Nghĩ lại thì, Tô Nhĩ phân tích đúng là có lý, nhưng vai trò của cậu ta ở trong đó chỉ là truyền lời thôi, tiêu biểu cho việc tay không bắt sói.
Chu Diễm Diễm thu hồi ánh mắt khiếp sợ, khẽ lắc đầu, thầm than thế đạo quả nhiên thay đổi.
Vừa dứt lời, chính bản thân Tô Nhĩ còn cảm thấy có chút thuyết phục, nhưng cũng không dám có chút buông lỏng, màng nhầy còn đang bao quanh, chưa biết chừng một khắc sau sẽ quét tới. Vài giây ngắn ngủn đối với người chơi giống như trôi qua cả một thế kỷ.
Trên trần nhà, râu quái vật lại lần nữa rụt về.
Đối phương không nói tiếng người là chuyện phiền toái nhất, Tô Nhĩ chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: "Nếu không phiền, để cho chúng tao dọn dẹp căn phòng này trước đã."
Quái vật không có rời đi, nhưng cũng không nhỏ xuống dịch độc.
Chu Diễm Diễm đi toilet tìm khăn mặt quấn quanh tay, phòng ngừa tiếp xúc đến chất lỏng ăn mòn làm tổn thương da. Trong lòng sợ hãi động tác làm việc cũng rất nhanh nhẹn, vừa nghĩ tới trên đỉnh đầu có mấy chục ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, cô liền hận không thể trong nháy mắt dọn dẹp xong, mọc cánh bay ra ngoài.
Giường với sàn nhà bị ăn mòn hoàn toàn kỳ thật cũng có lợi, dễ dàng đạp văng ra.
Trong lúc Tô Nhĩ dùng sức bó tấm ván gỗ lại, thỉnh thoảng không quên nói với quái vật một câu: "Với thân phận quỷ nhị đại, trong nhà nhất định để lại không ít thứ tốt cho mày."
Con mắt màu vàng sẫm đi đảo quanh, nó cũng không có tình cảm thân thiết gì đối với cha mẹ, nói là quái vật, kỳ thật dùng từ yêu vật hình dung nó thích hợp hơn.
Tô Nhĩ chú ý thấy quái vật không còn kiên nhẫn, lại nhớ tới yêu quái tàn nhẫn vô tình, nói thêm: "Nếu như mày có thể thôn phệ chúng nó, nhất định sẽ trở thành bá chủ."
Thân thể dẹp dài chậm rãi nhúc nhích di chuyển trên trần nhà, hiển nhiên chỉ có câu nói này của Tô Nhĩ mới làm nó chú ý.
Nó vui vẻ, nhưng ba người phía dưới thì trong lòng phát lạnh.
Diêu Tri thấp giọng nói: "Chúng ta phải tăng tốc lên."
Tô Nhĩ gật đầu, tạm thời đổi chủ ý, thứ này âm tình bất định, lại cực kỳ tàn nhẫn. Nếu thật sự để cho nó đi làm nhiệm vụ, lúc không vui nhỡ đâu lửa giận trút xuống bọn họ thì như thế nào cho phải? Cho dù cần phải lưu lại mình truyền lời nhắn, an toàn của Diêu Tri và Chu Diễm Diễm làm sao bảo đảm được?
Công tác vệ sinh hoàn thành, Tô Nhĩ nhẹ nhàng hít một hơi, liếc mắt ra ý cho hai người kia một cái, để cho bọn họ lùi đến khoảng cách an toàn ra bên ngoài trước.
Diêu Tri và Chu Diễm Diễm từng người một tự kéo lấy đống rác đi ra ngoài hành lang.
Tô Nhĩ tận lực dùng ngữ khí hiền lành nói với tồn tại trên trần nhà: "Kỳ thật còn có biện pháp nhanh hơn, tùy tiện cho tao thứ gì đó không đáng tiền, tao trực tiếp đi làm giao dịch với Cẩu Bảo Bồ."
