• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thiên Lam

- ---

Tô Cẩm ngồi xuống, khuôn mặt vẫn là một vẻ xuân ý trần trề, không có bất kì biến hoá gì, nhưng trong lòng nàng đã âm thầm thở dài: Xa hoa a! Có tiền chính là xa hoa a!

"Cô nương, người sẽ đánh đàn sao?" Tử Tình mắt lấp lánh nói.

"Đương nhiên rồi!" Đánh đàn gì đó, đều là chuyện nhỏ, cầm kỹ của nguyên chủ tuyệt đối có thể hạ gục mấy cái người xưng là tài nữ trong nháy mắt.

Chỉ là nguyên chủ không nguyện ý hiện sơn lộ thủy thôi.

Có lẽ nàng cũng là người thông minh, biết rõ ở trong phủ này mà bày ra tài năng của mình thì chắc chắn sẽ không được sống tốt, cách sinh tồn trong hậu trạch, nàng khẳng định hiểu biết nhiều hơn so với Tô Cẩm.

Nhưng dù sao Tô Cẩm không suy nghĩ giống nguyên chủ, nhiệm vụ của nàng là bắt lấy Cận Bùi, giữ được tâm của hắn, ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu. Vì vậy nàng nhất định phải xuất đầu, đảo loạn tình thế ổn định hiện tại, đánh vỡ quy tắc vốn có.

Chẳng sợ hậu quả là tan xương nát thịt, chẳng sợ nhiệm vụ thất bại lại còn tiếp nhận trừng phạt, nàng cũng muốn liều mạng một phen!

"Nô tỳ thật có nhĩ phúc!" Tử Tình vui sướng vỗ tay.

Tô Cẩm chỉ cười không nói, sau khi chỉnh âm điệu cho tốt, đầu ngón tay nhẹ gảy mấy cái, thanh âm nước chảy mây trôi truyền ra, tạo thành một khúc mỹ diệu âm phù......

Một khúc 《 Vân thủy thiền tâm 》, như nước chảy róc rách, lại như rừng trúc đỡ ảnh, tạo nên khung cảnh tuyền thạch (1) mà tôn nhau lên.

Thanh âm tuyệt diệu phấp phới giống như mộng ảo, vẽ ra khung cảnh từ xa xưa, kì ảo vô cùng, phảng phất như vạn vật trong trời đất đều dung hợp lại trong huyễn cảnh.

Lại giống như cảm giác giữa ngày hè nóng bức có cơn gió mát lạnh ùa tới.

Tâm tình buồn chán cũng biến mất vô tung vô ảnh! Đàn tranh đặt trên bàn kia ngẫu nhiên vang lên vài tiếng réo rắt giống đàn tỳ bà, tựa như đóa hoa nhỏ bé phiêu bạt khắp thế gian.

Cũng như đám mây trắng nơi cuối chân trời, thản nhiên phiêu du làm cho ý vị của khúc nhạc càng thêm nhu hoà.

Cận Bùi đi lên bậc thang, còn chưa đến gần, đã nghe được khúc cầm tuyệt diệu có một không hai, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc cùng kích động. Hắn lần theo tiếng đàn mà tới đây, lại không nghĩ tới người đang đánh đàn là Tô Cẩm!

Từ nơi này nhìn ra, phía trong bạch ngọc đình là một nữ tử mặc y phục màu lam nhạt, nữ tử tướng mạo khuynh thành giống như người bước ra từ trong tranh, cúi người chơi đàn, động tác này càng là ưu nhã vô cùng, khiến hắn có chút mờ mịt đến không nói nên lời... kia giống như tiên nữ của Cửu Trùng Thiên......

Rất xa nhìn lại, bích hồ ngọc đình, hoa lê bay tán loạn, mỹ nhân như ngọc......

Cảnh đẹp hoàn mĩ như hoạ, làm người sao có thể nhẫn tâm quấy rầy?

Cận Bùi yên lặng đứng ở một bên xa, không tới gần, chờ nàng kết thúc khúc đàn, hắn vẫn chưa hoàn hồn, hoàn toàn chìm đắm trong thứ âm thanh tuyệt diệu.

"Nha! Thiếu gia!" Tử Tình đang đong đưa theo âm luật bất giác quay đầu lại, vừa mở mắt đã thấy được Cận Bùi đang đứng ở nơi xa xa kia, theo bản năng kêu lên một tiếng, lại bắt đầu cảm thấy hối hận...

Tô Cẩm nghe vậy, dừng tay đứng dậy, mỉm cười xoay người hành lễ.

Cận Bùi trong góc khuất trừng Tử Tình một cái, nâng bước đi về phía Tô Cẩm, nhìn bàn tay đánh đàn của nàng tinh tế như ngọc.

Tử Tình bị trừng đến mức tâm hoảng loạn, vội vàng rời khỏi đình......

"Sớm như vậy, sao ngươi đã trở về rồi?" Tô Cẩm rúc vào trong lồng ngực hắn, cười dịu dàng hỏi.

"Không trở về thì làm sao biết được Tiểu Cẩm Nhi tài tình như vậy, làm sao nghe được thanh âm tuyệt diệu như thế đâu?" Cận Bùi nhè nhẹ trách cứ, tay điểm lên mũi nàng.

"Mân Viên......" Tô Cẩm quay đầu thẹn thùng, trên mặt rất nhanh đã xuất hiện hai rặng mây đỏ......

Mân Viên là tên tự (2) của Cận Bùi, bình thường hắn đều muốn Tô Cẩm gọi hắn như vậy, có thể muốn có cảm giác thân cận gần gũi hơn đi......

"Ha ha......" Cận Bùi đặc biệt thích dáng vẻ thẹn thùng này của nàng, không giống như bộ dáng yêu mị trước kia, làm hắn có cảm giác không khống chế được, thậm chí không phải cảm giác phát ra từ nội tâm...

- ---

#11/8/2019

(1) tuyền thạch: suối và đá, thường chỉ những nơi ở ẩn của các bậc vĩ nhân, có suối, có núi.

(2) Tên tự:Tên chữ (tiếng Trung: 表字; Biểu tự), hay tên tự, gọi tắt là tự, là phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm nho lâm. ( Nguồn: wikipedia) Do bài khá dài nên mình chỉ copy nguyên văn phần định nghĩa, bạn nào muốn tìm hiểu thêm có thể vào đọc bài viết trên trang wiki

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK