————
Đêm hè gió thoảng, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống trần gian, tựa như vì màn đêm đen tối mà thắp lên đèn.
Trong sân một mảnh ánh sáng, phác hoạ rõ hình ảnh một phụ nhân ngồi cạnh cây hạnh, bên cạnh còn có một tiểu nam đồng chừng hai ba tuổi. Cách đó không xa, một tiểu loli đang chơi với xích đu mắc trên cành cây hạnh. Bởi vì tuổi còn rất nhỏ, nàng muốn ngồi còn không xong, nha hoàn đứng phía sau cẩn thận đỡ, sợ nàng ngã xuống......
Bên này, nha hoàn đứng sau phụ nhân nhẹ nhàng quạt. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua vô cùng thoải mái, có hai hài tử một nam một nữ bên cạnh, cẩm y ngọc thực, mười ngón tay không dính nước, cuộc sống hàng ngày đều có người xử lý. Còn có một tướng công phong độ nhẹ nhàng, cuộc sống như vậy, dù là ai cũng đều cảm thấy thoả mãn
Cả đời này, điều nguyên chủ muốn theo đuổi cũng chỉ có vậy, nhưng ít nhiều gì có được sự tin tưởng của mẹ chồng thì vẫn viên mãn hơn đi?
Tô Cẩm lẳng lặng nhìn chén trà trong tay, suy nghĩ đã không biết bay tới chỗ nào......
Còn nhớ rõ một tháng trước khi Tô Cẩm đến thỉnh an Đại phu nhân, khi ấy lão phu nhân đã tạ thế được ba năm, đã qua thời gian để tang, Đại phu nhân liền lấy lí do trong phủ đã lâu chưa có hài tử, thuận lý thành chương an bài cho Cận Bùi bốn cái nha hoàn thông phòng!
Hành động này không khác nào muốn vả mặt Tô Cẩm, biết nàng chính là từ một cái nha hoàn thông phòng mà thượng vị, bà ta lại lập tức an bài nhiều như vậy, là ý định dằn mặt nàng sao?!
Hơn nữa thời gian đẻ tang lão phu nhân mới qua không lâu, người cũng đã mang đến, hơn nữa một đám phẩm hạnh cùng tướng mạo đều không kém, hiển nhiên là không phải tìm một hai ngày là có.
Xem ra đại phu nhân đã mưu tính từ lâu.
Chẳng qua Tô Cẩm vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi suy nghĩ của người cổ đại, nàng suốt ba năm nay vẫn luôn đối với bà rất tốt, hiếu thuận như với mẹ ruột, hơn nữa trước nay cũng chưa từng đắc tội bà ấy, vậy thì vì sao lại gấp không chờ nổi mà hành động như vậy?
Chẳng lẽ chỉ đơn giản là mong con mong cháu đến sốt ruột?
Ngày thường cũng không thấy bà gần gũi với Cẩn ca nhi. Có lẽ, Đại phu nhân cũng chỉ làm theo phép tắc, phủ đệ Hầu gia, không có khả năng chỉ có một nữ chủ nhân, nữ nhân nhiều càng phô trương thanh thế đại gia nghiệp.
Chẳng qua bà ấy cũng chỉ là người cổ đại kiến thức hạn hẹp, nữ nhân càng nhiều, thị phi lại càng tăng, không ít nam nhân suy bại bởi chỉ vì gia thất đó thôi?!
"Thiếu phu nhân, người cùng thiếu gia đã vài ngày không gặp nhau rồi, chúng ta không thể ngốc một chỗ như vậy được, mấy cái tiện nhân ở tây sương phòng vẫn luôn như hổ rình mồi đâu?! Chúng ta không thể để cho mấy người đó đắc ý!"
Tiểu Khúc đứng sau vừa quạt vừa không ngớt miệng khuyên nhù.
Tô Cẩm giương mắt nhìn lại, nha hoàn này mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, ánh mắt linh động tràn đầy sự khôn khéo, miệng anh đào xảo lưỡi như hoàng. Nhưng là để cho người ta kinh diễm vẫn là đôi mắt toát lên vẻ thông minh này của nàng ta, cũng là đôi mắt này, ở giữa một đám người, liếc mắt một cái liền hấp dẫn sự chú ý của Tô Cẩm.
Ba năm thời gian thấm thoát trôi đi, nha hoàn bên người từ lúc bắt đầu là Tử Tình giờ cũng đã thay đổi thành Tiểu Khúc.
Nha đầu Tử Tình đã sớm bị nàng an bài tốt nhân duyên, hiện tại đều đã làm mẹ của hai đứa nhỏ, bình thường không có việc gì, liền tới trong phủ bầu bạn với Tô Cẩm, nói đến tốc độ sinh hài tử của Tử Tình, Tô Cẩm thật sự không dám khen tặng!
Ba năm qua đi, nàng vẫn chỉ có hai đứa nhỏ Cẩn Nhi với Tĩnh Nhi, Cẩn Nhi đã có thể tự ăn cơm, dần dần có suy nghĩ của chính mình, Tĩnh Nhi cũng là như vậy.
Mỗi năm tới ngày giỗ Hứa Tâm, Tô Cẩm đều mang theo Tĩnh Nhi đi gặp Hứa Tịnh, thỉnh thoảng rảnh rỗi, Tô Cẩm cũng sẽ mang theo Tĩnh Nhi đi thăm, vấn an nàng.
Bây giờ nhớ tới, đã rất nhiều ngày không đi rồi...