Editor: Thiên Lam
———
Đối với xã giao cũng thế, đối với tình yêu cũng thế.
Tuy rằng hắn có một số việc im bặt không nhắc tới, nhưng là Tô Cẩm vẫn là có thể tả hữu bát quái ra một ít chuyện không muốn người biết, coi như được phổ cập rất nhiều chuyện trước kia không rõ!
Có Mạc Khôn làm bạn bên cạnh, ngày ngày trôi qua thực nhẹ nhàng tự tại. Đương nhiên, ngoại trừ việc cái tên * Bơ * tiểu sinh đáng ghét kia thường xuyên tới xum xoe, giả mù sa mưa thăm cô!
"Tiểu Cẩm, đói bụng chưa? Tôi có mua cháo trứng hột vịt bắc thảo thịt nạc (*) mà cô thích nhất, mau ăn đi!"
Tô Cẩm trò chuyện hăng say cùng Mạc Khôn, * Bơ * tiểu sinh liền đột nhiên xông vào, nhìn thấy Mạc Khôn ở chỗ này, hắn có chút ngơ ngẩn......
"Sớm như vậy, Mạc tiền bối cũng tới à?" * Bơ * tiểu sinh cứng đờ cười cười, đem cháo đặt ở trên bàn.
"Cảm ơn, tôi không đói bụng lắm, cũng vừa mới ăn xong rồi." Tô Cẩm ánh mắt nhìn đến cái chén trống không để trên bàn.
"Vậy à, xem ra là tôi tới muộn rồi." * Bơ * tiểu sinh gãi gãi đầu, nụ cười cứng ngắc.
"Người trẻ tuổi, hẳn là nên dậy sớm rèn luyện sức khoẻ một chút, cậu xem, hơn 9 giờ rồi, tôi tập thể dục buổi sáng cũng đã sớm kết thúc từ lâu." Mạc Khôn cười nhìn chính mình di động nói.
"Bây giờ người trẻ tuổi không phải ai cũng như vậy đâu." Bơ tiểu sinh cười nói, ngấm ngầm chỉ Mạc Khôn đã già rồi.
Mạc Khôn tự nhiên cũng nghe ra được, chỉ là cười mỉm một cái.
" Không rèn luyện buổi sáng cũng không sao, nhưng mà chờ anh đưa cháo tới, tôi đã chết đói rồi." Tô Cẩm luôn nhịn không được ý nghĩ muốn đâm hắn, có lẽ là do cảm xúc của nguyên chủ quá mãnh kiệt.
Cũng có lẽ là khinh thường nhân phẩm của hắn!
"Ách...Vậy thì, lần sau tôi nhất định sẽ tới sớm một chút." * Bơ * tiểu sinh lúng túng nói.
"Không cần, anh cũng có việc của mình, không cần thiết phải như vậy." Tô Cẩm mỉm cười cự tuyệt.
"...Ách... Vậy được rồi." * Bơ * tiểu sinh cũng không phải ngốc tử, đã sớm nghe ra Tô Cẩm muốn cự tuyệt.
Tô Cẩm quay đầu sang một bên, trực tiếp lưu lại cái cái ót cho hắn.
Trong lúc nhất thời ba người đều không nói lời nào, không khí xấu hổ vô cùng......
"...Vậy hai người nói chuyện, tôi đi trước?" * Bơ * tiểu sinh có lẽ là cảm thấy mình bị coi như không khí, lại còn chuyện phải làm nên chỉ có thể ra về.
" Ừ, đi thong thả." Tô Cẩm nhẹ giọng nói, Mạc Khôn chỉ gật đầu ý đã biết.
Chờ tiếng bước chân của hắn biến mất khỏi hành lành, Mạc Khôn mới đột nhiên cười một tiếng, Tô Cẩm tò mò quay đầu, ánh mắt nghi vấn.
" Cô hình như không thích hắn? Hắn đối với cô có vẻ khá tốt." Mạc Khôn mỉm cười nói.
"Có sao? Hắn đối với ai đều khá tốt đi." Tô Cẩm nhàn nhạt nói.
"Không suy xét?" Mạc Khôn lại nói.
"Suy xét cái gì?" Tô Cẩm giả ngu giả ngơ.
" Cô hẳn là hiểu ý của tôi." Mạc Khôn ánh mắt chắc chắn.
"......Chưa từng nghĩ sẽ suy xét, người trẻ tuổi, tâm quá lớn, quá táo bạo!" Tô Cẩm lắc đầu cười nhẹ
" Là chỉ?......"
" Cả tôi và hắn."
Người trẻ tuổi ai mà chẳng có khát vọng, lý tưởng, có đôi khi lý tưởng quá mức xa vờ, quá trình thực hiện được nó, luôn không tránh được mà đánh mất quá nhiều......
Cho nên không lựa chọn, không tiếp cận mới là phương pháp tốt nhất.
" Cô thật ra rất thông minh." Mạc Khôn mỉm cười nói.
Tô Cẩm chỉ cười không nói.
"Nhưng mà tôi thật ra lại thích cô ngốc một chút." Những lời này, Mạc Khôn nói rất nhỏ, như là lẩm bẩm tự nói một mình, nhưng vẫn là bị Tô Cẩm nghe được.
Cô không biết tâm tư của hắn như thế nào, có ý tứ gì, nhưng lại không dám suy nghĩ, tìm hiểu
Cô sợ chính mình tưởng tượng quá nhiều, cũng biết không nên quá ảo tưởng.
Giới nghệ sĩ chính là như thế, nhân sinh như diễn, diễn như nhân sinh, thật thật giả giả, giả giả thật thật...
———
15/3/2020
(*) cháo trứng hột vịt bắc thảo thịt nạc