Cậu có một suy đoán táo bạo, quỷ quái càng lợi hại, mức tiền thưởng nhận được càng nhiều. Ví dụ như trong nhiệm vụ hôm qua, quái vật và lão bà bà đã trả thù lao tối đa, đáng tiếc quái vật thiên về dùng độc, thứ này đối với người thì có ích, nhưng đối với đồng loại có lẽ sẽ giảm bớt hiệu quả đi nhiều.
Như vậy, thợ trồng hoa có lẽ là có thực lực yếu nhất trong lâu đài.
Tô Nhĩ thản nhiên từ trong túi áo lấy ra con búp bê, sắc mặt thợ trồng hoa khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị: "Tại sao cậu lại có đồ vật của bà già đó?"
Tô Nhĩ duỗi tay ra dưới ánh mặt trời rồi vẫy vẫy, làn da càng trở nên trắng nõn hơn.
"Bà ta rất thích tay của tôi," Tô Nhĩ cười nói: "Nếu có người bắt nạt tôi, tôi sẽ lấy đôi tay này đi đổi, để bà bà đến đòi lại công bằng."
Nhân loại có bản năng cầu sinh, phản ứng lúc đầu của thợ trồng hoa là cảm thấy vớ vẩn, nhưng mà lúc cúi đầu nhìn xuống thùng canh thịt viên đầy dầu mỡ, lập tức lâm vào trầm mặc.
Nhìn thấy trong mắt đối phương có một tia kiêng kị, Tô Nhĩ hài lòng cong cong khóe miệng.
Mơ hồ cảm giác được điều gì đó, giương mắt nhìn lên liền vừa vặn chạm mắt với Diêu Tri trước mặt. Người sau nhìn chằm chằm vào cái đĩa trong tay cậu và cái thùng thịt viên đã có chút nguội, đột nhiên tháo kính mắt xuống, tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Dùng hành động thực tế thể hiện rõ cái gì gọi là nhắm mắt làm ngơ.
Tô Nhĩ mím môi, đặt đĩa xuống, cùng lúc nghe thấy rõ thanh âm thợ trồng hoa cũng để dao nĩa xuống, hai bên tạm thời đạt được thỏa thuận.
Vừa mới nãy còn đắc tội tàn nhẫn, bây giờ lại lấy lòng nói: "Sinh nhật vui vẻ, mong ông nhanh chóng trở thành Quỷ Vương."
Thợ trồng hoa giọng nói lạnh lùng: "Không có khả năng kia đâu."
Tô Nhĩ không khỏi liếc về phía búp bê trong tay.
"Bà già đó lợi hại, nhưng bà ta mãi mãi sẽ không trở thành Quỷ Vương được."
Tô Nhĩ thuận theo lời nói mà hỏi: "Vì sao?"
Lời nói của thợ trồng hoa lộ ra một tia hả hê: "Ở đây, chỉ có thể có một Quỷ Vương."
Mùi máu tươi vẫn còn, nhưng bị gió thổi tản đi một chút, bầu không khí không còn căng thẳng như lúc trước. Tô Nhĩ nắm chặt thời cơ: "Hội đấu giá ngày mai, ông có tham gia không?"
Thợ trồng hoa ăn miếng 'bánh ngọt", khóe miệng dính máu: "Tất cả mọi người đều sẽ đi."
Tô Nhĩ giả bộ đắc ý: "Tôi kiếm được không ít tiền thưởng, sợ là sẽ chọn đến hoa mắt."
Âm thanh nhấm nuốt liên tục bên tai, thợ trồng hoa nuốt thức ăn trong miệng xuống, tiện thể thè lưỡi ra liếm đi vụn máu thịt còn dính bên môi. Dường như nhìn ra cậu đang đánh chủ ý gì, đứng lên dùng cái xẻng xới đất cho hoa: "Đồ vật đúng là rất nhiều, hoa của tôi cũng sẽ bán, nhưng đáng giá mua nhất chỉ có một cái..."
Thợ trồng hoa đột nhiên nhìn sang, nụ cười làm cho người ta sởn hết cả gai ốc: "Vé vào cửa."
Động tác xới đất dưới tay càng lúc càng nhanh, đột nhiên cái xẻng bị đụng phải một thứ, dùng sức một phen, xúc ra được một bộ hài cốt.
