Tô Nhĩ vẫn đang chờ câu trả lời.
Lưu Văn Trúc không nói gì cũng không tốt, thực ra ban đầu cô cảm thấy trao đổi manh mối là đối phương chiếm tiện nghi, bây giờ sự thật tàn khốc bày ra trước mặt, cô suy nghĩ một chút, nói: "Không sai, hiệu trưởng Đới muốn thượng vị."
Tô Nhĩ nhìn cô... Sau đó thì sao?
Lưu Văn Trúc: "Cậu phải cẩn thận Trần Lăng Phong, hắn là người muốn không làm mà hưởng."
Tô Nhĩ có ấn tượng với người chơi này, ngày thứ hai sau khi đến đây đã muốn gây khó dễ cho mình.
Lưu Văn Trúc nói tiếp: "Hắn bị đánh ngất xỉu trong phòng hồ sơ, coi như là đã nhận được một chút giáo huấn, nhưng trong lòng khẳng định không cam tâm."
Thả con tép, bắt con tôm*, Tô Nhĩ cho rằng đằng sau mới thật sự là manh mối có ích, nào biết Lưu Văn Trúc nói xong đoạn này, lại không thấy lên tiếng.
*抛砖引玉: phao chuyên dẫn ngọc, ném gạch ra để dẫn ngọc tới, chịu thiệt món lợi nhỏ để thu về món lợi lớn.
Không ai nói chuyện, bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ. Cuối cùng Kỷ Hành tới giải vây: "Chậm thêm một tí, nhà ăn sẽ hết cơm."
Mọi người như vừa mới tỉnh mộng, giống như thuận theo tán dóc, nhanh chóng rời khỏi 'nơi thị phi'.
Kỷ Hành là người cuối cùng đi ra ngoài, trước khi đi đưa hồ sơ mang ra ngoài cho Tô Nhĩ: "Nhìn thử xem."
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút vẫn là quay về phòng ngủ của mình, Trương Ngật trông mà thèm đồ vật trong túi văn kiện, mặt dày cùng đi theo.
Trầm mình trong đọc hiểu đã lâu, Tô Nhĩ đã sớm luyện ra bản lĩnh đọc nhanh như gió, rất nhanh nhìn ra một chút mánh khóe: "Tiền lương của quản lý ký túc xá và nhân viên vệ sinh rút lại gần một phần ba, hiệu trưởng Đới nếu như dùng tiền tài lôi kéo, khiến bọn họ phản bội không khó."
Trương Ngật: "Trại cải tạo có nội đấu là chuyện tốt."
Tô Nhĩ ừ một tiếng, công nhận cách nói này.
Nói xong chính sự, Trương Ngật lại đột nhiên chuyển hướng: "Buổi chiều cậu có sắp xếp gì không, mang tôi theo với?"
Bây giờ manh mối trong tay đã phong phú, ngẫu nhiên lượn vài vòng có lẽ sẽ có được thu hoạch không tưởng.
"Giá trị võ lực của tôi không cao," Tô Nhĩ cúi đầu lật xem một trang giấy trong tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nếu như muốn nằm thắng, Kỷ Hành mới là lựa chọn tốt."
Cậu nói đúng tình hình thực tế, bởi vì giả bộ quá đà mà tự hố bản thân cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra.
"Thật không dám giấu giếm, trước kia tôi vẫn cho rằng Kỷ Hành là đứa con của vận mệnh."
Tô Nhĩ ngẩng đầu, trong mắt toát ra một tia hứng thú: "Ồ?"
Trương Ngật nặng nề gật đầu: "Kinh lịch của anh ta trong trò chơi có thể nói là một phần truyền kỳ, nghe nói trong mười lần thì có tám lần đều có thể mang đạo cụ ra."
Sau một hồi hâm mộ ngắn ngủi, lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhĩ: "Nhưng bây giờ tôi phát hiện cậu mới phải... Cậu là con trưởng của vận mệnh, anh ta nhiều lắm cũng chỉ coi như con vợ kế, trưởng thứ khác biệt."
