Cho dù Cẩu Bảo Bồ tỏ vẻ từ chối, cậu vẫn còn có thể đem sợi dây chuyền ra để thay thế. Đạo cụ tuy quý giá, nhưng chung quy vẫn là để bảo vệ tính mạng.
Nếu như đối phương trực tiếp động thủ, vậy liền dựa vào súng phóng điện giật mà đặt cược.
Cẩu Bảo Bồ lấy tay gẩy gẩy hạt châu màu đỏ trên cổ tay, xoay nó càng lúc càng nhanh, lúc hạt châu cuối cùng cũng dần dần ngừng quay, nheo mắt lại, đã có quyết định.
"Cậu rất can đảm đấy."
Tô Nhĩ không quan tâm trong lời nói ẩn chứa sát khí hay là khen ngợi, âm thầm suy nghĩ làm cách nào để chạy trốn sau khi thất bại.
Cẩu Bảo Bồ xắn tay áo lên, bàn tay đầy thịt núc ních đặt ngang ở giữa không trung, ánh sáng màu đỏ trên hạt châu phút chốc quanh quẩn ở xung quanh.
Thương gia Tiếu Kiểm lúc này không cười được nữa, sắc mặt âm trầm: "Khoản giao dịch này, ông muốn làm?"
"Tại sao lại không chứ?" Cẩu Bảo Bồ lộ ra vừa đủ nghi hoặc: "Người trung gian ưu tú không nên từ chối bất kỳ một khoản mua bán hợp lý nào."
Thương gia Tiếu Kiểm nhắc nhở: "Đối phương cũng là Quỷ Vương."
Cẩu Bảo Bồ cười cười, ánh sáng màu đỏ xung quanh bàn tay chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng có xu thế mạnh lên. Khi hắn kìm lại nụ cười trong tích tắc, âm tàn trong mắt chợt lóe lên, nói với Tô Nhĩ: "Nhóc con, xem trọng rồi."
Cho dù có muốn nhìn, nhưng ánh sáng màu đỏ chói mắt quá mức làm cho người ta không thể mở mắt nổi.
"Cách Không Thủ Vật."*
*cách không thủ vật: lấy đồ vật từ không trung.
Bốn chữ âm điệu mạnh mẽ, lại giống như có tiếng vọng không ngừng lặp đi lặp lại bên tai. Nội tâm Tô Nhĩ lộp bộp một tiếng, Quỷ Vương sẽ không phải thật sự bị triệu hồi đến chứ?
Cũng may Cẩu Bảo Bồ không có năng lực lớn như vậy, ánh sáng màu đỏ sau khi biến mất trên mặt bàn chỉ nhiều ra một chồng giấy đỏ chất cao như núi. Cẩu Bảo Bồ lấy một tờ đặt ở dưới mũi hít hà, thoả mãn gật đầu: "Không tệ, âm khí rất đủ, vật đại bổ."
Thương gia Tiếu Kiểm lắc đầu: "Vì khoản mua bán này đắc tội với một Quỷ Vương đồng cấp, không có lời."
Không biết chột dạ quấy phá hay là ảo giác, lúc giấy đỏ xuất hiện, Tô Nhĩ cảm giác được một luồng ác ý mãnh liệt quanh quẩn ở xung quanh, như là oán niệm của đầu lâu cách không truyền đến.
Khoản nợ nhiều không lo, hắn và Quỷ Vương đã sớm kết xuống thâm cừu đại hận, thậm chí lúc kết thúc bỏ phiếu đầu lâu còn muốn kéo đứt một cánh tay cho hả giận. Cho dù không có chuyện này, sát tâm của đối phương đối với cậu cũng sẽ không giảm bớt chút nào.
Tô Nhĩ ổn định lại tâm thần: "Tôi có thể đạt được bao nhiêu tiền thưởng?"
Cẩu Bảo Bồ giơ ra năm ngón tay: "Từng này."
Tô Nhĩ lớn mật suy đoán: "Năm trăm vạn minh tệ?"
Cẩu Bảo Bồ bị da mặt dày của người này làm cho khuất phục, thản nhiên nói: "Năm mươi vạn."
Tô Nhĩ thầm nói: "Vậy mà chỉ đáng giá từng đấy điểm."
Vừa nói còn không quên uống nốt nước trên bàn, thuận tiện hỏi một câu: "Có thể đóng gói mang đi không?"
Cẩu Bảo Bồ lắc đầu.