Biết rõ không hỏi được tin tức hữu dụng hơn, dù thợ trồng hoa thực lực có yếu thế nào thì việc giết người chơi cũng chỉ là chuyện vặt, Tô Nhĩ liền lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã." Thợ trồng hoa gọi cậu lại: "Mang đồ của cậu đi nữa."
Tô Nhĩ cầm theo cái thùng đi về phía trước.
Làm bát mì một vạn sáu thăm dò được một chút tình báo cũng không tính là chịu thiệu, nhưng mất công làm mì trường thọ giờ phải đổ đi cũng tiếc. Nhìn xung quanh, Diêu Tri cách cậu gần nhất, đang làm nhiệm vụ công nhân bốc vác, thấy Tô Nhĩ bước tới gần, cư nhiên cùng với quỷ đồng thời lùi về phía sau một bước.
"..." Tổn thương lòng tự trọng quá.
Tô Nhĩ liếc bọn hắn một cái thật sâu, chỉ có thể tiếp tục nhìn thẳng, đi về hướng lâu đài cổ.
Vừa bước vào cửa chính, dư quang đột nhiên liếc thấy có một người đứng sau cửa, im hơi lặng tiếng mà đứng tại đó, hai mắt nhìn chằm chằm cậu.
Cho dù là ai thấy một màn như vậy cũng đều có chút hoảng sợ, Tô Nhĩ cũng không ngoại lệ, tay run lên, nước canh trong thùng sóng sánh đổ ra ngoài.
Tiếu Kiểm thương gia nhàn nhạt nói: "Làm bẩn sàn, cậu phải bồi thường tiền."
Lời còn chưa dứt, em bé quỷ đã xuất hiện ở trước mặt, thò tay đòi thẻ của Tô Nhĩ: "Hai nghìn."
Tô Nhĩ giao thẻ ra, liếc mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Kiểm thương gia: "Ăn vạ à?"
Không đợi đối phương nói chuyện, đã cất bước rời đi.
Tiếu Kiểm thương gia: "Đã hỏi tới tin tức mình muốn, tốn hơn hai nghìn nữa, mua bán cũng không lỗ."
Thợ trồng hoa có bản lĩnh yếu nhất, cũng hay nói lời khách sáo nhất.
Tô Nhĩ chậm rãi dừng bước.
Vào phó bản một đoạn thời gian, cơ bản sớm đã có nguy cơ ý thức. Lúc người chủ trì chủ động trả lời, tuyệt đối không phải là bởi vì đánh giá cao, mà là nghĩ tới biện pháp hạ sát người chơi.
Hôm nay dây thừng đã ném ra, liền xem có ai tự nguyện đeo nó lên không.
Tô Nhĩ thở dài, nghiêng nửa người: "Cái gì là vé vào cửa?"
Trên mặt Tiếu Kiểm thương gia hiện ra nụ cười, miễn phí chia sẻ tin tức: "Nó có thể giúp đỡ cậu biết hết tất cả những điều muốn biết."
Biết rõ đây là đang câu dẫn ra lòng hiếu kỳ của mình, Tô Nhĩ vẫn không khỏi bắt lấy hỏi một câu: "Mọi thứ?"
Tiếu Kiểm thương gia gật đầu: "Có nó, có thể tiến vào một nơi gọi là phó bản Lộng Hư. Cụ thể thế nào chờ đến chỗ đó cậu sẽ biết."
Tô Nhĩ: "Nguy hiểm lắm à?"
Tiếu Kiểm thương gia tránh nhìn chính diện đáp lại: "Thu hoạch cũng sẽ rất lớn."
Sau khi em bé quỷ trả lại thẻ, Tô Nhĩ ngày hôm nay không tiếp nhận bất kì nhiệm vụ nào nữa, ở trong phòng trọ cân nhắc chuyện này. Sau bữa cơm chiều trao đổi với Diêu Tri, người sau đột nhiên lâm vào trầm mặc.
Tô Nhĩ đoán anh ta biết gì đó.
Vài phút trôi qua, vẻ mặt của Diêu Tri xen lẫn vẻ uể oải: "Trước cậu, một thành viên của Quy Phần chính là bị thất bại trong phó bản này."
Tô Nhĩ mãnh liệt giương mắt.
Cậu nhớ rõ ràng, cách đây không lâu, Diêu Tri đã nói là ngoại trừ phó bản phúc lợi, đến nay chưa có người chơi tiến vào cùng một phó bản lần nữa.
Diêu Tri rũ mắt: "Lộng Hư là phó bản rất đặc biệt, bởi vì ai đi vào cũng đều chết cả." Cuối cùng lại nói: "Vé vào cửa nhất định phải lấy được, tất cả tổ chức đều đang tranh đoạt môi giới để đi tới phó bản Lộng Hư."
Ai cũng sẽ không vội vàng đi đâm đầu vào chỗ chết, trừ phi phó bản kia thật sự mang lại lợi ích rất lớn.
Tô Nhĩ: "Dù là biết là chỗ chết, cũng muốn đâm đầu vào sao?"
Diêu Tri khẽ nhúc nhích ngón tay gật đầu: "Nghe nói trong phó bản Lộng Hư, cất giấu phương pháp có thể hoàn toàn thoát khỏi trò chơi."
Dù Tô Nhĩ có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng không thể che giấu được kinh ngạc, một lát lại nói: "Sẽ không phải chỉ là cạm bẫy, dụ dỗ người chơi vào vòng săn giết?"
Người chơi đi vào đều chết hết, tin tức từ đâu truyền ra cơ chứ?
Diêu Tri: "Từng có người chơi trải qua phó bản độ khó cực cao khác, từ bên trong ngoài ý muốn được biết đi một ít manh mối." Trước khi cậu đưa ra chất vấn nói thêm: "Kỷ Hành cùng Kỳ Vân cũng ở trong phó bản đó, chắc hẳn không có sai."
Tô Nhĩ nhíu mày âm thầm suy nghĩ.
"Ngày mai có hội đấu giá, nghỉ ngơi sớm chút." Vẻ nghiêm túc trên mặt Diêu Tri bớt đi một chút, vỗ vỗ vai cậu: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, em nhỏ tuổi nhất. Coi như là lấy được vé vào cửa, trong đội cũng sẽ không bắt em phải mạo hiểm như vậy."
Trằn trọc cả đêm, đêm tối cứ kéo dài dằng dặc, mãi vẫn không thấy ánh mặt trời. Lúc áp lực không thể giải thích được sắp phá tan giới hạn, lỗ tai Tô Nhĩ đột nhiên khẽ động, nghe thấy một chút âm thanh vụn vặt. Lập tức nhảy xuống giường, bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ánh trăng không sáng, có thể thấy trong vườn hoa mấy đạo thân ảnh đang bước về hướng lâu đài cổ, một cái trong đó đi ở cuối cùng, dường như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu hướng về phía Tô Nhĩ nhếch miệng cười cười.
Phòng trọ là chỗ tương đối an toàn, Tô Nhĩ cũng không bởi vậy mà quá mức khẩn trương, suy đoán quỷ quái bên ngoài đồng thời tiến vào lâu đài cổ hơn phân nửa là vì hội đấu giá.
Dưới dòng suy nghĩ hỗn loạn bầu trời rốt cuộc cũng lộ ra một tia sáng nhỏ.
Trong đại sảnh âm khí dày đặc.
Món ăn hôm nay rất đặc biệt, nhiều thêm một chiếc bàn dài, trên đó bày ra toàn là thịt chín sáu phần, trong ly rượu là chất lỏng màu đỏ sền sệt, làm cho người ta không thể không hoài nghi nguyên liệu nấu ăn được lựa chọn sử dụng.
Sắc mặt người chơi cũng xấu đi một chút, theo thứ tự ngồi xuống.
Cẩu Bảo Bồ khoan thai đến chậm, vài ngày không thấy, hắn dường như càng mập hơn.
Tô Nhĩ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy đầu lâu thật đáng thương, không còn da thịt cũng thôi, một nửa cơ thể còn bị cầm đi làm hòm bỏ phiếu. Chính là không biết lúc tuổi còn trẻ, mặt mũi Chu Lâm sẽ trông như nào.
Quỷ Vương chủ trì hội đấu giá không có nhiều quy củ như vậy, Cẩu Bảo Bồ vuốt ve hạt châu trên cổ tay, cười như không cười: "Nói nữa cũng chỉ thêm thừa thãi, người nào có đồ vật muốn trao đổi, trực tiếp lấy ra, tự ra giá là được."