Quái vật không kiên nhẫn mà lắc lắc cái đuôi hơi mờ.
Vật sở hữu trong mắt nó cũng chỉ là nguyên liệu nấu ăn mà thôi, một cái nguyên liệu nấu ăn thế mà còn liên tiếp đưa ra điều kiện, đúng là không biết tốt xấu. Một ngụm trọc khí phun ra, khói mù màu xanh từ lòng bàn chân Tô Nhĩ bay lên, cậu không cảm thấy đau đớn, nhưng lại nghe thấy Diêu Tri ngoài cửa nhắc nhở: "Cẩn thận! Giá trị võ lực đang giảm xuống."
Giá trị võ lực trên huy hiệu trực tiếp giảm còn 5, Tô Nhĩ nhịn xuống xúc động muốn cất bước chạy trốn, cắn răng nói: "Hoàn thành nhiệm vụ cần tiêu tốn thời gian, giao dịch càng sớm, càng có khả năng cho mày sớm cắn nuốt sạch đồng loại."
Khói mù không hoàn toàn tản đi, vẫn như cũ quanh quẩn xung quanh, cũng may đã phai nhạt đi một chút, ít nhất tốc độ giảm giá trị võ lực đang chậm dần lại.
"Cẩu Bảo Bồ cực kỳ gian xảo, mày mà đi tất nhiên sẽ bị hắn bóc lột, mà nhân loại am hiểu đàm phán, tao có thể dùng một cái giá nhỏ nhất giúp mày thăm dò được tin tức."
Con mắt màu vàng sẫm gắt gao tập trung vào Tô Nhĩ, giống như là muốn nhìn thấu cậu... Cái nguyên liệu nấu ăn này hình như rất có khả năng thuyết phục, nó quả thật cũng chán ghét bộ dạng gặp ai cũng hòa khí sinh tài* của Cẩu Bảo Bồ.
*hòa khí sinh tài: niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.
Giữa không trung rơi xuống một quả trứng màu trắng, Tô Nhĩ dùng tay áo đón lấy, mặc dù không có tiếp xúc đến da, nhưng cảm giác đau đớn có chút tê tê vẫn cách tay áo truyền đến.
Từ trong phòng đi ra, Diêu Tri: "Thầy tới cầm đi."
Tô Nhĩ không từ chối, giá trị võ lực của cậu vốn cũng không cao, nếu giảm xuống chút nữa, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đợi đến lúc rời phòng trọ đủ xa, Chu Diễm Diễm mới nói khẽ: "Vẫn ổn chứ?"
Tô Nhĩ cười khổ, trạng thái chính mình có nói đoán chừng cũng không ai tin, dựa lưng vào tường tiết kiệm thể lực, tầm mắt dừng ở quả màu trắng trứng: "Quái vật kia so với trong tưởng tượng còn thông minh hơn."
Diêu Tri gật đầu: "Trứng có độc, dù là dùng đồ vật bọc lấy cũng vô dụng."
Nói cách khác, bọn họ không thể luôn mang theo người, chỉ có thể mau chóng đi làm giao dịch.
Chu Diễm Diễm: "Hay là tìm một chỗ ẩn núp trước?"
"Không ổn," Tô Nhĩ cũng vừa mới nghĩ tới chủ ý này, nhưng rất nhanh liền nghĩ lại: "Chậm thì sinh biến."
Nói xong nhìn về phía cuối hành lang.
Chu Diễm Diễm giương mắt lên, khoảnh khắc khi thấy thương gia Tiếu Kiểm ánh mắt vô thức trốn tránh, trải qua thời gian dài nội tâm đại bộ phận người chơi đã tạo thành một loại sợ hãi đối với người chủ trì. Trong nháy mắt liền hiểu được nỗi lo âm thầm của Tô Nhĩ, nếu như mang thứ đó giấu đi, người chủ trì nhất định sẽ lợi dụng điều đó mà kiếm chuyện.
