- --
Tô Cẩm đau không chịu được mà kêu ra tiếng, mỗi lần kêu lại nắm chặt tay Cận Bùi.
"Bà đỡ mau tới! Đại phu mau tới!" Tử Tình túm hai người chạy như bay.
"Mau xem cho nàng!" Cận Bùi vội a nói.
"Được được được!" Hai người một người bắt mạch, một người xem bụng.
"Thiếu gia không cần lo lắng, phu nhân chỉ là sinh sớm, thai nhi và phu nhân đều không có gì đáng ngại, việc tiếp theo đã có bà đỡ lo, chúng ta vẫn nên nhanh đi ra ngoài thôi." Đại phu giảng giải.
"Ta không đi." Cận Bùi nói: "Ngươi đi ra ngoài, ta muốn ở chỗ này nhìn."
"Thiếu gia......" Bà đỡ cùng Tử Tình kinh hãi, "Thiếu gia, sinh hài tử chuyện này rất dơ bẩn, lại tế nhị, ngài là nam nhân, ngàn vạn lần không thể ở lại nhìn!"
"Ta nói cái gì chính là cái đó, các ngươi phải đỡ đẻ cho thật tốt, nếu xảy ra sai lầm sẽ không tha cho các ngươi!" Cận Bùi nói ngắn gọn mệnh lệnh.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, bất đắc dĩ cũng không dám không nghe mệnh lệnh: "Vậy bắt đầu thôi."
Bà đỡ ở một bên đỡ đẻ, ổn định cảm xúc của Tô Cẩm, hướng dẫn từng bước từng bước một, vô cùng khẩn trương.
Tử tình ở một bên trợ thủ, bên ngoài gian phòng nha hoàn thay phiên nhau đi ra đi vào, bê từng bồn máu loãng.
Toàn bộ sân đều được đặt đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người đều đang đứng ở đó, đại phu nhân hiếm khi mới có một lần thành kính cầu nguyện, Hứa Tâm cũng bồi ở một bên, thần sắc khó lường.
Khắp nơi trong phủ không có chỗ nào đèn không sáng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi tin tức, lão phu nhân không tiện di chuyển, nhưng cứ cách một lúc lại phái người đi xem xét tình hình.
Mà ở trong phòng lúc này, cảm xúc của Tô Cẩm đã dần dần hòa hoãn, nhưng vẫn chưa thấy được đứa bé.
Đau đớn đã tra tấn ý thức của Tô Cẩm dần tan rã, nàng chỉ nhớ rõ đôi tay vẫn luôn giữ chặt tay nàng, cùng một câu nói theo quy luật: "Hút khí...... Hơi thở!"
Mỗi một lần ý thức dần tan rã, đã bị đôi tay mạnh mẽ cùng cảm giác đau đớn dưới thân kéo trở về, đau đến nỗi nàng không thể kêu ra tiếng!
Mồ hôi lạnh đã sớm làm người nàng ướt đẫm, Cận Bùi rối loạn mà lau mồ hôi cho nàng.
"Thiếu gia, thai nhi nằm ngang, sợ là sẽ khó sinh, trong trường hợp nguy cấp muốn giữ phu nhân hay là giữ đứa trẻ?!" Bà đỡ vẻ mặt ngưng trọng nói.
Cuối cùng vẫn là không tránh khỏi rủi ro, trước đó đã chuẩn bị kĩ lưỡng mọi việc, giờ đây vẫn có chút không tiếp thu nổi!
Tô Cẩm ngay cả sức lực để giương mắt nhìn Cận Bùi cũng không có, nàng nhắm mắt lại chờ quyết định của hắn.
"Giữ nàng!" Cận Bùi ngữ khí cấp bách, dường như không hề có chút do dự nào, trong giọng nói còn mang theo bi thiết cùng run rẩy.
Lông mi của Tô Cẩm khẽ run rẩy, nước mắt nóng bỏng trào ra khỏi khoé mắt xuống mép tóc, nàng một là vì cảm động sự lựa chọn của Cận Bùi, hai là thương xót cho đứa trẻ này, dù sao đây chính là đứa con đầu tiên mà nàng có!
"Thiếu gia, lão phu nhân nói rằng, dùng bất kì cách nào cũng được, phải đảm bảo cả tức phụ và đứa trẻ đều phải an toàn, nếu xảy ra sai lầm, bà đỡ cũng đừng muốn sống!" Mộc Hoàn - nha hoàn bên người lão phu nhân tàn khốc nói.
"Vậy được, lão thân sẽ nỗ lực, nhất định liều mạng." Bà đỡ vừa nghe lập tức nóng nảy, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp.
Khoé mắt Mộc Hoàn toát ra thần sắc đắc ý.
Trong con ngươi tựa tro tàn của Tô Cẩm cùng Cận Bùi lại dấy lên tia hi vọng, quả nhiên là nhà có người già giống như là có bảo vật!
Bà đỡ đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của lão phu nhân, bà đã làm bà đỡ nhiều năm như vậy, khẳng định có bản lĩnh tuyệt kĩ, có là một chuyện, có nguyện ý đem ra hay không lại là một chuyện khác.
Đối với vị gia chủ Cận gia này, bà đỡ đương nhiên là không dám gánh nguy hiểm, so với chuyện bản thân gặp nguy hiểm với sử dụng tuyệt kĩ ẩn giấu lâu nay, không cần do dự, mạng sống chính là quan trọng hơn!
"Phu nhân, lại dùng lực, kiên nhẫn một chút, hài tử sắp ra rồi!" Bà đỡ nói.