Tô Nhĩ không nói hai lời ăn hết toàn bộ.
Lúc phải rời đi cùng người chủ trì, Cẩu Bảo Bồ gõ xuống bàn: "Cầm hôn khế đi."
Tô Nhĩ dừng bước lại, vô ý cau mày.
Cẩu Bảo Bồ: "Tôi lấy đi tài sản của nó, chứ không phải bản thể."
Tô Nhĩ một lần nữa ngồi trở lại đi, thăm dò hỏi: "Có thể làm lại vụ mua bán này không?"
Cẩu Bảo Bồ nhìn cậu một cái thật sâu: "... Không được."
Tiếc nuối mà thu hồi hôn khế, Tô Nhĩ hỏi một câu cuối: "Tiền thưởng lấy được có thể chuyển cho những người khác không?"
"Tài sản của người nào thì là của người đó." Cẩu Bảo Bồ hút âm khí từ giấy đỏ: "Nhưng cậu có thể trả tiền giúp hắn, nhưng tổng cộng không thể vượt quá năm vạn."
Liên tục dùng bốn năm tờ giấy đỏ, Cẩu Bảo Bồ tâm tình không tệ, nói thêm một câu: "Gian phòng phải một người một phòng, đồ ăn cũng giống vậy. Chia sẻ trong phó bản phúc lợi không thể thực hiện được."
Một tấm thẻ màu tím xuất hiện Tô Nhĩ trên tay.
Đi tới cửa, Tô Nhĩ liếc mắt nhìn người có sắc mặt không tốt bên cạnh: "Ông với người chồng đã khuất tình của tôi là bạn của nhau à?"
Tiếu Kiểm Thương gia lạnh lùng lắc đầu.
"Đã như vậy," Tô Nhĩ buồn bực: "Tôi lấy nó giao dịch, ông tức giận cái gì?"
Tiếu Kiểm Thương gia: "Tôi sẽ bị Quỷ Vương khác giận chó đánh mèo."
Hắn làm việc từ trước đến nay khéo đưa đẩy, người làm ăn bên nào cũng không thể đắc tội, lần này hoàn toàn là bị liên lụy tới.
Em bé quỷ từ cuối hành lang mà đến, miệng khôi phục bình thường, đi đến bên người Tô Nhĩ khách khí hỏi: "Khách nhân cần tiêu dùng sao?"
Tô Nhĩ hỏi về giá phòng.
"Cả đêm 10000."
Tô Nhĩ đưa thẻ cho hắn: "Muốn hai gian phòng."
Em bé quỷ làm việc rất lưu loát, cũng không lâu lắm liền trả lại thẻ cho cậu.
Người chơi còn lại lúc này đang tụ họp ở góc rẽ, phân biệt theo dõi động tĩnh hai bên, nếu có biến thì có thể kịp thời chạy trốn.
Hầu Khả Vi lúc ấy quay lại ngay sau khi rời đi, so với hắn, thời gian Tô Nhĩ rời đi có chút lâu.
"Sợ là lành ít dữ nhiều ở đó rồi." Lữ Hoán vẻ mặt tiếc hận.
"Người chủ trì không phải nói trên người cậu ta có bảo bối đáng giá sao?" Người đàn ông lúc trước vẫn luôn không có ý tốt đánh chủ ý lên Tô Nhĩ tỏ thái độ nghi ngờ.
Thái Đấu.
Diêu Tri đặc biệt quan sát trị số trên huy hiệu đối phương, ánh mắt nặng nề.
"Đã trở về!" Lữ Hoán đột nhiên nhìn qua phía trước, giọng nói kinh ngạc cắt ngang tính toán của mọi người.
Tô Nhĩ chẳng những đã trở về, trên tay còn cầm hai tấm thẻ ra vào.
Thái Đấu không thể chờ đợi được hỏi: "Cậu trao đổi cái gì vậy?"
Tô Nhĩ: "Một đại bảo bối."
Nói xong đưa cho Diêu Tri một tấm thẻ ra vào.
Thái Đấu thấy được có chút đỏ mắt: "Có thể mượn không..."
Chu Diễm Diễm cắt ngang lời nói của hắn, quét mắt nhìn Thái Đấu như là đang nhìn thứ ngu xuẩn, quay sang hỏi Tô Nhĩ: "Nếu như muốn hỏi vay tiền cậu, cần phải trả giá cái gì?"