Tô Nhĩ đưa ra yêu cầu muốn đi làm giao dịch, Tiếu Kiểm thương gia tự nhiên không có đạo lý cự tuyệt.
Quả trứng màu trắng một lần nữa trở lại trong tay cậu, giá trị võ lực đang tăng thêm một chút giờ lại giảm xuống, Tô Nhĩ bước đi nhanh hơn.
Cẩu Bảo Bồ vĩnh viễn là một bộ dáng mỉm cười, thấy tay Tô Nhĩ cầm trứng đi tới, cũng không mấy ngạc nhiên.
Nhanh chóng đặt thứ đó trên mặt bàn, Tô Nhĩ uống vài ngụm nước miễn phí: "Giá bao nhiêu?"
Cẩu Bảo Bồ: "Mười vạn."
Tô Nhĩ nhíu mày... Không có đáng giá như trong tưởng tượng.
"Không có qua giao phối, đây là quả trứng chết, " Cẩu Bảo Bồ mỉm cười nói: "Nó một tháng có thể sinh được hơn mười quả, rồi nuốt hết để cường đại bản thân."
Tô Nhĩ tạm dừng, thay đổi vấn đề khác: "Ở đây bán đồ vật này?"
"Đương nhiên." Cẩu Bảo Bồ không chút do dự gật đầu, đúng là đặc biệt thẳng thắn thành khẩn: "Cậu có thể xem tôi như chỗ cầm đồ, mua vào giá thấp, bán ra giá cao."
Nói xong thật sự ăn hàng hóa vừa mua được.
Tô Nhĩ mí mắt run lên.
Cẩu Bảo Bồ đánh giá: "Vị không tệ."
Tô Nhĩ mơ hồ đoán được vì sao đối phương có thể để quái vật có lực phá hoại mạnh sinh tồn ở chỗ này, giống với việc nuôi dưỡng lương thực dự trữ.
"Xem trên phân thượng khách nhân mang đến cho tôi điểm tâm nhỏ," Cẩu Bảo Bồ híp híp mắt: "Kiến nghị nếu như có nhu cần, trong hội đấu giá hai ngày sau mua sẽ có lời hơn."
Tô Nhĩ lúc đi ra vẫn luôn cúi đầu, Diêu Tri một người trong đại sảnh chờ cậu: "Chu Diễm Diễm đã nhờ em bé quỷ chuyển tiền bữa sáng tới chỗ em, nhớ kiểm tra kỹ."
Tô Nhĩ gật đầu: "Cô ta đâu rồi?"
"Đi làm nhiệm vụ."
Tô Nhĩ nhìn bảng nhiệm vụ, thù lao quét dọn phòng trọ tổng cộng là ba vạn, bọn họ chia ra mỗi người một vạn, vừa vặn đủ trả tiền phòng một buổi tối.
Diêu Tri nhắc nhở: "Lại nhận nhiệm vụ phải cẩn thận một chút, tránh đi đồ chơi lúc trước."
Tô Nhĩ gật đầu, không có chỗ tốt thực tế, cho dù bản thân có ba tấc lưỡi*, cũng sẽ bị quái vật kia xem như nguyên liệu nấu ăn giải quyết.
*ba tấc lưỡi: chỉ người giỏi hùng biện và thuyết phục.
"Đừng quá lo lắng," Diêu Tri phân tích: "Quái vật bên trong phó bản cũng không thể tùy ý giết người."
Ít nhất thì trước mắt, hai bên chỉ có hai loại tình huống sẽ xảy ra, một là buổi tối không có phòng mà ở, khả năng sẽ phải quanh quẩn một chỗ ở hành lang, hai là nhận nhiệm vụ quét dọn gian phòng ban ngày.