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Ngay giây trả lời xong ý thức được tình huống không đúng, tiếng câu hỏi kia hình như là truyền đến từ phía sau, Trương Ngật cứng ngắc mà xoay người, không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau với Kỷ Hành, nhạt nhẽo cười hai tiếng: "Sao nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
Kỷ Hành đi tới, Trương Ngật phản xạ có điều kiện dùng chân chạm đất đẩy ghế về phía sau.
Kỷ Hành tự nhiên sẽ không bởi vì câu vui đùa đó mà so đo, trực tiếp đi ngang qua hắn đứng trước mặt Tô Nhĩ, trong tay người sau chẳng biết từ lúc nào đã có thêm chiếc khuyên tai nhuốm máu.
Tô Nhĩ: "Phát hiện trong khe hẹp ở phòng tắm, có thể lấy nó đổi điểm A từ chỗ nhân viên vệ sinh."
Tuy rằng không đủ để trở thành chứng cứ mấu chốt, nhưng một khi làm lớn chuyện này, hung thủ nhất định sẽ không chịu được sự soi xét.
Nghĩ tới đây, Tô Nhĩ cười cười: "Tôi nghe ngóng qua, vài ngày trước có một nhân viên vệ sinh bị bệnh, hai người còn lại gần đây trạng thái tinh thần không được tốt lắm."
Kỷ Hành: "Bình thường."
Một người chết rồi lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt, nhưng bọn họ lại không dám đi điều tra kỹ càng.
Tô Nhĩ gói kỹ khuyên tai đưa cho Trương Ngật: "Nhân viên vệ sinh bị giết cũng là nhân vật tàn nhẫn, rõ ràng có thể phát động trả thù, nhưng cứ để hung thủ lắc lư trước mặt."
Cứ thế mãi, tinh thần còn không hỏng mất sao?
Trương Ngật không thể tin được: "Tôi đến bảo quản?"
Tô Nhĩ: "Anh đi tìm nhân viên vệ sinh đàm phán, lấy tới đánh giá hạng A cho ba người chúng ta. Thuận tiện giúp tôi một chuyện, lan truyền việc hiệu trưởng Trần giết hại nhân viên vệ sinh trong trường."
Trương Ngật: "Hả?"
Tô Nhĩ: "Đây là ước định lúc trước của tôi với quản lý ký túc xá."
Chỉ có điều khi đó cậu còn tưởng rằng quản lý ký túc xá trung thành tận tâm với hiệu trưởng Trần, xem hiệu trưởng Phùng là đại địch, không ngờ đều bị hai bên ăn sạch.
Trương Ngật nhìn cậu một cái thật sâu, đoán không ra Tô Nhĩ cuối cùng là giao dịch bất chính với bao nhiêu người: "Cậu có thể nghĩ kỹ, trước mắt tin tức nhân viên vệ sinh té lầu đã bị ép xuống, một khi truyền ra nhất định sẽ náo động.
Tô Nhĩ gật đầu: "Không sao, càng hỗn loạn càng tốt."
Kỷ Hành nhìn ra Tô Nhĩ còn có ý muốn cho Trương Ngật rời đi, quả nhiên người vừa rời khỏi, liền lấy ra huy hiệu đặt lên bàn: "Nhân viên vệ sinh đã nhấn mạnh với tôi, Ti Tần Minh Kiều là một đứa trẻ rất có tiềm lực."
Những lời này khiến cậu mãi vẫn không có cách lý giải.
Kỷ Hành liếc mắt nhìn huy hiệu, chưa tới vài giây đã nói: "Cậu nghĩ phức tạp rồi."
Tô Nhĩ nhíu mày.
Kỷ Hành nở nụ cười: "Nhân viên vệ sinh thông minh à?"
Tô Nhĩ lắc đầu, vô luận là khi còn sống hay là sau khi chết, nhân viên vệ sinh đều không thể gọi là cơ trí, nếu không cũng sẽ không bị đồng nghiệp sát hại rồi lại bị mình đánh quái vô hạn.