Tô Nhĩ lắc đầu: "Tổng cộng chỉ có thể giúp trả thay năm vạn, phí ăn ở một đêm chính là một vạn."
Cậu tất nhiên là muốn dùng khoản tiền cho Diêu Tri.
Chu Diễm Diễm không có dây dưa, bắt đầu suy nghĩ những đường ra khác, ngẫu nhiên sẽ cùng Triệu Tuyết bên cạnh nói một hai câu.
Thái Đấu thì nhìn về phía thương gia Tiếu Kiểm: "Nội dung giao dịch không phải sẽ được công bố sao?"
Lúc này Tô Nhĩ đã được bố trí phòng xong, nhân tiện nói một tiếng chúc ngủ ngon với Diêu Tri, nghe vậy khẽ thở dài, nói: "Không có mua bán, sẽ không gây hại."
Cậu vừa nói như vậy, mọi người càng thêm hiếu kỳ.
Diêu Tri không có ý định đi thăm dò bí mật của học trò mình, vừa muốn vào phòng, chợt nghe thương gia Tiếu Kiểm dùng ngữ khí đặc biệt lạnh lùng nói: "Cậu ta bán sạch một phần di sản của người chồng đã khuất, có bản lĩnh hoan nghênh làm theo cậu ta."
Trước khi người chủ trì mở miệng, Tô Nhĩ đã đi vào phòng, thời gian hai lần cậu tiến vào trò chơi cách nhau rất gần, chuyện minh hôn với Quỷ Vương còn chưa truyền bá ra, nên người chơi sau khi nghe xong, vẻ mặt hoang mang không hiểu.
Triệu Tuyết nhỏ giọng nói: "Người yêu của cậu ta cũng tiến vào trò chơi sao?"
Lữ Hoán nhíu mày: "Đứa nhỏ này đã đủ tuổi kết hôn rồi sao?"
Thái Đấu thì chú ý tới điểm khác: "Tại sao lại là người chồng đã khuất?"
Hắn nhớ là luật hôn nhân đồng tính rõ ràng còn chưa được thông qua.
Cho dù Tô Nhĩ dùng cách gì đi chăng nữa, hôm nay đã có ba người chơi thành công vào ở, bầu không khí trong nháy mắt khẩn trương lên.
Triệu Tuyết vắt hết óc suy nghĩ rốt cuộc có thể đổi cái gì, móng tay vô thức cào lòng bàn tay, đến mức sắp chảy máu. Chu Diễm Diễm sau khi thấy nói: "Không cần quá khẩn trương, nhiều người vào ở ngược lại là chuyện tốt."
Triệu Tuyết nhất thời không kịp phản ứng: "Hả?"
Lữ Hoán đồng dạng gật đầu: "Trong phòng xem như tương đối an toàn. Nhưng phó bản không có khả năng luôn để người chơi ở trong trạng thái an toàn, đêm tối có lẽ không dài dằng dặc như chúng ta tưởng tượng."
Cho dù thế nào, trò chơi tuân theo quy tắc một ngày 24 tiếng đồng hồ, nếu như ban đêm chiếm 20 tiếng, thì ban ngày chỉ còn 4 tiếng. Một khi có người chơi lúc bắt đầu trao đổi đạo cụ cao cấp, phần lớn thời gian có thể trốn trong phòng, điều này không phù hợp với thú vui ác độc thích tra tấn người chơi của trò chơi.
Triệu Tuyết vẻ mặt buồn rười rượi: "Nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm được tiền thưởng."
Lúc vừa mới chạy trốn, cô còn trông thấy trên cửa phòng vệ sinh có đánh dấu, phía dưới ghi chú rõ một lần thu phí 500.
Một đêm này trôi qua chẳng hề yên ổn, kế tiếp bọn hắn lại gặp phải một lần đầu bếp đuổi giết, may mà như Chu Diễm Diễm suy đoán, trước khi khí lực sắp hao hết, phía chân trời ánh bình minh tờ mờ hiện ra.
Một bức tường ngăn cách.
Tô Nhĩ ngủ rất ngon, mọi thứ trong phòng đều được tính vào tiền phòng, bao gồm cả việc tắm vòi hoa sen. Còn chiếc gương bên cạnh lại dán một câu nhắc nhở ấm áp: Nước lã không thể uống trực tiếp.
Không ai sẽ đi lấy mạng ra để thí nghiệm quy tắc mà trò chơi bày ra, Tô Nhĩ xông thẳng vào tắm rửa, nhẹ nhàng mà sung sướng ra khỏi cửa.
