• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cô bé thay Tô Nhĩ đi giao dịch, người trong cuộc đang vô cùng yếu ớt tựa lưng vào đại thụ nghỉ ngơi.

Nhân viên vệ sinh lột xong da liền yên lặng mang theo công cụ rời đi, đối với cô, người ngoan độc còn đáng sợ hơn cả quỷ, Tô Nhĩ chính là ví dụ sống động.

Trương Ngật nuốt nước bọt: "Chúng ta... Cũng đi hả?"

Tô Nhĩ: "Phiền anh đỡ tôi đứng lên với."

Tay tuy rằng đã khôi phục, nhưng thần kinh não vẫn còn đau râm ran, đại khái là di chứng để lại do vừa rồi nhẫn nại quá độ.

Lảo đảo đứng lên, may mà thân thể nhanh chóng khôi phục trọng tâm, ảnh ngược của từng cọng cây ngọn cỏ trong con mắt dường như đã dần dần hiện lên rõ ràng. Trì hoãn trong chốc lát, ngón tay bỗng nhúc nhích hoạt động trở lại, Tô Nhĩ mới lần nữa xoay người nhặt dùi cui điện của bảo vệ lên, thuận tiện soát người.

Đáng tiếc ngoại trừ một chuỗi chìa khoá, không có phát hiện thêm cái gì khác lạ.

Đợi đến lúc Tô Nhĩ đi đến bên kia, Trương Ngật duỗi ra một ngón tay, xác định bảo vệ đã không còn thở, xúc một xẻng lớn, bắt đầu đào hố chuẩn bị chôn người. Xong việc thì cầu nguyện: "Chỉ mong lát nữa thi thể sẽ không bị phát hiện."

"Khả năng rất thấp." Tô Nhĩ đang kiểm tra một cỗ thi thể người chơi không đầu, bởi vì lí do cá nhân, cậu không nói vài câu cảm khái. Ngược lại là Trương Ngật, rất có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ngồi xổm xuống chỉ cái đầu: "Một ngày kia có lẽ chúng ta cũng sẽ bị tùy ý chôn vùi trong đất vàng, không người hỏi thăm."

Lúc nói chuyện, đặc biệt để ý một chút biểu cảm của Tô Nhĩ, xác định không thấy sự đồng cảm nào trên mặt đối phương.

Một người tự quyết định sẽ rất lúng túng, Trương Ngật ho nhẹ một tiếng: "Cậu nói xem vì sao nhân viên vệ sinh và quản lý ký túc xá trong trại cải tạo có vị trí quan trọng như vậy?"

Tô Nhĩ thản nhiên nói: "Quản lý ký túc xá chịu trách nhiệm trông giữ học sinh, nhân viên vệ sinh thì làm tiêu bản, đều là người tham gia kế hoạch cải tạo."

Trương Ngật bị nghiện thuốc lá, nhưng nơi này lại không có điếu nào, kìm nén đến mức có chút khó chịu: "Thế không phải bảo vệ phụ trách nhiều việc hơn sao? Đánh chết học sinh chạy trốn lại còn phải chôn thi thể."

Nhưng bọn hắn không có tư cách cho đánh giá hạng A.

Tô Nhĩ: "Nhân viên vệ sinh cũng có thể làm được việc đầu tiên." Phủi đất trên tay xuống: "Trở về thôi."

Hai người chôn thi thể người chơi về lại chỗ cũ, sợ người khác chú ý, cũng không dám dựng bia cho họ.

Trương Ngật tìm chỗ kín đáo ném hai cái xẻng đi: "Bây giờ đi đâu đây?"

Tô Nhĩ quá trẻ, còn trẻ hơn cả so với mình, khó tránh khỏi có cảm giác xem thường, nhưng mới nãy hình ảnh đối phương không chút do dự lột da ra, làm cho lòng hắn sinh ra một tia sợ hãi.