"Vậy thì cứ dựa theo ý trên mặt chữ mà lý giải," Kỷ Hành đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn: "Ti Tần Minh Kiều rất ưu tú."
Ở trại cải tạo, tiêu chuẩn cân nhắc người ưu tú hay không ưu tú chỉ có một: đánh giá hạng A.
Ti Tần Minh Kiều rất có thể đã nhận được đánh giá hạng A.
Nghe đến đó Tô Nhĩ nhìn chằm chằm vào trị số đã sớm biến thành màu xám trên huy hiệu, lặng im không nói, lúc đầu cậu vốn định lợi dụng quản lý ký túc xá để bắc cầu với hiệu trưởng, lấy thêm một điểm A nữa liền tập hợp đủ, hiện giờ xem ra tình huống không rõ, trước vẫn là trì hoãn một chút thì tốt hơn.
"Tô Nhĩ!" Trương Ngật như một cơn gió vội vàng hấp tấp chạy về, thở hổn hển nói: "Học sinh lúc trước bị xe buýt chở đi làm công nhân thực tập đã sớm trở về, nói là có ba học sinh gặp chuyện ngoài ý muốn ở đó, phải tìm người thay thế."
Nhìn bộ dáng này của hắn Tô Nhĩ đã biết rõ kế hoạch ngủ trưa hơn phân nửa là tan tành rồi.
Kết quả không ngoài ý muốn chút nào, Trương Ngật tức giận đến mức thở hụt cả hơi, khuôn mặt đau khổ nói: "Bị chọn là mấy người chúng ta."
Tô Nhĩ gật đầu: "Có lẽ có quan hệ với việc lấy được đánh giá hạng A."
Trương Ngật còn chưa kịp lên án mạnh mẽ vài câu phó bản vô sỉ, cho một quả táo đánh một cây gậy, đã nghe được có người đến truyền lời, bảo bọn họ khẩn trương xuống dưới.
Lúc xuống tầng đúng lúc bắt gặp Trần Lăng Phong đang ôm cổ đi lên tầng, ánh mắt đối phương nhìn Kỷ Hành vừa căm ghét, vừa kiêng kị, bởi vì nghe nói chuyện thay thế công nhân thực tập ở tầng dưới, châm chọc nói: "Chúc các người thuận buồm xuôi gió."
Trong nháy mắt lúc anh ta đi ngang qua, Tô Nhĩ nhìn Kỷ Hành: "Lưu Văn Trúc nói anh đánh hắn ngất xỉu trong phòng hồ sơ?"
Kỷ Hành gật đầu.
Tô Nhĩ chân thành nói: "Ra tay quá nhẹ rồi."
Thanh âm không có cố gắng che giấu, Trần Lăng Phong hiển nhiên cũng đã nghe được, quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu một cái.
Tô Nhĩ không cho là đúng, nhún nhún vai tiếp tục đi xuống dưới.
***
Địa điểm thực tập là một nhà xưởng, đi vào đã có thể nghe thấy tiếng máy móc vận chuyển ầm ầm. Tô Nhĩ mắt sắc trông thấy mấy học sinh mặc đồng phục trại cải tạo, đang thuần thục điều khiển máy móc, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Giáo viên phụ trách dẫn đội công nhân thực tập đi tới, kiểm tra đối chiếu thẻ học sinh của bọn họ xong, mặt không biểu tình nói rõ: "Làm việc nhất định phải nghiêm túc cẩn thận, xảy ra chuyện trại cải tạo sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào."
Tô Nhĩ giờ phút này triển lộ ra khí chất dịu dàng, khiêm tốn thỉnh giáo: "Lúc trước mấy học sinh kia gặp chuyện không may như thế nào ạ? Chúng em lấy đó làm gương cũng tốt, tận lực không gây thêm phiền phức cho ngài."
