“Nguyễn Phục Hưng, cậu làm sao vậy?”
“Giờ thì hay rồi. Còn ai dám vác mặt vào cái khu vui chơi này nữa?”
Một vị cổ đông lớn tiếng, hắn còn ném chiếc giày về phía Phục Hưng.
“Trả tiền lại đây. Chi bằng lấy lại cái chức mày đang ngồi đi thằng ranh con.”
Rất may Hoàng Ân lấy thân chặn lại chiếc giày trúng bụng anh rơi xuống đất.
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy. Hắn đập bàn một cái, cả đám người yên lặng:
“Các người sao không nghĩ đến những lợi ích mấy năm qua? Cả đám chỉ biết hưởng lợi. Chuyện nhỏ như vậy cũng làm ầm lên.”
“Cậu nói chúng tôi làm ầm sao? Tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi. Cậu tính giải quyết thế nào?”
Nguyễn Phục Hưng ngồi lại xuống ghế, hắn chéo chân cao lãnh nói:
“Hắn tự tử thì liên quan gì đến chúng ta?”
Lão cổ đông tiếp tục hùng hổ: “Sao không liên quan. Bọn họ nói chúng ta áp người ta ký giấy bỏ nhà. Đền bù không thỏa đáng. Còn nữa, khu vui chơi mới mở cửa mà có người chết. Ai mà dám vô chơi?”
“Ai dám hay không, không phải dựa vào miệng của các người nói là được.”
“Vậy thì làm sao?”, bọn họ dường như mất kiên nhẫn.
Nguyễn Phục Hưng đưa 3 ngón tay lên: “Trong vòng 3 ngày tôi đảm bảo với các người mọi việc sẽ trở về như cũ. Còn nếu không thì tôi sẽ từ chức.”
Lão già lớn tuổi nhất nện cây gậy đang chóng xuống đất: “Được. Là cậu nói đó nha.”
Đôi mắt phượng kiên định: “Nguyễn Phục Hưng tôi nói được làm được.”
Hoàng Ân sau đó nhận được một cuộc điện thoại. Anh nói nhỏ vào tai Phục Hưng. Hắn thở dài đứng dậy.
“Ngài đi đâu?”
“Về nhà. Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
…
Về về đến Nguyễn Gia, đã thấy Đặng Lam Trà ngồi ở sofa phòng khách. Sắc mặt cô trắng bệch, hai mắt thâm quầng.
Thân ảnh cao lớn vừa bước đến chạm nhẹ vào mặt cô bị một tiếng bạt tai lớn giáng xuống.
Phục Hưng nghiêm mặt, đưa ngón tay thon dài chùi ít máu ở miệng:
“Đặng Lam Trà, em tát tôi? Em bị cái gì vậy?”
“Tôi thay người đàn ông đã chết đánh anh.”, cô hung hăng nhìn về phía hắn. Hắn biết cô đang mất bình tĩnh bước đến, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô. Trực tiếp ôm cô vào lòng.
“Đặng Lam Trà. Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Vùng vẫy không được, cô chuyển sang đạp chân hắn:
“Dĩ nhiên tôi biết. Tôi còn biết thủ đoạn cưỡng đoạt của anh nữa kìa. Sao nào? Anh cần tiền đến vậy sao? Có thể ép buộc người ta để đạt được mục đích sao? Rồi người ta tan nhà nát cửa cho anh mở khu vui chơi anh thấy vui lắm sao?”
Hoàng n bên này khó chịu lên tiếng thay: “Đặng tiểu thư, người nói như vậy là không đúng rồi.”
“Tôi không đúng chỗ nào. Có người chết rồi đó anh thấy không?”
Phục Hưng ngắt ngang: “Vậy cho nên em thà tin những lời báo chí viết còn hơn là tin tôi?”
Cô vừa chậm rãi nói kèm theo những giọt lệ đang rơi: “Đúng vậy. Giống như anh nói sẽ đến lễ đính hôn mang tôi đi. Nhưng cuối cùng thì sao. Tấm ảnh của tôi và anh được tung lên. Sao chỉ có anh là che mặt? Có chết tôi càng không tin. Khu vui chơi đó, tôi không cần.”
Mắt hắn đỏ ngầu. Tức giận kìm nén quyện lại thành nắm đấm ở lòng bàn tay.
“Ừ. Tốt lắm. Em nghĩ sao thì là vậy”
Hắn nói xong tháo cà vạt vứt sang một bên vội vã đi lên lầu. Tiếng đóng cửa rất lớn. E rằng cái cửa đã ngã luôn không chừng.
Đặng Lam Trà không biết những lời nói vừa rồi bà Lam ở trong phòng nghe hết không sót một chữ. Bà Lam kích động đến lắc chiếc xe lăn đang ngồi lật ngang.
“Đặng tiểu thư người hiểu lầm Hưng thiếu rồi. Chúng tôi đã thỏa thuận hết, ông ta còn ký vào đơn. Tất cả giấy tờ trên mạng chỉ là bịa đặt. Có những chuyện không phải cứ thấy liền tin. Tiểu thư mau đi xin lỗi Hưng thiếu đi.”
Cô tựa xuống sofa: “Tôi không tin. Đánh chết tôi cũng không tin.”
Người đàn ông chỉ biết thở dài không có ý kiến. Anh đi lên lầu gõ cửa phòng:
“Ngài mau xuống ăn cơm.”
“…”
Không thấy động tĩnh hắn mở cửa phòng ra. Mùi thuốc lá xộc thẳng vào miệng khiến hắn ho sặc. Bóng lưng cao dưới ánh đèn mờ kéo dài ra mang vẻ u ám.
“Không đi giải thích?”
“Có ích gì? Nếu cô ấy biết được là do anh hai mình là thì chạy đến hỏi tội hắn ta. Rốt cuộc lại bị hắn hại thêm lần nữa sao?”
“À. Ra là lo cho người ta?”
Hắn hỏi sang chuyện khác: “Đã tìm thấy người nhà của tên đó?”
Hoàng Ân gật đầu.
“Cậu định khi nào?”
“Còn phải chờ khôi phục dữ liệu nữa. Chậm nhất là 3 ngày sau.”
…
Mạc Tương Tư tỉnh dậy trong bệnh viện. Tay chân không thể nhúc nhích.
“Làm sao? Tôi bị làm sao? Bác sĩ tôi bị làm sao?”
Y tá bỏ tờ bệnh án đang ghi đến giải thích:
“Tiểu thư xin cô bình tĩnh.”
Mạc Tương Tư tay chân quấn băng gạc. Lại cử động không được.
“Y tá xin cô nói đi rốt cuộc tôi bị làm sao?”
“Đứt gân tay, gân chân. May mắn bác sĩ đã nối lại. Bây giờ chưa thể cử động.”
“Còn sau này?”
“Cô không thể làm việc nặng.”
“Tôi còn có thể sinh con? Mau kiểm gia giúp tôi. Tử cung của tôi thế nào?”
“Được. Tôi sẽ cho cô đến khoa sản kiểm tra.”
Chờ đợi kết quả. Cuối cùng Mạc Tương Tư không bao giờ có con được nữa. Ả nghe mà vùng vẫy liên tục. Khóc hết nước mắt còn xỉu lên, xỉu xuống.