————
"Phu nhân? Phu nhân? Phu nhân......"
Phía sau truyền đến tiếng của Tiểu Khúc, Tô Cẩm vội rút ra khỏi suy nghĩ của chính mình.
"Phu nhân, người lại thất thần......" Tiểu Khúc bĩu môi oán giận nói.
"Đêm đã khuya rồi, trở về đi." Tô Cẩm đứng dậy, Cẩn Nhi nghe vậy từ trên ghế đá nhảy xuống dưới, Tĩnh Nhi ngồi trên xích đu dang tay muốn ôm, Tô Cẩm cười cười, đem cô bé ôm xuống.
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Cẩm còn đang cười hì hì trêu đùa hai đứa nhỏ ăn cơm, Thủy Tiên vội vã chạy vào, đứng ở phía sau Tô Cẩm nói: "Thiếu phu nhân, nô tỳ vừa thấy thiếu gia từ chỗ Thanh Hà cô nương rời đi."
Tô Cẩm nghe vậy, vốn dĩ khoé mắt đầy ý cười tủm tỉm liền cứng lại, một lúc sau lại cong cong, nhưng đã không còn ý cười như vừa nãy.
"Lui về, mới sáng sớm còn đang ăn sáng ngươi lại đi nói cái cái gì vậy!" Tiểu Khúc bưng cháo tiến vào nói.
"Phu nhân nô tỳ sai rồi." Thủy Tiên vội quỳ xuống nói.
"Lui ra đi." Tô Cẩm mặt không cảm xúc nói.
"Phu nhân đừng nóng giận, thiếu gia chắc cũng chỉ vì bất đắc dĩ." Tiểu Khúc khó xử.
"Không sao." Miệng nói ra thì đơn giản, nhưng mà trong lòng không hiểu vì sao lại vô cùng hoảng loạn, trước kia bất luận hắn có cái gì phong hoa tuyết nguyệt ở bên ngoài, nàng đều sẽ không có nửa phần cảm xúc.
Vậy mà hiện tại nghe được tin này, nàng lại khó chịu trong lòng.
Nam nhân tam thê tứ thiếp là lẽ bình thường, nói thật, có nữ nhân nào lại một lòng dung thứ chuyện này, trừ phi người ấy không yêu nam nhân kia.
Tô Cẩm không chịu được, bởi vì nàng hình như yêu hắn thật rồi.
"Mau mau ăn đi, ăn xong nương mang các con đi thỉnh an nãi nãi." Tô Cẩm hít vào một hơi, mặt không đổi sắc nói.
"Vâng, mẫu thân." Hai cái tiểu gia hỏa ngọt ngào nói.
Sau khi ăn xong Tô Cẩm đưa hai đứa nhỏ đi thỉnh an, lại ở bên trong gặp được người không nên gặp.
"Tới, Cẩm Nhi, đây là Thanh Hà, Thanh Hà, còn không mau thỉnh an phu nhân." Đại phu nhân cười giới thiệu.
"Thỉnh an phu nhân." Thanh Hà vội từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Cẩm hành lễ.
Mặt trái xoan, cằm nhỏ, da trắng mỹ mạo, thanh lệ thoát tục, bất đồng với Tô Cẩm yêu diễm, vẻ đẹp của nàng ta là tươi mát thanh nhã, yểu điệu thanh tân.
Có lẽ là đã nhìn đủ Tô Cẩm yêu diễm nên muốn đổi một món hương vị khác lạ hơn. Ha, cũng đã 5 năm rồi, sớm đã nhìn đến vô vị.
"Đứng lên đi." Tô Cẩm nhàn nhạt nói.
"Hôm nay vừa vặn ngươi cũng ở, ta thấy gia đình của Thanh Hà cũng đứng đắn, đều là người trong sạch, xem Bùi ca nhi cũng thích nàng, không bằng đem nàng nạp thiếp, ngươi cảm thấy như thế nào? Đây cũng là ý của Bùi Nhi." Đại phu nhân cười hỏi.
Lời đã nói, còn hỏi nàng như thế nào, có ý tứ sao?!
"Hết thảy nghe sự an bài của người." Tô Cẩm rũ mí mắt, bình tĩnh nói.
"Vậy là tốt rồi." Đại phu nhân vừa lòng gật đầu.
Hai tháng sau, Thanh Hà được kiệu hoa nâng vào phủ từ cửa phụ, đến nỗi vì sao lại gấp như thế, đó là bởi vì hài tử trong bụng chờ không được!
Lúc mới nghe tin, Tô Cẩm quả thực thiếu chút nữa ngất xỉu, gắt gao nắm chặt bàn tay mới đè nén được cảm xúc!
Sau khi về tới sân viện, nàng tựa như bóng bay hết mất không khí, thiếu chút nữa không đứng được, cả người vô lực, hạ thân lại truyền đến từng đợt co rút đau đớn. Vào trong phòng mới bị Tiểu Khúc phát hiện, trên váy đã đỏ một mảng.
Tiểu Khúc sợ tới mức vội chạy đi tìm đại phu, Tô Cẩm chỉ nghĩ đơn giản là dì cả tới, ai ngờ lại là động thai.
Ban đêm Cận Bùi nghe tin mà đến, bị Tô Cẩm chặn từ ngoài cửa, đứng suốt một đêm.
Ngày thứ hai Tô Cẩm lấy lí do thân thể không khoẻ, trốn được việc đi thỉnh an, cũng tự nhiên trốn được sự thăm dò của Đại phu nhân.
Một ngày chưa ra cửa, Đại phu nhân vì đau lòng Cận Bùi đã phải đứng ngoài một đêm liền kêu hắn đi từ buổi sáng.