Vừa vặn Diêu Tri cũng từ trong phòng đi ra, hai người cùng đi về phía đại sảnh.
"Nhờ phước của em, thầy cũng coi như được ngủ ngon giấc." Bởi vì cả đêm không uống nước, cổ họng Diêu Tri có chút khàn khàn.
Tô Nhĩ còn chưa kịp nói, liền thấy Diêu Tri đẩy đẩy gọng kính: "Trở về thầy sẽ dành thời gian cho em học bù, được chút nào hay chút đấy."
"..."
Nói đùa thì nói đùa, Tô Nhĩ hiểu rõ làm thầy giáo, đối phương rất chiếu cố cậu trong trò chơi, lúc trước khi nguy hiểm phát sinh, Diêu Tri cũng là người đầu tiên kéo mình chạy. Nhớ lại chuyện đó nhất thời cảm thấy cảm động, hứa hẹn: "Thầy yên tâm, em tuyệt đối sẽ không hố thầy đâu."
Diêu Tri nheo mắt, ngẩng đầu đã nhìn thấy thiếu niên lộ ra nụ cười thẹn thùng với mình, thầm nghĩ thằng nhóc này tuyệt đối là đang trả thù đề nghị học bù vừa rồi.
Trong lúc hai người trò chuyện với nhau đã đi đến đại sảnh, liếc nhìn lại chỉ có một mình Chu Diễm Diễm.
Tô Nhĩ: "Những người khác đâu rồi?"
Chu Diễm Diễm: "Họ đều đi làm nhiệm vụ."
Không có tiền ăn sáng, khẳng định phải nắm chặt thời gian đi ra ngoài kiếm tiền thưởng.
"Vậy cô..."
"Bọn hắn chọn việc đơn giản tốn thể lực hơn," Chu Diễm Diễm chỉ vài cái trong đó, lắc đầu: "Thù lao rất thấp, cứ tiếp tục như thế sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn."
Diêu Tri nhìn thấu triệt: "Cô ở lại là muốn cùng chúng tôi hợp tác?"
Chu Diễm Diễm gật đầu, nhìn qua nhiệm vụ phía trên cùng 'Chọn một trong số các phòng 1211, 1233, 1265 để quét dọn" thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng tiền thưởng lại là cao nhất.
Ba phòng này vừa hay là phòng trọ tối hôm qua đám người Tô Nhĩ vào ở.
Diêu Tri nheo mắt lại: "Xem ra chỗ tránh nạn ban đêm nói không chừng sẽ trở thành nơi cướp mạng người vào ban ngày."
Rất có tác dụng để ngăn lại người chơi ban ngày muốn trốn trong phòng hưởng thụ sự nhàn hạ.
Chu Diễm Diễm bày tỏ hy vọng Tô Nhĩ có thể giúp mình trả tiền bữa sáng: "Nếu như hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ đem tiền trả lại cho cậu, lúc tiến vào phòng tôi cũng có thể đi trước dẫn đầu."
Tô Nhĩ nhìn về phía Diêu Tri, người sau khẽ vuốt cằm.
Giá trị võ lực của Chu Diễm Diễm đã đột phá tới điểm giới hạn, gặp phải đồ vật không sạch sẽ không quá mạnh còn có thể miễn cưỡng đấu một trận, hơn nữa bọn họ hiện giờ cũng không biết tình huống phòng trọ như nào, có người đi trước dẫn đầu thì không thể tốt hơn.
Tô Nhĩ: "Được."
Chu Diễm Diễm là người rất có chừng mực, đầu tiên chọn cái bánh mì rẻ nhất, sau đó thì muốn một cốc nước.
Trên bàn ăn đồ ăn rẻ nhất cũng phải 1000, Tô Nhĩ không dám xa xỉ quá mức, nên cũng ăn rất đơn giản. Sau khi qua loa ăn xong bữa sáng, ba người liền đi đến cửa phòng 1233.
Chu Diễm Diễm rất giữ lời mà đi tuốt ở đằng trước, quẹt thẻ, lúc cửa vừa mở, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi.
Gắt gao giữ chặt khung cửa, Chu Diễm Diễm miễn cưỡng kiềm chế lại xúc động muốn chạy trốn: "Là thứ tối hôm qua."