Cân nhắc bảng biểu trong chốc lát, Tô Nhĩ cùng Diêu Tri quyết định thử đi làm nhiệm vụ 'May vá búp bê vải'.
Địa điểm ở gác xép.
Lâu đài cổ như là bị ngăn cách ánh mặt trời, đi đến bất kì chỗ đều không trốn khỏi sự trói buộc của nhiệt độ thấp. Gác xép thì đỡ hơn một chút, nhìn một cách đơn giản cửa sổ mở một cánh, ánh mặt trời rọi vào, vòng bảo hộ trên song sắt hiện ra ánh sáng hơi nhu hòa.
Hầu Khả Vi cũng ở đây, sắc mặt trắng bệch, nghe được tiếng bước chân phản ứng tương đối nhanh mà lui về phía sau một bước.
Tô Nhĩ không có chào hỏi, đến cả bạn bè còn bán đứng cơ bản có thể vượt ra khỏi phạm trù nhân loại.
Hầu Khả Vi cũng rõ ràng bản thân không được chào đón, nhìn không chớp mắt tránh ra một bên, dùng hành động tỏ vẻ bọn họ có thể làm nhiệm vụ này trước.
Nhưng chỉ chốc lát, Tô Nhĩ liền biết rõ loại 'Khiêm nhường' này từ đâu mà đến.
Trong gác xép có một vị lão bà bà đang ngồi, thuần thục vừa giẫm máy may, vừa dừng lại nhét bông, mà vật liệu của bà, toàn bộ đến từ chính thân thể con người.
Một tầng da người hơi mỏng dựng ở một bên, đầu lâu đặt ở trên bệ cửa sổ, chỗ cổ đứt gãy đắp một tầng sáp dày đặc, tạo thành cái bệ, thẳng tắp mà nhắm ngay hướng cửa ra vào.
"Là người chơi đã chết tối hôm qua." Tô Nhĩ sắc mặt có chút khó coi.
Khó trách Hầu Khả Vi chậm chạp chưa làm nhiệm vụ, đồng đội bị hắn hại chết lấy loại phương thức này xuất hiện, nội tâm làm sao có thể không chút thay đổi gì.
Lão bà bà khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Người trẻ tuổi bây giờ, vào xem trừ nhìn ra, cũng không biết mà bắt tay giúp đỡ."
Chân trong lúc vô tình làm xê dịch cái thùng bên cạnh, 'Đùng' một tiếng, giấy xác đang đắp phía trên rơi xuống, lộ ra đống máu thịt bên trong.
"Đi." Diêu Tri liếc mắt ra hiệu.
Ngay cả Hầu Khả Vi vốn đang khắc phục chướng ngại tâm lý lúc này đều chuẩn bị rời đi.
Lão bà bà: "Làn da tốt nhất ở lại."
Diêu Tri chắc chắn bị loại ra rồi, Hầu Khả Vi làn da cũng rất tốt, không khỏi khẩn trương mà run lên.
Lão bà bà mỉm cười mà nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cậu tuổi còn nhỏ, làn da có độ đàn hồi."
Thấy bà đã có lựa chọn, Hầu Khả Vi trước vội vàng cất bước rời khỏi, Diêu Tri tự biết ở lại cũng vô dụng, trước khi đi lặng lẽ kín đáo đưa cho Tô Nhĩ một đạo cụ, liếc mắt về phía đầu bậc thang, ý bảo sẽ tại đó tiếp ứng cậu.
"Không tệ." Lão bà bà dường như hết sức hài lòng, ánh sáng mặt trời rọi lên trên người Tô Nhĩ, đặc biệt là ở vị trí tay, có mạch máu làm nền làn da hiện ra càng trắng nõn.
Có thêm Diêu Tri cho, trên người Tô Nhĩ có ba đạo cụ, xem chừng chạy trốn thoát chết có lẽ không thành vấn đề. Cậu suy nghĩ một chút: "Trên nhiệm vụ nói là đến may búp bê."
Lão bà bà gật đầu: "Vì vậy cần cậu chịu trách nhiệm cung cấp vật liệu."
Tô Nhĩ nhíu mày, nơi này đâu phải phó bản phúc lợi, có mà là phó bản toi mạng thì đúng hơn.
"Lòng bà bà ta lương thiện, cậu có hai lựa chọn," lão bà bà ôn hòa nói: "Một là lột da trên tay cho ta, ta cho cậu tiền, hoặc là giữ lại nửa phần da trên người, bà bà sẽ đưa cậu một con búp bê."
Vừa nói vừa từ trong túi tiền lấy ra một tiểu hình nhân lớn cỡ bàn tay, dùng ánh mắt yêu thương lại quỷ dị nhìn qua Tô Nhĩ: "Rất hữu dụng đấy."
Lựa chọn thứ nhất có lẽ có thể bảo vệ tính mạng, nhưng mà giá trị võ lực của cậu đã giảm xuống một ít, lại giảm xuống nữa còn không phải là mỉm cười nơi chín suối sao.
Tô Nhĩ thử thăm dò mở miệng: "Nếu như tôi có thể tìm đến cho bà một bộ da mỏng hơn, trắng hơn..."
Lão bà bà dừng lại động tác đạp máy may, hứng thú: "Ở nơi nào?"
Tô Nhĩ: "Ở trong phòng trọ, tôi bây giờ trở về đi lấy."
Ánh mắt lão bà bà đột nhiên trở nên bất thiện.
Tô Nhĩ: "Nếu lo sợ tôi chạy mất, tôi cũng có thể tự mình mang bà đi lấy."
Mỗi ngày làm đề Ngũ Tam, viết văn cũng không phải uổng công: "Da này mỏng như cánh ve, chịu đựng được cắt may, phải nói là cực kỳ nõn nà mịn màng..."
Một chuỗi từ ngữ hoa mỹ dài dòng, lão bà bà nghe được đau cả đầu.
Tô Nhĩ dừng lại đúng lúc: "Bà nếu hài lòng thì mang đi, không thích hợp thì tôi lại tự cung cấp."
Trầm mặc ước chừng một phút đồng hồ, lão bà bà chậm rì rì đứng lên, cầm lấy cái kéo lớn sắc bén trên bàn, còng lưng, đi đường tập tễnh, từng chút một đi về hướng cửa.
Tô Nhĩ kiềm chế phản xạ chạy trốn có điều kiện, nắm chặt đạo cụ Diêu Tri để lại, tay kia cũng lặng lẽ chạm vào trong túi quần, nắm lấy súng phóng điện.
Lão bà bà liếc mắt nhìn cậu: "Nếu không làm hài lòng ta, ta muốn cả tấm da của cậu."
Nếu không phải đối phương cứ nói ba hoa chích chòe mãi, bà ta mới chẳng muốn đi một lần.
Tô Nhĩ rũ xuống mắt: "Được." Cuối cùng lại hỏi: "Nếu đặc biệt thoả mãn..."
Lão bà bà: "Ta sẽ đưa cậu một con búp bê."
______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kịch trường nhỏ vô trách nhiệm:
Trước khi vào cửa:
Tô Nhĩ: Bà bà, vật liệu đang ở bên trong.
Sau khi vào cửa:
Tô Nhĩ: Quỷ nhị đại, tao tìm được bà mẹ của mày rồi.
Quỷ Vương từ xa nghe được việc này: Bà lão này làm búp bê đến hoa mắt rồi à... Kẻ vô liêm sỉ kia làn da làm sao có thể tốt được? Rõ ràng là dày như bức tường! Kiên cố! Vững như núi Thái Sơn!
*****
Editor: Từ giờ mình chỉ đăng khi rảnh thôi, nhưng hứa sẽ không drop truyện đâu.