Quy tắc nghe vào tương đối đơn giản.
Thợ trồng hoa trước tiên lấy ra mấy đóa hoa lúc trước hái xuống: "Ba vạn."
Cánh hoa rời bùn đất bồi dưỡng, đã sớm héo rũ, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần cũng chẳng làm cho người ta khơi dậy nổi hứng thú.
Quả nhiên, trong đại sảnh không ai lên tiếng.
Cẩu Bảo Bồ giúp hắn hỏi một câu: "Chỉ ba vạn thôi, chắc chắn là không ai muốn à?"
Ban đầu Tô Nhĩ còn đang suy nghĩ những con quỷ này cầm tiền thưởng có ích gì, thì lúc nhìn đến Cẩu Bảo Bồ hút âm khí trong mảnh giấy đỏ, hiểu được hơn phân nửa là cùng cái này có quan hệ.
"Tôi mua." Chu Diễm Diễm đột nhiên mở miệng.
Cô chỉ có hơn ba vạn tiền thưởng, bỏ lỡ chỉ sợ sẽ không thu hoạch được gì.
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, đã nhìn thấy vẻ mặt đầy nếp nhăn của lão bà bà cười cười với mình, trong lòng đột nhiên bay lên dự cảm không tốt lắm.
Em bé quỷ chịu trách nhiệm quét thẻ, đồng thời lấy hoa đưa cho cô.
Chu Diễm Diễm nuốt nước bọt, tuân theo dự cảm nội tâm: "Tiền theo đó mà làm, đồ vật tôi từ bỏ."
"Điều này không thể được." Cẩu Bảo Bồ ngồi trên ghế chủ tọa khoát tay: "Phải cam đoan giao dịch hai bên công bằng."
Chu Diễm Diễm không dám đắc tội hắn, ngón tay vừa đụng phải cành hoa, giống như bị dính chặt không rút ra được, nhìn kỹ thì thấy bên ngoài cành hoa có cái gì đó đang ngọ nguậy, thông qua việc hấp thu máu trong cơ thể con người để sống lại.
Ngay lúc cô đang cân nhắc để quyết định thật nhanh có muốn chém đứt tay không, hoa đã hút đủ máu, chủ động rời khỏi tay của cô.
Bởi vì mất máu sắc mặt Chu Diễm Diễm trắng bệch, chóng mặt mà ngồi xuống.
Có vết xe đổ, nên lúc một người đàn ông cao gầy lấy ra lưỡi dao, không còn ai dám lên tiếng.
"Không biết nhìn hàng." Người đàn ông cao gầy bĩu môi.
Cuối cùng thợ trồng hoa mua lưỡi dao, thực hiện một lần giao dịch bên trong quỷ quái.
Tô Nhĩ cùng Diêu Tri liếc nhau, thấp giọng nói: "Vẫn có một số đồ vật đáng để mua".
Ví dụ như búp bê mà lão bà bà cho cậu lúc hoàn thành nhiệm vụ lần trước, cũng không tệ.
Đang nói, lão bà bà liền lấy ra một con búp bê: "Bốn mươi vạn."
Mọi người trước sau nhìn về phía Tô Nhĩ, người chơi đang ngồi chỉ có cậu có đủ khả năng trả giá, tiếc là Tô Nhĩ có động tâm một chút nhưng cuối cùng vẫn thua dưới sự dụ hoặc của vé vào cửa.
Lão bà bà cũng không quan tâm không ai mua, hừ một tiếng cất nó lại vào trong túi.
Sau bà ta, giá khởi điểm ít nhất cũng là từ hai mươi vạn trở lên, trong lúc Tiếu Kiểm thương gia mua xuống một cái cúc áo kỳ quái, khảm vào trên quần áo của mình. Hội đấu giá nhanh chóng đi tới kết thúc, Cẩu Bảo Bồ thoáng ngồi thẳng cơ thể, đặt một tấm thẻ màu tím lên bàn, ánh mắt đảo qua mọi người: "Giá khởi điểm... Sáu mươi vạn."
Thứ này vừa ra tới, bầu không khí liền yên lặng đi không ít.
Tiếu Kiểm thương gia không có ý tốt mà hướng về phía Tô Nhĩ cười cười, chạm vào chiếc mũ phớt trên đầu, dùng khẩu hình miệng nói: Vé vào cửa.