Đây chính là điều Tô Nhĩ muốn, trước mặt Kỷ Hành và Triệu Tam Lưỡng, cậu phải đắn đo cho có chừng mực, tránh biến thành tình huống mười vạn câu hỏi vì sao. Bất luận kẻ nào đối mặt với lòng hiếu kỳ quá mức của đồng đội, cũng sẽ có cảm giác không tốt lắm.

Mà đối mặt với Trương Ngật, loại đối tượng chỉ hợp tác duy nhất một lần này, sẽ không có nhiều cố kỵ như thế.

"Quay về ký túc xá."

Trên đường, Tô Nhĩ nắm lấy cơ hội hỏi rất nhiều chi tiết về trò chơi.

Trương Ngật kiên nhẫn giải đáp từng cái, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể đến phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, nhưng trong lúc nói chuyện với nhau lại bất tri bất giác đi lên tầng cao nhất với Tô Nhĩ.

Chờ khi ý thức được người ở nơi nào, Trương Ngật nhịn không được nuốt nước bọt: "Tới đây làm gì?"

Tô Nhĩ: "Tìm ra ai là người giết nhân viên vệ sinh."

Trương Ngật cười mỉa: "Hỏi thẳng luôn không được sao."

Thấy nhân viên vệ sinh tình nguyện giúp lột da, giữa hai bên hẳn là có mối quan hệ sâu xa nào đó.

Tô Nhĩ cho hắn ví dụ khác: "Trong phó bản giám khảo có thể gợi ý cho anh, nhưng không thể trực tiếp tiết lộ câu trả lời."

Từ hành động của Thần Toán Tử ngày đó có thể suy đoán những gì cô bé nói rất có thể là thật, cố chấp đánh mặt phó bản sớm muộn cũng sẽ bị trò chơi đánh chết.

Vừa nói vừa xem xét xung quanh, không biết có phải là ảo giác không, dường như có mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.

Lúc này Trương Ngật có phát hiện, kéo thùng rác ra, trong hốc tường phía sau thấy được vết máu, trong nội tâm không khỏi có chút nhút nhát. Tô Nhĩ ngược lại chủ động tiến lên một bước, lấy tay xác nhận độ ướt của máu.

Sau một lúc lâu, Tô Nhĩ nghiêng mặt qua nói với Trương Ngật: "Tầng này còn có nhân viên vệ sinh khác ở, anh nghĩ cách ngăn chặn bọn họ, tôi vào phòng nhìn xem."

Trương Ngật rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, trong lòng hối hận vô tận, lẩm bẩm: "Tôi sai rồi..."

Từ lúc bắt đầu hắn nên chọn đi phòng hồ sơ với mọi người.

Trương Ngật không biết là, tình hình phòng hồ sơ chưa hẳn là tốt.

Sống lâu trong phó bản, mở khóa và kỹ năng tán đả cơ hồ đã trở thành thứ thiết yếu với người chơi. Lưu lại một người canh chừng ở cửa, người chơi còn lại hợp tác tìm kiếm tư liệu.

Trại cải tạo này không biết đã tồn tại trong thời gian bao lâu, nhìn thoáng qua đã có mấy chục ngăn tủ, cái nào cũng chất đầy túi hồ sơ.

"Như này phải xem tới khi nào đây?" Có người nâng trán thở dài.

Kỷ Hành không có nhiều dao động cảm xúc, anh chủ yếu xem hồ sơ kế toán những năm gần đây, trong đó trọng điểm nhìn thấy bảng tiền lương của các loại nhân viên trong trại cải tạo. Phát hiện tiền lương hai năm qua của quản lý ký túc xá và nhân viên vệ sinh đều đang dần dần giảm.

Mọi người yên tĩnh xem tư liệu, một lúc sau, một loại cảm giác áp lực hít thở không thông bắt đầu lan tràn.

"Giờ cũng đã là ngày thứ tư rồi," rốt cuộc có người nhịn không được mà phàn nàn: "Không đạt được một cái đánh giá hạng A, manh mối cũng không có, tiếp tục như vậy chính là chờ chết."