Ký ức của Tô Nhĩ đối với cái đồ chơi này hãy còn mới mẻ, vẫn còn cái cảm giác cực kỳ âm u lạnh lẽo lúc nó xuất hiện, hơn cả lúc đối mặt với em bé quỷ, vì thế mà lúc ấy mới có thể không chút do dự đi tìm Cẩu Bảo Bồ làm giao dịch.
Chu Diễm Diễm ngẩng đầu: "Giống như không ra được."
Trên trần nhà sinh vật kỳ dị từ trong khe hở chui ra một tấm màng mỏng trong suốt, liên tục cố gắng mà kéo dài ra bên ngoài, trông rất khó khăn.
Thăm dò mà đi lên phía trước một bước nhỏ, lông tóc vô thương. Duy nhất cần phải cẩn thận chính là những dịch độc nhỏ xuống dưới, nhất định có tính ăn mòn. Chu Diễm Diễm cũng xem như là gan lớn, chạy nhanh mở hết tất cả các cửa sổ ra, nếu có khí độc, dưới tình huống bảo đảm thông gió, sẽ tốt hơn một chút.
Diêu Tri nhìn một màn này không có chút vui sướng nào: "Có gì đó kỳ quặc."
Nhiệm vụ nhìn qua vô cùng đơn giản.
"Trước đừng đi vào," Diêu Tri nói với Tô Nhĩ: "Nói không chừng quái vật kia là muốn giảm tâm phòng bị của chúng ta xuống, rồi giết luôn một thể."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có một luồng gió mạnh, vội vàng kéo Tô Nhĩ tránh thoát. Tránh thì tránh được, nhưng cũng vì lần né tránh này, hai người bước chân vào phạm vi phòng trọ.
Tập trung nhìn lại thì ra bên ngoài cũng có lớp màng mỏng trong suốt, từ trong khe hở buông xuống quét mạnh về phía trước, cửa phòng trọ đóng chặt lại, xung quanh khe hở đều bị lấp kín bởi dịch nhờn.
Kính mắt của Diêu Tri thiếu chút nữa là rơi xuống lúc né tránh, nhíu mày: "Rắc rối rồi."
Tô Nhĩ: "Quái vật kia hình thể cực lớn, trí tuệ cũng không thấp."
Chỉ là đòn tấn công không mạnh, nếu không cũng sẽ không dùng loại phương thức này vây khốn bọn họ trong phòng.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cậu, Diêu Tri bất đắc dĩ: "Thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một tân Quỷ Vương mà thôi."
Chu Diễm Diễm đề nghị: "Nhảy từ cửa sổ..."
Còn chưa nói xong, liên tiếp lùi về phía sau, màng nhầy bao phủ cửa sổ, tạo thành một lớp ngăn cách trong suốt. Mà lúc này, quái vật dễ dàng mà từ trong khe hở chui ra, rõ ràng là cái bọn họ thấy lúc trước đều là biểu hiện giả dối.
Ước chừng mấy chục con mắt màu vàng sẫm nhìn chằm chằm vào người chơi trong phòng khách, quái vật không phát động công kích, giống như bắt rùa trong hũ, muốn thưởng thức một chút khoảnh khắc bọn họ vùng vẫy giãy chết.
Chu Diễm Diễm nắm chặt nắm đấm: "Ba người hợp lực cũng không phải là đối thủ của nó."
Trong trò chơi, quỷ quái gần như là bất khả chiến bại, tuy có ngoại lệ, nhưng đối với bọn họ hiện giờ mà nói, còn xa mới đạt được cảnh giới kia.
Tay Tô Nhĩ trước tiên đặt trên súng phóng điện, lắc đầu rồi buông ra... Quá ỷ lại vào thứ này cũng không phải là chuyện tốt.
Chất lỏng ăn mòn liên tục nhỏ xuống từ bên trên, buộc ba người đứng tụ lại cùng một chỗ lưng tựa lưng, chứng thực cái gọi là quy định phạm vi hoạt động.
Tô Nhĩ thấp giọng hỏi: "Các người cảm thấy trí tuệ của nó có thể đánh đồng với người không?"
Chu Diễm Diễm cười khổ: "So ra kém, nhưng mà cũng kém không xa lắm."
Dù sao cũng không phải Quỷ Vương.
Tô Nhĩ: "Nó có thể nghe hiểu tiếng người được bao nhiêu?"
Vấn đề này không ai có thể trả lời.
Giờ phút này quái vật cũng chơi chán rồi, màng nhầy từ bốn phương tám hướng đồng thời quét tới, chuẩn bị một kích chí mạng.