Tô Nhĩ nhìn về phía Diêu Tri, người sau nhẹ gật đầu, không chần chừ nữa trực tiếp mua lại.
Cẩu Bảo Bồ chuyển động cái thẻ màu tím, ánh mắt quét qua: "Đồ tốt như vậy, không ai muốn cạnh tranh giá cả à?"
Thợ trồng hoa cười mỉa mai một tiếng: "Vô phúc hưởng thụ."
Trong số người chơi Lữ Hoán và Hầu Khả Vi dường như cũng biết thứ này, một người thì lắc đầu, người kia lại lộ ra nụ cười có chút hả hê.
Lữ Hoán cố ý nhắc nhở Tô Nhĩ, nhưng thấy Diêu Tri lại ngậm miệng, với tư cách người chơi lâu năm, Diêu Tri khẳng định đã phổ cập cho Tô Nhĩ về vé vào cửa. Trong thâm tâm hắn rất khâm phục những người có can đảm thăm dò, nhưng bội phục thì bội phục, hắn thà ngây ngô trong trò chơi.
Lộng Hư, không biết bao nhiêu người chơi đã thất bại trong đó.
Hầu Khả Vi nhẹ hứ một tiếng, rồi dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Tô Nhĩ.
Tô Nhĩ còn nhớ ý định muốn đoạt bảo từ tay mình của đối phương, đột nhiên nở nụ cười, vung một quyền qua.
Luận võ lực, cậu tự nhiên không phải đối thủ của Hầu Khả Vi, Hầu Khả Vi dễ dàng đỡ được một quyền này, chân dài quét qua, Tô Nhĩ trực tiếp bị đá ngược lại, lưng đập vào bàn.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, lúc Diêu Tri muốn ra tay ngăn cản thì đã chậm.
"Chỉ với chút sức lực ấy của cậu, lại còn dám đánh lén?" Hầu Khả Vi đầy vẻ xem thường.
Ai ngờ Tô Nhĩ lại nhìn về phía Cẩu Bảo Bồ: "Nếu như ở chỗ này đánh nhau với người khác, làm hư hại tài vật thì xử lý như nào?"
Cẩu Bảo Bồ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Tất nhiên là người nào làm hư người đó bồi thường."
Hầu Khả Vi sắc mặt biến đổi, vừa mới nãy trong lúc đánh nhau, có vài mâm đồ ăn bị quăng xuống đất.
Tô Nhĩ 'A' một tiếng: "Cái này thì..."
Cẩu Bảo Bồ: "Mỗi người một nửa."
Hầu Khả Vi không thể tin: "Rõ ràng là nó ra tay trước!"
Nói ra mới ý thức được ngu xuẩn, hắn vậy mà vọng tưởng muốn giảng đạo lý với quỷ.
Cẩu Bảo Bồ nói sang chuyện khác: "Không bồi thường nổi, vậy thì ở lại trả nợ."
Tiền dư của Hầu Khả Vi cũng chỉ đủ để mua một mâm đồ ăn trong đó, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về những người khác, không có một ai thèm để ý đến hắn. Hung dữ mà lườm Tô Nhĩ, bất đắc dĩ phải lấy một đạo cụ ra gán nợ.
Tô Nhĩ mỉm cười: "Lại đánh thêm nữa không?"
Dù sao số dư vẫn còn.
Hầu Khả Vi thật sự sợ cậu rồi, hít sâu một hơi nghiến răng nhường một bước, xin lỗi vì hành vi ngày ấy của mình.
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút: "Nếu không thì anh đưa tôi cái gì đó, xí xóa hết luôn."
Bốn mắt nhìn nhau ánh mắt Hầu Khả Vi lập loè, trong lòng thoáng chốc sôi trào sát ý. Rời khỏi phó bản phúc lợi, người chơi không thể giết hại lẫn nhau nữa, trước mắt đây chính là cơ hội tốt nhất. Thay vì đưa đồ, tốt hơn nên trực tiếp giết chết cậu ta luôn cho khỏe*.
*câu gốc "一劳永逸" – nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Tô Nhĩ hành động còn nhanh hơn não của hắn, trong nháy mắt đã trốn sau lưng Diêu Tri, giả vờ lau mặt: "Anh ta bắt nạt em, còn muốn giết em."