Một câu nói ngược lại nói ra tiếng lòng của mọi người, thời gian trò chơi cho người chơi chỉ có bảy ngày bảy đêm, một khi vượt qua giới hạn này, chính là kết cục hẳn phải chết.

"Tôi chỗ này có lẽ có một cửa đột phá." Một người chơi nữ tên Lưu Văn Trúc do dự một chút: "Nhưng mà rất nguy hiểm."

Giữa không ít ánh mắt mong chờ, cô chậm rãi mở miệng: "Tôi có một đạo cụ, tên là bút hỏng, có thể dùng để mời bút tiên đến."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh người chơi có kinh nghiệm lâu năm trong đó lần thứ hai đặt câu hỏi về chữ 'hỏng'.

Lưu Văn Trúc miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Chỉ có thể mời, không thể đưa đi."

"..."

Lưu Văn Trúc vội vàng nói: "Đạo cụ này nếu như dùng ban ngày, bút tiên mời tới sẽ rất suy yếu, tương ứng khả năng đáp án cung cấp sẽ khá mơ hồ, buổi tối dùng có thể mời lệ quỷ, đáp án rõ ràng chỉ có điều..."

Hậu quả của việc mời lệ quỷ không cần nói cũng biết.

Lý Tiếu ở cùng ký túc xá với Lưu Văn Trúc ánh mắt khẽ động: "Mọi người liên hợp sức mạnh lại, chưa chắc không đối phó được với một bút tiên suy yếu."

Dứt lời nhìn về phía Kỷ Hành, bàn về thực lực, anh chính là người mạnh nhất ở đây.

"Tôi không có vấn đề gì." Kỷ Hành thản nhiên nói: "Nhưng không thể đảm bảo an toàn của từng người được."

Trong phòng hồ sơ lần nữa an tĩnh lại, ai nấy đều tự mình cân nhắc lợi hại. Sau hồi lâu bỗng nhiên có một gã người chơi phát ra tiếng động khác, tỏ vẻ thực lực của mình tương đối kém, hơn nữa mời bút tiên bình thường ba người là đủ rồi.

Lưu Văn Trúc với tư cách là người cung cấp đạo cụ, lúc này biểu hiện ra thái độ cường ngạnh: "Cảm thấy thực lực mình yếu, xin mời tự rời đi."

Cô cũng không rộng lượng như vậy, dựa vào cái gì bản thân tự mạo hiểm tính mạng lấy được đáp án còn phải chia sẻ cho những người khác.

Người chơi nam vừa mở miệng lúc nãy tên là Trần Lăng Phong, lúc trước hả hê khi thấy Tô Nhĩ bị quản lý ký túc xá nhắm vào, giờ phút này hắn nhìn hướng người chơi khác: "Mọi người nên lý trí hợp tác mới đúng, rõ ràng có cách xử lý ổn thỏa hơn, tại sao phải mạo hiểm cùng một chỗ như vậy?"

Lời nói này khảm trong lòng một số người, dù biết rõ thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, nhưng cưỡng ép kéo bọn họ thực lực không cao đi vào cũng có chút quá đáng.

Trần Lăng Phong thấy có người bắt đầu dao động, tiếp tục thuyết phục: "Chỉ cần để mấy người lợi hại nhất..."

Còn chưa nói xong, cảm giác cổ tê rần, tất cả sự vật đều trở nên mơ hồ, sau một khắc liền hôn mê bất tỉnh.

Kỷ Hành ra tay quá mức đột ngột, căn bản không ai kịp phản ứng.

Lưu Văn Trúc cổ họng khẽ động: "Làm tốt lắm!"

Tính tình tiểu nhân, Trần Lăng Phong như vậy coi như là bị đuổi đi cũng khó bảo đảm sẽ không tìm người đến phòng hồ sơ bắt bọn họ.

Khinh bỉ nhìn người đã bất tỉnh, lại nói với những người khác: "Ai không muốn tham gia, không bắt buộc, đi ra chỗ xa một chút là được."