Tô Nhĩ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Mày biết cha mẹ mày là ai không?"
Quái vật không có chút lung lay nào, Tô Nhĩ tiếp tục nói: "Thật ra mày có một xuất thân cực kỳ khủng bố!"
Cho dù là người hay quái vật, bản chất đều là theo đuổi sức mạnh không giống với người thường, nghe vậy lớp màng nhầy dừng trước mặt một trượng (3,33m).
Tô Nhĩ hơi nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, giống như nghe hiểu được tiếng người... Bình phục lại nhịp tim, hỏi: "Nếu như tôi ở chỗ này làm đổ một cốc nước sẽ như thế nào?"
Quái vật tất nhiên không có trả lời, Tô Nhĩ tự hỏi tự trả lời: "Chỉ sợ sẽ phải bồi thường gấp mấy lần, mà mày xem nơi này đi..."
Trong phòng khách giường và ngăn tủ sớm sẽ bị phá hủy, ở giữa bị ăn mòn thành những lỗ nhỏ dày đặc, chưa kể đến còn có sàn nhà.
Tô Nhĩ: "Tối hôm qua lúc mày xuất hiện, còn hủy đi tấm thảm giá trị xa xỉ. Em bé quỷ trong lâu đài có thể phục vụ khách, đầu bếp chịu trách nhiệm nấu cơm, tất cả đều có công việc của mình, Quỷ Vương vì cái gì lại dung túng mày ở chỗ này... Để cho mày phá hoại sao?"
Nghe cậu nói như vậy, ngay cả Diêu Tri và Chu Diễm Diễm đều cảm thấy có chút ngạc nhiên. Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng Cẩu Bảo Bồ rõ ràng cho thấy tác phong của thương nhân, sao có thể tùy ý để một con quái vật ở trên địa bàn của mình làm xằng làm bậy.
Tô Nhĩ mặt không đổi sắc mà nịnh hót: "Hơn nữa thực lực của mày còn đang không ngừng tăng trưởng, một ngày kia nói không chừng tiến hóa thành Quỷ Vương, trở thành tân chủ nhân. Hắn vì sao lại dung túng cho mày trưởng thành?"
Mấy chục con mắt màu vàng sẫm cũng hơi hơi để lộ ra nghi hoặc.
Tô Nhĩ bình tĩnh nói: "Cho nên mày là một con quỷ nhị đại*, sau lưng có chỗ dựa rất lớn."
*quỷ nhị đại: giống với 'phú nhị đại' chỉ là đổi từ người thành quỷ thôi:))
Trán quái vật vươn ra mấy cái râu, nó không thể nói tiếng người, Tô Nhĩ nhìn không ra ý tứ đối phương muốn truyền đạt, vì để nắm giữ quyền chủ động nghiêm mặt nói: "Mày tự hỏi đi, Cẩu Bảo Bồ không nhất định nói thật... Không bằng mày giúp tao hoàn thành mấy cái nhiệm vụ, kiếm lấy tiền thưởng, tao giúp mày lấy tiền đổi tin tức."
Vài giọt dịch nhờn từ quần áo Tô Nhĩ rơi xuống, tay áo lập tức bị ăn mòn, Tô Nhĩ trầm giọng nói: "Cẩu Bảo Bồ là một thương nhân, chồng đã khuất của tôi là Quỷ Vương, mua bán như vậy hắn cũng dám làm, huống chi chuyện khác."
Mà với tư cách là người trung gian, Cẩu Bảo Bồ không có khả năng chỉ mua không bán.
Chu Diễm Diễm nhịn không được nhìn về phía Tô Nhĩ, chỉ thấy vẻ mặt đối phương tràn đầy chân thành: "Nhiệm vụ chỉ giao cho khách nhân bọn tao, mày làm cũng không lấy được tiền, hợp tác cùng có lợi, tao sẽ ở bên trong truyền lời, kiếm phí chạy việc vặt."
Quái vật không có lập tức đưa ra quyết định, màng nhầy có độc trong chốc lát tới gần rồi lại rời xa, rõ ràng là đang suy nghĩ.
Trong nháy mắt này, Chu Diễm Diễm đột nhiên cảm thấy, so với Tô Nhĩ, người trung gian Cẩu Bảo Bồ đúng là yếu vl.
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quái vật: Nghe cũng có lý, nhưng cứ thấy kỳ kỳ.
Diêu Tri:... Mày đây là bị cậu ta lừa dối rồi.