Diễn xuất rất giả tạo, nhưng Diêu Tri vẫn đi về phía trước một bước, chìa tay ra với Hầu Khả Vi, chỉ nói một câu: "Hoặc là giao đồ vật, hoặc là giải thích rõ ở chỗ này."
Vốn định nói một câu tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến hành động vô liêm sỉ vừa rồi của Tô Nhĩ, Hầu Khả Vi suýt nữa tức giận đến hộc máu, cứng rắn nuốt lời nói vào trong lòng. Hắn vẫn còn có thể nhịn, vì để tiếp tục sống sót đi ra ngoài trực tiếp lấy ra một cái bình nhỏ ném qua.
Tô Nhĩ nhíu mày, trên người này còn rất nhiều thứ tốt.
Diêu Tri vặn mở cái bình, trông thấy bên trong chứa máu màu đen, còn làm như thoả mãn mà gật gật đầu.
Tô Nhĩ không tranh chấp nữa, nếu lại bức ép tiếp, có thể hắn ta sẽ liều mạng luôn.
Được xem miễn phí trò hề, Cẩu Bảo Bồ dời ánh mắt phủi tay, thông báo hội đấu giá lần này đã kết thúc mỹ mãn. Trước khi tiễn người chơi ra khỏi phó bản, Tiếu Kiểm thương gia mỉm cười nhìn chằm chằm vào Tô Nhĩ: "Giấy đỏ không tệ, rất mong được gặp lại cậu."
"..."
Lần nữa đứng ở 'Trạm trung chuyển" tất cả đều có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Cũng may chỉ có ba ngày." Chu Diễm Diễm cười khổ một tiếng.
"Đúng vậy." Lữ Hoán cũng cảm khái một tiếng.
Hầu Khả Vi đã sớm xám xịt mà chạy ra, không có gia nhập thảo luận với mọi người. Trừ hắn ra, những người khác dường như tạm thời chưa có ý định rời đi, bao gồm cả Diêu Tri.
Tô Nhĩ nhịn không được hỏi: "Đang chờ cái gì vậy?"
"Điểm thành tựu." Diêu Tri nhàn nhạt nói: "Nghe nói mỗi lần em vào phó bản đều có thể đạt được một cái."
"... Đấy là mấy lời bốc phét thôi."
Dư âm còn đó, trên bầu trời liền mây đen cuồn cuộn.
Trong lòng Tô Nhĩ đột nhiên bay lên dự cảm xấu, sau một khắc liền nghe được âm thanh thế giới nhắc nhở vang lên: [ chúc mừng người chơi Tô Nhĩ đạt được thành tựu 'Người đầu tiên bán chồng'. ]
Không biết có phải lỗi giác của cậu hay không, huy hiệu trên ngực trở nên to hơn rồi.
Diêu Tri biết rất nhiều tin tức, chỉ vào chỗ dưới cùng: "Điểm thành tựu thật sự hiển thị đấy."
Nghe vậy Tô Nhĩ có chút kinh ngạc mà cúi đầu xuống, nhìn kỹ càng cũng chỉ là một chút hoa văn vụn vặt. Lại nhìn người chơi khác, nhưng đều không có đường viền hoa vân.
Diêu Tri: "Sau khi chữ thu nhỏ vô hạn sẽ hiện ra loại trạng thái này."
Trong bầu không khí trầm mặc, Chu Diễm Diễm bỗng nhiên che miệng cười nói: "Sợ rằng sau này điểm thành tựu quá nhiều, huy hiệu của cậu khắc không nổi nữa, cuối cùng trực tiếp tiến hóa thành cái khiên cũng nên?"
Mọi người nhịn không được cùng cười ra tiếng, cười cười, rồi dần dần trở nên cứng đờ.
... Thật sự là không có khả năng sao?!
Ánh mắt đồng thời tụ lại trên người Tô Nhĩ, nhớ lại hành động điên rồ của cậu trong trò chơi, người chơi trầm mặc.
______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kịch trường nhỏ vô trách nhiệm:
Tô Nhĩ: Đừng có nói bậy, tôi không có, tôi sẽ không!
Sau đó:
Tân thủ: Mau nhìn kìa! Người kia đang đi với cái khiên!
Tô – đi với cái khiên – Nhĩ:...