng phải là vợ của Quân sao?
“Không thể nào!”
Vô tình thốt lên lời. Đặng Lam Trà xoay người vào phòng quần áo trốn.
Lam Thanh cùng Mạc Tương Tư đang ôm hôn. Nghe tiếng động hắn nhỏ nhẹ mở cửa phòng Lam Trà ra kiểm tra.
“Ai đó?”
Mạc Tương Tư vẫn ôm eo hắn:
“Ở đây làm gì có ai? Anh mau theo em!”
Đặng Lam Thanh bẹo má của Tương Tư:
“Uhm. Chúng ta mau đi làm… Nhưng mà em ra ngoài ban đêm hắn không nghi ngờ?”
“Hừ. Anh nghĩ em là ai? Em nói em đi công tác. Hắn tin ngay!”
Một lúc sau không nghe thấy tiếng động, Đặng Lam Trà hé cửa mở ra. Bên ngoài hành lang tắt đèn. Cô đi như một kẻ trộm xuống phòng khách.
Thật sự Lam Trà hồi hộp đến mức hai chân run, hai hàm răng đánh vào nhau.
Sắp đến đường vòng ra cửa sau thì đột nhiên đèn trong phòng khách bật sáng:
“Đặng Lam Trà ai cho cô vào đây?”
Lam Trà bị bắt tại trận. Trái tim cô đập rộn lên lắp bắp nói:
“Tôi đến… Tôi đến để lấy đồ!”
Đặng Lam Thanh tiến nhanh lại gần Lam Trà đưa tay bóp chặt cổ cô:
“Mày nghĩ tao ngu đến mức tin mày? Nói. Mày đã nghe gì rồi?”
Đặng Lam Trà nói không được cô lắc đầu: “Không có. Tôi không có nghe gì hết.”
Đặng Lam Thanh cười khẩy, hắn buông tay ra sau đó nói với cô.
“Đặng Lam Trà, mày có biết người nào giữ bí mật tốt nhất không?”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt, hai mắt mở to:
“Ý anh là gì?”
“Bụp”
Gạt tàn thuốc bằng thủy tinh đập vào đầu của Lam Trà. Cô ngã người qua máu bắt đầu tuôn ra.
Mạc Tương Tư ở trên lầu đi xuống:
“Lam Thanh, người giữ bí mật tốt nhất là người chết!”
Lam Thanh ném gạt tàn thuốc sang một bên, hắn lấy khăn giấy lau tay rồi nhìn sang Tương Tư:
“Chỉ có em là hiểu anh nhất. Yêu em!”
Hai người đứng ở phòng khách ôm hôn nhau say đấm.
Sau đó Lam Thanh hỏi:
“Tương Tư em có muốn đi leo núi?”
“Giờ này?”
“Đúng vậy.”
“Haha. Chúng ta để vào bao tải sau đó quăng xuống biển?”
Lam Thanh lại ôm người bàn bà đó, chầm chậm nói:
“Em đúng là hiểu ý anh!”