Có vết xe đổ, không ai tiếp tục dị nghị nữa, người lúc nãy phụ họa cho Trần Lăng Phong thức thời câm miệng.

Lúc này Lưu Văn Trúc mới lấy ra một cây bút cực kỳ nhỏ dài, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nói: "Bắt đầu đi."

Trước khi quá trình hoàn tất, người chơi có linh trị cao rõ ràng có thể cảm giác được trong mảnh không gian này có thêm cái gì đó.

Lưu Văn Trúc hít sâu một hơi: "Mỗi người một vấn đề." Cuối cùng còn dặn dò một câu: "Nghĩ kỹ hẵng hỏi."

Không cần cô nói, mọi người cũng rất thận trọng. Ai cũng không hỏi loại vấn đề mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không, trong phó bản khủng bố liên tục thay đổi, không có chút ý nghĩa nào cả.

Đương nhiên, bọn họ cũng sợ hãi nghe được đáp án phủ nhận.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi đến lúc người thứ tư hỏi xong, tốc độ chuyển động của bút trong tay bất ngờ trở nên nhanh hơn, Lưu Văn Trúc cố gắng khống chế để không run rẩy: "Đã đến cực hạn."

Bản thân cái này chính là một đạo cụ không hoàn chỉnh.

Trong nháy mắt khi cô ta nói xong, chính giữa cái bút đột nhiên phồng lên một đoạn, giống như được bơm không khí vào trong.

"Mau buông tay!" Lưu Văn Trúc kêu một tiếng.

Một giây sau, bút nổ tung tại chỗ, ngòi bút bay ra ngoài hung hăng đâm vào cánh tay người đối diện, một tiếng kêu đau đớn vang lên, Lý Tiếu che miệng vết thương không ngừng chảy máu, kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

Kỷ Hành rút trong tủ tài liệu ra một vài hồ sơ: "Đi."

Động tĩnh vừa nãy có chút lớn, khó bảo đảm sẽ không dẫn người tới.

Nhưng mà cái cửa không khóa làm cách nào cũng không kéo ra được.

Họa đến dồn dập, thân thể Lý Tiếu đột nhiên không khống chế được, không quan tâm miệng vết thương trên cánh tay, dùng đầu đập mạnh vào hộc tử tự mình hại mình, ngoài miệng lại nói: "Cứu, cứu tôi..."

Lưu Văn Trúc nhíu mày: "Bị ám rồi."

Kỷ Hành nhìn về phía người chơi có linh trị tương đối cao: "Cậu dẫn quỷ ra, tôi đến giải quyết."

Người nọ cũng không chần chờ, dựa theo kế hoạch làm việc.

***

"Không thể không nói, đồ ăn ở nhà ăn chỗ này mùi vị không tệ." Trương Ngật ợ một cái.

Quá trình điều tra nhẹ nhõm hơn cả trong tưởng tượng, vừa mới tìm xong manh mối, hắn liền đi tới nhà ăn cùng với Tô Nhĩ.

Tô Nhĩ không ăn được mấy miệng cơm, đầu vẫn còn đau lâm râm, muốn mau chóng trở về phòng ngủ một lát.

Tầng này của bọn họ, cơ bản đều là người chơi ở, vừa tới chỗ ngoặt đã có thể nghe thấy một chút tiếng động, Trương Ngật sửng sốt: "Bọn họ trở về rồi sao?"

Chẳng những đã trở về, còn đều đang tụ họp trong một phòng ký túc xá. Có mấy người nhìn cực kỳ chật vật, cả người nhiễm đầy máu.

Hôm nay nhà ăn có món lẩu xào, trên thân hai người mang theo một chút mùi thức ăn, bây giờ đứng ở cửa, ít nhiều có chút chọc người ghét.

Trước khi bầu không khí trở nên xấu hổ Trương Ngật tiến vào, kịp thời nói sang chuyện khác: "Chúng tôi phát hiện một ít manh mối, có muốn trao đổi không?"