Câu nói cuối cùng làm cho giáo viên dẫn đội nghe mà thoải mái, trả lời cậu: "Có hai người lúc đặt vật liệu không cẩn thận rơi vào trong máy bị xoắn nát, còn một người nữa thì không cẩn thận ngã xuống từ đài cao."
Trương Ngật đi cuối nhịn không được nói: "Thật là bất cẩn."
Giáo viên dẫn đội trừng mắt liếc hắn một cái, Trương Ngật vội vàng che miệng lại.
"Cậu, còn cậu nữa..." Giáo viên dẫn đội lần lượt chỉ vào Kỷ Hành và Trương Ngật: "Các cậu đi vận hành cái máy trong cùng."
Tiếp đó lại để cho Tô Nhĩ đi làm nhiệm vụ quét dọn đài cao một mình.
Tô Nhĩ đoán hệ số nguy hiểm trong công việc của mình sẽ khá lớn, bởi vì trong ba người cậu cầm nhiều đánh giá hạng A nhất.
Đứng ở chỗ có độ cao chừng ba mét, Tô Nhĩ xách ống nước, không xác định có người âm thầm giám thị hay không, chỉ có thể dựa theo bàn giao của giáo viên dẫn đội lúc trước an tâm làm việc. Xung lực nước rất lớn, một số mảnh vỡ kim loại trên mặt đất nhanh chóng trôi theo mép nước. Phía dưới là một cái bể khổng lồ, bên trong chứa đá được vận chuyển bằng đường ống, cách mỗi mười phút sẽ bị nghiền nát.
Lưới phòng hộ rách tung toé, cao chưa tới thắt lưng, lảo đảo một cái cũng có thể trượt xuống dưới. Có một chỗ bị hư hỏng rõ ràng, trong lưới dính vết máu màu đỏ sậm, Tô Nhĩ đi tới đó dựa vào chân tường nhìn xuống dưới một cái, loáng thoáng nhìn thấy một vũng máu lớn, đủ để chứng minh học sinh làm phần nhiệm vụ này trước cậu chính là trượt chân té xuống từ chỗ này.
Dường như cảm giác được gì đó, Tô Nhĩ quay đầu nhìn lại.
Là quản đốc xưởng.
Ảnh và tiểu sử của ông ta được in trên thông báo ngoài cửa.
Quản đốc vốn đang đi lên nửa cầu thang, chẳng biết tại sao lại quay người rời đi. Tô Nhĩ sửng sốt, chợt xoay người nhìn về phía khác... Nơi đó là góc chết, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng trên mặt tường, nương theo lấy tiếng bước chân dừng lại, cuối cùng lộ ra chân dung.
Người tới chừng bốn mươi tuổi, tóc được búi cao cẩn thận, ăn mặc giản dị, dưới chân đi một đôi giày thể thao thuận tiện cho việc đi lại.
Cô liếc nhìn mặt đường đã được rửa sạch: "Làm việc rất nghiêm túc." Nói xong ngồi xổm xuống tắt công tắc ống nước: "Cậu đi theo tôi một chuyến."
Tô Nhĩ: "Nhưng tôi vẫn chưa hoàn thành xong..."
"Không quan trọng." Người phụ nữ cắt ngang lời cậu nói rồi quay người, Tô Nhĩ không có lựa chọn chỉ có thể đuổi theo, giữ khoảng cách hiện tại, vẫn luôn đi ở phía sau. Để đảm bảo đạt được mục đích, còn bất chợt quay đầu lại nhìn một chút, đề phòng bị tập kích trong tối.
Đợi đến khi hoàn toàn đi xuống cầu thang đứng trên đất bằng, cậu mới mở miệng hỏi thăm: "Ngài là ai vậy?"
Người phụ nữ: "Nhà máy này là chồng tôi mở."
Tô Nhĩ lập tức nói: "Xin chào quản đốc phu nhân."
Người phụ nữ gật gật đầu.
Một đường phát huy trí tưởng tượng phong phú, Tô Nhĩ não bổ tình huống có thể xảy ra mà cậu phải đối mặt lát nữa, không có gì hơn là núi đao biển lửa hiểm tử hoàn sinh*, thế mà người phụ nữ lại dẫn cậu tới ngôi nhà nhỏ phía sau nhà máy, bên trong được trang trí ấm cúng nhưng không mất đi phong cách.
*险死还生: thoát chết trong gang tấc.
"Cậu ngồi trước đi." Người phụ nữ đi đến phòng bếp, tự mình chiên hai miếng bò bít tết, rồi khui bình rượu đỏ.
Tô Nhĩ không từ chối, lắc lắc ly rượu rồi nhấp một ngụm.
Người phụ nữ thấy thế rất hài lòng, trong mắt hiện lên hồi ức: "Chai rượu này được chuẩn bị trước lúc tôi sinh con, vốn là muốn chờ ngày bọn nó trưởng thành mới mở".
Tô Nhĩ thừa lúc cô ta chìm trong hồi ức khi xưa, giả vờ lau miệng, thuận tiện nhổ rượu chưa nuốt xuống ra, cuối cùng mới dùng giọng thăm dò hỏi: "Vậy bọn họ..."
"Chết rồi."
Tô Nhĩ ánh mắt lóe lên, trẻ con ở thế giới này đều là lấy hình thức sinh ba, nghe ý của cô ta thì không ai sống sót.
"Có hai đứa sinh ra không được bao lâu đã mắc phải bệnh lạ rồi qua đời, cũng may vẫn còn lại một đứa con trai vô cùng ưu tú, tất cả mọi người đều nói nó là thiên tài," ngữ khí người phụ nữ từ dịu dàng trở nên âm trầm: "Nhưng khi nó sắp thành niên, bởi vì một cuộc cãi vã nhỏ mà bị một học sinh mới từ trại cải tạo ra giết hại."
"..."
Người phụ nữ bắt đầu cắt bò bít tết, một ít máu loãng chảy ra đọng lại ở dưới: "Cậu nói xem phế phẩm đã bị ném vào thùng rác rồi, vì sao còn muốn trở về gieo họa cho người khác?"
Tô Nhĩ nhìn cô ta, cũng không trả lời.
Người phụ nữ cười cười: "Đừng để ý, tôi không có ác ý với cậu, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của cậu rất giống với đứa con đã chết của tôi." Đưa một miếng bò bít tết vào miệng chậm rãi nhai kỹ, sau khi nuốt xong, nói: "Đáng tiếc bây giờ chỉ là có chút giống, chẳng qua nếu như chết rồi, vậy lại càng giống hơn."
Giơ ly rượu lên cười cười: "Ăn nhiều một chút."
Đang lúc Tô Nhĩ suy nghĩ có muốn chạm cốc hay không, trong nhà máy đột nhiên truyền tới một chút tiếng động, người phụ nữ cau mày, đi ra ngoài.
Tô Nhĩ theo sát phía sau, nghe thấy giáo viên dẫn đội đang hô tên mình, nói câu cảm ơn đã chiêu đãi, không chút do dự chạy tới.
Sau lưng, nét mặt người phụ nữ u ám không rõ.
Lần nữa trở về đội ngũ, khuôn mặt vô hồn của giáo viên dẫn đội lúc này trông có vẻ hết sức thân thiết.
Trương Ngật đi đến bên cạnh Tô Nhĩ, nhỏ giọng giải thích tình hình: "Bị cúp điện, thời gian thực tập hôm nay kết thúc sớm."
Mãi đến lúc lên xe buýt, Tô Nhĩ mới huých khuỷu tay vào Kỷ Hành, nhướng mày... Anh làm à?
Kỷ Hành gật đầu: "Khoảng cách quá xa, sợ cậu bên kia xảy ra chuyện không kịp cứu nguy."
"Quả thực đã xảy ra chút chuyện," Tô Nhĩ thở dài: "Trước thì gặp quản đốc, sau lại ăn bữa cơm với quản đốc phu nhân, nhưng mà hai vợ chồng bọn họ hình như đều muốn giết chết tôi."
Nói xong uống miếng nước cho đỡ sợ.
Kỷ Hành đột nhiên hỏi: "Cậu đồng thời 'tra' cả hai bọn họ à?"
Tô Nhĩ suýt nữa thì phun nước ra, sau khi bị sặc động tác ho khan quá lớn, dẫn tới người ngồi trước bất mãn.
Đối với chuyện minh hôn, Trương Ngật cũng sớm nghe được, vốn vẫn luôn dự thính lúc này nhịn không được gia nhập thảo luận: "Nói thật đi, có phải cậu dụ dỗ quản đốc không thành công, sau lại đánh chủ ý sang phu nhân hắn ta không?"
"A —— "
Tô Nhĩ mỉm cười ngón tay khép chặt, cái chai bị bóp phát ra tiếng răng rắc.
Cả đoạn đường còn lại, ai cũng không nói chuyện.
Xe buýt trực tiếp dừng ngay trước cửa ký túc xá, ba người ngồi ở hàng cuối, cũng xuống xe cuối cùng. Mới đi chưa được vài bước, trên cây đột nhiên rơi xuống một đồ vật, Tô Nhĩ phản ứng trong giây lát, thò tay tiếp được.
Cô bé nhảy xuống, tức giận nói: "Lão bà bà đã giúp anh sửa xong rồi."
Tô Nhĩ nhìn qua, búp bê lúc trước chẳng những được bổ sung thêm mắt, chỗ trán còn may thêm một cái nữa.
Cô bé nhìn không quen bộ dạng vui vẻ của cậu: "Anh không sợ tôi nửa đường hủy thứ đó hả?"
Tô Nhĩ lắc đầu, tỏ vẻ tuyệt đối tin tưởng cô.
Nhưng trong lòng thì nói: Nếu nhóc hủy đạo cụ của tôi, tôi nhất định sẽ làm cho phó bản của nhóc tanh bành!
Nụ cười thẹn thùng kia nhìn thế nào cũng không vừa mắt, cô bé hứ một tiếng: "Đúng rồi, tôi còn trông thấy bộ xương khô bị anh ép kết hôn lúc trước, anh ta đang tìm Cẩu Bảo Bồ để đòi công đạo."
"..."
Nụ cười Tô Nhĩ lập tức suy sụp, không khí cũng trở nên yên tĩnh theo.
Vài giây sau, sự im lặng làm cho người ta hít thở không thông bị Trương Ngật dùng một tiếng ho nhẹ phá vỡ.
Tô Nhĩ miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cất kỹ búp bê: "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình," Trương Ngật một bộ tôi hiểu mà, dừng một chút còn nói: "Nhưng mà vẫn nên giữ chừng mực thì hơn."
"..." Tô Nhĩ xoa xoa mi tâm, chỉ vào Kỷ Hành: "Không tin anh hỏi anh ý đi, lúc ấy là vì qua cửa, vội vã lại bất đắc dĩ mới nghĩ ra kế hoạch này."
Ánh mắt Kỷ Hành làm cho người khác không đoán ra gì: "Tôi càng hiếu kỳ hơn, cậu là dùng cái gì đến trao đổi để sửa lại đạo cụ."
Mở miệng chính là đề tài toi mạng!
Chẳng biết tại sao, Tô Nhĩ cảm giác nếu như nói ra chân tướng, đối phương có thể sẽ mất hứng.
Cô bé bên cạnh vuốt đèn lồng của mình, cười đến run hết cả người: "Vậy thì phải nói đến việc mua bán da thịt rồi."
"..."
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ: Mọc lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn, tắm gội trong sóng nước trong mà không có vẻ lả lơi*!
*出淤泥而不染, 濯清涟而不妖: xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu (trích Ái liên thuyết, Huỳnh Chương Hưng dịch).