Lưu Văn Trúc nụ cười suy yếu, dường như bị thương nhẹ, nhìn về phía những người khác, thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì, liền gật đầu nói: "Được. Chỉ là hy vọng manh mối của hai người có ích."

Trương Ngật nhìn về phía Tô Nhĩ, người sau cũng đồng ý chia sẻ. Thật ra với Tô Nhĩ mà nói, trao đổi tin tức không chiếm được chỗ tốt gì, coi như là cậu cái gì cũng không nói, Kỷ Hành khẳng định cũng sẽ báo lại những gì đã trải qua trong phòng hồ sơ, chỉ là như vậy cũng có chút bỉ ổi.

Sắp xếp câu từ, Tô Nhĩ tổng kết lại: "Trước chúng ta có một nhóm người chơi, không sai biệt lắm toàn quân bị diệt; nhân viên vệ sinh thì bị đồng nghiệp sát hại, bởi vì cô ta là người ủng hộ trung thành của hiệu trưởng Trần, mà những nhân viên vệ sinh khác bao gồm cả quản lý ký túc xá đã đầu nhập vào hiệu trưởng Đới; trường học sắp xếp theo thâm niên, hiệu trưởng Đới mặt ngoài có vẻ không có tư cách cạnh tranh, kì thực vẫn luôn không từ bỏ, âm thầm lôi kéo quản lý ký túc xá và nhân viên vệ sinh; bây giờ xem ra, hiệu trưởng Đới có lẽ đã trở thành người thắng lớn nhất."

"..."

Số lượng tin tức có chút bùng nổ.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Lưu Văn Trúc nuốt nước bọt: "Những thứ này cậu làm sao mà biết được?"

Tô Nhĩ: "Nhân viên vệ sinh thực lực không mạnh, ngay cả tôi cũng có thể đối phó, chứng tỏ mới chết không lâu. Tìm được hiện trường vụ án đầu tiên, cẩn thận điều tra. Nơi này lại không có nhân viên ngoại lai, người bị tình nghi không ai khác ngoài học sinh, nhân viên vệ sinh khác, hoặc là quản lý ký túc xá."

Tiếp đó lại bình tĩnh giải thích cách kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của những người khác, lợi dụng sự chột dạ của hung thủ cho ra đáp án.

Tô Nhĩ không muốn kể cặn kẽ quá nhiều, kỳ thật cậu còn phát hiện được chứng cứ nữa, cũng định dùng cái này đổi lấy cho mình, Kỷ Hành và Trương Ngật một cái đánh giá hạng A.

"Chỉ có như vậy thôi," một hơi nói quá nhiều, Tô Nhĩ nhịn xuống xúc động muốn uống nước, hỏi: "Các người có phát hiện gì trong phòng hồ sơ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, thấy ánh mắt của vài người đồng loạt né tránh.

Lưu Văn Trúc càng xấu hổ hơn, cô còn có thể nói cái gì, chả lẽ nói bọn họ mời bút tiên rồi phí sức lực lớn chạy trốn tìm đường sống, manh mối lấy được còn không nhiều bằng đối phương dùng con đường thực tế để phá án?

Trong sự trầm mặc, dư quang ánh mắt nhịn không được liếc thấy 'Kê khuyển thăng thiên' lấp lóe phát sáng trên huy hiệu của Kỷ Hành, mấp máy môi... Thì ra đây chính là cảm giác làm gà chó sao?

___________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Nhĩ: Chân tướng chỉ có một!

Người chơi khác: 666!

Nguyệt Quý thân sĩ & Thư Hải tiên sinh & Thần Toán Tử & Quỷ Vương: Kỷ Hành chính là người có bối cảnh không có gì đáng chú ý.

Kỷ Hành: Chớ cue, dù sao cũng tốt hơn là công cụ người.

Nguyệt Quý thân sĩ & Thư Hải tiên sinh & Thần Toán Tử & Quỷ Vương:...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK